Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù tôi không thể biết trước được chuyện tương lai, cũng không có người bạn như Doraemon giúp đỡ. Nhưng không sao... cuộc đời chính là cho chúng ta rất nhiều thử thách, mang đến rất nhiều vấp ngã, để sau mỗi lần vấp ngã chúng ta sẽ học được cách đứng lên, học được cách đối mặt với thách thức để rút ra những bài học kinh nghiệm cho sau này.

Sau khi lớn lên, mỗi chúng ta đều đi theo một con đường riêng của bản thân. Việc lựa chọn con đường thế nào thì lại phải tùy vào từng người. Tôi cũng không còn mơ mộng làm được việc lớn gì cả, kiếm được việc ổn định, mỗi năm dành ra được chút ít, đủ rồi thì vi vu đây đó cho biết thế giới này có bao nhiêu rộng lớn? Có bao nhiêu thứ mà chúng ta sẽ học hỏi được? Hai từ tương lai gói gọn lại trong đó là ước mơ, là hoài bão, là cố gắng của bản thân.

Tôi tự hỏi liệu có ai cũng như tôi, một lần tưởng tượng về mình 20 năm sau? Lúc về họp lớp thăm trường, chúng ta sẽ xuất hiện như thế nào? Tôi từng vẽ nên một bức tranh mà trong đó là tôi khi đủ trưởng thành, đủ giàu sang, đủ để kiêu hãnh nói tôi đã thành công khi gặp lại bạn bè! Ý nghĩ có vẻ ích kỷ nhưng đúng là tôi từng suy nghĩ như thế! Hiện tại chợt nhận ra mình có biết bao ngây thơ, cuộc sống không đơn giản, nó không màu hồng, nó hiện thực cũng rất lạnh lẽo! Đánh tan mọi mộng tưởng khi hàng ngày phải lao đầu vào công việc, làm việc để bảo đảm cuộc sống.

"Ước mơ" là một chuyện nhưng hiện thực, bản lĩnh có đưa chúng ta đến "tương lai" trong mơ hay không lại là chuyện khác. Các bạn có thấy cuộc đời này giống như một cuốn sách dày thật dày không? Mỗi một người sẽ là một cuốn sách có nội dung và câu chuyện khác nhau! Lý tưởng cũng như hoài bão của mỗi người sẽ đưa chúng ta đến một tương lai khác nhau! Và bạn chính là người hàng ngày viết vào cuốn sách ấy. Chính bản thân bạn là người sẽ hoàn thiện cuốn sách ấy. Một cuốn sách mà chỉ khi có quá khứ rồi mới có hiện tại, từ hiện tại chúng ta mới dần dần tạo dựng, khám phá ra cái gọi là tương lai. Một cuốn sách mà bạn sẽ không thể nào biết được cái kết như thế nào? Là Happy Ending, Sad Ending, thậm chí là Open Ending. Và quan trọng hơn hết chính là việc các bạn có thể làm chủ cũng như chọn cho bản thân các bạn một cái kết mỹ mãn nhất. Đừng quá tham lam, vì không nhân vật tham lam nào được nhận vai chính hết. Nếu bạn không muốn đóng vai phụ trong câu chuyện người khác thì bạn phải là người viết nên câu chuyện của riêng bạn...mà trong đấy bạn chính là vai chính.

Tôi có nhiều thứ muốn làm, tôi muốn làm chủ bản thân lẫn cuộc đời tôi, nhưng có thể tôi tham lam nên mọi thứ như đang đi ngược lại với ban đầu và hoàn toàn không như những gì tôi đã vạch ra lúc ban đầu! Cuộc đời này không thể dùng từ "muốn" để quyết định được! Nhiều khi mình muốn sau này thế này, sau này thế kia nhưng liệu từ "muốn" ấy có thành hiện thực hay là đưa ta vào một con đường không có lối thoát? Khi mọi thứ không ở trong tầm tay, mọi kế hoạch dự định đều trật khỏi quỹ đạo ban đầu, tôi như người lạc giữa mê cung không có người , không có giấy tờ bản đồ hướng dẫn lối ra. Tôi có cảm giác lạc lõng, quay tới quay lui cũng chỉ thấy bức từng lạnh lẽo đang hướng tôi mỉm cười. Nhưng cho dù là mê cung thì cũng có đường ra đúng không? Ý tôi là cuộc đời sẽ rẽ rất nhiều lối đi, bất ngờ sẽ xuất hiện nhiều con đường cho bạn lựa chọn! Việc bạn phải làm là khôn ngoan lựa chọn con đường "thích hợp" nhất cho mình mà không phải là con đường "tốt nhất", vì chưa chắc nó sẽ tốt nhất với bạn. Không có con đường nào không có lối đi, đường mòn chỉ xuất hiện khi tâm lý của bạn không đủ mạnh để có thể giúp bạn làm sáng lên con đường phía trước mà thôi.

Bạn cần là người có cái đầu lạnh và một trái tim nóng! Vì sao?

Đơn giản là bạn cần một cái đầu lạnh để sáng suốt suy nghĩ, để hành động không theo cảm tính, để có thể mạnh mẽ đối mặt với tất cả mọi thứ, để không ngã xuống khi gặp khó khăn, để tỉnh táo trong mọi trường hợp. Còn trái tim nóng là để giữ bạn là một con người có đủ xúc cảm "hỉ; nộ; ái; ố", chứ không phải một con robot chỉ hành động theo sự sắp đặt cứng nhắc.

_____________

Tôi chưa bao giờ nghĩ thời gian lại qua nhanh như lúc này! Thời gian 2 năm không tính là ngắn hay dài, nhưng tôi lại để nó trôi đi một cách lãng phí vô cùng. Sống mơ hồ trong 2 năm, không biết rốt cuộc bản thân cần gì, muốn gì. Những thứ gì từng được gọi là "dự định", là "ước mơ" cứ dần trôi theo cái gọi là thời gian ấy.

Nhiều lúc tôi cảm thấy rất ghen tị với những bạn có "ước mơ", vì các bạn biết các bạn cần gì và muốn gì! Tôi không biết tôi không còn mơ mộng từ lúc nào! Chỉ chợt nhận ra khi trước mắt không còn ngôi trường cấp 3 để trốn tránh, tôi mới giật mình nghĩ tới tương lai, tôi giống như một đứa trẻ lạc đường đang lo sợ không biết nên làm gì tiếp theo. Cảm giác thực không dễ chịu!!! Sống không có sự yêu thích với bất cứ thứ gì, nghe có vẻ không đáng sợ nhưng thật ra lại vô cùng đáng sợ đấy. Giống như khi buồn mà vẫn phải cười, phải giấu mọi tâm sự của bản thân qua nụ cười ấy. Muốn thể hiện sự yếu đuối nhưng luôn trong tâm lý sợ hãi và đề phòng.

_____________

Vốn dĩ trên đời này không có gì gọi là tuyệt đối cả! Tôi không nhớ trước đây có ai nói với tôi rằng: "Người không chọn nghề, nghề chọn người!" Tôi nghĩ cũng đúng, nhìn gương anh chị đi trước thì thấy. Họ chọn được thứ họ muốn học, nhưng lại không chọn được nghề họ muốn làm. vậy thì ước mơ có giống thế không, ước mơ chính là thứ bao quát hết thảy những thứ đó, từ nghề nghiệp đến cuộc sống, tất cả chỉ gói gọn là trong hai từ ước mơ. Nhưng đáng tiếc, ước mơ không phải thứ mà bạn vươn tay ra là bắt được nó đâu! Nó cũng sẽ chạy trốn khỏi bạn đấy! Khi đó bạn sẽ cảm thấy chơ vơ lạc lõng, cũng có thể là như mất phương hướng. Rồi tự hỏi: "Mình nên làm gì tiếp đây???" Cảm giác bức bối muốn nổ tung đầu, không biết suy nghĩ gì, quyết định như thế nào, mỗi bước đi đều giống như đeo thêm chục cân chì, vô càng nặng nề.

Đắn đo...tôi trở thành con người có thể đắn đo mọi việc, thiếu quyết tâm, thiếu quyết đoán. Vì tôi sợ, sợ lại phải thất vọng, sợ lại phải mù mịt trong hàng đống những suy nghĩ. Những nỗi sợ như sợi dây vô hình quấn chặt lấy tôi, làm cách nào cũng không thoát ra được. Cảm giác mệt mỏi, đau thấu đến từng tế bào làm tôi nghẹt thở, từng cảm xúc bủa vậy lấy tôi dồn dập đến không kịp trở tay, lúc nào nó cũng như muốn nói cho tôi biết... tôi có bao nhiêu thất bại, có bao nhiêu vô dụng. Vô dụng khi ngay cả bản thân mình cũng không kiểm soát được, vô dụng khi phải phụ thuộc quá nhiều vào người thân, vô dụng khi nhìn thấy bạn bè mình đều tìm ra con đường riêng, tìm ra được hoài bão mà mình thì vẫn còn dậm chân tại chỗ.

_____________

Tôi vẫn sẽ mong chờ hơn vào tương lai. Quá nhiều thứ muốn kìm chân tôi lại, tôi thấy mệt mỏi, thất vọng, chán chường. Nhưng tuyệt nhiên tôi không muốn từ bỏ, từ bỏ bản thân, gia đình, hoài bão (đã lạc trôi về đâu đó). Tôi vẫn sẽ đi tìm, tôi muốn tìm được mục đích, hoài bão, ước mơ của tôi. Tôi không muốn sống trong thế giới phủ đầy sương mờ, khói trắng đang che lấp đi sự tốt đẹp tại nơi tôi đang tồn tại.

Thế giới hiện thực không phải nơi để ảo tưởng, bạn sẽ nhận ra khi rời bỏ mái trường, rời bỏ vòng tay gia đình. Sự bao bọc không cho bạn sức mạnh, không cho bạn trưởng thành, nhưng nó lại ấm áp, giúp bạn vượt qua sự sợ hãi, vượt qua những áp lực.

Tôi không nhớ mình đã nghe câu nói: " Khi một cánh cửa đóng lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra!" này ở đâu. Cứ mỗi khi tôi thấy lạc thì câu nói này lại hiện lên cực kỳ rõ ràng trong đầu tôi. Nhưng tôi không biết cánh cửa ấy ở đâu? Nó có bị khóa không? Nếu bị khóa thì tôi sẽ phải tìm chìa ở đâu?....

P/S:

Vấp ngã không giúp bạn thành công nhưng nó lại giúp bạn quen dần với đau đớn, để bạn có thể đứng dậy nhanh hơn lần ngã trước mà không phải là ngồi rên rỉ chờ người khác tới đỡ bạn dậy. Vì trong cuộc sống ý mà, sẽ chẳng có ma nào, à không, là soái ca ngôn tình tiến lại gần đỡ bạn rồi ân cần hỏi han: "Cô/Em có sao không?", sau đó là như nước chảy bèo trôi, bạn sẽ sống hạnh phúc dưới đôi cánh bảo vệ của soái ca ấy suốt đời. Happy Ending. Những bạn nào hay mơ mộng xin bớt ảo tưởng nhé, các bạn nên nhớ ngoài gia đình và những người các bạn gọi là bố là mẹ từ lúc mới tập nói ra thì... sẽ chả có soái ca nào bỏ hết lòng hết dạ ra để mà bảo vệ bạn đâu. Nên sống vì bản thân nhiều hơn nhé, tự lập nhiều hơn nhé, sau đấy thì là suy nghĩ và đối xử với phụ huynh bạn ân cần và yêu thương hơn nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top