Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Tiểu thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã trôi qua một tháng, nhưng Yoonji vẫn chưa thể nào quen được với cuộc sống mới ở thời đại này.

Rõ ràng nhất là đồng hồ sinh học. Người ở đây dậy sớm, đi ngủ cũng rất sớm. Chẳng bù cho ở hiện đại, cô đã quá quen với những buổi chạy dự án xuyên đêm, sáng ra ngủ gà ngủ gật trên giảng đường hoặc thư viện để bù lại vài tiếng ít ỏi, rồi lại tiếp tục chạy dự án đến đêm...

Ở hiện đại, hết đi học ở giảng đường, cô còn tham gia các câu lạc bộ cả về học thuật lẫn thể thao. Tới khi đến NSTRO thì thời gian phần lớn lại ở các phòng nghiên cứu. Cả một ngày 24h lúc nào cũng bận rộn đến quay cuồng. 

Trong khi đó, nơi này dường như chẳng có việc gì để cho cô làm cả. Mỗi buổi sáng thức dậy, đến rửa mặt cũng có người phục vụ. Mỗi bữa ăn cũng có người mang tới tận phòng. Lúc trước bọn họ nói cô vẫn cần tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn nên cả ngày cô hết nằm trong phòng thì lại đi ra vườn loanh quanh vài bước, vô cùng tẻ nhạt. Đến bây giờ cho dù khỏe lại rồi, bọn họ cũng chẳng yêu cầu hay để cô nhúng tay vào làm bất cứ việc gì.

"Người là tiểu thư tôn quý, những việc như thế này để chúng nô tỳ làm là được rồi."

Mỗi lần Yi Hwa đều sẽ mỉm cười mà nói như vậy.

Nàng ta tuổi có lẽ cũng chỉ vừa mới mười sáu, chính là  người đầu tiên mà Yoonji trông thấy khi tỉnh lại. Hiện giờ đây là tỳ nữ riêng chăm sóc cho Yoonji.

Hôm qua, Park Jimin - người đã cứu Yoonji về đây, tới nói rằng bọn họ cần chuẩn bị đồ đạc để về phủ tướng quân trong kinh thành. Tư phủ này vốn dĩ là đặt tại quê hương của tướng quân họ Park, vẫn do một vị quản gia chăm nom, còn hiện tại gia quyến vẫn ở tại phủ đệ được hoàng đế ban cho ở trong kinh. 

Sáng hôm nay, Yi Hwa kéo Yoonji ngồi xuống trước gương, nhất định đòi trang điểm vấn tóc cho nàng. 

"Về phủ rồi tiểu thư sẽ được gặp lão phu nhân, đô đốc đại nhân và nhị thiếu gia. Bọn họ đều đang rất mong chờ được gặp người."

Yoonji nhìn bản thân ở trong gương đang được trang điểm theo phong cách của phụ nữ thời Goryeo, không khỏi thở dài một tiếng:

"Thật không biết trông thấy gương mặt này của ta bọn họ sẽ được an ủi hay càng thêm đau lòng nữa? Ta hoàn toàn không phải là tiểu thư nhà cô."

Yi Hwa phải thừa nhận:

"Đúng là ngoài dung mạo giống đến tám, chín phần, thì khí chất và tính cách đều không giống chút nào."

Cố tiểu thư nhà họ từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay của cha và hai người anh mà lớn lên. Dung mạo xinh đẹp, phong thái nhu mì, tính cách hiền dịu, giỏi may vá thêu thùa, nữ công gia chánh đầy đủ, lại có tài vẽ tranh, gảy đàn, tóm lại là cầm kỳ thi họa đều hiểu biết.

Trong khi đó tới từ thế kỷ 23, Min Yoonji từ nhỏ đã sớm tự lập, tính cách kiên cường và mạnh mẽ hình thành một cách tất yếu qua năm tháng cô trưởng thành. Nữ công gia chánh có biết một chút, còn lại những thứ khác không thể so sánh với tiểu thư kia được. 

Lúc Yi Hwa đưa Yoonji bước ra ngoài, Park Jimin đã đứng đợi sẵn bên xe ngựa. Hắn mặc một thân giáp phục oai phong, ánh mắt lúc nhìn qua phía này có hơi thất thần một chút. Yoonji biết hẳn là Yi Hwa đã trang điểm cho cô giống với vị tiểu thư kia, nên huynh trưởng của nàng ta mới ngỡ ngàng như vậy. 

Park Jimin đỡ Yoonji lên xe, còn cẩn thận dặn dò Yi Hwa chăm sóc tốt cho tiểu thư rồi mới nhảy lên lưng ngựa.

Xe ngựa thời xưa đúng là một loại phương tiện thô sơ. Lại thêm đường đi gập ghềnh sỏi đá, cho dù ghế ngồi đã được bọc một lớp đệm dày nhưng Yoonji vẫn cảm thấy toàn thân bị rung lắc đến ê ẩm. 

"Phải mất bao lâu mới tới nơi?" Cô nàng nhăn nhó quay sang nhìn Yi Hwa.

"Hôm nay đi sớm như vậy, có lẽ là tới giờ Dậu sẽ đến thôi." 

Đi tận hơn nửa ngày trời cơ à???

"Tiểu thư, tiểu thư thấy khó chịu ở đâu sao?"

Yoonji vôi lắc đầu, cố gắng điều chỉnh gương mặt tự nhiên nhất có thể:

"Không có gì. Có lẽ là ta chưa quen xe ngựa lắm."

*

Buổi chiều hôm đó, bọn họ rốt cuộc cũng phải dừng lại ở một khách điếm ven đường. Yoonji quả thực là không quen với xe ngựa, đi được khoảng hơn một canh giờ đã chịu không nổi. Bọn họ cứ vừa đi vừa dừng như vậy, cuối cùng đến chiều mới đi được hơn nửa quãng đường. 

Yi Hwa dìu Yoonji vào trong khách điếm, chuẩn bị y phục cho nàng đi tắm. Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của tiểu thư, Yi Hwa đau lòng thở dài:

"Tiểu thư đúng là chưa hồi phục được mấy phần. Trước đây tiểu thư ngồi xe ngựa cả ngày cũng không sao, vậy mà..."

Yoonji gượng cười lắc đầu, mệt tới mức không muốn nói gì thêm. Một con người đã quen với những xe điện, máy bay êm ru ở thế kỷ 23 mà giờ lại đi say xe ngựa đến mức này, nói ra thực sự không biết nên giấu mặt vào đâu mất. 

Buổi tối hôm đó, Yoonji cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Lúc nàng đang định gọi Yi Hwa tắt đèn đi ngủ thì bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa. 

"Là ta đây." 

Tướng quân Park Jimin, cũng chính là ân nhân cứu mạng của Yoonji.

Park Jimin đem tới một chiếc hộp nhỏ. Yoonji ngờ ngợ nhìn món mứt đào trên bàn, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.

Người kia khẽ thở dài:

"Đây là món mà hồi đó muội muội của ta thường rất thích ăn. Nghe nói ban nãy ngươi không ăn được bao nhiêu, nếm một chút đồ ngọt thử xem."

Quả nhiên là như vậy.

"Đa tạ tướng quân."

"Ngươi không sao chứ? Sắc mặt lúc chiều nay thật sự không tốt chút nào."

"Ta chỉ là chưa quen mà thôi. Trước giờ ta chưa từng đi xe ngựa."

Yoonji đã từng giải thích rằng nàng là người ở phương Bắc lưu lạc tới đây tìm kế mưu sinh. Thật may vì trước khi tới đây, theo yêu cầu của dự án, Yoonji đã tìm hiểu rất kỹ về lịch sử thời Joseon, sau đó vì hứng thú nên còn đã đọc thêm cả tư liệu của thời Goryeo nữa, nên mới nhớ được những năm này ở phía Bắc quả thực thiên tai đã gây ra một nạn đói, có rất nhiều người dân phải lưu lạc khắp nơi để kiếm ăn. Lại thêm vẻ mặt ngờ nghệch cùng sự không chút hiểu biết nào về cuộc sống trong phủ tướng quân thời gian qua, đã khiến Park Jimin thực sự tin tưởng rằng Yoonji chỉ là một nữ tử xuất thân bần hàn không may gặp nạn mà hắn đã cứu được. 

"Ta đã cho người đi trước về gia phủ báo tin, chúng ta tới ngày mai mới về." 

Yoonji chăm chăm nhìn vào tách trà trước mặt, thực sự không biết nói gì.

"Tổ mẫu và phụ thân ta đều đang rất mong ngóng được gặp ngươi. Tổ mẫu của ta sau khi nghe tin tiểu muội gặp nạn đã đổ bệnh vì đau lòng. Ngươi tới gặp ăn nói làm sao thì tự mình cân nhắc trước."

"Bọn họ chỉ cần nhìn qua liền đã biết ta và tiểu thư nhà ngài ngoài gương mặt ra thì chẳng có chỗ nào giống nhau cả."

"Chuyện đó để sau hãy tính. Ta chỉ muốn nhắc cho ngươi nhớ, một khi chúng ta về đến kinh thành, trong mắt mọi người ngươi chính là tiểu thư Park Yoonji."

Ánh mắt của hắn có chút nóng nảy, lại như đang ẩn chứa nhiều ẩn tình khó nói. Min Yoonji bỗng có chút linh cảm không hay. Dính líu đến một gia tộc có bối phận phức tạp như thế này, không biết cái ơn cứu mạng phải báo đáp như thế nào mới được đây.

*

Gia phủ của đại đô đốc - đệ nhất tướng quân đương triều quả nhiên vô cùng bề thế và sang trọng. Yoonji được Yi Hwa đỡ xuống xe dìu vào bên trong. Mặc dù đã từng xem rất nhiều tranh ảnh, cũng từng đến những di tích cung điện còn được bảo tồn ở thời hiện đại, nhưng trực tiếp trông thấy như thế này vẫn là một loại trải nghiệm khác. Mới là gia phủ của một đại thần mà đã lộng lẫy như thế này, hoàng cung kia sẽ còn xa hoa đến mức nào cơ chứ?

Park Jimin dẫn Yoonji đến thẳng đình viện phía Tây để gặp lão phu nhân và đại đô đốc.

Lão phu nhân chừng cũng đã ngoài bảy mươi, được tỳ nữ đỡ tựa lưng vào gối nằm trên giường, sắc mặt khá nhợt nhạt. Ngồi bên cạnh là đại đô đốc, râu tóc đã bạc đi nửa phần, nhưng chỉ càng làm nổi bật thêm vẻ quắc thước nghiêm nghị của một vị tướng quân đã nửa đời người vào sinh ra tử.

Vừa trông thấy Yoonji, lão phu nhân liền thất thần, rồi bật khóc gọi tên nàng. Đại đô đốc cũng thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt, ở một bên đỡ lấy mẫu thân của mình.

Yi Hwa đã dặn dò rất kỹ. Vậy nên Yoonji thoáng lúng túng nhưng cũng cúi người hành lễ:

"Thỉnh an lão phu nhân, thỉnh an đại nhân."

"Mau, con ngoan, lại đây với ta."

Yoonji đi đến ngồi bên giường. Lão phu nhân cầm lấy hai bàn tay nàng, vừa cười vừa khóc. 

"Thật tốt quá. Yoonji của chúng ta đã bình an trở về rồi. Thật tốt quá..."

Yoonji toan mở miệng giải thích, lại nhìn đến ánh mắt của đại đô đốc ở bên cạnh liền vội ngậm chặt miệng lại, ngoan ngoãn đóng vai một đứa cháu gái nhỏ đến thăm bà.

Phải mất một lúc lâu sau, lão phu nhân mới chịu nghe lời dỗ dành nằm xuống nghỉ ngơi. Park Jimin phân phó cho Yi Hwa đưa Yoonji về tiểu viện, rồi theo phụ thân mình rời đi.

Tiểu viện của Yoonji nằm ở phía Nam. Bên ngoài có một hồ nước nhỏ thả hoa sen, ở giữa dựng một lầu các đặt bàn trà. Trước thư phòng còn có một vườn hoa nhỏ trồng đủ các loại hoa, lúc này đang dịp nở rộ, màu sắc vô cùng rực rỡ.

Yoonji đi ngắm một lượt các căn phòng trong tiểu viện, cuối cùng thốt lên một câu cảm thán:

"Tiểu thư nhà em đúng là một người thanh nhã."

Nhìn những đồ vật này, có thể nhìn ra được phong cách sống và sở thích của chủ nhân chúng trước đây. Một khuê nữ thanh tao nhã nhặn, một tiểu thư được bảo bọc cẩn thận và nuôi dạy chuẩn mực mà lớn lên, cũng là một nữ tử đa tài đa nghệ.

Yi Hwa vẻ mặt tự hào:

"Tiểu thư nhà em thực sự tài sắc vẹn toàn mà. Lão phu nhân ngày đó cũng luôn kỳ vọng vào tiểu thư rất nhiều, nói rằng rồi tiểu thư hẳn sẽ phải trở thành quốc mẫu tốt nhất."

Yoonji thoáng sững người. 

Quốc mẫu? Gia tộc vị đô đốc này định gả con gái vào hoàng thất sao?

Phải nói rằng những chuyện có liên quan đến hoàng cung đều rất khó giải quyết. Yoonji chỉ hy vọng bản thân mình có thể sống, tiếp tục tìm hiểu cách để quay về thời hiện đại hoặc có thể sống đợi đến ngày Yoongi tìm được đến đây. Trong thời gian đó càng ít liên quan đến những người ở đây thì càng tốt. Nguyên tắc của xuyên thời gian chính là không được phép thay đổi lịch sử, Yoonji đến nơi này chỉ giống như một người khách qua đường đứng nhìn mọi thứ mà thôi. 

Mặc dù đã tự trấn an bản thân rằng khả năng đó sẽ không cao, nhưng Yoonji vẫn không khỏi lo lắng. Bọn họ một khi muốn đã cưỡng ép thì chuyện phản kháng là điều không thể. 

Những ngày sau đó, Yoonji vẫn luôn ở tiểu viện của mình, một ngày một hai lần tới chỗ của lão phu nhân. Đại đô đốc và Park Jimin đều không thấy. Hơn nữa nàng cũng chỉ được phép đi lại trong hai nơi: chỗ của lão phu nhân và tiểu viện riêng. Thời gian còn lại Yi Hwa luôn dạy nàng cách nói năng, đi lại, cách cư xử như một vị tiểu thư quyền quý thực sự. 

Nỗi nghi ngờ trong lòng Yoonji mỗi lúc một lớn dần. Bọn họ rốt cuộc đang suy tính điều gì? Bọn họ định để nàng đóng giả vị tiểu thư xấu số kia, tiếp tục số phận của nàng ta là phải gả vào hoàng thất hay sao? Vậy xem ra vị tiểu thư này qua đời cũng không hề minh bạch. Còn chưa gả đi đã gặp nạn tới mức mất mạng, vậy thì thế thân của nàng ta còn phải đối mặt với những thứ kinh khủng nào nữa chứ? 

Gần một tuần sau đó, khi Yoonji vừa từ chỗ của lão phu nhân trở về, một tỳ nữ khác trong viện nói rằng đại thiếu gia đã tới, đang đợi ở trong thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top