Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bí kíp cứu người (Cẩm nang ăn thịt người thân thiện)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật kì lạ (hoặc có thể là không, anh không thực sự chắc về những điều mà xã hội chấp nhận và không chấp nhận nữa), nhưng Will đã đoán rằng ngay giây phút anh đặt một chân theo cái cách đầy nguy hiểm lên lan can, khoảng khắc của sự sáng tỏ sẽ ập đến với anh. Rằng trí não của anh sẽ đột ngột nhận ra rằng đúng thế, đây là những gì anh cần làm, không còn gì phải nghi ngờ nữa. Nhưng thay vào đó, tâm trí anh lại gợn lên hình ảnh một dòng máu hững hờ trôi xuống dòng sông bên dưới. Dĩ nhiên, đêm nay quá tối để anh có thể nhìn thấy máu thật, tuy nhiên hình ảnh đó khiến anh thoải mái.

Nó không nên khiến mày cảm thấy thoải mái như thế, anh tự nhắc bản thân một cách mạnh mẽ. Nhưng mà, dù sao thì anh cũng sắp chết rồi, sao lại không đi sâu vào tâm trí một lần cuối nhỉ? Có vẻ anh sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để làm vậy khi anh hóa thành một phần của dòng sông. Anh nhắm mắt và tưởng tượng một nạn nhân. Tóc đỏ. Kẻ giết người anh đọc được trên báo hôm nay tập trung vào những người có mái tóc đỏ. Khuôn mặt cô ta bị che khuất bởi mái tóc rối bù và hai tay bị trói sau lưng. Cô ta đang cố gắng kháng cự

– có tiếng nước bắn tóe – Không. Ở đây không có nước. Gã đang ở trong một tòa chung cư nhỏ. Có tiếng nhạc văng vẳng. Gã đẩy người phụ nữ về phía trước và cô ta ngã phịch như một bao cát. Cô có bản năng sinh tồn mạnh mẽ, cô nỗ lực đầy tuyệt vọng nhằm kéo lê cơ thể ra xa gã, nhưng gã chỉ phải nắm chân cô ta và kéo và cô ở đó – có một tiếng tiếng bắn tóe khác – trên những cái gạc hươu, bàn thờ cuối cùng để tôn vinh thể xác cô. Gã lấy đi – tõm – cánh tay và đặt một mũi tiêm tĩnh mạch. Cô chưa chết nhưng cô sẽ không bao giờ – tõm – những thiên thần đang quan sát gã trong khi gã – tõm – rạch mở họng để lộ dây thanh quản – "Khỉ thật," Will chửi thề, mở mắt và đập tay vào lan can trong sự thất vọng trước khi kịp nhận ra nắm đấm cộng kim loại bằng đau như quỷ. Anh thực sự run lên khi nhận ra có thứ gì đó làm xáo trộn mặt nước và cắt ngang dòng ảo tưởn– tưởng tượng của anh. Anh không hoàn toàn chắc anh là ai nhờ vào việc trí não anh vừa lướt qua từng kẻ giết người mà anh đọc được gần đây nhất. Đó là lần cuối anh đọc ở Tattle Crime chấm com trước khi ngủ. Sau đó, anh bật cười, bởi vì đây là lần cuối cùng anh làm bất cứ điều gì.

Nắm chặt bàn tay đau nhói của mình, anh chậm rãi trở về là chính mình đủ để (nhưng không đủ bởi vì những thôi thúc vẫn đang còn đó) nhìn xuống đáy sông. Nơi đó có một người đàn ông đang nhìn lên anh, người rõ ràng vừa bị anh làm phiền khi đang - Ồ. Vứt tay chân xuống sông. Tay chân người. Thú vị đấy, anh nghĩ đầy mỉa mai. Sau đó anh nghĩ lại bởi vì nó thực sự khá là thú vị. Người đàn ông trông có vẻ tự tin, nhàn nhã tiếp tục việc đang làm. Và hắn ta cũng khá quyến rũ nữa. Ít nhất là từ những gì Will có thể nhìn thấy. Anh thậm chí còn không ý thức được những gì mình làm cho đến khi chợt nhận ra anh vừa vẫy tay với người đàn ông vứt xác. Điều còn đáng báo động hơn là khi người đàn ông đó vứt xong những mảnh cuối cùng, hắn ta đi đến cây cầu.

Trong một khoảng khắc, anh hoảng sợ và định nhảy xuống nước trước khi hắn đến chỗ anh. Sau đó anh nhận ra kịch bản tệ nhất có thể là hắn ta giết anh, điều này thực sự khá đúng ý Will, vì vậy anh chỉ kiên nhẫn ngồi trên lan can. Anh nhìn xuống dưới và xem xét có nên đá giày ra trước khi nhảy không. Chẳng cần phải mang giày cho chỉnh chu khi chuẩn bị tự kết liễu bản thân. Dù sao thì anh cũng chưa từng thích giày. Quá gò bó. Anh đá giày trái và mỉm cười khi nó vụt bay. Âm thanh quá yếu ớt khi so với những mảnh cơ thể vừa được vứt xuống. Cơ thể anh sẽ tạo ra một âm thanh còn lớn hơn thế khi nó chìm vào dòng nước.

Có tiếng hắng giọng và Will khẽ bật lên, giật mình vì dòng suy nghĩ bị gián đoạn. Anh nhìn sang trái và ồ, đó là gã giết người hàng loạt. Không có gì to tát cho lắm. "Đúng là một đêm đẹp cho những cái xác nhỉ," anh nói, giọng vẫn như khi trò chuyện bình thường. Anh dành ra chút thời gian để chiêm ngưỡng bộ vest của người kia. Nhìn đắt tiền đấy. Will khá ngưỡng mộ người đàn ông khi có thể làm những gì hắn đang làm trong bộ vest như thế. Như thể đấy chỉ là chút việc cỏn con cần làm trên đường đi làm về.

"Vậy rõ ràng là," người nọ nói, giọng hắn mang theo những âm rung trầm trầm đặc trưng. Châu Âu, Will nghĩ. Một lợi thế nữa trong sự quyến rũ đến bất công của hắn. "Cậu có thói quen ngồi trên mép lan can cầu nhỉ?"

Giọng hắn nghe đáng quan ngại như lúc Alana nói với anh rằng sẽ ổn thôi khi nói không với Crawford. "Ôi Chúa ơi. Anh là bác sĩ tâm lý."

Người đàn ông trông có vẻ bình tĩnh nhưng Will cho là hắn đang sửng sốt, tận sâu bên trong. "Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?" hắn hỏi.

"Không cho đến lúc này. Tôi là Will Graham và tôi đang cố thực hiện nỗ lực đầu tiên – và hi vọng là cuối cùng – để tự sát vào tối nay. Đừng chuyển kênh để xem những gì sẽ diễn ra."

Sự tương phản giữa trạng thái lặng im của người đàn ông với trạng thái không–hẳn–là–cuồng loạn của Will chỉ khiến anh cảm thấy càng thêm bất ổn. Mà thực ra, trong một thế giới công bằng, kẻ giết người đáng ra nên rối trí hơn người chỉ nghĩ về nó chứ. Anh còn chẳng biết điều gì thúc đẩy anh tiếp tục nói khi anh hỏi hắn "Vậy, anh là sát nhân hàng loạt nhỉ? Chuyện diễn ra thế nào vậy?"

"Điều gì khiến cậu nghĩ đây không phải lần đầu của tôi?" hắn hỏi và đúng thế, hoàn toàn là một bác sĩ tâm lý. Chỉ bác sĩ tâm lý mới thành thạo kĩ năng trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác. Đó có lẽ là kĩ năng bí truyền của bọn họ.

"Anh quá bình tĩnh," Will trả lời. "Thậm chí dù có nhân chứng, anh vẫn bình tĩnh."

"Cậu đã từng giết ai trước đây chưa Will?" người đàn ông hỏi.

"Chỉ trong những giấc mơ," Will trả lời. Bây giờ nói dối cũng chẳng có tác dụng gì. Anh đá nốt chiếc giày còn lại và nhìn dòng nước đón chào nó.

"Đó là lí do tại sao cậu lên kế hoạch tự giết bản thân?"

"Hơi trễ để tiến hành phân tích tâm lý đấy, Bác sĩ."

Một suy nghĩ tự động nảy ra trong tâm trí Will. Anh tự hỏi sẽ thế nào nếu có thể đồng cảm với kẻ sát nhân khi chúng đang giết ai đó – khi hắn giết anh. Luôn có một sự tách biệt với những tay sát nhân mà anh từng đồng cảm. Chưa bao giờ là mặt đối mặt, anh đắm chìm trong suy nghĩ. Đồ thừa thôi, anh nghĩ.

"Hannibal," người đàn ông sửa lại.

Gọi tên thân mật với một kẻ giết người hàng loạt. Cha anh sẽ tự hào xiết bao. Bây giờ Mặt Trời đã hoàn toàn khuất bóng, Will phát hiện. Alana sẽ sớm tìm thấy lời nhắn của anh. Đó không phải là thư tuyệt mệnh mà chỉ đơn giản là một tin nhắn: Tôi đang có việc phải đi xa. Cho chó ăn giúp tôi được không?. Dù sao đi nữa cô cũng sẽ lo lắng. Cô ấy biết đến đi làm anh còn ghét chứ đừng nói đến việc đi xa.

"Anh có muốn giết tôi không Hannibal?" Những từ ngữ nghe thật xa lạ với Will, như thể anh không phải là người nói ra. Anh nghĩ anh không yêu cầu hắn làm vậy – anh chỉ đang đề nghị.

Hannibal dừng lại, sau đó quyết định nói một cách lịch sự, "Tôi còn ăn thịt người nữa."

Thế là đủ để khiến Will nhìn hắn. Họ giao tiếp bằng mắt trong chớp nhoáng trước khi Will nhìn ra xa. "À, tôi cũng cho là như vậy," anh nói. Sau đó tiếp tục, "Có lẽ anh nên bỏ qua gan của tôi. Tôi khá thích uống scotch."

Hannibal cười đầy hiếu kỳ, như thể hắn không quá chắc Will là thứ gì (thứ tạo nên hai người họ) và đưa tay cho Will.

Anh nắm lấy nó.

"Xe đẹp đấy," Will bình luận khi anh tháo dây an toàn, một hành động ngớ ngẩn khi anh vừa hiến thân để bị giết và ăn thịt, rồi ra khỏi xe.

"Cậu có hiểu biết về xe hơi à?" Hannibal hỏi.

"Chỉ đủ để nói rằng chiếc này đắt tiền," Will nói, "Tôi hiểu động cơ thuyền hơn."

Hannibal gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng vẫn duy trì sự im lặng. Đó là một sự im lặng thoải mái và kì lạ. Nhà Hannibal thậm chí còn hoành tráng hơn cả bộ đồ và chiếc xe của hắn dù chúng cũng đã khiến anh nghĩ là nhà hắn sẽ kiểu thế này. Will cảm thấy hơi khó xử khi bước vào một nơi như vậy mà không có giày, mặc dù anh biện hộ rằng thức ăn chẳng có quy định nào về trang phục cả.

Hannibal dẫn anh đến căn bếp – nơi nhìn kiểu gì thì cũng quá sạch sẽ để có thể là địa điểm thu hoạch nội tạng, anh không muốn biết Hannibal tốn bao nhiêu cho các sản phẩm vệ sinh đâu – và bật đèn trước khi mời Will ngồi ở quầy bếp.

"Anh tự nấu thịt, đúng chứ?" Will hỏi và Hannibal cho anh một cái nhìn không mấy cảm xúc.

"Tôi là người văn minh, Will," hắn ta đáp.

Will nhún vài. Trong căn phòng sáng sủa này, thật khó tin rằng chưa đến một giờ trước Will còn đang chuẩn bị nhảy cầu. Anh vẫn muốn chết – chà cũng không đúng lắm, anh vẫn nghĩ rằng tốt nhất là anh nên chết đi – nhưng đường này có vẻ hay hơn. Có điều gì đó khá thú vụ về ý tưởng bị ăn thịt, giống như anh đang trả ơn sau khi chết. Hoặc có thể đó là những gì mà Minnesota Shrike nói. Có quá nhiều quan điểm và đôi khi thật khó để nói đây là quan điểm của anh. Anh thoáng tự hỏi mọi thứ sẽ thay đổi thế nào nếu anh nói được với Jack. Có lẽ hỗ trợ bắt những tên sát nhân sẽ làm la bàn đạo đức của anh rõ hơn một chút. Có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra hệt như vậy, chỉ khác là anh sẽ chứng kiến tận mắt tội ác từ hiện trường phạm tội của chúng mà không phải thông qua những trang báo của Tattle.

Anh quan sát Hannibal lướt tay qua thứ mà anh khá chắc là một xấp công thức nấu ăn. "Anh đang định làm món gì thế?"

Hannibal dừng lại một lúc, đủ lâu để nhìn anh một cách cân nhắc. "Thứ gì đó đặc biệt," hắn lập lờ như một câu trả lời.

Will nhún vai. "Không phải ngày nào cũng có người tự hiến mình cho Chesapeake Ripper nhỉ, tôi cho là vậy."

Hannibal cho anh một ánh nhìn khó mà lý giải được. "Điều gì khiến cậu nghĩ tôi là Ripper?"

"Tại sao anh lại ăn thịt người?" Will bộp lại.

Hannibal chọn một tấm thẻ và đưa nó cho Will.

Will đọc. Hay đúng hơn là cố gắng đọc. Anh nhận ra công thức được viết bằng tiếng Pháp hay gì đó giống vậy.

"Món đó được chứ?" Hannibal hỏi.

"Tôi không định ăn đâu," Will trả lời.

Hannibal dường như chấp nhận và bắt đầu lôi vài thứ ra khỏi tủ và ngăn kéo. "Tôi không thường thảo luận về sở thích ăn uống của mình với người khác," hắn nói.

"Hoặc chưa từng," Will sửa lại và người đàn ông gật đầu. "Anh không trả lời câu hỏi của tôi."

"Câu hỏi gì?"

"Tại sao anh lại ăn thịt người?"

Hannibal dừng việc lấy nguyên liệu từ tủ lạnh và đến gần Will, từ phía bên kia quầy. "Cậu nghĩ đâu là lí do cho một chuyện như vậy?"

Will tự động trả lời bằng một câu đầy chính nghĩa, 'Không có lý do chính đáng nào cả', anh cho rằng anh thật sự nghĩ vậy. Nhưng anh tò mò về lý do chân chính, vì vậy lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài đến mức anh không nhớ rõ là bao lâu, Will cho phép bản thân giao tiếp bằng mắt. Để nhìn.

"Tất cả là vì chấn thương tâm lí thời thơ ấu," Will nói.

Hannibal nhìn anh một lúc lâu, sau đó hắn quay đi và trở lại tủ lạnh. "Cậu nói với tôi về bản thân tôi cả tối nay rồi Will."

Will nhún vai. "Anh ăn thịt người, tôi thì có khả năng đồng cảm. Đó là việc của tôi."

Người kia quay lại đối mặt với anh. "Việc của cậu?"

Will gật đầu trước khi nghiêng người về trước và thì thầm đủ lớn để Hannibal có thể nghe được, "Tôi hiểu anh." Anh sẽ chết sớm thôi nên giờ anh có thể dọa người bao nhiêu tùy thích.

Có một khoảng dừng. "Cậu có hiểu mọi người không?"

"Tôi có thể làm nếu muốn," anh nói. "Nếu tôi nhìn đủ gần."

"Bao nhiêu là đủ gần?" Hannibal hỏi.

"Cực kì gần."

Hannibal lấy thêm vài loại rau củ ra khỏi tủ lạnh trước khi lấy thớt và một con dao trông rất bén và bắt đầu làm việc. Will đang sắp sửa thừa nhận rằng anh sẽ dành phần đời còn lại của mình trong im lặng thì Hannibal lên tiếng.

"Mùa đông lạnh giá và thức ăn khan hiếm," hắn nói, "Mischa và tôi không còn cha mẹ để nói đến nữa. Em ấy còn chưa đủ tuổi để nói chuyện." Khi Hannibal nói đến tên cô bé, giọng hắn tràn ngập cảm xúc. Will có thể cảm nhận được sự đè ép mạnh mẽ của tình yêu phẫn nộ sợ hãi hối tiếc đau đớn, mạnh đến mức khiến anh cảm thấy khó thở. "Mọi thứ mà những người đàn ông cố gắng nhặt nhạnh chẳng thể ăn được," hắn tiếp tục, bỏ lại những phần của câu chuyện mà Will sẽ phải tự lấp đầy trong tâm trí. "Em ấy bị viêm phổi, bọn chúng nói thế. Dù thế nào thì em ấy cũng sẽ chết."

"Bây giờ bọn chúng chết cả rồi?" Will hỏi, nghiến răng chống lại thôi thúc muốn phá hủy thứ gì đó vừa đột ngột xuất hiện. Đó không hẳn là một câu hỏi.

"Bouquet Garni," hắn nói, thay vì câu trả lời mà hai người họ đều biết, khi ngồi xuống bên cạnh phần nước sốt được làm trong suốt cuộc trò chuyện của họ để bắt đầu chọn thảo dược. "là một thuật ngữ trong tiếng Pháp dùng để chỉ việc buộc các loại thảo mộc hỗn hợp lại với nhau để tạo nên mùi thơm cho món ăn." Hắn trông hoàn toàn bình tĩnh như thể vừa nãy hắn không phải làm sống lại một chấn thương tâm lý và Will nghĩ rằng đây là Hannibal. Kiểm soát. Kiểm soát hoàn hảo. Nó hiển hiện đó qua cái cách hắn thờ ơ như vậy suốt buổi tối – ngay cả khi thấy một người đang chứng kiến hiện trường phạm tội thì hắn cũng chẳng căng thẳng là bao. Hắn là kiểu người như thế, Will nghĩ, là kiểu người buộc cả thế giới phải cúi đầu.

Will nhìn nước sốt mà Hannibal đã làm. Anh cảm thấy khao khát một cách kì lạ, khao khát được nếm món ăn của Hannibal, để hiểu nhiều hơn về cách hắn nghĩ. Anh muốn biết hắn nấu như thế nào, đi ngủ ra sao, đọc những gì, làm thế nào mà hắn đủ thời gian để làm tất cả những việc đó và làm việc và đi săn. Anh muốn biết tất cả nhưng anh chẳng còn cơ hội nữa. Vì vậy anh quyết định ít nhất thì anh vẫn còn có thể hiểu về cái này, và anh nhúng cái muỗng ngu ngốc vào hỗn hợp và nếm thử. Thứ hương vị tuyệt vời bùng nổ trên đầu lưỡi anh. Anh biết nó sẽ như thế mà. Anh nhắm mắt lại để bản thân có một khoảng khắc mà mọi thứ đều xoay quanh một giác quan duy nhất, và anh mỉm cười.

Hannibal đang nhìn chăm chú khi anh mở mắt. "Anh muốn nếm thử không?" Will hỏi hắn.

Người đàn ông bước đến ngay trước mặt Will và, vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào anh, nhúng hai ngón tay vào nước sốt, dừng lại một khắc trước khi bôi lên cổ Will. Hannibal nghiêng đầu về trước và suy nghĩ của Will bắt đầu nhảy nhót khắp nơi bởi vì anh hoàn toàn không chuẩn bị cho việc – và ừm, Hannibal nhấm nháp anh. Mắt Will nhắm lại trong vô thức trước áp lực dễ chịu đang khiến dây thần kinh của anh nhảy múa đáp lại và tay anh đưa lên níu lấy lưng áo vest của Hannibal, kéo cơ thể hắn lại gần nhất có thể. Will nghiêng cổ để người đàn ông kia có thể thoải mái hơn và anh khá chắc chuyện này diễn ra lâu hơn mức cần thiết một chút – tất nhiên không phải là anh đang phàn nàn hay gì. Trí óc cố khiến anh giật mình với ý tưởng rằng người kia có thể cắn anh nhưng ý tưởng đó hóa ra lại hấp dẫn đến kỳ lạ và Will khá chắc anh vừa tạo ra một tiếng rên thể hiện sự thật đó dù rằng tâm trí anh đang quay cuồng vì vậy anh cũng không thể chắc chắn. Đúng thế, anh hoàn toàn không ý kiến gì về việc bị ăn nếu là được ăn bằng miệng của người đàn ông này.

Sau đó, ngay khi mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu, Hannibal bỏ đi và trở lại với việc cắt rau, nhìn có vẻ không bị xao động nhiều như Will mong đợi. Anh nhìn những chuyển động nhịp nhàng của lưỡi dao và suy nghĩ dần quay về với anh. Anh nhớ đến em gái bé bỏng của Hannibal và bắt đầu ngẫm nghĩ về những phần kế tiếp trong câu chuyện đó.

"Anh lớn lên và khiến bản thân mạnh mẽ hơn. Anh thông minh hơn, nhanh nhẹn hơn, nhiều năng lực hơn. Anh tìm từng người trong số chúng và anh để chúng biết đến nỗi đau. Chúng không chịu đựng nhiều như anh đã từng nhưng ít ra cũng có gì đó. Và sau đó mọi chuyện sẽ qua. Nhưng không phải vậy. Anh đã tự xây dựng bản thân thành một kẻ đi săn tinh tế. Anh trở thành kẻ săn mồi thực sự và một kẻ săn mồi không thể chỉ bỏ cuộc và biến mình thành con mồi," Will nói. Anh đồng cảm. Anh hiểu.

"Con người tạo ra luật pháp và đạo đức. Chúng ta không sinh ra và biết như thế mà chúng ta được dạy như thế," Hannibal nói. "Có lẽ, những luật lệ đó là xiềng xích kìm hãm cậu, Will Graham. Tâm trí cầu xin cậu để nó thực hiện khao khát của cậu, nhu cầu của cậu, và cậu từ chối nó vì những quy tắc của loài người. Tại sao cậu lại muốn tự kết liễu bản thân?"

"Bởi vì tôi thấy quá nhiều," Will trả lời.

" Tại sao cậu lại muốn tự kết liễu bản thân?" hắn lặp lại, mạnh mẽ hơn.

Will có thể cảm thấy tim mình đập loạn nhịp trong ngực và thời gian giữa những nhịp thở dần ngắn lại. Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi và anh sắp chết và anh vẫn không thể nói ra. "Bởi vì tôi không muốn sống và biết quá nhiều về những tội lỗi đó," anh nói dối.

Đột nhiên Hannibal ở đó, ngay trước anh, nắm chặt lấy áo sơ mi anh và một phần của Will phấn khích, thực sự phấn khích, vì anh nghĩ mình sắp chết và đây là thứ gần với giết chóc nhất mà anh có thể đạt được và– "Bởi vì tôi mơ khi tôi ngủ và tôi mơ cả khi tôi thức, và những giấc mơ của tôi tràn ngập sự tàn sát và tôi nhìn mọi người trên đường, tôi trò chuyện cùng bạn tôi và tôi tưởng tượng sẽ thế nào khi xuyên lưỡi dao qua tim hoặc rạch họng họ và nhìn dòng máu uốn lượn trên sàn, và tôi biết những suy nghĩ đó nên khiến tôi kinh tởm nhưng không, chúng đúng đắn biết bao," anh hít một hơi sâu và ôi Chúa ơi, anh đang ngạt thở, anh thực sự sẽ chết ngạt trong vòng tay của một kẻ sát nhân, đây là cuộc đời anh, "Bởi vì một ngày nào đó tôi sẽ không thể kìm chế được nữa." Anh kết thúc với một cảm giác sáng tỏ đến choáng ngợp và anh nghĩ khoảng khắc trên cầu đáng ra là nên như thế này. Anh chợt nhận ra anh không sợ hãi việc trở thành một kẻ giết người – anh đã là kẻ giết người rồi. Anh chỉ sợ thực hiện lần giết chóc đầu tiên thôi.

Khi Hannibal buông anh ra, Will mất sạch sức lực – hoặc là sức mạnh ý chí – để đứng và anh cảm thấy mình khuỵu xuống giống như đó không phải là cơ thể anh vậy.

Anh không chắc mọi chuyện diễn ra khi nào nhưng nhịp thở của anh dần ổn định và bằng một cách nào đó, anh biết đã đến lúc rồi. Anh nhắm mắt lại. "Tôi sẵn sàng," anh nói, giọng đều đều.

Không có câu hỏi nào về việc anh đang nói gì cả và Will nghe tiếng kim loại trượt qua nhau – Hannibal rút dao khỏi giá cắm. "Đứng lên," Hannibal nói và Will hiểu.

"Những người khác," anh nói khi đứng dậy, "những người mà anh giết. Họ chỉ là thịt. Lợn. Nhưng tôi thì khác," Will cảm giác được Hannibal đang đứng sau anh, rất gần, độ ấm cơ thể họ hòa quyện với nhau. "Tôi là người duy nhất từng thấy anh," một bàn tay nắm lấy tóc Will và kéo ngược ra sau, bàn tay kia kề dao vào cổ anh, "Tôi là người duy nhất có thể dễ dàng hiểu và chiêm ngưỡng anh như những gì anh thực sự là."

Anh có thể cảm nhận được hơi thở của Hannibal trên gáy mình.

Anh có thể cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay cầm dao đang căng lên.

Anh có thể cảm nhận được khoảng khắc Hannibal thay đổi ý định.

"Cậu có thể tham gia cùng tôi," một lời đề nghị gần như thì thầm. Will run rẩy.

Anh nghĩ rằng quyết định này lẽ ra nên khó khăn hơn nhưng không phải thế và lần duy nhất, anh không quan tâm đến việc anh không phải là thứ mà đáng ra anh phải là. Anh nghĩ về việc cuộc sống của họ khớp với nhau một cách trôi chảy dễ dàng biết bao. Anh nghĩ về những buổi học mà không phải lo lắng rằng anh chiếu một slide quá lâu, anh có thể trở thành một thứ gì đó khác. Anh nghĩ đến việc về nhà, tại đây, và trở thành một phần trong những buổi tiệc tối của Hannibal theo một cách rất khác so với dự tính ban đầu. Anh nghĩ đến những ly rượu trong buổi chuyện trò và ngày ngày đều hôn tạm biệt Hannibal trước khi đi làm. Anh nghĩ đến những chuyến đi săn dài nơi mà anh có thể ôm lấy bản ngã thực sự của mình.

Và sau đó anh dừng suy nghĩ, và bắt đầu thực hiện. "Được rồi," Will nói. Và khi Hannibal đặt dao xuống, Will quay lại và hôn hắn.

Phần kết

"Will, anh đang ở đâu thế?" Alana nói ngay khi anh nhấc điện thoại. Anh đã phớt lờ nó khoảng năm lần hay đại loại vậy nhưng cô ấy chẳng có gì ngoài sự kiên trì.

"Tôi đang ở–"

"Xa, ừ, tôi đọc tin nhắn rồi," cô ngắt lời, mất kiên nhẫn. "Cách đây hai tháng." Anh cảm thấy hơi tệ khi nhận ra cô đang lo lắng đến mức nào.

"À, thật ra thì," anh nói, "Có thể tôi đã nói dối về chuyện đấy."

"Tôi vừa ở nhà anh cho chó ăn Will. Anh không ở đó."

"Không, chà," Will nở một nụ cười thích thú với Hannibal đang ở góc kia căn phòng. "Tôi định đi xa, rồi tôi, à thì, gặp một người. Đại loại là kiểu cơn lốc tình yêu."

"Ồ," cô ấy nghe có vẻ hài lòng một cách thận trọng.

"Ừ," anh thuận theo. "Nghe này, Alana, tôi đang làm dở chút việc."

"Ồ!" bây giờ cô ấy nghe như đang đỏ mặt từ kết luận sai lầm mà cô đang đưa ra, và anh mỉm cười. Anh cho rằng đó sẽ là một chứng cứ ngoại phạm.

Anh chào tạm biệt và ngắt máy trước khi quay lại nhìn bạn trai (trong-việc-phạm-tội, một giọng nói sến sẩm vang lên trong đầu anh). Hannibal nở một nụ cười đầy kiên nhẫn. "Cậu sẵn sàng rồi chứ?" hắn hỏi.

Will gật đầu.

Hannibal ra hiệu về phía cái xác trước mặt anh. "Nào giờ thì, đây, tình yêu của tôi," hắn nói, "là cách dễ nhất để tiếp cận trái tim mà không gây thêm bất kì thương tổn nào."

Will mỉm cười trước câu nói ẩn dụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top