Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chín: thế giới chỉ xoay quanh em「世界は君で廻ってる」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương cuối, hành trình mười năm đã đến hồi kết🍷✨
(mầm non nào dưới 18 tuổi đề nghị đắp chăn ngoan đi ngủ, đừng đọc nhó)

—-

Trong vài tháng tiếp theo, Santa sắp xếp với công ty cho Lưu Vũ tạm dừng hoạt động một thời gian. Lưu Vũ trở về nhà bố mẹ, một điền trang nho nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh, ngày ngày giam mình trong nhà, chẳng hề bước chân ra ngoài. Suốt thời gian này chỉ có Santa là vị khách duy nhất lui tới chỗ em. Hắn sẽ tận dụng mọi dịp để đến thăm em, có khi là vào đêm muộn một tối thứ sáu sau hai giờ lái xe từ trung tâm, có khi là vào buổi sáng một ngày trong tuần, hắn đơn giản là đến chào tạm biệt em trước khi lên máy bay đi công tác dài ngày.

Lưu Vũ không phải là kiểu người khi suy sụp tinh thần sẽ bỏ bê đày đọa bản thân. Từ khi em còn bé, Santa đã lặp đi lặp lại mãi không thôi, rằng em mang một tâm hồn lớn trong một thể xác nhỏ bé. Cơ thể là cầu nối con người với thế giới vô tận của linh hồn, hắn đã dặn dò em đến nhập tâm, rằng hắn muốn em chăm sóc chiếc cầu nối nhỏ nhắn này thật tốt, thật dịu dàng, luôn luôn, mãi mãi.

Một ngày của em giờ đây trôi qua trong bình yên và tĩnh lặng, thứ bình yên đời thường mà em đã bỏ lỡ suốt bao nhiêu năm dài làm nghệ thuật. Mỗi ngày em sẽ nhẩn nha nướng bánh, pha trà, làm ổ trên chiếc ghế dài êm ái nhìn ra khoảng ban công đầy nắng, từ tốn lật giở cuốn tiểu thuyết mới của tác giả yêu thích. Em sẽ hầm một nồi canh rau củ đầy dinh dưỡng, bật bếp thật nhỏ, rồi tất tả bận rộn đi lau dọn kì cọ từng ngóc ngách trong nhà. Em sẽ bắt đầu vài sở thích nho nhỏ, chăm sóc vài luống hoa nhiều sắc màu, hoặc cầm bút cầm bảng màu vẽ vời một chút.

Những ngày Santa không đến, em sẽ thẩn thơ nhàn rỗi xoay vòng với nhịp điệu nhàn nhạt quen thuộc. Những ngày Santa ghé thăm, em sẽ hân hoan háo hức thêm một chút, đi ra đi vào ngóng trông, để rồi khi hắn vừa bước xuống khỏi ghế lái, em sẽ đứng sẵn ở hiên nhà đợi hắn, đoạn mỉm cười choàng hai tay ôm lấy cổ hắn, hệt như đón chào người đi xa về thăm nhà.

Em sẽ dắt tay hắn vào nhà, đi ngang qua phòng khách hắn sẽ cúi đầu chào bố mẹ em, vẫn như cũ không quên khách sáo gửi tặng hai người chút quà bánh. Mẹ em mỉm cười hiền hậu nhìn hắn, bồi hồi nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, hắn cũng mang vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa khách sáo ấy đem Lưu Vũ mười bảy tuổi trả về vòng tay bà.

Tháng ngày vô lo lặng lẽ trôi. Thế nhưng Santa biết em chẳng thật sự bình yên.

Rất thường xuyên, hắn sẽ bắt gặp em nhìn lơ đãng lên bầu trời đêm, ngẩn ngơ ngắm nhìn mặt trăng mờ ảo sau tầng mây dày. Đôi mắt trong veo run rẩy hệt như khi em mười bảy tuổi, lo lắng, mất phương hướng, nghi ngờ quyết định của cuộc đời mình, hệt như cái đêm em ngồi trong góc công viên năm nào, trải lòng mình cùng ánh trăng.

Nhưng em chẳng còn là em của tuổi mười bảy. Em sẽ chẳng khóc nháo, chẳng kể lể cho hắn nghe tâm tư của mình. Em co mình lại, giữ mọi thứ sâu kín cho riêng em.

Hắn biết hắn chẳng thể làm gì nhiều. Em của hắn giờ đây đã trưởng thành, chẳng còn dễ dàng đưa tay ra mặc hắn dẫn dắt. Hắn biết em cần thời gian, và hắn có đủ kiên nhẫn để cho em điều đó.

Suy cho cùng, cho đến tận bây giờ, vô vàn thời gian của hắn đều là dành cho em.

Vào một đêm Bắc Kinh mưa rả rích, hắn cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi từ nàng thơ của hắn, từ đầu bên kia thành phố.

Em lặng im một lúc lâu, định mở lời rồi lại thôi, ngập ngừng mãi mới thỏ thẻ được tiếng chào đầu tiên.

"Em muốn đi thật xa khỏi Bắc Kinh" em hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm ngỏ lời giữa làn mưa lao xao "anh có nơi nào như thế không?"

"Anh có" hắn dịu giọng đáp, như thể đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu "anh đưa em đi, bất cứ khi nào em muốn"

—-

Lưu Vũ thức dậy trong tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ cát trắng, trong ánh hừng đông len lỏi nhảy nhót trên gò má em qua mảnh rèm cửa mỏng manh, trong hương cà phê nồng nàn hương vị nhiệt đới. Santa đương đi qua đi lại trong phòng, chọn một đĩa nhạc cổ điển, rồi cẩn thận đặt vào chiếc máy hát đĩa than kiểu cổ.

Em đưa tay dụi dụi mắt, đoạn lười biếng rúc vào ổ chăn, chờ đợi Santa đến dỗ dành em dậy như mọi khi. Hắn sẽ đến ngồi cạnh em, bàn tay to lớn luồn vào mái tóc em, vuốt ve, cưng nựng, rồi mỉm cười nói chào buổi sáng bằng phương ngữ Okinawa.

Phải rồi, đây là Okinawa.

Lưu Vũ nhón chân bước xuống chiếc giường lớn, khoác hờ một chiếc kimono lụa lên vai rồi đi ra ban công, nheo nheo mắt ngắm nhìn mặt biển lấp lánh ánh mặt trời.

Đấy là một biệt thự nhỏ nhắn xinh đẹp rất gần biển, tại quần đảo nhiệt đới được mệnh danh là thiên đường trên Thái Bình Dương. Em đã cùng Santa lưu lại chốn này được vài tuần, bỏ lại thật xa cuộc sống ngột ngạt rối ren tại đại lục.

Ở đây trời rất trong, biển rất xanh, và tâm hồn em thì nhẹ nhàng tựa làn gió biển.

Ở đây em và hắn có thời gian của cả thế gian, bên nhau từ khi bình minh đến hoàng hôn, nói với nhau những câu chuyện dường như đã bỏ lỡ cả đời người, thổ lộ những sâu kín chôn vùi suốt bao năm mơ hồ.

Em cảm giác như được quay ngược dòng thời gian, trở về khi em mới quen biết hắn, bước vào đời hắn lần nữa, làm thân với hắn một lần nữa, yêu đương lại từ đầu.

Em ngồi sau motor của hắn, vòng tay ôm thật chặt, áp mặt lên tấm lưng rộng lớn ấm nóng, nghe gió biển lùa qua tai lao xao như một bài ca. Hắn đỗ xe tại một đoạn nghỉ trên khúc quanh đẹp nhất của cung đường ven biển, đoạn đứng ôm em từ phía sau, khi em đương đung đưa chân nhỏ ngồi vắt vẻo một bên sau yên xe, mắt cùng hướng về cảnh mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời.

Hắn nắm tay em đi dọc bờ biển, chậm rãi in từng dấu chân to chân nhỏ trên nền cát trắng lấp lánh. Một cơn gió nghịch ngợm cuốn phăng mũ phớt của em ra xa, em sẽ vội vàng đuổi theo nó mà chẳng để ý dưới chân, cho đến khi hắn đuổi theo ôm ngang eo em kéo vào lòng. Nước biển ngập non nửa người, em mới mơ hồ nhớ ra bản thân có chút ngại nước. Một đợt sóng mạnh ập đến, em chao đảo đưa hai tay ôm ghì lấy hắn, áo sơmi mỏng thấm nước dính sát vào người, làn da trong suốt, thân thể uốn lượn đẹp đẽ.

"Mỹ nhân ngư mà sợ nước hay sao" Santa cười nhè nhẹ ngược chiều nắng, đưa tay vén một lọn tóc nâu loà xoà ra sau mang tai em.

"Có lẽ vì em ở với con người quá lâu rồi" Lưu Vũ cười khì, đoạn rũ mi trầm ngâm một lúc.

"Anh này, liệu em có hoá thành bọt biển hay không nhỉ"

"Sẽ không" Santa cúi đầu hôn trán em "bởi vì anh yêu em"

"Từ rất lâu trước đây rồi"

"Em nghĩ là em biết"

"Em biết từ khi nào"

"Từ rất lâu trước đây rồi"

Hoàng hôn hôn bọt sóng, hắn hôn em.

—-

Một chiều mùa hè đẹp trong trẻo, em nằm gọn trong lòng hắn trên chiếc giường lớn nhìn ra cảnh biển miên man trải dài. Nắng vàng len lỏi qua mảnh rèm trắng mỏng manh, nhảy múa trên đôi chân trắng ngần lấp ló sau vạt áo sơmi quá khổ người. Máy hát chậm rãi chơi một ca khúc nhạc jazz lắng đọng, hương mùa hè ngào ngạt lan tỏa khắp gian phòng.

Lưu Vũ nhàn nhã nằm nghịch chiếc cằm lún phún râu của đối phương, bất chợt nhận ra mình thế mà đã ở bên hắn gần một thập kỉ. Em chậm rãi đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt hắn, đường nét vẫn rắn rỏi cương nghị, khuôn mặt vẫn đẹp kiểu nghệ sĩ, nhưng đôi mắt đã thấm màu mỏi mệt, rãnh trán sâu hơn một chút, khoé môi cũng chẳng còn vẻ tươi mới khi xưa.

"Em cảm thấy thế này cũng rất tốt" Lưu Vũ trở người nằm sấp xuống nệm, nâng nửa người lên bằng hai khuỷu tay, đôi chân đung đưa tinh nghịch như mỹ nhân ngư nằm dài phơi nắng trên bờ cát "anh già rồi, có lẽ chẳng còn sức lực yêu ai ngoài em"

Santa đỡ trán cười khổ, khoảng cách mười năm nói ra thật trớ trêu, đợi chờ mãi đến lúc em trưởng thành thì em lại chê hắn già cỗi. Thực lòng hắn chẳng thật sự để tâm chuyện bản thân đang già đi, thế nhưng đối diện với em xinh đẹp tràn đầy nhựa xuân thế này, hắn lại bắt đầu nhen nhóm ý nghĩ kì lạ rằng phải chi ông trời có thể tạm bỏ quên hắn một vài năm.

"Đừng nói như thể em là lựa chọn sau cùng như vậy" Santa đưa tay kéo em vào lòng, để em nằm úp sấp hẳn lên người mình "anh để ý em từ khi em còn là một bé con chưa biết yêu là gì cơ"

"Ai bảo thế, em yêu đương từ rất sớm đấy"

"Thế à" hắn bật cười, đôi tay bắt đầu xoa nắn vòng eo nhỏ nhắn sau lớp sơmi lụa mềm mại "với ai nào"

Lưu Vũ dẩu môi không trả lời. Quả thực em bắt đầu yêu đương từ rất sớm, rồi cứ yêu mãi một người ấy, đến tận bây giờ vẫn chẳng để mắt đến ai khác được. Đấy là bất công em tự vơ vào mình. Em tự buộc chặt mình vào Santa bằng một sợi dây không tên, đem niềm huyễn hoặc rằng bản thân có một vị trí đặc biệt trong lòng người kia để đi qua bao nhiêu tháng năm.

"Nếu em không hát nữa, anh có còn cần em không"

"Nếu anh không viết nhạc nữa, em có còn cần anh không"

Em và hắn nhìn nhau thật lâu, lặng im nghe tiếng sóng vỗ rì rào ngoài xa. Rồi em áp mặt lên ngực hắn, lắng nghe tiếng trái tim hắn rung động như câu trả lời.

Nghệ sĩ là những kẻ luôn lạc trôi trong một thế giới nhập nhoạng sắc màu, nơi mọi ranh giới nhoè nhoẹt mờ nhạt như chẳng có. Diễn viên yêu bạn diễn, nhiều khi là yêu nhân vật người ấy diễn ra, yêu chính xác con người đặt trong bối cảnh được thiết lập kĩ càng trong kịch bản. Ca sĩ yêu nhạc sĩ, nhiều khi là mến mộ tâm hồn của người ấy, rung cảm của người ấy. Nhạc sĩ yêu ca sĩ, nhiều khi là si mê giọng ca của đối phương, đã đem nhạc phổ trên giấy thêu gấm dệt hoa thành lời ca.

Chẳng cần trả lời nữa. Gần mười năm trôi qua, si mê mộng tưởng nếu có cũng đã nhạt nhoà cả rồi, chỉ còn lại những gì sâu kín nhất, chân thực nhất mà thôi.

Thiên thần của hắn, búp bê xinh đẹp của hắn, mỹ nhân ngư của hắn.

Quá đủ với lời nguyền chết tiệt kia rồi. Hắn muốn đánh cược một lần sau chót. Hắn muốn tin rằng dù hắn có chiếm lấy nàng thơ bé nhỏ này, em cũng sẽ chẳng bao giờ bỏ hắn mà đi.

Bởi em không chỉ là nàng thơ, em còn là Lưu Vũ.

Là Lưu Vũ hắn đã dùng cả mười năm mà yêu, là Lưu Vũ đã cùng hắn đi qua đoạn đường mười năm.

Hắn yêu tất cả của em.

Hắn đã quá ích kỉ, đem danh xưng nàng thơ áp đặt lên em, cho rằng em phải là thế này mà chẳng phải là thế kia, tước đoạt quyền được yêu đương của em. Giữ em bên cạnh, nhưng chẳng thể cho em một lời yêu. Đến lúc dỡ xuống danh xưng đẹp nhưng sáo rỗng đấy rồi. Em cần hắn trong đời em, thật gần những nếp sống thường ngày. Em cần hắn yêu em, thật nhiều bù đắp cho hết thảy những năm tháng qua.

Lưu Vũ đương nằm trườn trên người hắn, vạt áo sơmi giật lên cao chỉ vừa đủ phủ qua đôi bồng đào đầy đặn. Mái tóc rũ mềm loà xoà trên trán nhỏ, xương quai xanh lấp ló sau cổ áo rộng quá khổ người, môi mềm mỉm cười khe khẽ. Ngón tay em nghịch ngợm miết nhẹ môi trên rồi môi dưới của hắn, mắt mèo cong lên thích thú.

Một cảm giác thật Deja Vu, nhưng Santa nghĩ mãi cũng chẳng thể nào gợi ra được chút kí ức nào.

"Đừng nghịch" hắn khẽ chồm lên, giả vờ gặm ngang ngón tay em, rồi cười cười nhả ra "ngoan nào"

"Lúc đó anh cũng đã nói như thế"

"Hửm, lúc nào?"

"Không nói anh nghe được" em híp mắt cười ngọt ngào, hé mở đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, đầu lưỡi nhỏ lấp ló mời gọi giữa hai khe môi.

Santa đưa hai ngón tay vào khuôn miệng nhỏ, từ từ, chầm chậm, cho đến khi đôi môi em chạm phải vị kim loại lành lạnh từ chiếc nhẫn vàng trên tay hắn. Hắn bắt đầu ra vào thật chậm rãi trong hang động nhỏ bé, vừa ấm nóng vừa ướt át. Ngón tay hắn khuấy đảo bên trong chẳng hề có trật tự, gẩy gẩy trêu đùa đầu lưỡi nhỏ non nớt.

Em ngoan ngoãn mút lấy ngón tay hắn, trông ngon lành như thể đang mút mát một que kẹo vị dâu, cảnh tượng hệt như kì nghỉ hè một năm nào đấy khi em đến chơi nhà hắn. Khi hắn rút ra, ngón tay hắn kéo theo một lớp mạch nha đường, trong suốt, dấp dính, tinh thể maltose óng ánh đẹp mắt dưới ánh chiều tà.

Hắn thay ngón tay bằng môi mình, rướn người đẩy lưỡi vào bên trong em, nhấm nháp thưởng thức hũ mạch nha giấu kín trong khoang miệng nhỏ. Ướt át, mềm mại, em vén một lọn tóc qua mang tai, rất đỗi ngoan dịu để mặc cho hắn càn quấy từng ngóc ngách bên trong mình.

Bàn tay lớn của hắn lần mò đến phía dưới eo em, mân mê đôi bồng đào tròn trịa qua lớp vải ren mỏng mảnh. Xoa nắn, nhào nặn, tách hai bên ra rồi lại nhồi chặt lại, hệt như động tác chơi đùa với một cặp bánh mochi. Đầu ngón tay hắn khẩy khẩy hoa văn nho nhỏ trên chiếc quần lót ren như trêu ghẹo, đoạn kéo tuột nó xuống khỏi đôi bồng đào đầy đặn, dễ dàng như bóc tách vỏ lụa của quả anh đào. Da thịt mềm mịn căng tràn ra trong đôi tay hắn. Em khẽ "a" một tiếng, khi vị kim loại lạnh lẽo từ hai chiếc nhẫn vàng trên tay hắn chạm vào da thịt em, nhắc nhở em rằng đây là thực tại, chẳng phải mộng tưởng. Rồi hắn giày vò em thật lâu, đến nỗi em trộm nghĩ không biết có phải hắn có hứng thú đặc biệt với nơi này của mình hay không.

Hắn tiến vào sâu hơn trong khoang miệng nhỏ, đong đưa, đưa đẩy. Lưu Vũ mải mê chạy theo nhịp điệu môi lưỡi của hắn, đầu óc quay cuồng chẳng đoán biết được gì nhiều, chỉ loáng thoáng nhận ra hắn đang bắt đầu làm ướt cửa động bên dưới của mình, bằng hai rồi ba ngón tay thon dài, khớp ngón tay chầm chậm lần mò càng lúc càng sâu vào trong.

Hắn đã ở bên em quá lâu, từ khi em còn bé. Tâm tư của em dù có cố gắng che giấu đến thế nào đi nữa, hắn vẫn có thể đoán biết được phần nhiều. Huống chi giờ đây em chẳng hề che giấu, khuôn mặt em ửng đỏ ngượng ngập bày ra mọi biểu cảm của một bé con non nớt lần đầu nếm thử trái cấm. Hắn khẽ bặm môi, lẩm bẩm căn dặn bản thân phải nương tay với bé bỏng của mình, cẩn thận quan sát từng biểu cảm của em, nương theo cảm giác của em mà luật động.

Hắn xoay người đặt em nằm ngửa trên giường, khẽ khàng tách đôi chân ngọc ngà ra rồi chậm rãi chen vào giữa. Em cắn lấy môi dưới, gò má ửng đỏ như sắc hoa đào, bờ vai run lên từng đợt. Em cảm thấy có con trăn nước chui vào hang động của mình. Nó len lỏi vào bên trong em, ma sát không ngừng vào thành động mềm mại ướt át, tiến vào thật sâu rồi lại lui ra, lặp đi lặp lại trong một giai điệu không tên. Thân thể em uốn lượn đẹp đẽ, hệt như một mỹ nhân ngư đương trong cơn say. Hắn bắt lấy đôi tay em đang yếu ớt quơ quào trong không trung, mười ngón tay đan chặt lấy em, giữ em khỏi trôi tuột vào cơn sóng tình dữ dội.

Chật, nóng, ướt.

Cơ thể em mẫn cảm như phím đàn. Tiếng rên rỉ ê a của em qua tai hắn nghe êm dịu như một khúc ca. Hắn ra vào bên trong em càng lúc càng nhanh, như ngón tay gõ mãi một phím trên cung đàn piano. Nhấn, gõ, miết xuống, thật nhanh, thật mạnh, đến khi em oằn mình tan chảy trong cơn thủy triều của chính mình, đến khi cửa mình em co bóp không thể nào ngừng, rồi vặn xoắn lại, yếu ớt đón lấy từng đợt phun trào nóng rẫy của hắn, rót vào thật sâu bên trong em.

Nghi thức kết thúc. Một giọt mồ hôi trên trán hắn khẽ khàng đáp xuống gò má em đang mềm nhuyễn nóng hổi. Hắn ôm lấy em vẫn còn đang thổn thức run rẩy vào vòng tay mình, dịu dàng rải từng chiếc hôn lên em, lên tóc mai, lên mi mắt, lên gò má, lên chóp mũi, lên bờ môi ngọt mềm. Hàng mi em thật dài rũ bóng xuống gò má trắng mịn, hơi thở hắn gấp gáp mơn trớn trên từng tấc da thịt em. Em và hắn như cùng phát sốt, cơn sốt tình yêu mê man nồng nàn.

Biến em thành của hắn, giữ em bên cạnh, yêu thương em, bảo vệ em.

Đó sẽ là cách hắn tôn thờ em, từ nay đến mãi về sau.

Em sẽ là nàng thơ cả đời hắn. Em sẽ không bao giờ biến mất, em đã hứa với hắn như thế rồi.

—-

Năm hai mươi sáu tuổi, Lưu Vũ quyết định trở lại sân khấu với tư cách nghệ sĩ solo. Hệt như những ngày xưa cũ, album trở lại lần này sẽ do em và Santa cùng chắp bút. Em dọn hẳn đến ở nhà hắn, ngày ngày mải mê làm việc với từng giai điệu, từ sáng sớm đến tận đêm thâu, hệt như xưa kia khi mọi chuyện mới bắt đầu.

Santa mua về một chiếc piano trắng, trang trọng đặt ở một chỗ đẹp nhất trong nhà. Lưu Vũ cực kỳ yêu thích tạo vật xinh đẹp này, mỗi ngày sẽ dành phần lớn thời gian nhẩn nha dạo chơi từng cung đàn. Có khi em sáng tác, có khi em chỉ đơn giản là dạo lên một giai điệu xưa cũ nào đó ngẫu nhiên loé lên trong tâm trí.

Hoá ra Lưu Vũ nhớ được rất nhiều những ca khúc ngày xưa, vì một vài lý do nào đấy mà chẳng bao giờ được phát hành chính thức. Hôm ấy em chậm rãi chơi một ca khúc đẹp ngọt ngào bị bỏ quên từ lâu, là khúc ca người kia viết tặng sinh nhật mười bảy tuổi của em. Santa lặng lẽ đến sau lưng em, cúi người hôn khẽ vào một bên tai em, rồi vươn một tay cùng em song tấu giai điệu em và hắn đã thuộc nằm lòng, sau rất nhiều thêm thắt và chỉnh lý, vào một buổi sáng mùa hè nhiều năm về trước, khi em và hắn ở cùng dưới một mái nhà hệt như bây giờ.

Đoạn hắn nắm tay em, đưa em ghé thăm một cứ địa bí mật nho nhỏ của hắn. Hắn lục ra một bản nhạc phổ cũ kĩ cất sâu trong một ngăn tủ nọ, nhẹ nhàng đặt vào tay em. Em chớp chớp mắt nghiêng đầu cẩn thận đọc. Đấy là phác thảo của một ca khúc chưa có tựa đề, dòng ghi chú viết tháu đề ngày tháng của một năm xa xôi rất lâu trước đây, và rằng ca khúc này sẽ được dành cho dịp kỉ niệm mười năm ca hát của em.

"Gửi đến em của mười năm sau,
Nàng thơ có giọng hát mật ong Hy Lạp
Chẳng còn bé nhỏ, liệu em có còn cần anh
Dành cả đời cho em, chẳng còn sức lực yêu thêm ai nữa.

Gửi đến em của mười năm sau,
Yêu em vô vàn, em có nghe được không
Phải hạnh phúc nhé, thiên thần của anh
Nếu có thể, mong rằng khi ấy chúng ta vẫn bên nhau."

Em chậm rãi ngân nga từng nốt nhạc, ấm áp, dịu dàng, xúc cảm đong đầy. Rồi khi nốt nhạc cuối cùng rời khỏi đôi môi em, em khẽ khàng ngẩng đầu, đáy mắt sóng sánh như thủy triều sớm. Em nhón chân choàng hai tay lên cổ Santa, bóng hai người đổ dài trong ánh tà dương hắt vào từ khung cửa lớn để mở.

"Chúng mình vẫn bên nhau mà anh" giọng em dịu ngọt như ngàn lớp mật ong sánh mịn, chẳng rõ là đang nói hay đang hát.

"Phải rồi" hắn siết chặt vòng tay, vùi mặt vào một bên cổ em, đoạn thủ thỉ thật gần vào tai em "bên nhau mãi mãi về sau".

Thân thể em nhỏ bé ấm áp vùi sâu vào vòng tay hắn. Santa khẽ hôn vào một bên tai em, thầm tạ ơn đấng bề trên đã ưu ái chiếu cố để em bước vào đời mình. Em mãi là suối nguồn cảm hứng dào dạt, là khúc ca trầm bổng ngọt ngào, là nàng thơ dịu dàng nhất thế gian, bao dung hết thảy những ích kỉ toan tính của hắn.

Cảm ơn em đã kiên trì nắm lấy tay hắn, mặc cho tháng năm chảy trôi vô tình.

Cơn mơ dài kết thúc thật rồi.

Gửi đến em của mười năm sau.

Nếu có thể, mong rằng khi ấy anh vẫn là người nắm lấy bàn tay em.

Đưa em đi qua hết thảy gập ghềnh trong đời.

Mơ hồ, rối ren, hỗn loạn, ta vẫn có nhau.

Em thân yêu, liệu em có biết.

Ngay từ ban đầu, thế giới của anh chỉ xoay quanh em.

-gửi đến em của mười năm sau: kết thúc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top