Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu Vũ, cậu có muốn tham gia buổi văn nghệ mừng kỷ niệm trường không?"

Lễ kỷ niệm của trường đang đến gần, nhưng trong lớp có quá ít người tự nguyện đăng ký tham gia. Lễ kỷ niệm của trường, mỗi lớp sẽ có hai chương trình, tương đương với một cuộc thi, lớp nào có điểm xếp hạng thấp nhất sẽ bị phạt. Vì danh dự, lớp trưởng chỉ còn cách hỏi từng người một, người đầu tiên mà lớp trưởng muốn lôi kéo là Lưu Vũ, học sinh mới chuyển đến không dễ từ chối, và bởi vì Lưu Vũ rất đẹp trai, chỉ cần cậu chịu tham gia, lớp sẽ thắng.

"Lễ kỷ niệm của trường?" Lưu Vũ dừng cây bút trong tay, mực theo đầu bút loang ra trên giấy nháp, cậu cau mày hỏi.

"Đúng vậy, mỗi lớp có hai chương trình, phụ huynh của học sinh biểu diễn có thể đến xem chương trình. Lưu Vũ, đây là cơ hội tốt để giành vinh quang cho lớp." Lớp trưởng nghiêm túc vỗ vai Lưu Vũ, nhìn thấy Lưu Vũ suy nghĩ, không khỏi cười khẽ một tiếng, xem ra dụ dỗ thành công rồi.

Lớp trưởng còn nói thêm gì đó nữa, cậu nghe không vào, chỉ nắm bắt được chính xác từ khóa "phụ huynh học sinh". Nghĩ đến sự việc không vui trong buổi họp phụ huynh lần trước, Lưu Vũ cảm thấy mình nên bù đắp cho ngài Uno, để ngài Uno tham dự lễ kỷ niệm của trường với tư cách là phụ huynh của mình. Cậu cũng có một sự ích kỷ nho nhỏ, cậu muốn nhảy một điệu cho ngài Uno và hát tặng ngài Uno một bài hát.

Với tư cách là một phụ huynh đến tham dự lễ kỷ niệm của trường, Lưu Vũ không thể nhịn được cười, cậu nghĩ, ngài Uno hẳn phải rất vui.

Trời đã xế chiều, ánh tịch dương nghiêng nghiêng, bầu trời trong xanh như ngọc bích, Lưu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ở Hạnh Đại, ngài Uno đang ở đó, cậu thực sự muốn biến thành một con chim bay đến đó, lao thẳng vào vòng tay của ngài Uno.

Lưu Vũ là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, cậu muốn ngài Uno đến xem buổi biểu diễn của mình, vì vậy cậu quyết định tiết mục chỉ trong một buổi chiều, ngay cả những học sinh tham gia tiết mục cũng đã được chọn. Một tiết mục múa, một tiết mục ca hát. Lưu Vũ nghĩ, ngài Uno sẽ thích nó.

Gần đến giờ tan học, cổng trường trung học số 13 cũng bắt đầu náo nhiệt, những sạp hàng nhỏ tập trung ở lối vào, mùi mặn, ngọt như được rắc lên tờ giấy trắng, một lúc sau, cả tờ giấy trắng đã được nhuộm những màu sắc sặc sỡ. Santa đang đứng cầm trà sữa ở cổng trường, trông hắn có vẻ hơi lạc lõng giữa những người bán hàng này, khuôn mặt và chiều cao nổi bật của hắn có thể dễ dàng nhận ra ngay cả khi hắn bị lẫn vào đám đông.

Khi Lưu Vũ đi ra, thoáng nhìn thấy ngài Uno của mình, bóng cây lốm đốm đổ xuống người ngài Uno. Ngài Uno cầm ly trà sữa trên tay, không cần đoán cũng biết là dành cho cậu, ngài Uno luôn làm như vậy, cưng chiều cậu như một đứa trẻ, khiến cậu rất thích.

Cậu đang nghĩ, phải chăng ngài Uno sẽ biến cậu thành một kẻ phế vật nhỏ bé chỉ biết nằm phơi bụng mở miệng ăn, để cả đời không bao giờ chạy trốn.

Ngài Uno đã trả lời như thế nào? Ngài Uno nói rằng hoa hồng có thể mọc trên núi, trên cánh đồng tuyết và thậm chí cả sa mạc, nhưng ngài ấy thích giữ bông hồng nhỏ của mình trong nhà kính để không phải chịu mưa nắng gió sương. Không vì điều gì khác, hắn chỉ là không muốn nhìn thấy Hoa hồng bé nhỏ của mình chịu khổ.

Lưu Vũ xúc động đến mức không ngừng khóc trong vòng tay của ngài Uno, ngài Uno nói rằng chắc hẳn kiếp trước cậu đã không kiểm soát được nước cho nên kiếp này ông trời gửi cho hắn chiếc túi khóc nhỏ, để chiếc túi khóc nhỏ đó làm hắn rơi lệ. Nhưng hắn có thể làm gì, hắn chỉ có thể nuông chiều và yêu thương cậu. Và với hắn, bông hồng nhỏ không phải là một hình phạt, mà là một món quà.

"Ngài Santa."

Giọng nói quen thuộc khiến Santa ngẩng đầu lên. Đó là Hoa hồng nhỏ của hắn đang chạy về phía hắn, hắn cúi xuống ôm lấy Hoa hồng nhỏ. Nhìn thấy đôi má của Hoa hồng nhỏ đỏ bừng vì chạy, hắn không khỏi nhẹ giọng trách mắng.

"Sao em chạy nhanh thế, tôi có đi mất đâu."

Mặc dù là khiển trách nhưng không hề có cảm giác trách móc, ngược lại tràn đầy đau khổ cùng quan tâm, Lưu Vũ không tin ngài Uno sẽ mắng mình, vừa cắm ống hút trà sữa vừa lè lưỡi nghịch ngợm.

"Em sợ phải để ngài đợi lâu."

Santa bất lực mỉm cười, Hoa hồng nhỏ của hắn luôn như vậy, một chữ cũng có thể khiến hắn câm nín, không nói được lời nào, hắn phải làm gì với Hoa hồng nhỏ của mình đây.

Điều đẹp đẽ nhất không gì khác hơn thế này, ánh mặt trời rực rỡ, gió thoảng qua, người yêu ở bên cạnh, năm tháng, ánh sáng và bóng tối luân phiên, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Lễ kỷ niệm của trường diễn ra vào lúc bảy giờ tối, nhưng Lưu Vũ đã căng thẳng suốt cả ngày, cậu không thể không đi tới đi lui, lẩm bẩm thì thầm, khiến cả những người bạn biểu diễn cùng cậu cũng trở nên lo lắng.

Khi gần sáu giờ, Santa sắp xếp giáo án, trước khi rời văn phòng, hắn đã bị Lưu Chương và Lục Dương Linh chặn lại. Lưu Chương là một trong những nhà đầu tư của Hạnh Đại, mặc dù Hạnh Đại được nhà nước tài trợ, nhưng khoa diễn xuất của các trường nổi tiếng luôn chi rất nhiều tiền để thuê những giáo viên xuất sắc, vì vậy Hạnh Đại đã chấp nhận đầu tư. Lục Dương Linh là trợ lý dạy học của hắn, thủ phạm khiến Lưu Vũ ghen lần trước.

"Giáo sư Uno của chúng ta sẽ đón Hoa hồng bé nhỏ của anh ấy tan học sao?" Lưu Chương nửa người dựa vào cửa gỗ, trên mặt lộ ra vẻ trêu chọc, cúc áo trên cổ áo sơ mi đã được cài hơi tuột ra, có thể lờ mờ nhìn thấy dấu hôn, xem ra mấy ngày nay hắn quả nhiên đã dạy cho Lâm Mặc một bài học.

"Hôm nay là buổi biểu diễn kỷ niệm trường của Hoa hồng nhỏ, tôi đang vội, vì vậy đừng lãng phí thời gian của tôi." Santa nhìn khuôn mặt hớn hở của hai người bạn cây khế, chỉ ước mình có thể tẩn cho họ một trận.

"Dương Linh, cô xem thái độ của Santa kìa, chắc chắn hắn không bao giờ có thái độ như vậy với Hoa hồng nhỏ của hắn, rõ ràng tình cảm bao lâu nay của chúng ta đúng là đặt sai chỗ mà." Lưu Chương vỗ ngực phẫn nộ nói.

"Đúng vậy! Vừa rồi Santa nói đến hoa hồng nhỏ, trên mặt liền lộ ra ôn nhu. Đây là giáo sư Uno tàn nhẫn mà tôi biết sao?" Lục Dương Linh lặp lại, hùa vào cùng trêu chọc Santa.

"Hắn chỉ dịu dàng với bông hồng nhỏ của mình mà thôi." Lưu Chương thở dài lắc đầu. Con trai đã lớn rồi, không thể giữ trong nhà được nữa.

"Biểu diễn không gì khác hơn là ca hát và nhảy múa. Không quan trọng là hát hay nhảy điệu nào trên sân khấu. Điều quan trọng là..."

Dương Linh dừng lại một chút, thâm ý nhìn Santa, Santa vẫn luôn nhẫn nhịn, cũng chẳng biết trên giường hắn sẽ đối xử với Hoa hồng nhỏ như thế nào. Dù chưa từng nhìn thấy Hoa hồng nhỏ nhưng cô vẫn hết sức lo lắng cho vòng eo của cậy ấy. Santa cũng thật là, ba người họ đã là bạn nhiều năm như vậy, mỗi lần bảo hắn dẫn Hoa hồng nhỏ ra ngoài cùng đi ăn hắn đều từ chối. Hoa hồng nhỏ chính là vùng cấm địa đối với Santa, đừng nói đến việc vấy bẩn, người khác thậm chí còn chẳng được nhìn cậu ấy.

"Tôi nghĩ Santa có thể xem buổi biểu diễn của Hoa hồng nhỏ ở nhà, chọn một màn thoát y, hát một bài hát màu vàng, dù sao thì ngày mai là thứ bảy, và anh ấy không phải đi làm."

Santa ánh mắt tối sầm, đề nghị của Lưu Chương không tệ.

"Đừng gây khó dễ cho Hoa hồng nhỏ, dù sao cậu ấy vẫn còn nhỏ." Trước khi Santa rời đi, Lưu Chương đã lảm nhảm dặn dò, trong lời nói của anh ấy, chỉ mong con lợn nhà mình có thể ngoan ngoãn như bắp cải, à không, ngoan ngoãn như Hoa hồng nhỏ, thì anh đã cảm động không thôi rồi.

Santa đến trường cấp 2 số 13, đi theo các học sinh phụ trách hướng dẫn vào trong giảng đường, trong giảng đường có rất nhiều người, rất chật chội. Santa đã gửi tin nhắn cho Lưu Vũ, nhưng Lưu Vũ không không trả lời, chắc em ấy đang bận thay quần áo và trang điểm.

Tiết mục của Lưu Vũ được xếp thứ hai. Đó là một điệu nhảy theo phong cách cổ xưa, tám nam sinh mặc hán phục màu xanh lam cùng nhau lên sân khấu, Santa nhìn thoáng qua đã nhận ra Lưu Vũ, khuôn mặt của Lưu Vũ được đánh phấn nhẹ, khiến cậu trông thanh tú và xinh đẹp hơn, khí chất kiên cường của chàng trai trẻ hiện ra mờ nhạt giữa hai hàng lông mày. Đây là lần đầu tiên hắn xem Lưu Vũ nhảy, hắn không ngờ rằng bông hồng nhỏ của mình lại nhảy đẹp như vậy, chiếc váy hán phục màu xanh nhạt ôm lấy chiếc eo thon thả của cậu khiến cơ thể cậu phiêu theo điệu nhạc, giống như một cây liễu rũ bên hồ vào mùa xuân, tay áo phất lên theo động tác nhẹ nhàng, ánh mắt mê hoặc lòng người.

Dường như trên toàn thế giới chỉ có hắn và Hoa hồng nhỏ, trực giác mách bảo với hắn rằng Hoa hồng nhỏ tặng hắn điệu nhảy này. Kể từ khi Hoa hồng nhỏ bước lên sân khấu, ánh mắt của cậu đã tìm kiếm thứ gì đó, cho đến khi họ chạm mắt nhau, Hoa hồng nhỏ chưa bao giờ nhìn vào bất cứ thứ gì khác. Hắn biết rằng Hoa hồng nhỏ đang tìm kiếm mình.

Ngay cả dưới ánh đèn chói lọi, ngay cả trong khán phòng có hàng vạn người tụ tập, Hoa hồng bé nhỏ của hắn vẫn nhìn hắn không rời. Bông hồng nhỏ của hắn không chỉ thơm ngọt mà còn đậm đà, hắn rất thích.

Tiết mục thứ hai của Lưu Vũ là tiết mục biểu diễn cuối cùng, một tiết mục ca hát, biểu diễn cùng với vài người bạn. Lưu Vũ rất thích bài hát của Tiểu Vũ, không chỉ vì chữ Vũ trong tên mà còn vì lời bài hát.

Ánh đèn trên sân khấu đều mờ đi, một góc sân khấu rải rắc một tia sáng, đó là Lưu Vũ, cậu mặc áo sơ mi trắng và quần jean, giống hệt ngày Santa đưa cậu về nhà. Santa không thể miêu tả được cảm xúc lúc này, nửa là niềm vui, nửa là xúc động, chúng tách biệt nhưng lại hòa quyện với nhau.

"Luôn có một số cuộc gặp gỡ đáng ngạc nhiên, chẳng hạn như khi em gặp anh."

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn qua biển người về phía ngài Uno của mình, đôi mắt trong veo như hổ phách nhuốm những cảm xúc không giải thích được, bao gồm si mê, xúc động và yêu thương.

Bài hát này là những gì cậu muốn dành tặng cho ngài Uno, đó là cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhất đối với cậu khi gặp được ngài Uno. Trong mắt cậu, ngài Uno là chúa, là ánh sáng và là tất cả đối với cậu. Cậu là bông hồng nhỏ từ đầu đến cuối chỉ thuộc về ngài Uno.

Giống như ánh nắng xuyên qua sương mù, tuy yếu ớt nhưng vẫn vô tư chiếu vào nơi nó muốn chiếu. Đây có lẽ là trường hợp của ngài Uno, cậu quá nhỏ, quá yếu, cậu luôn sợ rằng mình không đủ tốt với ngài Uno. Nhưng cậu sẽ làm việc chăm chỉ, làm việc chăm chỉ để trưởng thành, làm việc chăm chỉ để trở nên tốt hơn. Cậu muốn trở thành bông hồng nhỏ xinh đẹp và nổi bật nhất mà ai cũng phải ghen tị, bông hồng chỉ thuộc về ngài Uno.

"Em không quan tâm tương lai ra sao, nhưng em muốn nhìn thấy anh mỗi ngày. Em không quan tâm kết cục sẽ ra sao, em muốn thực sự ở bên anh."

Sau khi Lưu Vũ hát câu cuối cùng, cậu rời khỏi sân khấu cùng với những người bạn của mình, cậu lo lắng tẩy trang, thay quần áo, và muốn về nhà sớm. Santa nhìn bóng lưng của Lưu Vũ trên sân khấu, nhẹ nhàng nói.

"Tôi cũng vậy."

Tôi cũng rất muốn ở bên em.

Sau buổi biểu diễn kỷ niệm của trường, Santa đứng ở lối vào giảng đường đợi Lưu Vũ, sáng nay khi hắn đưa Lưu Vũ đến trường, họ đã hẹn gặp nhau ở đây để cùng về nhà. Trời đã khuya, những người trong khán phòng lần lượt ra về, Santa nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi, hắn có chút lo lắng, sao Hoa hồng nhỏ còn chưa ra? Lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến, có chút không xác định hỏi:

"Anh là phụ huynh của Lưu Vũ phải không?"

Santa quay lại, đó là một khuôn mặt xa lạ, trông có vẻ trạc tuổi Lưu Vũ, chắc là bạn cùng lớp của Lưu Vũ.

"Đúng vậy, xin hỏi bạn là ai?"

"Tôi là bạn học của Lưu Vũ, cậu ấy say rượu trong phòng thay đồ, mọi người không biết phải làm gì. Lớp trưởng nói hôm nay bố mẹ cậu ấy đến, tôi đã nhìn rất lâu, chỉ có anh là đang đợi ai đó. Vậy nên tôi thử đến hỏi."

Say rượu?

Santa khẽ cau mày, Hoa hồng nhỏ còn nhỏ như vậy làm sao có thể uống rượu? Áp suất không khí thấp đập vào ngực cậu bạn nặng nề khiến cậu khó thở. Dường như nhận thấy sự tức giận của Santa, cậu bé nhanh chóng xua tay giải thích.

"Buổi biểu diễn lần này của chúng tôi rất tốt, cho nên lớp trưởng mua mấy bình rượu, không ngờ Lưu Vũ uống một ly liền say."

Đôi lông mày của Santa càng cau chặt hơn, cậu bé biết mình đã sai nên vội im lặng, nhanh chóng đưa Santa đến trước cửa phòng thay đồ.

"Lưu Vũ ở bên trong."

Chưa kịp dứt lời thì Santa đã mở cửa bước vào nên cậu bạn chỉ còn cách cắn răng đi vào theo. Santa vừa bước vào đã thấy Lưu Vũ nằm trên sô pha, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, như mây dưới ánh mặt trời lặn, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra, thấy đó là Santa, liền cười ngốc với Santa, đưa tay ra, nheo mắt lại, giống như một đứa trẻ ngơ ngác vừa mới thức dậy.

"Ôm."

Ngay khi nhìn thấy Hoa hồng nhỏ ngơ ngác cầu xin một cái ôm, sự tức giận của Santa đã được thay thế bằng tình yêu chân thành, nó chẳng khác gì một ngọn núi tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời. Santa cúi xuống, dịu dàng ôm Hoa hồng nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo yếu ớt. Hoa hồng nhỏ có mùi rượu thoang thoảng nhưng không khó chịu, đó là một mùi hương thuần khiết giống như hoa lan, đâu đó ở giữa hương vị êm dịu và nồng nàn của rượu. Santa, người không bao giờ thích mùi rượu, thực sự thấy nó hơi quyến rũ.

"Sao em lại uống rượu?" Giọng nói của Santa mềm mại và hơi khàn khàn. Mỗi từ thốt ra từ đôi môi mỏng của hắn giống như tiếng đàn Cello trầm và dài, ôn nhu vô tận.

"Bởi vì... em rất vui." Lưu Vũ nằm trong lòng Santa, đầu lông xù không khỏi cọ cọ vào cằm Santa, cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi say trông giống như bông hoa rực rỡ nhất mà Santa từng thấy vào mùa xuân.

"Tại sao em lại vui?"

Santa tiếp tục hỏi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoa hồng nhỏ say rượu, mọi người đều nói khi uống rượu xong sẽ nói thật, hắn cũng muốn nghe xem Hoa hồng nhỏ sẽ nói gì sau khi uống rượu. Santa nhìn xung quanh, không có ai khác trong phòng thay đồ ngoại trừ hắn và Hoa hồng nhỏ, cậu bạn dẫn đường đã rời từ lúc nào. Trong phòng thay đồ rộng rãi sáng sủa, không khí dường như tràn ngập mùi phấn son, hắn nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Hoa hồng nhỏ, chắc là cậu vừa tẩy trang xong, hắn hôn lên mặt Hoa hồng nhỏ. Khuôn mặt đó là hương vị riêng của Hoa hồng nhỏ, thơm và ngọt ngào.

"Để em suy nghĩ đã."

Hoa hồng nhỏ bắt đầu nghiêm túc đếm ngón tay, lông mày thỉnh thoảng hơi cau lại, giống như một cái bánh bao nhỏ bị vò nát, đáng yêu lại buồn cười. Santa nghiêng đầu nhìn cậu, không khỏi bật cười, Hoa hồng nhỏ sao có thể đáng yêu như vậy.

"Đầu tiên... em rất vui khi được gặp ngài Uno."

Vừa dứt lời, Santa liền sửng sốt, vốn tưởng rằng điều khiến Hoa hồng nhỏ vui vẻ chính là màn trình diễn tối nay diễn ra tốt đẹp, không ngờ mình lại là số một trong lòng Hoa hồng nhỏ. Giống như bị cái gì đâm vào, trong lòng có chút chua lại có chút ngứa, Santa cảm giác giống như chanh dây, có chút chua lại có chút ngọt. Người ta nói rằng yêu có chua có ngọt, Santa nghĩ, hắn đang yêu Hoa hồng nhỏ. Đó là một tình yêu không bao giờ chia lìa, đó là tình đầu của hắn và cũng là tình cuối.

"Hơn nữa, em rất vui khi có thể biểu diễn trước mặt ngài Uno..." Hoa hồng nhỏ tiếp tục nói, không ngừng cọ cọ vào ngực hắn, ý thức còn sót lại của cậu cảm thấy mình vừa chạm vào thứ gì đó rất cứng và cậu không biết mình đã châm lửa, cũng không biết nguy hiểm đang ập đến.

Theo như lời của Santa, Hoa hồng nhỏ đã cầm một ngọn đuốc đốt cháy ham muốn của hắn rồi lại nói một cách đáng thương rằng cậu không cố ý làm điều đó. Với Hoa hồng nhỏ thì có thể làm gì, hắn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hoa hồng nhỏ biết rõ điều này, mỗi lần trêu chọc đều bị hắn ném lên giường, lập tức đầu hàng nói bậy. Lần này cũng không ngoại lệ khi cậu say, cậu đã châm lửa nhưng lại nhìn Santa với ánh mắt ngơ ngác và bối rối, Santa làm sao có thể làm được.

Santa bất lực lắc đầu, Hoa hồng nhỏ là kẻ thù không đội trời chung của hắn, là điểm yếu của hắn, những lời nói không thành thật của hắn và sự mâu thuẫn của hắn chỉ có thể do Hoa hồng nhỏ thao túng. Tính bốc đồng, sự phi lý và sự kiềm chế của hắn đều sinh sôi và lan rộng ở đây, trước mặt Hoa hồng nhỏ.

"Anh có biết ngài Uno không..." Trên đường về nhà, Hoa hồng nhỏ, người đã im lặng suốt đêm trên vai Santa, đột nhiên nói. Men say rõ ràng đang bốc lên, Hoa hồng nhỏ nói có chút lắp bắp.

"Tôi biết." Santa dùng hai tay đỡ lấy mông Lưu Vũ, lật hoa hồng nhỏ lên, để cậu thoải mái nằm ở trên vai hắn.

"Anh có thể... giúp tôi nói với ngài Uno... vài lời..."

"Được." Đôi mắt của Santa tối sầm lại, một chút ánh sáng chờ đợi nhấn chìm sự yên bình trong mắt hắn, hòa quyện với màn đêm vô tận.

"Anh... nói... với ngài Uno... tôi... thích ngài ấy lắm..."

"Tôi... từ phía bắc thành phố... vào phía nam của thành phố... để mua hoa, chỉ vì... ngài Uno..."

"Tôi rất... rất vui... khi được về nhà với ngài Uno..."

"Tôi sẵn lòng...Tôi sẵn lòng..."

"Chỉ cần là... Ngài Uno... Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì..."

Khi hoa hồng nhỏ nói, giọng nói của cậu ngày càng nhỏ dần cho đến khi nó biến mất hoàn toàn. Cậu mềm nhũn nằm trên vai Santa và ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều trên cổ Santa, từng nhịp mơ hồ kéo dài.

"Tôi cũng vậy."

"Chỉ cần là Hoa hồng nhỏ, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."

"Chỉ cần là Lưu Vũ, tôi cái gì cũng nguyện ý."

Giọng khàn khàn bị màn đêm bao phủ, tan biến trong màn đêm vô tận. Giống như mật hoa ngọt ngào nhất, tan vào không khí khiến mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.

Khi về đến nhà, Santa nhận ra rằng hắn đang phải đối mặt với một vấn đề lớn, trên người Hoa hồng nhỏ nồng nặc mùi rượu nên hắn phải tắm cho Hoa hồng nhỏ.

Tắm? Sao nghe vừa mập mờ vừa tội lỗi thế nhỉ!

Nhìn Lưu Vũ ngủ trên sô pha, Santa nghiến răng, rũ bỏ những suy nghĩ thiếu trong sáng trong đầu, bế Hoa hồng nhỏ đi vào phòng tắm. Không phải chỉ là đi tắm thôi sao, sau này sẽ thấy, Hoa hồng nhỏ sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về hắn. Hoa hồng nhỏ giống như khoản tiền tiết kiệm của hắn trong ngân hàng, đến hạn mới có thể rút ra, cho nên hắn tính lãi trước bây giờ cũng được.

Trong bồn tắm có nước ấm, hơi nước bốc lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc trong phòng tắm đã tỏa ra sương mù, kính phủ đầy những giọt nước, giọt nước trượt nhanh, từng giọt, từng giọt, dường như chu kỳ vô tận, như ước muốn của thời điểm này.

Santa cởi khuy áo sơ mi, khi cổ áo sơ mi tiếp tục nới lỏng và mở rộng, cơ thể của Lưu Vũ dần lộ ra trước mặt Santa. Santa vẫn luôn biết rằng Lưu Vũ rất trắng, nhưng hắn không ngờ rằng phần bị quần áo che lại còn trắng hơn, màu trắng gần như trong suốt. Trong phòng tắm đọng sương mù, làn da chuyển sang màu hồng, trông y như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.

Phần eo rất mảnh mai với những đường cong tuyệt vời, khi Santa giúp Hoa hồng nhỏ cởi quần áo, hắn đã vô tình chạm vào cậu, cậu rất mịn màng và non mềm. Cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật, hắn luôn muốn để lại dấu ấn của riêng mình.

Áo đã cởi xong, nhưng quần tây còn khó cởi hơn. Khi quần áo của Hoa hồng nhỏ bớt dần từng chút một, Santa ngày càng nuốt nước bọt nhiều hơn. Hoa hồng nhỏ vẫn chưa bắt đầu tắm nhưng quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng, cơ thể của Hoa hồng nhỏ đã được phô bày toàn bộ trước Santa. Chỗ nào cũng đẹp thuần khiết, đường nét xinh xắn, thân hình trắng nõn mịn màng, thậm chí chỗ đó còn nhỏ nhắn xinh xắn.

Dục vọng là thứ khó kìm nén nhất, nó là một dòng sông, Santa chỉ là một con thuyền lênh đênh trên sóng dữ. Santa nghĩ, sớm muộn gì hắn cũng chết trong dòng sông dục vọng.

Dòng nước ấm dội lên người Lưu Vũ, cơ thể trắng nõn của cậu hồng hào ngọt ngào như quả đào. Santa cẩn thận rửa sạch cơ thể của Lưu Vũ, mọi động chạm đều giống như thuốc kích dục, Sau khi lau khô cơ thể của Hoa hồng nhỏ, phía dưới của hắn đã cứng đến không chịu nổi.

Nước lạnh như băng phun ra từ vòi, Santa cố gắng dập tắt ham muốn của mình, nhưng không có tác dụng gì. Ngọn lửa không thể dập tắt, ngược lại càng cháy hừng hực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top