Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tán Đa thiếu gia gần đây bị mất ngủ.

Lúc là một Tán Đa thiếu gia ngốc nghếch hắn chưa bao giờ không ngủ được, ngày nào cũng vô lo vô nghĩ, vui vẻ khoái hoạt tựa thần tiên. Sau này có nương tử lại càng là hồng trướng đêm xuân, ôm nương tử trong lòng lý nào lại không ngủ được.

Nhưng ngược lại, sau khi trở về là một vị thiếu gia khôn khéo tài giỏi như trước, hắn cư nhiên lại mất ngủ. Lý do rất đơn giản, nhưng mà hắn không muốn nói.

Tán Đa liếc nhìn Lưu Vũ đang bàn luận công việc với đám tiểu nhị ở bên ngoài phòng, ngửi thấy mùi hương của nương tử lưu lại trên gối đã sắp phai nhạt, hắn nặng nề thở dài.

Sau một đêm nữa lại tiếp tục trằn trọc thức đến gần sáng, hắn liền tìm đại phu đến khám. Đại phu kiểm tra mọi thứ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không thấy có điều gì bất thường, lại không giải thích rõ ràng được nên chỉ có thể nơm nớp lo sợ kê một đống thuốc.

Vũ Dã lão gia rất lo lắng, Tán Đa là nhi tử duy nhất của ông, khó khăn lắm mới từ bộ dáng ngu ngốc khôi phục lại như trước, hiện tại đột nhiên lại mắc chứng mất ngủ, sau này liệu có thể sống như người bình thường hay không?!

Lão gia tử vung tay lên, sai người gửi đủ thứ hương liệu sang phòng con trai, nghe nói còn mua mấy gói cỏ thơm đắt tiền của ngoại quốc, bỏ vào chăn gối, ủ ngày đêm, chỉ cầu cho nhi tử ngủ được thoải mái.

Tán Đa trở lại phòng, mùi hương trong phòng xém chút làm hắn choáng váng ngất xỉu.

"Phụ thân, người đừng lãng phí khí lực, con không ngủ được không phải vì bệnh..." Tán Đa bảo người dọn chậu cây ra khỏi phòng rồi trực tiếp đến gặp Vũ Dã lão gia.

Vũ Dã lão gia khó hiểu: "Vậy thì vì nguyên do gì?"

Tán Đa tính tình cao ngạo, làm sao có thể nói cho phụ thân biết nguyên nhân thực sự. Nhưng Lão gia tử lăn lộn thương trường đã vài thập niên, vốn chính là một con cáo già, ép hỏi vài lần, xem như đã hoàn toàn minh bạch nguyên nhân trong đó.

Nguyên lai việc nhi tử không ngủ được chính là có liên quan đến con dâu. Phải nói rằng Lưu Vũ tuy là con dâu mà ông mua về, nhưng sau khi y đến đã khiến Tán Đa tỉnh táo trở lại, còn có thêm một đứa bé, cũng coi như là quý nhân trong mệnh cách của Tán Đa. Lão gia đối với y hoàn toàn vừa lòng.

Mặc dù ông biết rõ Lưu Vũ đối với tên ngốc kia là nhất vãng tình thâm, nhưng lại không thể nhìn ra tình cảm của y đối với Tán Đa hiện tại là như thế nào. Cho dù đã có con đi chăng nữa thì đó cũng có thể chỉ là một mối quan hệ cam chịu giữa hai người mà thôi. Lão gia tử nhìn ra được, Lưu Vũ đối với Tán Đa hiện tại nào có giống đối với tên ngốc tử lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời kia, ài!

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nhìn khuôn mặt ngày càng tiều tụy của con trai, Vũ Dã lão gia đau lòng không thôi, quyết định đích thân ra tay.

Vũ Dã lão gia đặc biệt đến nội viện của đôi phu thê để đưa một số bánh ngọt và vải vóc, bắt gặp Lưu Vũ đang dỗ đứa trẻ, liền hỏi han: "Con vừa trông coi cửa tiệm, lại vừa trông coi hài tử, gần đây có thể xử lý được không?"

"Nếu chỉ có một mình thì khẳng định là con không làm nổi." Lưu Vũ mỉm cười giao đứa trẻ cho nhũ mẫu, rồi nhanh chóng sai người mang trà nước đến cho lão gia: "Nhưng không phải vẫn còn nhũ mẫu và Thường thúc sao? Tán Đa buổi tối trở về cũng sẽ trông con, đứa nhỏ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng vẫn ổn."

"Vậy là tốt rồi" Vũ Dã lão gia gật đầu, lại hỏi: "Nếu hài tử buổi tối quấy khóc nhiều, trong phòng chỉ có hai người bọn con thì làm thế nào?"

"Con không để Tán Đa thức khuya, hắn ban ngày còn phải đến cửa tiệm. Hơn nữa đứa nhỏ cũng ngoan, đêm chỉ tỉnh một lần, ăn xong rồi ngủ, cũng không quấy." Lưu Vũ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vừa tức giận vừa buồn cười mà phàn nàn: "Con muốn ngủ mà không được ngủ, hắn thì tốt rồi, có cơ hội ngủ cũng không ngủ được, thật là đáng giận!"

"Vấn đề là ở chỗ đó," Lão gia tử đập bàn một cái, trực tiếp nắm được mấu chốt: "Đại phu nói cơ thể không có bệnh, ta thấy a, chính là tâm bệnh!"

Lưu Vũ hoang mang nhìn về phía Vũ Dã lão gia, vừa bỏ miếng trái cây vào miệng vừa hỏi: "Tâm bệnh?"

Vũ Dã lão gia ho khan một tiếng: "Ta bây giờ đã lớn tuổi, mọi việc trong cửa tiệm đều giao cho hai con, thường ngày khối lượng công việc khá nhiều, còn phải trông hài tử, dù không phải lo về ăn mặc, nhưng việc ngủ nghỉ này... thật ra là quan trọng nhất. Đại phu nói mất ngủ lâu dài làm cơ thể sẽ bị suy yếu, các loại bệnh tật cũng theo đó mà tới, ài... không thể tiếp tục như thế này!"

"...Người nói cái gì... đừng đừng đừng..." Lưu Vũ nghe thấy Vũ Dã lão gia thở ngắn than dài tức khắc cảm thấy trái cây trong miệng vô cùng chua xót, liền hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hắn ngủ không được con làm thế nào mới có thể giúp hắn? Con lại— Con lại không thể thay hắn ngủ được, người nói có phải hay không?"

Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng mắc câu!

Vũ Dã lão gia nheo mắt, vuốt râu, ý vị thâm trường mà thở dài: "Ài, mấy ngày này cũng là vất vả cho con rồi, chẳng qua là dù đang trong thời gian chăm sóc con cái, giữa phu thê các con cũng cần phải tăng cường— khụ khụ, giao lưu giao lưu..."

"Tỷ như mỗi buổi tối con đều ngủ cùng nhi tử, ban ngày ở trong tiệm vẫn phải vướng bận con cái, Tán Đa dù có muốn cũng không mấy khi nhìn thấy con, lúc hai đứa ở riêng cùng nhau đều là nói chuyện về nhi tử. Mối quan hệ giữa hai con nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ dần dần phai nhạt. Dù có tốt hay xấu thì nó cũng là tướng công của con. Ngẫm lại lúc mới vừa thành thân, các con dường như lúc nào cũng dính lấy nhau....."

"Ta biết con vẫn là thích nó của trước kia... Bất quá hiện tại không thể để Tán Đa tiếp tục làm một kẻ ngốc nữa, nếu cứ ngốc mãi thì sau này nó phải sống như thế nào. Lưu Vũ, con nói có đúng không?"

Lưu Vũ nhất thời không thốt nên lời, Vũ Dã lão gia thấy y tâm sự nặng nề, lại tiếp tục nói: "Nếu nó có chỗ nào làm không tốt, con nói cho ta biết, ta sẽ dạy bảo nó tử tế. Nhà nào có được con dâu tốt như vậy mà không yêu thích, làm sao nó lại dám để con chịu ủy khuất chứ?"

Trái tim Lưu Vũ run rẩy, y ngước đôi mắt ẩm ướt lên, hít hít mũi thở dài: "Thật không dám giấu diếm, không phải do Tán Đa làm chuyện gì không tốt, mà là do bản thân con..."

Vũ Dã lão gia nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, ý bảo y tiếp tục nói.

Lưu Vũ làm sao có thể nói ra chuyện mình bỏ trốn cùng người khác, chính là nghẹn ở trong lòng quá lâu, giống như một tảng đá đè nặng trong lồng ngực khiến y không thở nổi. Hôm nay Vũ Dã lão gia lại chân thành như vậy khiến Lưu Vũ rất cảm động. Người cao ngạo như Tán Đa vậy mà lại vì y đêm không thể say giấc, ắt hẳn hắn cũng đã chịu đựng không ít thống khổ. Thế nên Lưu Vũ ngập ngừng úp úp mở mở trải lòng một chút.

"Con thật có lỗi với hắn... Con cho tới bây giờ cũng không dám đối mặt... Tán Đa của trước kia đối tốt với con như vậy, con còn chưa thể cùng hắn cáo biệt đàng hoàng. Hiện tại tuy hắn đã quay trở về là chính mình, nhưng tính cách hoàn toàn bất đồng... Hắn tựa hồ không muốn con nhắc lại chuyện trước đây, làm con...làm con cảm thấy... cảm thấy như đang ở bên một người khác... Con không thể vượt qua được rào cản này..."

Càng nói càng chua xót, Lưu Vũ cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt. Thật ra Vũ Dã lão gia đã sớm đoán được ngọn nguồn của câu chuyện nên cũng không nói thêm gì nữa, ông an ủi vài câu rồi cáo từ.

Đến tối, Lưu Vũ vừa dỗ đứa nhỏ ngủ xong, đang ngâm chân thì Tán Đa trở về.

Lưu Vũ nghĩ đến những gì Vũ Dã lão gia đã nói chiều nay, bèn lấy hết can đảm chủ động bắt chuyện với Tán Đa: "Chiều nay phụ thân có ghé qua, đưa một ít quà và hỏi thăm về chuyện ngươi không ngủ được."

Tán Đa vừa thay y phục vừa đi qua, hắn nhìn chằm chằm đôi chân trần trụi trắng nõn của Lưu Vũ thuận miệng mà ừm một tiếng. Tán Đa nhớ khi hai người vừa mới thành thân, lúc ấy ngày nào hắn cũng rửa chân cho Lưu Vũ. Mỗi lần đôi chân trắng nõn này đặt lên eo hắn rồi áp vào lưng hắn, xúc cảm kia...

"Gần đây ngươi làm sao lại không ngủ được?" Lời nói của Lưu Vũ đưa Tán Đa trở về thực tại, một đôi chân nhấc lên khỏi mặt nước, lấp lánh sáng loáng.

Đến lúc đó Lưu Vũ mới nhận ra mình quên lấy khăn lau chân. Tán Đa cầm lấy nhưng không trực tiếp đưa cho y, thay vào đó, hắn ngồi xổm xuống rửa chân cho Lưu Vũ một lần nữa rồi cẩn thận lau thật sạch sẽ.

"Trước kia là ta rửa chân cho ngươi..." Tán Đa nắm lấy mắt cá chân tinh xảo của Lưu Vũ, hơi nóng từ mắt cá chân truyền đến đầu quả tim. Lưu Vũ theo bản năng muốn thoát ra, nhưng lực độ bàn tay kia quả thật quá mạnh mẽ, chân bị nam nhân kia túm ở trong tay, hoàn toàn không thể động đậy.

"Chân của ngươi thật gầy, có thể đi loại giày nào cũng được, còn rất đẹp nữa." Tán Đa cẩn thận lau mu bàn chân của Lưu Vũ, nhưng tay lại ái muội xoa xoa cổ chân mảnh khảnh của y.

"Ưm..." Lưu Vũ bị hắn đụng chạm đến nỗi mặt có chút nóng lên, y theo bản năng dùng sức đạp mạnh, thiếu chút nữa đá đổ thau nước rửa chân. Tán Đa dễ dàng nắm lấy hai chân của y rồi nhấc chúng lên, Lưu Vũ mất thăng bằng phải chống bằng khuỷu tay mới không hoàn toàn bị ngã xuống giường.

Tán Đa thuận thế rướn người về phía trước, cảm giác áp bức cực cường đại, rồi lại vô cùng buồn khổ mà thấp giọng nói, "Ngươi nói xem?"

Nhìn thấy quầng thâm thật sâu dưới mắt của Tán Đa, Lưu Vũ có chút không đành lòng: "Có phải vì ta gần đây ngủ với hài tử nên ngươi bất mãn không?"

Vốn tưởng rằng chỉ là một lời nói đùa đang chờ hắn phản bác, nhưng đối phương lại yên lặng đến bất ngờ.

Là như vậy thật sao? Lưu Vũ đỏ mặt xấu hổ, cuống quít đứng dậy, không ngờ cánh tay lại bị kéo qua. Tán Đa mở mắt ra, đôi mắt ngọc đen nhánh cực giống như đôi mắt ủy khuất của một chú cún con.

"Đứa nhỏ ngủ rồi..." Bàn tay nóng bỏng xoa bóp da thịt mềm mại trong lòng bàn tay Lưu Vũ, hầu kết chuyển động lên xuống theo một đường cong tinh xảo. "Bồi ta một chút không được sao..."

"Ta... ta đến lấy chăn bông..." Lưu Vũ vừa nói vừa kéo chăn bông trên giường ra.

Nói cái gì mà lấy chăn, chỉ mặc một kiện y phục đơn bạc mỏng manh lại còn cố tình mở rộng cổ áo, không phải là trần trụi câu dẫn thì là gì? Là ngại chính mình ngực không đủ lớn trong thời kỳ cho con bú hay lưng không đủ mềm mịn nõn nà, muốn tự khiêu chiến bản thân hay khiêu chiến định lực của tướng công?

Tán Đa nuốt nước bọt, nhíu mày hỏi: "Cả ngày đều không để ý tới ta, ngươi không nghĩ là ta sẽ tức giận sao?"

Lưu Vũ sửng sốt, lập tức nhận ra buổi chiều Vũ Dã lão gia đã chuyển lời của mình cho Tán Đa. Hai má nóng như lửa đốt, y lôi kéo chăn vo một góc ở trong tay, ngập ngừng nói: "Cái gì... Có giận hay không... ai quản ngươi... lại không phải nói ngươi..."

"Còn nói không phải ta? Chính ngươi tự nói xem ngươi đã khóc bao lâu—" Tán Đa dùng sức kéo chăn bông ra, đem Lưu Vũ ôm vào lòng. Hắn gắt gao ôm chặt Lưu Vũ không buông tay, đem y đè chặt dưới thân buộc người kia đối mặt với mình. Đôi mắt sắc bén rực lửa của Tán Đa nhìn Lưu Vũ, gằn từng chữ:

"Dù là trước đây hay bây giờ, ta chưa bao giờ — chưa bao giờ trách ngươi dù chỉ một chút. Vì sao ngươi một hai phải để tâm chuyện vụn vặt đó? Ngươi có biết đối với ta mà nói, ta có nằm mơ cũng không dám mong ngươi sẽ vì ta mà rơi lệ, càng đừng nói đến việc ngươi đồng ý ở lại bên cạnh ta... Những lời này ngươi thà nói với phụ thân cũng không chịu nói cùng ta?"

"Ta đã nói với ngươi rồi..." Giọng Lưu Vũ trầm xuống, dịu đi rất nhiều, run rẩy nói: "Ngươi cũng không có để tâm đến... còn hung dữ với ta..."

"Ta chỗ nào hung dữ với ngươi?" Tán Đa liếc mắt trừng y một cái: "Ngươi thà rằng thích một tên ngốc còn hơn nhìn ta nhiều hơn một cái, ta cư nhiên rất tức giận!"

"Ngươi còn nói không hung dữ với ta? Ngươi có yêu thích ta sao?" Lưu Vũ giận dữ đẩy hắn ra, nước mắt ầng ậc dâng lên, ủy khuất nói: "Ta không có nhìn ra được..."

Tán Đa tức giận gặm cắn môi y, dấu răng lưu lại trên đôi môi đỏ hồng mềm mại mọng nước. Lưu Vũ ủy khuất, vừa liếm môi vừa trả đũa - cắn lại hắn.

Tán Đa kêu lên một tiếng thật nhỏ, đè Lưu Vũ xuống giường, dựa vào lợi thế của cơ thể - hung hăng mà cắn, liếm, gặm nhấm, nhân tiện còn đem tay thò vào trong y phục mỏng manh sờ loạn lên.

Vì đang trong giai đoạn cho con bú nên đường nét cơ thể của Lưu Vũ trở nên tròn trịa và mềm mại hơn rất nhiều, thân thể trắng nõn thơm mềm chỉ muốn dính lại gần.

Tán Đa chạm vào cần cổ thon thả và mịn màng của Lưu Vũ, tay còn lại khéo léo luồn vào trong y phục, xoa xoa bầu sữa mà hơn một tháng nay chưa được chạm vào.

Điểm hơi gồ lên của bầu ngực lướt nhẹ qua ngón tay của Tán Đa, khiến Lưu Vũ rùng mình một cái, đôi mắt lấp lánh đầy oán giận, khuôn mặt trắng nõn mềm mại nhuộm một tầng đỏ ửng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ngươi không thể ngủ được... Là vì muốn việc này sao?"

Tán Đa tự cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười, khẽ mổ một cái vào mũi y: "Ngươi không để ý tới ta, ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng..."

Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của Tán Đa, đột nhiên cảm thấy hắn và tên ngốc kia rất giống nhau, y kìm lòng không được mà chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của hắn.

Tán Đa hôn nhẹ lên trán y, đôi mắt trở nên trong veo lấp lánh dưới ánh nến.

"Ta chưa bao giờ trách ngươi, ngươi không cần xin lỗi ta... Ngươi không nợ ta cái gì... Không cần tự trách mình..."

Lưu Vũ run rẩy trong vòng tay của Tán Đa, đầu vú chạm vào ngón tay thô ráp lập tức trở nên cứng ngắc.

Tán Đa cúi đầu cười khẽ, vén y phục lên trên xương quai xanh, lộ ra bộ ngực kiều nộn trắng như tuyết, hai tay còn cố ý đung đưa trêu trọc cặp anh đào căng phồng.

Lưu Vũ bị Tán Đa làm cho ngứa ngáy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không nhịn được mà ưỡn ngực ấn vào trong tay hắn, thở hổn hển nói nhỏ: "Bên trong... trướng quá..."

Tay Tán Đa chạm vào một mảng ẩm ướt mà mềm mại, hắn cúi đầu xuống liền nhìn thấy bầu ngực kia đã bị sữa thấm ướt.

Hô hấp của hắn cứng lại, đem kiện y phục mỏng manh cản trở tầm mắt kia kéo xuống, vài giọt sữa trắng đục đang rỉ ra từ hai núm vú đã lớn dần trong thời kỳ cho con bú. Cơ thể dâm mỹ kỳ diệu tản ra hương vị thơm ngọt mê người, vẻ mặt bối rối của Lưu Vũ nhìn vào lại càng quyến rũ.

Đôi bàn tay to lớn của Tán Đa nhẹ nhàng nhào nặn cặp mông cong vểnh của y, nam căn từ lâu đã cứng như sắt cọ qua cọ lại giữa đùi y cách một lớp quần dài.

"Muốn mà... tiến vào..." Lưu Vũ đã lâu không trải qua tình ái, lúc mang thai chỉ có thể tự mình giải quyết, y gắt gao ôm lấy Tán Đa, hai đùi thẳng tắp câu lấy eo hắn, lắc lư lên xuống phối hợp với hắn. Lưu Vũ gấp không chờ nổi mà tự mình nắm côn thịt của Tán Đa hướng đến miệng huyệt cọ xát.

Tán Đa nồng nhiệt hôn y, câu đầu lưỡi của y ra mút mạnh, đôi bàn tay to lớn từ cặp mông nuột nà một đường hướng lên trên. Làn da mềm mại nõn nà như hút lấy ngón tay hắn, bàn tay to nhào nặn, vuốt ve bầu ngực tuyết trắng của Lưu Vũ, vừa cắn vừa bướng bỉnh truy hỏi: "Ngươi muốn ai... nói cho rõ ràng..."

Lưu Vũ chưa từng có trải nghiệm như thế này, tên ngốc trước đây chỉ biết vùi đầu vào làm bừa, nhưng bây giờ thiếu gia lại có đầy đủ thủ đoạn đa dạng, có thể dễ như trở bàn tay bức y đến bờ vực lý trí. Thân thể phóng đãng của Lưu Vũ hoàn toàn trầm luân, y rên rỉ một tiếng, khóe mắt đỏ hoe vì dục vọng, không ngừng cầu xin: "Muốn ngươi... Tán Đa tiến vào..."

Tán Đa liếm ốc tai và cổ của y, lực đạo nắn bóp nhẹ đi nhiều, dỗ dành y như dỗ một đứa trẻ: "Tán Đa là ai... Nói đúng mới cho ngươi..."

Ngón tay hắn kẹp lấy núm vú gảy gảy nhũ thịt bên trong, sau đó vòng quanh phác họa lại đường nét của quầng vú, dùng môi lưỡi liếm láp đầu vú còn lại, vươn lưỡi đảo quanh trên bề mặt, dùng sức mút mạnh. Lưu Vũ bị hắn hút, vừa tê dại vừa sung sướng, rì rầm kêu lên còn muốn nữa, ưỡn cao bầu ngực trắng như tuyết kia muốn đem nhũ thịt đưa vào miệng hắn càng nhiều. Ngón tay Tán Đa vói vào trong huyệt khẩu, vách trong vốn đã ngập nước lại càng thêm trơn mịn, thịt mềm hút lấy ngón tay hắn không chịu buông, tựa hồ như đã chuẩn bị sẵn sàng.

Huyệt động như dòng nước lũ, bị cự bổng khổng lồ cọ xát ở miệng huyệt tra tấn đến điên cuồng run rẩy, cửa mình từng chút từng chút hút đầu khấc đi vào để thỏa mãn. Lưu Vũ rơi lệ cầu xin: "Tán Đa... Tướng công... Tướng công cho ta..."

"Ngoan...Ta là tướng công của ngươi..." Tán Đa rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một đường thẳng tiến đến địa phương bí mật quen thuộc và thoải mái kia.

Bên trong như có vô số giác hút hút lấy dương vật của hắn, mềm mại lại thật chặt, cắn lấy hạ thân hắn. Lưu Vũ nằm dưới thân hắn, đôi mắt đẫm lệ nhuốm màu dục vọng, tiểu bồ câu đầy vết đỏ rỉ ra sữa, y đưa hai tay lên chống đỡ trước ngực Tán Đa, hạ thân lại dùng sức hướng lên trên eo hắn đỉnh đỉnh, nuốt vật khổng lồ trong cơ thể vào sâu hơn nữa.... Lưu Vũ thở gấp cầu xin: "Đừng mà.... Trướng quá..."

"Đừng cái gì... Trước kia trên giường cùng ta ngươi cái gì cũng nguyện ý" Tán Đa dùng sức đâm mạnh vào bên trong, nhấc hai chân Lưu Vũ lên rồi nhanh chóng gia tăng lực động.

"A a... không phải... a... ngươi luôn luôn như thế này..." Lưu Vũ bị thao tới nói không lên lời, chỉ có thể phối hợp theo hắn luật động, mỗi lần đều đỉnh đến đầu quả tim. Tiếng rên rỉ nức nở của Lưu Vũ ngày càng lớn, ngược lại làm cho Tán Đa càng thêm hưng phấn. Cuối cùng Lưu Vũ gạt bỏ mọi xấu hổ ngại ngùng sang một bên, dùng hai tay nắm lấy hai bầu vú bị bỏ quên mà tự mình nhào nặn.

"Nơi này là của ta..." Tán Đa đẩy hai bàn tay của y ra, thay bằng tay mình xoa nắn vuốt ve. Lưu Vũ thỏa mãn mà thở ra một hơi. Y bám vào vai của Tán Đa ngồi dậy, tư thế giao hợp này làm cho hạ thân đỉnh đến càng sâu.

"Ưm... Tán Đa... Quá sâu..." Lưu Vũ ôm chặt lấy cổ Tán Đa, cặp bồ câu sữa bị kích thích lắc lư theo bộ ngực rắn chắc, mỗi khi bị đỉnh đến điểm mẫn cảm, toàn thân y đều run lên.

"Gọi tướng công đi..." Tán Đa vén mái tóc ướt đẫm trên mặt Lưu Vũ, hôn lên miệng y, thở gấp nói: "Giống như trước đây ngươi gọi tên ngốc kia... gọi ta tướng công..."

Nói rồi hắn dùng sức đỉnh mạnh, thanh âm của Lưu Vũ hoàn toàn thay đổi, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Y chần chừ bao lâu thì điểm nhạy cảm của khoang tử cung bị nam nhân hành hạ bấy lâu, vừa thấy khoái cảm tuyệt đỉnh lại vừa thống khổ tột cùng, nam nhân kia hoàn toàn chi phối thân thể không biết cố gắng của y.

"Tán Đa..." Lưu Vũ van xin mà ôm chặt lấy hắn, nam nhân này điên cuồng đến mức ăn cả giấm của chính mình. Lưu Vũ một bên bị hắn thao tới không tự chủ được một bên suy sụp mà kêu lên. "Tướng công... Tướng công..."

Tán Đa cả người run lên, Lưu Vũ chợt cảm giác được một luồng nhiệt lưu cực lớn đặc sệt bắn vào trong khoang tử cung mềm nhũn, làm y suýt chút nữa bắn lên. Bạch trọc hòa cùng dâm thủy trong suốt làm ướt cả thảm trải giường.

Tán Đa thưởng thức ngực y, chơi đùa một cách tàn nhẫn, cắn một cái rồi bắt chước đứa trẻ bú sữa mẹ mà mút vào, càng mút càng dùng sức. Lưu Vũ toàn thân trên dưới co rút kịch liệt, cao trào kéo dài không dứt.

"A... dùng sức... bên trái cũng muốn... thật thoải mái... Tướng công... dùng sức một chút..." Lưu Vũ nói lung tung, thịt mềm nơi hoa tâm bị đỉnh đến chín rục. Trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc nặng nhọc của hai người cùng tiếng da thịt va chạm vào nhau.

Cũng không biết qua bao lâu, Tán Đa nắm chặt thắt lưng Lưu Vũ đỉnh tới tận cùng khoang tử cung. Lưu Vũ kêu lên cắn vào vai hắn, vách thịt bên dưới co rút kịch liệt, một cỗ nhiệt lưu phun ra trên đỉnh quy đầu, mà cùng lúc đó đầu vú chảy ra một dòng sữa tươi, toàn bộ đều đưa hết vào miệng Tán Đa.

Lưu Vũ kiệt sức gục xuống trong vòng tay của Tán Đa, dụi vào ngực hắn nói với giọng nghèn nghẹn: "Thỏa mãn chưa? Đêm nay ngươi sẽ không mất ngủ nữa chứ?"

"Ừm." Tán Đa hôn lên trán y, thỏa mãn cười ra tiếng.

Nửa đêm Lưu Vũ tỉnh dậy, chợt nhớ hài tử muốn bú sữa ban đêm, sờ sờ bên cạnh thấy không có ai, y chạy ra ngoài thì bắt gặp Tán Đa đã đút cháo cho đứa nhỏ xong và đang ôm con ru ngủ. Thấy y đến, hắn nhỏ giọng thì thầm. "Vừa mới ngủ."

Ngày tiếp theo...

Nhũ mẫu ôm lấy đứa trẻ đang khóc oe oe than thở với Lưu Vũ, "Sao lại không có sữa?"

Lưu Vũ đỏ mặt tiếp tục đút cháo cho đứa trẻ, lắp bắp bịa ra một lý do: "Có lẽ... Có ​​lẽ gần đây ta ăn ít đi."

Tán Đa đang ở tít xa trong cửa tiệm, đột nhiên hắt hơi dữ dội.

Từ đó về sau, Lưu Vũ cho Tán Đa ăn ba ngày một lần, rất đều đặn. Vì cơ thể Lưu Vũ thay đổi, nên trải nghiệm không giống như bình thường cũng đã thêm không ít khuê phòng lạc thú. Dù sao bàn về việc khai phá cơ thể của Lưu Vũ, Tán Đa vĩnh viễn làm không biết mệt. Còn về chuyện hắn bị mất ngủ, cũng không có ai nhắc đến nữa.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top