Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C10: Đón xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic: Đón xuân

Author: 诺万诺斯NOK

Trans: Mango

Beta: Tử Đinh Hương

Tag: dưỡng thành, 1x1, HE

.

1.

Santa ở trong con hẻm tìm thấy một cậu bé.

Cậu ta nằm bên cạnh thùng rác, ruồi nhặng bay tứ tung, mặt đất dính đầy thức ăn nhão nhão dính dính khiến người ta phát ngấy khi ngửi thấy.

Lúc ấy, Santa đi ra từ cửa sau của quán bar, thời điểm đi qua con hẻm kia, vừa định châm thuốc thì hắn thoáng thấy một 'sinh vật sống' nằm trên mặt đất ở đằng xa.

Hắn cau mày nhanh chân định bước qua thiếu niên, lại gãi gãi đầu quay người lại. Santa bước đến gần cậu bé bế cậu lên.

Thiếu niên trông thế mà nhẹ bẫng như không có xương. Mặt và quần áo của cậu đều bẩn thỉu như lăn qua một lớp bùn.

Santa kêu cậu bé hai tiếng, cậu ta không hề phản ứng.

Qua một lúc lâu cậu ta mới mơ mơ màng màng híp mắt, hơi thở mong manh mà nói: "Giúp tôi ... giúp tôi với ..."

Giọng nói thật kỳ lạ nhưng lại dễ nghe.

Có lẽ là bị này âm sắc hút mất hồn, Santa ngày đó dường như trúng tà, đem cậu bé nhét vào trong xe chở về nhà.

2.

Thiếu niên tên là Lưu Vũ. Mười bảy tuổi.

Sau khi tẩy sạch các vết bẩn trên người và thay quần áo sạch sẽ, liền biến thành một chàng trai thực xinh đẹp. Có lẽ vì sự mất cân bằng dinh dưỡng, Lưu Vũ mười bảy tuổi nhưng lại chỉ giống như đứa trẻ mười lăm tuổi.

Santa lấy cho cậu vài thứ để ăn, lại hỏi gia đình cậu sống ở đâu để hắn có thể đưa cậu trở về.

Lưu Vũ cúi đầu, lông mi mảnh mai rũ xuống tạo thành một cái bóng nhỏ. Qua một lúc, cậu đột nhiên ôm lấy cánh tay của Santa, khàn giọng nói mình là người vô gia cư, cầu xin Santa thu nhận cậu, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Santa ở trong phòng cân nhắc một đêm mới miễn cưỡng đồng ý để cậu ở lại một thời gian.

Từ đó, Lưu Vũ đảm đương mọi việc trong nhà.

Mỗi ngày cậu đều mặc tạp dề nấu một bữa ăn đầy ắp chờ Santa trở về. Căn nhà nhỏ bừa bộn cũng được dọn dẹp sạch sẽ không tì vết.

Santa nhìn bóng dáng Lưu Vũ bận rộn trong bếp, đột nhiên nghĩ rằng có người ở nhà chờ hắn đi làm về cũng không tồi.

Lưu Vũ không nói nhiều lắm, ngượng ngùng cười cười, thỉnh thoảng nói một hai chữ, vành tai đỏ bừng. Câu cậu hỏi nhiều nhất là: "Santa, đồ ăn hôm nay có ngon không?"

Santa xoa đầu Lưu Vũ, cười cười đáp lại cậu: "Ngoan, gọi anh đi."

3.

Santa coi Lưu Vũ như em trai của mình, hắn mua một đống đồ ngon cho cậu, mỗi lần nhận được Lưu Vũ đều tỏ vẻ không biết làm sao, qua vài giây lại đỏ mặt nói lời cảm ơn.

Bộ dáng kia thật sự quá đáng yêu, nó dễ thương đến mức khắc vào trong tim Santa, như những bông hoa hồng đang nở rộ.

Trong giờ nghỉ trưa ở chỗ làm, Santa ra ngoài đi dạo, hắn nhịn không được lại mua một món quà nhỏ khác cho Lưu Vũ, còn xin nghỉ sớm để về nhà.

Nhưng thời điểm được tặng quà Lưu Vũ trông không vui lắm, cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Em đi nấu cơm trước."

Santa cảm thấy thất vọng, đầu gục xuống, nhưng cẩn thận ngẫm lại cảm thấy có gì đó không ổn, liền chạy vào phòng bếp, không hiểu vì sao, Lưu Vũ đang ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trông như sắp tắc thở.

Hắn kinh hãi vươn tay vuốt ve lưng Lưu Vũ, quần áo cậu đều bị mồ hôi tẩm ướt.

Mãi cho đến ngày hôm nay hắn mới biết Lưu Vũ thường xuyên bị đau dạ dày. Tình trạng này đã diễn ra trong bao lâu? Cứ một hai ngày bị một lần?

Lần này nếu không phải cơn đau quá dữ dội, Santa mới tình cờ phát hiện được, không thì có lẽ cậu vẫn sẽ giấu hắn.

Santa lấy thuốc dạ dày trong tủ đưa cho Lưu Vũ, chờ cậu cảm thấy khá hơn, hắn mới trầm mặt hỏi: "Sao em không nói em bị đau? Vì sao em không uống thuốc?"

Lời này nói được có chút lớn tiếng làm Lưu Vũ sợ tới mức cuộn mình trên sô pha không dám nhúc nhích, lông mi ướt đẫm lệ, cúi đầu đến đáng thương, cuối cùng cũng không trả lời.

Santa khẽ thở dài, hắn thật sự xuất phát từ quan tâm mới nói ra lời này, Lưu Vũ khiến hắn cảm thấy đau lòng, đau như thế này mà còn cố chịu đựng.

4.

Ngày thường Santa ngủ giường, Lưu vũ ngủ sô pha. Nhưng hôm nay hắn là bất đắc dĩ, sau khi Lưu Vũ ngủ say hắn liền lặng lẽ ôm cậu lên giường, tự mình đi nằm trên sô pha.

Căn nhà nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách nên không có cách nào khác.

Santa là người theo chủ nghĩa độc thân, vốn dĩ nơi này một người là thoải mái để nằm, hai người thì khó tránh khỏi có chút chen chúc, hai người dù sao cũng không phải là vợ chồng nên buổi tối vẫn phải ngủ riêng.

Kể từ đó, Santa nhận thấy rằng mặc dù Lưu Vũ thường ngày rất ngoan, nhưng cũng có lúc cậu rất cứng đầu, chẳng hạn như dù hắn nói thế nào, Lưu Vũ đều không chịu đi bệnh viện.

Không chỉ bệnh viện, Lưu Vũ hầu như cũng không bao giờ ra ngoài, chỉ thích ở nhà làm việc nhà.

Santa đành phải tìm một bác sĩ Trung y kê đơn cho Lưu Vũ, sau đó mỗi sáng hắn đều không do dự bắt cậu uống thuốc.

Sau một thời gian, vấn đề dạ dày của Lưu Vũ quả nhiên đã được cải thiện, điều này cuối cùng khiến Santa thở phào nhẹ nhõm.

5.

Ngoài vấn đề về dạ dày, Lưu Vũ còn gặp một vấn đề nhỏ khác.

Sấm mùa xuân khuấy động bầu trời đêm sáng như ban ngày khiến Santa thức giấc. Khi mở mắt ra, hắn thấy Lưu Vũ đang nằm bên cạnh mình.

Santa nhất thời ngây ngốc.

Lưu Vũ không phải ngủ trên sô pha sao? Như thế nào lại nằm trên giường mình?

Sau khi trấn tĩnh lại, hắn nhận ra Lưu Vũ toàn thân đang run rẩy, vì thế liền xoa đầu Lưu Vũ giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, cười hỏi cậu sợ sấm sét đúng không? Lá gan nhỏ như vậy sao?

Lưu Vũ cắn môi dưới, khóe mắt có chút ửng hồng, nhẹ giọng kêu: "Anh..."

Santa không đành lòng đuổi cậu trở về, duỗi tay bịt chặt lỗ tai Lưu Vũ, trong miệng nhẹ nhàng niệm chú, không sợ không sợ.

Hắn đọc đi đọc lại rồi chính bản thân lại chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy liền thấy Lưu Vũ đang nằm co quắp trong vòng tay hắn.

Đây là lần đầu tiên họ ngủ chung giường, Santa ngửi thấy mùi sữa tắm chanh thoang thoảng trên người Lưu Vũ, hương thơm từng chút từng chút len lỏi lay động tiếng lòng hắn.

Ma xui quỷ khiến khiến hắn nghiêng người đặt một nụ hôn đỉnh đầu Lưu Vũ.

Lưu vũ ngủ đến say nồng, không hề phát hiện ra.

6.

Santa hỏi sinh nhật của Lưu Vũ là ngày nào.

Lưu Vũ lắc đầu, cậu thật sự không biết, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Em chưa từng có sinh nhật..."

Vì vậy Santa tự ý đặt ngày sinh của cậu vào ngày họ gặp nhau.

Khi cậu mười tám tuổi, Santa mua cho cậu một chiếc bánh kem, vừa thắp nến vừa nói: "Hôm nay em đã trưởng thành rồi, về sau đừng quên anh đó."

Lưu Vũ vội vàng nói: " Sẽ không, sẽ không. Cả đời này em sẽ không bao giờ quên anh."

Santa nở nụ cười: "Anh chỉ đùa thôi, nhưng cũng không nhất định. Biết đâu em lại là đại thiếu gia mất trí nhớ bị anh nhặt về. Khi nào khôi phục trí nhớ em liền rời đi."

Lưu Vũ nghiêng đầu trả lời: "Nhưng em không có mất trí nhớ."

"Vậy sao em không chịu nói với anh? Hả?"

Ánh nến rung rinh trong gió, trái tim Lưu Vũ cũng theo đó mà run lên. Cậu há miệng thở dốc, lại đem những lời sắp thốt ra nuốt xuống.

Những ký ức mơ hồ như những mũi kim đâm vào trong lòng cậu. Sau khi đấu tranh trong lòng hết lần này đến lần khác, cậu mới nhỏ giọng nói: "... Em sợ rằng anh sẽ ghét bỏ em."

"Em nói gì vậy?" Giọng nói quá nhỏ khiến Santa không thể nghe rõ.

Lưu Vũ lại không muốn nói thêm nữa.

Điều ước sinh nhật lần thứ mười tám của cậu, là cùng Uno Santa vĩnh viễn ở bên nhau.

7.

Lưu Vũ gần đây có chút khác thường.

Khỏi phải nói về thân hình, cậu đã được Santa nuôi trở nên mập mạp trắng trẻo lại rắn chắc, không còn là cậu bé gầy gò ốm yếu ngày nào nữa.

Điều khiến Santa khó chịu nhất chính là cách cư xử của Lưu Vũ có phần hơi ... vượt quá giới hạn.

Hắn không biết Lưu Vũ liệu có phải cố ý hay không.

Nửa đêm Lưu Vũ toàn trần trụi trèo lên giường Santa, áp môi vào cổ hắn dụi dụi, thỉnh thoảng lại thở ra hơi ấm rồi thì thào nói: "Anh...Bên ngoài sét lại đánh."

Santa bị kích thích đến dục hỏa đốt người, giữa hai chân đã dựng lên một túp lều nhỏ. Cổ hắn đã bị người kia dùng đầu lưỡi liếm làm cho ướt một mảng.

Santa đẩy cậu ra, cố nén tâm trạng đang xao động nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Mau quay lại ghế sô pha ngủ đi."

"Anh, cùng nhau ngủ đi."

Lưu Vũ vòng tay ôm eo Santa, một tiếng "anh" khiến Santa không có cách nào đối phó với cậu.

Một lần khác, Lưu Vũ đang tắm được nửa chừng thì hét vọng ra nói dầu gội trong nhà tắm đã bị dùng hết.

Santa lấy lọ mới trong tủ ra, mở cửa đưa vào, không ngờ bị Lưu vũ một phen nắm chặt tay kéo vào phòng tắm.

Mặc dù hơi nước trong nhà tắm bốc lên như sương mù, Santa vẫn không biết phải đặt mắt mình vào đâu. Bọt nước chảy dọc theo tóc và quai hàm của Lưu Vũ. Cậu càng lúc càng áp sát, cơ thể ướt át của cậu gần như áp vào ngực Santa.

"Anh, sao anh không chịu nhìn em?"

Santa quay đầu lại, toàn thân nóng rực: "Nhìn cái gì! Tắm xong thì mau mặc quần áo vào!"

Hắn đẩy Lưu Vũ ra rồi lao ra khỏi cửa. Phải uống mấy cốc nước Santa mới ổn định lại được tâm trạng, cảnh tượng vừa rồi thật sự khiến miệng lưỡi hắn khô khốc.

8.

Mấy hôm nay bạn từ thời thơ ấu của Santa về nước.

Người kia luôn lôi kéo Santa đi uống rượu, một khi uống rượu thì giờ về nhà luôn quá nửa đêm.

Lưu Vũ mang theo chút cảnh giác, ngập ngừng hỏi: "Hôm qua anh về muộn. Anh bận việc à?"

"Không phải, là bạn của anh..."

Đang nói nửa chừng thì điện thoại reo. Santa bấm trả lời điện thoại, cậu bạn kia lại bắt đầu khóc lóc kể về việc mình đã bị bạn gái ruồng bỏ, cuối cùng vẫn là như vậy, ồn ào la hét đòi hắn đi uống rượu cùng.

Santa bất lực cúp điện thoại, tiếp tục nói với Lưu Vũ: "Xin lỗi, anh phải ra ngoài."

Lưu Vũ vừa mới chuẩn bị nấu cơm, liền quay đầu lại hỏi: "Không ăn cơm tối sao?"

"Không ăn, em đừng nấu phần của anh." Santa đóng sầm cửa lại, như đem trái tim Lưu Vũ đập ra tan nát.

9.

Santa khi trở về mang theo một người nữa.

Người nọ say không nhẹ, cả người như bị ngâm trong rượu đỏ, gục ở trên người Santa.

"Cậu ta say quá. Nên anh để cậu ấy nghỉ ở đây một đêm."

Santa chống đỡ thân thể của người nọ, khó khăn mới vượt qua phòng khách, ném con ma men lên giường, lẩm bẩm: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có nôn."

Lưu Vũ đi tới, hỏi: "Hai người ngủ một phòng sao?"

Santa nhún vai bất đắc dĩ: "Không thì sao?"

"Nếu không chúng ta có thể ngủ cùng nhau ..." Lưu Vũ tiến lại gần một bước, Santa vô thức lùi lại.

Hắn nuốt nước bọt, sợ bắt gặp ánh mắt ôn nhu lại ủy khuất của Lưu Vũ: "Không, anh sẽ ở chung phòng với bạn anh."

Lúc trước, hắn nguyện ý ngủ với Lưu Vũ. Nhưng bây giờ, Santa không thể nói rõ ràng, có điều gì đó đang âm thầm biến đổi giữa hai người bọn họ. Bây giờ Lưu Vũ đang nằm bên cạnh hắn, hắn không khắc chế được mà mơ tưởng những thứ người trưởng thành sẽ làm.

Hắn thà chen chúc với Mika hôi hám còn hơn ngủ chung giường với Lưu Vũ.

10.

Sáng hôm sau, khi Santa mở cửa thì thấy Lưu Vũ đã thức giấc.

Biểu cảm của Lưu Vũ u ám rõ ràng, đôi mắt của cậu dường như bị bao phủ bởi băng giá.

Santa giả vờ như không nhận thấy sự mất tự nhiên của Lưu Vũ, giọng nói vẫn như thường: "Một lát nữa Mika sẽ rời đi."

Lưu Vũ khẽ "ừm" một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Cậu chân chính bùng nổ là hai ngày sau đó.

Buổi tối lúc tám hoặc chín giờ, Santa thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài. Lưu Vũ ngăn hắn lại ở cửa, cơ hồ cầu xin nói: "Anh đừng đi ra ngoài được không?"

"Hả, tại sao?" Santa sửng sốt một lát, lại ôn nhu an ủi nói: "Anh chỉ là cùng bạn bè đi ra ngoài, sẽ mau trở lại mà."

Lưu Vũ không buông tha cho hắn, nói tiếp: "Em bồi anh không được sao? Ở chung với em không vui sao? Tại sao muốn tìm người khác?"

"Không phải anh vẫn luôn ở cùng em suốt sao?"

"Không hề."

Santa có chút không kiên nhẫn, hắn không biết Lưu Vũ đã xảy ra chuyện gì. Trước kia Lưu Vũ luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ lại giống một đứa trẻ vô cớ gây rối.

"Anh không thể ở bên em mọi lúc." Santa nghiêm túc nói: "Anh phải đi làm, phải đi chơi với bạn bè, anh không thể ở nhà mỗi ngày như em được".

"Anh..." Lưu Vũ giọng nói như khóc: "Ý của em không phải như vậy..."

"Em không thể suốt ngày ỷ lại anh như thế."

Santa nói những lời này rồi quay người rời đi.

Trên đường hắn quá mức bực bội dẫn đến lái xe sai luật bị cảnh sát giao thông yêu cầu dừng xe. Hắn cũng lơ đãng trong bữa tối với Mika, ăn được vài miếng liền kêu tính tiền muốn về nhà.

Tuy nhiên, khi hắn mở cửa nhà, Lưu Vũ, người được cho là sẽ nghênh đón hắn, đã biến mất.

11.

Lưu Vũ chưa bao giờ nghĩ đến tương lai.

Từ "tương lai" đối với cậu có vẻ quá xa xỉ. Trong mười bảy năm đầu đời, Lưu Vũ chỉ nghĩ làm thế nào để tồn tại.

Cuộc sống chân lấm tay bùn bắt đầu trong góc tối của con hẻm. Lưu Vũ bị cha mẹ bỏ rơi khi còn quá nhỏ, dung mạo của cha mẹ đối với cậu chỉ là một nét mơ hồ, cậu không nhớ nổi, và cũng không quan tâm.

Sau đó Lưu Vũ được một người ăn xin có tuổi nhặt về, cậu được đặt một cái tên mới. Một già một trẻ sống ăn xin lang thang qua ngày, đôi khi khơi dậy được thiện cảm của người qua đường, được họ bố thí cho chút tiền ít ỏi.

Cậu có tài nhìn sắc mặt người khác, luôn luôn nghe lời, thậm chí cũng không thèm nhắc đến chuyện đói bụng, lão ăn mày thường sẽ cho cậu ăn đồ ăn dư thừa ở mấy tiệm cơm bình dân, Lưu Vũ ăn xong liền lặng lẽ cảm kích, dần dần coi lão ăn xin là gia đình của mình.

Vì vậy, khi lão ăn xin bán cậu cho một người đàn ông giàu có, cậu lúc đó ngây thơ mờ mịt, thậm chí còn buồn bã vì sẽ không bao giờ gặp lại gia đình của mình nữa.

Người đàn ông kia là một ông chú mập có tiền.

Khi Lưu Vũ vừa dọn vào biệt thự nhỏ, có một người anh lớn hơn cậu vài tuổi. Nhưng người đó bị những người hầu bắt đem đi trong hai ngày, cậu không bao giờ được nhìn thấy anh ấy nữa.

Lưu Vũ cảm thấy kỳ quái, liền hỏi ông chú kia: "Anh ấy đã đi đâu rồi?"

Ông chú kia trả lời: "Cậu đã đến rồi, cho nên hắn ta phải đi."

Lưu Vũ không hiểu.

Thay đổi nơi ở không có nghĩa là cậu có cuộc sống cơm áo đầy đủ. Ông chú kia tính khí thất thường, lúc vui thì dạy cậu đọc viết, lúc tức giận thì đẩy cậu xuống đất giẫm thẳng chân lên ngực cậu mắng: "Đồ chó!"

Cơ thể của Lưu Vũ luôn mang đầy vết bầm màu xanh tím.

Đám người hầu tựa hồ đã nhìn đến thành thói quen, thần sắc như thường.

Bọn họ vô cảm đánh thuốc mê sau khi Lưu Vũ bị ngược đãi. Lưu Vũ khi đó mới mười tuổi, cậu khóc đến mất hồn mất vía, nước mắt nóng hổi nhịn không được trào ra. Người hầu bên cạnh lãnh đạm nói: "Đừng làm cho hắn khó chịu."

Lưu Vũ biết "hắn" này đang ám chỉ ai nên cậu chỉ có thể cắn chặt môi dưới, kìm lại tiếng kêu trong phổi, hai bả vai không ngừng run lên, giống như một con thú nhỏ co ro trong tuyết.

12.

Ông chú không phải là chú thật, mà là chủ nhân.

Lưu Vũ ngày thường phải làm bài tập và nấu ăn, đồng thời học đọc và viết chữ. Trừ cái này ra, cậu biết mình hơi khác những người hầu khác, thỉnh thoảng chủ nhân sẽ gọi cậu vào phòng, đầu tiên là khen cậu đẹp, sau một giây hắn lại chửi thề.

Cậu không khóc, cũng không dám khóc.

Để giảm bớt đau đớn trên da thịt, cậu mỉm cười và đem lời nói như dao đâm nuốt vào từng chữ một.

Chủ nhân cho rằng cậu nhàm chán, Lưu Vũ liền tránh được một kiếp.

Nhưng không phải lần nào nó cũng hữu dụng.

Đặc biệt là vào mùa sấm chớp, chủ nhân sẽ nổi cơn thịnh nộ bất ngờ. Hắn nhốt Lưu Vũ trong một căn phòng nhỏ mấy ngày liền không cho ăn cơm, lại không hề có lý do chính đáng nào mà đấm đá cậu vô cớ.

Đó cũng là lúc cậu bị bệnh dạ dày và cả tâm bệnh nữa.

Sau đó, mỗi khi nghe thấy tiếng sấm, cậu đều không kiểm soát được mà run lên.

Những năm tháng không kể xiết đó giống như một cái lồng sắt. Lưu Vũ ở trong lồng sắt đã nghĩ đến cái chết, nhưng vì sợ mình chết trong đau đớn, nên không thể không bi thương mà sống tiếp.

Không khí xám xịt, sinh mệnh xám xịt, thế giới xám xịt, ngay cả những giấc mơ cũng xám xịt.

Cho đến khi, ông chú mang về một bé trai xinh đẹp khác.

Ngay lập tức, Lưu Vũ hiểu đây là một sự thay thế mới.

Ngày hôm sau, người hầu dẫn cậu rời đi, từ đó để cậu tự sinh tự diệt.

Lưu Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng ẩn ẩn bất an, nhiều năm như vậy, cậu lớn lên trong một biệt thự nhỏ, chưa từng tiếp xúc với xã hội. Cái giá của tự do không đẹp đẽ như cậu tưởng tượng, cậu sợ hãi một cách vô lý khi đối mặt với đám đông. Cậu trốn trong hẻm nhỏ, như một cái xác chờ thối rữa.

Thời gian như bị nghiền nát và quay ngược trở lại.

Cậu một lần nữa trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi trong một cái góc.

13.

Đèn đường màu đỏ lại chuyển sang màu xanh, lặp đi lặp lại.

Sau khi Lưu Vũ biến mất, Santa đã lái xe quanh khu phố. Hắn đoán rằng Lưu Vũ sẽ không chạy xa lắm, rồi lại sợ hãi nhỡ đâu cậu chạy xa thì hắn nên làm cái gì bây giờ.

Hắn nên đi nơi nào tìm? Nên đi nơi nào truy? Hắn nên làm gì nếu cậu không quay lại? Hắn phải làm gì nếu cậu gặp sự cố không may?

Trên đường hắn lo lắng đến nỗi không thở được, tranh thủ lúc đèn giao thông đang chuyển đỏ, hắn gọi cho cậu tổng cộng hai mươi cuộc vào điện thoại di động, nhưng điện thoại vẫn tắt máy không có hồi âm.

Cảm xúc cáu kỉnh tuôn xuống như thác, đem cả người hắn tưới đến lạnh lẽo thấu xương.

Hắn không nên mất bình tĩnh trước Lưu Vũ, tại sao hắn không thể ở bên cậu nhiều hơn. Lưu Vũ chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, chỉ một lần duy nhất, nhưng Santa lại từ chối và đóng sầm cửa rời đi.

Santa nói rằng hắn không nên để Lưu Vũ ỷ lại vào mình, nhưng sau một năm chung sống, hắn chưa bao giờ để cậu học cách tự lập.

Hắn ích kỷ mà chiếm hữu Lưu Vũ, giống như tự mình nuôi hoa trong nhà kính, một mình thưởng thức hương thơm.

Một giờ... hai giờ trôi qua, Santa sắp phát điên rồi.

Lúc này đã gần đến đêm khuya, tim Santa đập thình thịch. Hắn muốn tặng cho Lưu Vũ thật nhiều quà, muốn nhìn thấy nụ cười thẹn thùng không biết làm sao của cậu, muốn ăn từng bữa ăn cậu ấy nấu, muốn cùng cậu ấy thức dậy trong tia nắng đầu tiên của buổi sáng, muốn được cậu ấy hôn lên cổ và lắng nghe những lời thì thầm dịu dàng của cậu ấy.

Khi những lớp sương mù được vén lên, dục vọng sâu thẳm bên trong dần dần sụp đổ.

Santa sợ mình không khống chế được ý nghĩ đê hèn này, Lưu Vũ mới mười tám tuổi, sao hắn có thể có suy nghĩ này?

Santa tùy tiện đậu xe ở ven đường, ban đêm gió thổi như đao chém, hắn hướng phía trước đi ngược gió. Tiếng ồn ào xung quanh dần trở nên yên tĩnh hơn, hắn bước vào con hẻm nhỏ, đến nơi mà hắn gặp Lưu Vũ lần đầu tiên.

Có thể Lưu Vũ ở đây, có thể không, nhưng hắn muốn thử một lần.

Santa phì phò thở nặng khi phát hiện Lưu Vũ đang co rúm trong một góc nhỏ, lục phủ ngũ tạng trong người rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thả lỏng ra. Xuyên qua lớp bụi mịn lơ lửng trong không trung, ánh mắt hai người bọn họ sáng lên trong đêm tối, Santa bước tới, thật lâu sau Lưu Vũ mới khó hiểu lên tiếng: "Làm sao anh biết em ở đây?"

"Anh chính là biết thôi."

Santa thực tế không biết, hắn trước đó đã đi tìm khắp nơi, nhưng điều đó không quan trọng. Hắn dịu giọng, đưa ra thỉnh cầu với Lưu Vũ: "Về nhà đi, được không?"

Lưu Vũ nhìn ánh mắt dịu dàng và thâm tình nhất của Santa, nó khiến tâm hồn cậu phảng phất như bị sét đánh.

Nhưng cậu do dự không dám đồng ý.

Cậu đã bị bỏ rơi ba lần. Cha mẹ một lần, lão ăn mày một lần, và ông chú thích ngược đãi trẻ em kia một lần.

Những thay đổi gần đây của Santa khiến cậu trở nên nhạy cảm và sợ hãi, nếu cậu bị bỏ rơi một lần nữa thì sao?

Lưu Vũ lựa chọn chạy trốn trước khi bị tổn thương, nếu không phải Santa mà là người khác, có lẽ cậu sẽ tiếp tục sống như vậy mười năm nữa, bị bỏ rơi cũng không thành vấn đề.

Nhưng Santa thì khác, Santa khiến cậu nhớ đến một tập thơ nào đó mà cậu đã đọc hồi còn ở biệt thự nhỏ.

"Ta vui thích khi em cứ làm thinh, vẻ như em không hiện diện, giọng ta không tới được nơi em mà em vẫn nghe thấy ta từ chốn xa xăm. Em tựa màn đêm, sáng muôn sao và tịch lặng. Lặng lẽ nơi em là lặng lẽ của tinh tú trời cao, xa vời và đơn chiếc."*

*Thuộc tập thơ "Hai mươi bài thơ tình và một bản Tuyệt vọng ca" của Pablo Neruda, dịch bởi Takya Đỗ.

Santa lại nắm lấy tay cậu, nghiêm túc lặp lại: "Về nhà với anh đi. Được chứ?"

Lưu Vũ hỏi hắn như hỏi cung: "Không phải anh không cần em sao?"

"Cái gì?" Santa sững sờ, ngay sau đó lại bật cười: "Em rời đi vì lo lắng chuyện này sao? Không, tại sao anh lại không cần em chứ? Sau này em đừng trốn khỏi nhà nữa, được không?"

"Sau đó thì sao? Anh có đuổi em nữa không?"

"Sẽ không, thật sự sẽ không."

"Có thật không?"

Chủ đề này giống như bị bỏ vào xoáy nước, dường như nó đã đi vào ngõ cụt. Câu hỏi tu từ của Lưu Vũ khiến Santa phân vân không biết nên cười hay nên khóc, hắn duỗi tay ra ôm lấy Lưu Vũ, hơi thở ấm áp phả vào tai Lưu Vũ: "Em... em không phải thích dụ dỗ anh sao? Chốc chốc kéo anh vào phòng tắm, chốc chốc lại bò lên giường anh. Đừng từ bỏ như vậy..."

Lưu Vũ bị cả kinh đến ngạt thở trong chốc lát, sau đó hai má cậu đỏ ửng như quả cà chua, chật vật nói: "Không, không có..."

Cậu thực sự không có. Nói chính xác là lấy lòng thay vì dụ dỗ.

Lưu Vũ đang lấy lòng Santa.

Có một hôm Lưu Vũ lén lút qua khe cửa, cậu thấy Santa đang nhìn một đồ cảnh gì đó mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Laptop chiếu ra cảnh hai người đàn ông khỏa thân, một người đặc biệt xinh đẹp, bị người kia ấn xuống, mặt đỏ bừng thở hổn hển.

Cậu chú ý đến chỗ đũng quần của Santa dựng lên cao cao, Lưu Vũ đôi khi cũng như vậy, chẳng hạn như khi cậu mơ về Santa.

Lưu Vũ có chút ghen tị, tại sao Santa lại nhìn những mỹ nam khác, nếu mỹ nam khác xuất hiện, cậu sẽ bị thay thế? Giống như trước đây.

Tất cả những gì cậu cố gắng làm là làm cho Santa vui. Nhưng trong mắt Santa, cậu giống như một con cáo nhỏ đang quyến rũ hắn.

Lưu Vũ không khỏi biện hộ: "Em phát hiện anh xem phim đó một lần... Em chỉ là..."

"Phim? Phim gì?" Santa bối rối, và ngay lập tức hắn hiểu ra. Hắn nhanh chóng che miệng Lưu Vũ, sắc mặt còn đỏ hơn cả Lưu Vũ.

Santa ho hai lần để che giấu sự xấu hổ, hắn kéo Lưu Vũ bước đi từ trong bóng tối của hẻm nhỏ ra con phố rực rỡ ánh đèn.

"Em có biết anh đã nghĩ gì khi xem phim không?" Santa hỏi.

"Suy nghĩ cái gì?"

"Anh nghĩ về em."

14.

Đêm đó, Santa đem Lưu Vũ ôm vào trong lồng ngực ngủ. Trong lòng tràn đầy sự nâng niu, môi hắn nhẹ nhàng cọ qua đỉnh đầu Lưu Vũ.

Hắn cho rằng Lưu Vũ không phát hiện ra, nhưng thật ra người trong ngực hắn đều biết hết.

"Anh..." Lưu Vũ vùi mặt vào ngực Santa, giọng như bị bóp nghẹt.

Santa đem vòng tay siết chặt hơn: "Ừ."

"Anh, cám ơn anh." Lưu Vũ nói.

Santa giật mình, không trả lời mà đáp: "Lúc trước anh hung dữ với em, anh xin lỗi."

Lưu Vũ ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Santa, nói: "Giữa chúng ta thực không có chuyện gì cần xin lỗi ..."

Họ nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí ngập tràn những hơi thở dồn dập.

Lưu Vũ cảm giác được nhiệt ở trong mắt Santa.

"Em đã từng hôn ai chưa?" Santa nhẹ nhàng hỏi.

"Chưa từng..."

Santa đưa mặt lại gần hơn, chỉ để lại khoảng cách giữa môi hắn và cậu một ngón tay. Hắn hỏi: "Muốn thử không?"

Lưu Vũ dừng một chút, nói: "Anh, em muốn kể cho anh nghe về quá khứ của em. Nếu anh không chê em, thì anh có thể hôn em, được không?"

Santa do dự gật đầu.

Ánh trăng u ám, Lưu Vũ dường như đang kể một câu chuyện xa xôi. Câu chuyện đau đớn đến đẫm máu, nhưng giọng điệu lại rất bình đạm.

Santa dùng lực hôn cậu thật mạnh, hắn muốn nuốt trọn cơn ác mộng của cậu vào trong. Lưu Vũ cảm thấy có nước mắt chảy xuống, cậu mở mắt ra, lại phát hiện khóe mắt Santa ươn ướt.

Lưu Vũ đưa tay vuốt những giọt nước mắt ấm áp. Ở trong lòng muốn nói: Cảm ơn.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top