Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tư mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Thê lương, tưởng niệm
Cõi lòng tan nát biết làm sao
Không ngừng bỏ đi vướng mắc
Càng muốn quên lại càng khắc sâu
Quên rồi, say rồi
Cho rằng buông bỏ rồi
Cũng chỉ là mộng sau khi tỉnh lại
Nhớ tới người lại rơi lệ.
————————————————

Mấy ngày sau là sinh thần của Hoàng đế, đương nhiên phải tổ chức đại tiệc để chúc mừng. Các nước chư hầu cùng phong vương khắp nơi đều đổ về kinh thành tham dự đại yến lần này.

Thiệp mời được gửi tới Lưu phủ, Lưu Vũ cũng biết được. Nhìn mọi người có chút lo lắng nhìn y, sợ y tỏ ra có chút gì đó khác thường. Đến dạ yến sẽ gặp lại Tán Đa, mọi người lo lắng cũng không sai.

Dù sao thì chuyện năm đó khiến y suy sụp như thế nào mọi người đều rõ. Y còn mang theo một thân thương tích lặng lẽ rời đi, lần này trở về mọi người vẫn lo sợ y vẫn sẽ thương tâm.

Lưu Vũ mỉm cười tỏ vẻ không sao. Y đã trở về thì đương nhiên cũng sớm hiểu được, đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải gặp lại.

Dù sao kinh thành Trường An này nói rộng cũng không quá rộng, bọn họ thế nào cũng sẽ gặp lại. Còn chẳng bằng lần này chính thức gặp mặt.

Ngày diễn ra yến tiệc, y cùng Lưu Cẩn vào cung. Người người nhộn nhịp đến chúc mừng sinh thần Hoàng đế. Khung cảnh quả thật rất náo nhiệt. Bất chợt y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng lướt qua. Y có chút kinh ngạc, hắn vậy mà cũng đến đây.

Người kia dường như cảm nhận được ánh mắt của y, khẽ xoay người lại. Hắn nhìn thấy y đứng giữa đám người, ánh mắt toát lên tia giảo hoạt. Hẳn nở nụ cười tà mỵ nhìn y, khiến y cảm thấy có chút không biết làm sao.

Lưu Cẩn cũng dường như nhận ra điều gì đó bất thường, hắn nhìn sang hướng kia nhưng người nọ đã sớm đi mất.

Bước vào buổi tiệc, lúc này vẫn còn khá sớm. Đế hậu cùng thái tử vẫn chưa tới. Lúc này Tứ công chúa cũng nhìn thấy y bước vào, ánh mắt mở to tràn đầy kinh ngạc. Y khẽ mỉm cười, gật đầu chào nàng.

Y ngồi xuống cùng với Lưu Cẩn, lặng lẽ nhìn xung quanh. Lúc này y cảm nhận được một tầm mắt đặt trên người mình. Y biết rõ là ai nên cũng chẳng quay đầu lại. Trong không khí dường như chợt vang lên tiếng cười trầm thấp.

Lúc này, đám thái giám thông báo Thái từ điện hạ đến. Cả người y hơi khựng lại, theo mọi người quỳ xuống hành lễ. Tán Đa tiến vào, hắn quét mắt nhìn một lượt, dừng lại một chút khi nhìn thấy thân ảnh Lưu Vũ, sau đó cho mọi người bình thân.

Hắn ngồi lên vị trí Thái tử, cao cao tại thượng. Lần này bên cạnh hắn không có Lý Thường Như, cũng không biết vì sao nàng không tới. Ba năm qua đi, y và hắn liền trở nên xa lạ như vậy, còn chẳng bằng người dưng. Y khẽ cười, mặt cụp xuống nhìn chén rượu trên bàn.

Tán Đa nhìn Lưu Vũ, y vẫn luôn trầm mặc không nhìn tới hắn một lần nào. Trái tim hắn có chút trầm xuống. Quả nhiên là Tiểu Vũ Nhi hận hắn, không muốn quan tâm đến hắn nữa. Hắn có chút buồn bực, không ngưng rót rượu, uống cạn từng ly.

Đế Hậu đến, mọi người liền khai tiệc. Lần lượt đám hoàng tử, công chúa tiến lên tặng lễ vật cùng lời chúc tụng. Đám đại thần cũng náo nhiệt hùa theo. Bỗng, một thân ảnh bước lên, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

Người tiến lên chính là Thân vương khác họ duy nhất của Thiên Minh quốc, Tuỳ Hân Vương, Trương Hân Nghiêu.

Từ thời lập quốc, tổ tiên Trương gia đi theo phụ tá Cao Tổ, còn mấy lần cứu mạng người. Sau này Cao Tổ lập quốc liền nhớ ơn xưa, ban cho vương vị, được phép truyền thừa kế tục.

Đây vốn là hồng ân không kể xiết, mấy đời Trương Vương cũng đều trung thành phò tá hoàng đế, chống nội phản ngoại xâm, giúp cho quốc gia hưng thịnh.

Thế nhưng lâu dần, các đời Hoàng đế sau này liền có chút e ngại danh tiếng của bọn họ, sợ rằng công cao lấn chủ, quan hệ liền có rạn nứt. Đến đời Tiên đế, Trương Vương liền bị phái đến biên ải, ban cho đất phong ở đó, chỉ khi có lệnh mới được trở về kinh thành.

Lão Vương gia cũng là người trung hiếu, cũng không quản ngại hoàng đế nghi kỵ, vẫn hết lòng bảo vệ biên cương. Thế nhưng từ khi Lão Vương gia mất, vị Tuỳ Hân Vương này kế vị liền xảy ra nhiều chuyện.

Hắn tuổi còn trẻ nhưng là một kẻ tàn nhẫn, tuyệt tình, tiếng xấu đồn xa khiến mọi người khiếp sợ. Hắn một thân võ công phi phàm, mưu trí có thừa nhưng hành sự không theo lẽ thường.

Có lời đồn rằng hắn chỉ cần một lời không hợp liền có thể ra tay giết người, bất kể kẻ đó là ai, có thân phận gì. Hắn làm việc tuỳ theo ý thích, chẳng màng đến đạo lý hay uy quyền, không có gì có thể cản trở hắn.

Còn nhớ năm đó, khi hắn theo Lão Vương gia đến kinh thành. Khi đó, hắn tuổi còn nhỏ nhưng đã không nói một lời lao vào đánh Tam Hoàng tử. Quả thực Tam Hoàng tử khi đó bị đánh rất thê thảm, khong ai nghĩ một đứa trẻ lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế.

Điều này khiến Hoàng đế tức giận, phạt đánh hắn, bắt hắn xin lỗi. Thế nhưng hắn không nói lời nào, nằm im chịu đòn, cũng không rên một câu. Cuối cùng lão vương gia phải thay hắn xin lỗi chuyện mới coi như bỏ qua.

Nói chung người này từ trước đến nay làm việc tuỳ tâm sở dục, tàn nhẫn sát phạt, coi nhẹ hoàng quyền. Người như vậy rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ a? Nếu động đến hắn, ngươi liền chết lúc nào cũng không biết.

Không ngờ lần này hắn vậy mà lại trở về kinh, chúc mừng sinh thần của hoàng đế. Chuyện này khiến người ta có chút lạnh sống lưng a.

— Thần xin kính chúc Bệ hạ phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn.

Hoàng đế nhìn hắn cũng có chút nghi hoặc. Người này bụng dạ thâm sâu, khó lường. Nhiều năm qua hắn chưa từng trở về, vậy mà lần này lại nguyện ý hồi kinh. E rằng mục đích không đơn giản.

— Tuỳ Hân Vương quả thật có lòng. Đường xá xa xôi đến đây mừng sinh thần của trẫm. Quả là hữu hạnh.

Lời của Hoàng đế có thâm ý, nhưng hắn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ cầm chiếc quạt phe phẩy miệng cười.

Hắn vốn chẳng để tâm đến mấy trò lá mặt lá trái này, tuỳ bọn họ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Hắn trở về đương nhiên là có mục đích, nhưng cũng chẳng liên quan đến mấy thứ quyền thế viển vông kia.

Hắn nhìn xuống bên dưới, một bóng người nhỏ nhắn đang cúi đầu mải mê ăn uống. Hắn nở nụ cười đầy mị hoặc. Con thỏ nhỏ của hắn chạy mất rồi, hắn đương nhiên phải đi tìm lại.

Tán Đa cũng nhận ra ánh mắt hắn, người này quả thực không đơn giản.

Sau khi màn tặng lễ qua đi, một màn ca vũ bắt đầu. Tiếng nhạc vang lên, bóng người yểu điệu, thu hút ánh nhìn của mọi người. Lưu Vũ cũng nhìn lên, tầm mắt có chút lạc lõng. Y tiếp tục cúi người xuống, nhìn đám đồ ăn trước mặt.

Vũ điệu kết thúc, cả đám người nồng nhiệt tán thưởng. Bỗng lúc này, Tam hoàng tử lại cất lời:

— Phụ hoàng, điệu múa này quả thật rất đẹp. Nhưng trước đây nhi thần từng nghe nói Lưu gia tiểu công tử mới là nhất vũ khuynh thành, chẳng hay có vinh dự được thưởng thức hay không?

Lời này vừa nói ra, mọi người liền ồ lên. Đúng vậy, trước nay vẫn luôn nghe danh vị Tiểu công tử Lưu gia múa liền có thể khuynh đảo nhân tâm. Nhưng hắn từ trước giờ ít tham gia yến tiệc, sau đó lại rời đi mấy năm dưỡng bệnh, vẫn chưa từng có cơ hội thưởng thức.

Tán Đa nghe được lời của Tam Hoàng tử liền tức giận, hắn nắm chặt tay lại, lo lắng nhìn về phía Lưu Vũ. Tiểu Vũ Nhi của hắn đã không thể múa nữa, nghe được lời này có phải sẽ đau lòng không? Hắn nhận ra được Tiểu Vũ Nhi tỏ ra bình thản nhưng khi nghe được lời ấy thân thể liền thoáng khựng lại, ánh mắt cụp xuống.

Bên này không ai để ý đến, vị Tuỳ Hân Vương kia lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần kia, lại nhìn vào Tam hoàng tử mà cười tươi. Thế nhưng nụ cười ấy không đạt tới đáy mắt, mang theo chút sát ý không rõ, khiến thuộc hạ sau lưng hắn phải rùng mình.

Lưu Vũ nghe được tiếng mọi người cổ vũ muốn y lên múa một điệu. Quả thực chuyện năm đó không mấy người biết được, y sớm đã không thể nhảy múa nữa. Y đứng dậy, khẽ cười nói với Tam hoàng từ.

— E rằng phải làm Tam hoàng tử thất vọng rồi. Thảo dân trước giờ thân thể yếu nhược nhiều bệnh, ba năm trước còn bệnh nặng một hồi, phải xuôi nam dưỡng bệnh. Sớm đã không thể múa nữa.

— Ngươi không phải là không muốn nên mới viện cớ từ chối đấy chứ?

— Ta nghe nói Tam hoàng tử trước giờ có sở thích xem ca vũ, đi khắp các chốn tầm hoa vấn liễu, tìm hồng nhan tri kỷ, ta còn không tin. Không ngờ nay hắn lại ở trước mặt nhiều người như thế ép người hiến vũ, quả thật không ngờ a.

Vị Tuỳ Hân Vương cất tiếng mỉa mai, tất cả nọi người liền yên lặng. Tam hoàng tử nghe được liền giận dữ mà không có chỗ phát tiết. Hắn ta vậy mà dám nói xấu hắn ngay giữa chốn đông người, làm hắn mất mặt.

Tên này rốt cuộc có thù hằn gì với hắn, năm lần bảy lượt đều tìm hắn gây sự. Nhưng hắn ta là người thâm sâu khó lường, có thù tất báo, hắn không dám động đến, liền chỉ có thể ôm cục tức ngồi xuống.

Một hồi sóng gió qua đi, mọi người lại náo nhiệt như trước. Lưu Vũ cảm thấy có chút mệt mỏi liền muốn ra ngoài hóng gió.

Y đến một chiếc đình nghỉ chân giữa hồ, ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này Tán Đa cũng lặng lẽ đi ra. Hắn đứng từ xa nhìn y, trong lòng chất chứa tâm sự lại chẳng thể bước tới.

Bất chợt hắn nhìn thấy Tuỳ Hân Vương cũng bước tới phía này, hắn liền tránh đi. Trương Hân Nghiêu dường như sớm nhận ra, cười tà mị, bước đến đình nghỉ chân, ngồi xuống cạnh Lưu Vũ.

— Huynh vì sao lại tới kinh thành?

— Tiểu Vũ a Tiểu Vũ, đệ cũng thật nhẫn tâm, chỉ để lại một bức thư liền rời đi, cũng không thèm để ý đến ta. Ta rất thương tâm đó, có biết không?

— Ta chỉ là muốn trở về xem một chút.

— Trở về để gặp hắn sao? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, vẫn còn lưu luyến không nỡ bỏ sao?

— Ta....

— Tiểu Vũ, tại sao đệ chỉ nhìn thấy mình hắn? Sao không thử quay lại nhìn ta một lần? Ta đối với đệ chưa đủ tốt sao? Sao còn mãi nhớ mong hắn?

— Xin lỗi, ta không thể đáp lại tình cảm của huynh. Năm đó, cảm ơn huynh đã đưa ta rời đi, cũng cảm ơn huynh đã giúp đỡ ta suốt ba năm qua. Nhưng ta không thể cho huynh điều gì, trái tim ta vẫn có hắn.

— Tiểu Vũ, đệ quả thật là nhẫn tâm a. Ta đối tốt với đệ, đệ lại không cần ta. Hắn liên tục tổn thương đệ, đệ lại nhớ mãi không quên.

— Xin lỗi...

— Tiểu Vũ, nếu như ta gặp đệ trước hắn, liệu người đệ thích, có phải sẽ là ta không?

— Trên đời này vốn dĩ không hề có nếu như. Huynh tốt như vậy, đừng vì ta mà bỏ lỡ...

— Được rồi, mấy lời này ta không muốn nghe. Ta hồi kinh để tìm đệ, nếu đệ muốn ở lại đây, thì ta cũng sẽ ở lại.

— Hân Nghiêu, huynh không cần phải như vậy.

— Nếu hắn dám tổn thương đệ một lần nữa, ta lập tức sẽ giết hắn, sau đó đưa đệ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top