Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Ta hỏi Hằng Nga trên cung trăng, cùng ai bầu bạn đêm nay
Ta hỏi Bạch Xà Hứa Tiên, ngàn năm đợi một lần
Ta hỏi Ngưu Lang Chức Nữ, thất tịch mới gặp nhau
Ta hỏi Lương Chúc hoá hồ điệp, quấn quýt mãi không rời
Ta hỏi Huyền Tông Dương Quý Phi trong Trường Hận ca
Ta hỏi tội tuyệt tình của Trường Sinh trong Tây Sương ký
Ta hỏi tư vị của vấn vương trong Phượng Cầu Hoàng
Ta hỏi mối duyên đứt đoạn dưới bóng hoè trong Thiên Tiên Phối...
————————————————

Trời tối dần, gió tuyết vẫn không ngừng thổi, từng đợt giá lạnh. Trong căn nhà nhỏ trên đỉnh núi, cũng chỉ le lói vài ánh nến ít ỏi. Sự trầm mặc bao trùm cả không gian, không gian trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết. Mỗi người đều ôm lấy tâm sự của riêng mình.

Không biết đã qua bao lâu, nước mắt cũng đã sớm cạn khô, nỗi đau cũng trở nên phẳng lặng. Lưu Vũ nhìn những bông tuyết rơi ngoài kia, khẽ nói:

— Tán Đa, chúng ta thành ra như thế này, là vì huynh đã chọn buông tay trước. Trái tim đã vỡ, không thể hàn gắn lại nữa. Sau này, cứ coi như quá khứ là một giấc mộng hoàng lương đi, ta và huynh không còn liên quan đến nhau nữa.

Tán Đa cảm thấy cả người giống như rơi vào hầm băng, trái tim quặn thắt lại, rỉ đầy máu tươi. Chỉ một câu không liên quan đến nhau nữa của y đã phủi sạch đi tất cả mọi thứ. Nỗi đau lớn nhất không phải không có được mà là đã từng có được nhưng lại tự tay đánh mất. Là hắn đã tự tay kết thúc tất cả, là hắn đã phá vỡ lời hẹn ước của bọn họ, làm sao có tư cách để đau đây.

Y cách hắn gần như thế nhưng hoá ra lại quá xa xôi, chẳng thể nào chạm đến được. Cuối cùng là hắn đã nhận ra quá muộn, hắn đã bỏ lỡ y, bỏ lỡ tương lai của hai người. Thế gian này có những thứ, một khi đã bỏ lỡ thì không cách nào tìm lại được nữa. Hắn cùng y chính là như thế, vĩnh viễn đã không thể nữa.

............

— Tiểu Vũ, đệ có ở trong đó không?

Bên ngoài có tiếng đập cửa, người đó vẫn không ngừng gọi. Là Trương Hân Nghiêu, hắn đến tìm y. Lưu Vũ khó khăn xuống giường, Tán Đa đưa tay đỡ y nhưng y không nhìn tới, tự mình đi đến cửa.

Cửa vừa mở ra, một thân tuyết lạnh của Trương Hân Nghiêu ập tới. Hắn sắc mặt tiều tuỵ, cũng gầy hơn trước, không còn vẻ cao ngạo trước kia nữa. Hắn nhìn thấy y liền ôm ghì vào trong lòng, hắn cuối cùng cũng tìm được y rồi.

— Tiểu Vũ, ta tìm đệ thật khổ sở.

Lưu Vũ có chút kinh ngạc. Y tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, vỗ vai hắn an ủi.

— Hân Nghiêu, làm huynh lo lắng rồi, ta không sao.

— Tiểu Vũ, đệ có bị thương không? Có lạnh lắm không? Ta đưa đệ trở về.

— Ta thật sự không sao đâu. Còn huynh sao lại tiều tuỵ như vậy?

— Không đúng, tại sao trên người đệ đều là máu như thế? Đệ bị thương ở đâu?

— Vết thương nhỏ thôi, đã sớm lành rồi. Ta không lừa huynh đâu.

— Là ta không tốt, lẽ ra hôm đó ta nên đi cùng đệ. Nếu vậy đệ cũng sẽ không xảy ra chuyện.

— Không trách huynh, sự việc bất ngờ không ai lường trước được.

Tán Đa đứng một bên lặng lẽ nhìn hai ngươi họ khanh một câu ta một câu, cõi lòng chua chát. Đáng lẽ ra, người đứng bên cạnh y, quan tâm y chính là hắn, nhưng giờ hắn lại không thể. Hắn chỉ có thể đứng một góc nhìn y cùng người khác thân mật, hắn đã không có tư cách gì để chen vào nữa. Đúng vậy, ngay từ ba năm trước đã không còn nữa.

Lúc này Trương Hân Nghiêu cũng nhận ra sự có mặt của Tán Đa. Cả gương mặt phút chốc liền lạnh đi, quả nhiên là hắn ta, chỉ cần ở cạnh hắn ta, Tiểu Vũ sẽ gặp chuyện. Trương Hân Nghiêi buông y ra, tiến lại chỗ Tán Đa, không nói lời nào liền ra tay.

— Lại là ngươi làm hại Tiểu Vũ. Lần này, ta không tha cho ngươi.

Tán Đa đương nhiên cũng không chịu yếu thế, vung tay đánh trả lại. Hai người từng quyền giao thủ qua lại, từng chiêu đều ác liệt. Lưu Vũ cuối cùng cũng thoát khỏi kinh ngạc, y lo lắng can ngăn.

— Đừng đánh nữa. Ta nói hai người đừng đánh nữa.

Tán Đa nhận thấy được ánh mắt lo lắng của y, bất giác dừng tay lại. Y lo lắng cho Tuỳ Hân Vương. Nếu hắn khiến Tuỳ Hân Vương bị thương, có phải là y sẽ chán ghét hắn không? Không, hắn không muốn, hắn không muốn nhìn thấy sự căm ghét trong ánh mắt y. Hắn dừng tay lại phải chăng y cũng sẽ vui vẻ?

Tán Đa dừng lại, liền phải chịu một quyền của Tuỳ Hân Vương, khoé môi trào ra chút máu. Hình như vết thương trên ngực ngày đó bị đạp trúng, thật là đau quá, đau đến mức không chịu nổi. Hoặc có lẽ là không phải vết thương đau, mà chính là trái tim đau. Giống như y nói, vết thương lòng mới là thứ vĩnh viễn không thể chữa lành được.

Trương Hân Nghiêu cũng dừng tay. Lưu Vũ muốn lại xem vết thương của Tán Đa nhưng bị hắn ngăn lại. Trương Hân Nghiêu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra sau đó ngã xuống, ngất đi. Lưu Vũ hốt hoảng đỡ lấy hắn.

— Hân Nghiêu, huynh làm sao vậy?

Y lay mãi nhưng Trương Hân Nghiêu vẫn không tỉnh lại, cũng không biết là tại sao. Chẳng lẽ là bị thương rồi?

— Tán Đa, huynh rốt cuộc đã làm gì huynh ấy?

— Ta...

Tán Đa cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹn, không thể thở nổi. Hắn nhìn thấy sự nghi ngờ, trách móc trong ánh mắt của y. Y cho rằng hắn khiến Tuỳ Hân Vương bất tỉnh sao? A, cảm giác bị người mình yêu thương nhất nghi ngờ này quả thực đau quá, đau thấu tâm can.

Ba năm trước hắn cũng vì Lý Thường Như mà chất vấn y, có phải y cũng đau đớn như thế này không? Lúc đó, hắn biết rõ y không làm gì sai nhưng lại cưỡng ép y phải xin lỗi, lúc đó y rốt cuộc đã nghĩ gì? Y còn vì thế mà chịu một vết chém ở bả vai, nhưng liệu có đau bằng cảm giác bị ngờ vực ấy không?

Đây là hắn tự làm tự chịu sao? Quả thật đáng lắm, là do hắn đáng phải nhận.

— Nếu huynh ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha thứ cho huynh.

Tán Đa chẳng thể thốt lên được lời nào, lòng bàn tay nắm chặt lại. Tuỳ Hân Vương quả là rất quan trọng với y, khiến y nôn nóng như thế. Nhưng hắn có thể làm gì đây? Giải thích ư, y có lẽ cũng sẽ không tin. Hắn chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn y lo lắng cho người khác mà chẳng thể làm gì. Từ khi nào, hắn lại trở nên thê thảm như thế?

..............

Trương Hân Nghiêu cũng là do một đường bôn ba tìm kiếm Lưu Vũ nên dẫn tới mệt mỏi quá độ, lại thêm trận đánh với Tán Đa nên mới vì kiệt sức mà ngất đi. Cũng không qua bao lâu, khoảng nửa canh giờ liền tỉnh lại.

Vừa mở mắt, hắn đã thấy Lưu Vũ đang ngồi một bên lo lắng. Y cũng trông thấy hắn tỉnh lại, vội vã hỏi han.

— Huynh tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở đâu không?

— Ta không sao, chỉ là mấy ngày này mệt mỏi quá độ nên mới ngất đi thôi. Ta ngất đi bao lâu rồi?

— Huynh ngất đi suốt nửa canh giờ khiến ta rất lo lắng.

— Tiểu Vũ lo cho ta sao? Ta rất vui.

— Lúc nào rồi mà còn đùa. May mà huynh không sao. Ta có nấu cháo cho huynh, huynh mau ăn đi.

— Ăn chứ. Tiểu Vũ nấu cho ta, ta nhất định phải ăn hết. Nhưng mà tay ta đột nhiên đau quá, đệ đút cho ta, được không?

— Được rồi, thật hết cách với huynh.

Y vừa cẩn thận thổi cháo vừa đút cho Trương Hân Nghiêu ăn. Trương Hân Nghiêu thì tầm mắt rõ ràng không hề đặt lên bát cháo, chỉ chăm chú nhìn y, ánh mắt có bao nhiêu thâm tình. Tán Đa lặng lẽ đi ra ngoài. Khung cảnh ấm áp như thế, hắn không nên phá vỡ. Hắn hiện giờ chỉ là một kẻ dư thừa, cần gì khiến người ta chướng mắt đây.

Những bông tuyết bay đầy trời, rơi xuống lòng bàn tay hắn, lạnh buốt. Hắn chợt nhớ về mùa đông cách đây đã rất lâu, một ngày tuyết đầu mùa.

Tuyết đầu mùa rơi rồi, Kinh thành phủ đầy tuyết trắng. Tiểu Tán Đa vừa học xong công khoá, liền ngay lập tức chạy đến Lưu phủ tìm Tiểu Lưu Vũ.

— Tiểu Vũ Nhi, tuyết đầu mùa rơi rồi.

— Tán Đa, huynh cẩn thận chút, tuyết trơn lắm sẽ bị ngã đó.

Tiểu Tán Đa đã nhanh chân chạy vào Trúc Tử Viên, sắc mặt ửng đỏ vì lạnh. Tiểu Lưu Vũ vội vàng đặt lò sưởi vào trong tay hắn. Tiểu Tán Đa thấy vậy liền cười tươi.

— Tiểu Vũ Nhi quả nhiên thương ta nhất.

— Huynh đó, ngày nào cũng chạy đến đây tìm ta. Hôm nay lạnh như vậy sao còn tới?

— Sao lại không tới? Đệ chẳng phải cũng đang chờ ta sao?

— Sợ kẻ ngốc như huynh đội tuyết đến tìm ta.

— Ta không ngốc, ta chỉ là muốn đến gặp đệ thôi. Mấy hôm nay trời lạnh như vậy, đệ có thấy khó chịu ở đâu không?

— Ta không sao, ngày nào cũng ở trong phòng, lò sưởi ấm áp như vậy, sao có thể bị bệnh chứ? Ngược lại là huynh, lạnh như vậy còn đến đây, cẩn thận bị ốm đó.

— Đệ yên tâm, ta không ốm được. Ta phải thật khoẻ mạnh mới bảo vệ được cho đệ chứ.

— Được rồi, ta biết huynh khoẻ. Mau uống cốc trà gừng đi cho ấm bụng.

Thế nhưng không ngờ sau hôm đó, Tiểu Tán Đa bị ốm thật. Thái y nói là do trúng phong hàn. Tiểu Tán Đa lần ấy ốm nặng, sốt cao liên tục, khiến Đế Hậu rất lo lắng. Tiểu Lưu Vũ biết được tin lòng như lửa đốt, liền xin cha nương vào cung thăm hắn. Lưu gia phụ mẫu cũng không đành lòng nhìn con trai nhỏ thỉnh cầu, liền đưa cậu vào cung.

Tiểu Tán Đa vẫn li bì chưa tỉnh lại, sắc mặt đỏ gay, cả người nóng rực như hòn than vậy. Tiểu Lưu Vũ thấy thế, mắt cũng đỏ hoe.

— Nương, huynh ấy có phải rất khó chịu không?

— Con đừng lo, Tán Đa rất mạnh mẽ, rất nhanh sẽ khỏi thôi.

— Là vì huynh ấy ngày hôm qua mưa tuyết vẫn đến tìm con nên mới bị ốm phải không ạ?

— Vũ Nhi, không phải vậy đâu. Tán Đa lớn rồi, phải trải qua những lần ốm như vậy để càng trưởng thành hơn, càng mãnh mẽ hơn. Nếu Tán Đa tỉnh lại thấy con tự trách như vậy sẽ rất buồn đó.

— Nương, vậy hôm nay con có thể ở lại cùng huynh ấy được không?

— Nhưng như vậy sẽ rất mệt mỏi. Vũ nhi có chịu được không?

— Nương, con chịu được, con muốn ở cạnh huynh ấy, chờ huynh ấy tỉnh lại.

— Vậy được, nhưng con không được để bản thân mệt mỏi, biết không? Nếu con vì trông Tán Đa mà cũng đổ bệnh thì khi tỉnh lại, Tán Đa sẽ rất buồn đó.

— Vâng con biết rồi.

Suốt cả một đêm, Tiểu Lưu Vũ đều ở bên cạnh trông chừng Tiểu Tán Đa. Đôi lúc vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, nhưng cũng lại mau chóng tỉnh dậy. Mấy cung nhân thấy thế thì cũng chỉ biết cảm thán. Tình cảm của Nhị hoàng tử và tiểu Lưu công tử quả thật rất tốt. Đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi mà đã biết tri kỷ như vậy rồi. Quả không uổng Nhị hoàng tử thương yêu y nhất.

Sáng hôm sau, sốt cũng hạ, Tiểu Tán Đa mơ hồ tỉnh lại. Chỉ là cánh tay có chút nặng, giống như có gì đó đè vào. Nghiêng đầu nhìn, hoá ra là một cục bông nho nhỏ nằm gục trên cánh tay hắn. Trái tim cảm thấy mềm nhũn, ấm áp như làn nước ấm vừa chảy qua vậy.

Gương mặt nho nhỏ vẫn đang ngủ say, bàn tay còn cầm tay hắn không rời. Bao nhiêu mệt mỏi chợt như bay biến, hắn duỗi tay cần thận đắp thêm chăn cho y. Nhưng y dường như cảm nhận được, cựa quậy giống như sắp tỉnh lại. Đôi mắt mơ màng nhìn quanh, ngáp nhẹ một cái. Chợt nhận ra hắn đang cười nhìn mình, liền vui vẻ hét lên.

— Tán Đa, huynh tỉnh rồi.

— Ân. Sao đệ lại ở đây? Có mệt mỏi không?

— Ta không mệt, ta lo lắng cho huynh nên mới xin nương cho ở lại đấy. Huynh có thấy khó chịu ở đâu không?

— Cả người ta đều đau.

— Huynh đau lắm sao? Để ta gọi người giúp huynh.

— Không cần đâu, chỉ cần đệ thổi thổi ta liền hết đau.

— Thật sao? Vậy ta thổi cho huynh.

Tiểu Lưu Vũ quả thực thổi rất chuyên tâm, một hồi liền có chút mệt mỏi. Tiểu Tán Đa xũng không nỡ nhìn y mệt, liền nói không đau nữa. Thái y cũng đã đến khám lại, sau đó sắc thuốc mang đến cho hắn. Tiểu Lưu Vũ thấy bát thuốc đen kịt, liền cầm tay hắn an ủi.

— Tán Đa, thuốc này không đắng đâu, huynh đừng sợ. Mau uống đi cho khỏi bệnh.

— Ân, có Tiểu Vũ Nhi ở đây, ta không sợ.

Tiểu Lưu Vũ lo lắng nhìn Tiểu Tán Đa uống hết bát thuốc, sau đó liền đưa ra trước mặt hắn một viên mứt kẹo.

— Mứt kẹo này cho huynh, ăn vào sẽ không thấy đắng nữa.

— Ân, quả thực rất ngọt.

— Huynh đó, lần sau không được đi mưa lạnh nữa. Huynh đổ bệnh làm ta lo lắng lắm đấy.

— Được, về sau ta sẽ cẩn thận, không để bị bệnh nữa. Ta sẽ thật mạnh mẽ để bảo vệ cho đệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top