Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Ca phẫu thuật của chị gái đã chỉ định thời gian cụ thể, ngày hôm đó đúng lúc Doãn Hạo Vũ phải tham gia một buổi thử vai phim mới, suy đi nghĩ lại chỉ có thể hủy lịch trình.

Cao Khanh Trần sợ cậu bỏ lỡ cơ hội sau này sẽ hối hận, vội vàng nhận lời thay cậu túc trực ở phòng phẫu thuật: "Anh giúp em chăm sóc chị gái, cơ hội thử vai này rất quý giá, em nhất định phải đi ! Anh vẫn còn đợi em nổi tiếng kiếm được nhiều tiền, bao nuôi lại anh đó."


Với sự chuẩn bị đầy đủ, buổi thử vai diễn ra rất thuận lợi, Doãn Hạo Vũ vừa ra khỏi phim trường đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện: "Ca phẫu thuật rất thành công, rất nhanh có thể bình phục. Trong lúc phẫu thuật cần rất nhiều máu, nguồn dự trữ của bệnh viện không đủ, máu của bạn cậu lại vừa hợp, sau khi thương lượng đã tiến hành hiến máu. Cậu ấy hình như rất sợ đau, bị đau ngất đi rồi, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại."


Đột nhiên, trái tim Doãn Hạo Vũ như ngừng đập trong giây lát, cổ họng run lên, không nói được lời nào. Cậu biết Cao Khanh Trần rất sợ đau, có lần sơ ý làm xước ngón tay, rất lâu sau mới khỏi.

Cao Khanh Trần sao lại đối xử tốt với cậu như vậy, nguyện ý trả tiền cho cậu, giúp cậu xử lý vết thương, thay cậu giải quyết phiền phức, cũng là Cao Khanh Trần.

Tim Doãn Hạo Vũ đập liên hồi, giống như đứa trẻ mới lớn bắt đầu biết yêu.


Doãn Hạo Vũ đi ra khỏi phòng bệnh của chị gái, đứng ngoài cửa phòng Cao Khanh Trần, nhìn qua cửa sổ thấy anh đã tỉnh. 

Cao Khanh Trần nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt nâu ánh lên tia sáng tinh xảo, phát quang lấp lánh. Trong mắt có một người, nhưng đáng tiếc không phải cậu.

Đại minh tinh Lưu Vũ vẫn còn ngồi trên giường bệnh hỏi thăm, quay lưng lại phía cậu, cũng không biết nói gì. Trong mắt Cao Khanh Trần là vui vẻ, là dựa dẫm, là dáng vẻ cậu trước nay chưa từng thấy. 

Doãn Hạo Vũ hít thở không thông, ánh mắt nóng rực chiếu lên hai thân ảnh đang ôm nhau trong phòng.

Doãn Hạo Vũ đang ngồi trên sofa trong nhà đọc kịch bản, từ ngoài cửa truyền tới một âm thanh, không đợi cậu kịp phản ứng, một cơ thể mềm mại chui vào lòng cậu.


Doãn Hạo Vũ vội ôm lấy Cao Khanh Trần để anh không ngã xuống, thanh âm mang theo mùi giấm mà chính cậu cũng không nhận ra: "Cũng biết đường về rồi, lần này có người đưa về? Cũng không nói em đi đón anh."


Cao Khanh Trần đáng thương ngẩng đầu, giọng điệu nũng nịu: "Anh muốn ăn cơm, hết tiền rồi, Pai Pai ca ca nấu cho anh ăn đi."


Nấu xong rất nhiều món Cao Khanh Trần thích, Doãn Hạo Vũ ngồi một bên âm thầm nhìn ngắm người kia vui vẻ ăn. 

Hình như ăn được cái gì đó anh rất thích, hai mắt lập tức phát sáng, đôi môi đỏ mọng khẽ xuýt xoa một tiếng rồi cho đồ ăn vào miệng. Cao Khanh Trần ăn rất chuyên chú, đôi chân đung đưa trên ghế sofa như một con mèo lười.

Doãn Hạo Vũ nhớ tới cảm giác thân thể mềm mại lúc trước chạm vào anh, hai tai lập tức ửng hồng, cũng không dám nhìn nữa. Rõ ràng chỉ mới làm bạn trai được một tháng, sao lại để bản thân mất kiểm soát như vậy, cái người nhỏ nhắn xinh đẹp kia, cứ từng chút từng chút tiến vào trái tim cậu.


"Đi cùng anh đi, anh không muốn đi một mình." Cao Khanh Trần ánh mắt tràn đầy mong đợi lắc qua lắc lại một bên tay cậu. Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng đầu hàng dáng vẻ làm nũng của Cao Khanh Trần, cùng anh đi đến bữa tiệc.

Đúng như Cao Khanh Trần nói, ai ngồi ở đây cũng có người đi cùng. Xung quanh bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ cười đùa nói chuyện, phòng riêng thì ám khói, Doãn Hạo Vũ rất không thích bầu không khí này, cuối cùng nhịn không nổi ra ngoài hít thở không khí, đi được nửa đường lại sợ Cao Khanh Trần một mình đơn độc, vội vã trở về.



"Không ngờ Tiểu Cao nhanh như vậy đã thu được người về tay, sớm biết thế đã để tôi đánh cược rồi." Một người con trai cười nói.


"Nhìn cậu ta một thân khí phách, ai mà biết cũng chịu thua trước tiền." 


"Các cậu coi thường Tiểu Cao quá rồi, loại thanh bạch cao lãnh như Lưu Vũ còn có thể thu phục, tiểu tử Doãn gì đó Vũ vừa mới chân ướt chân ráo bước vào vòng căn bản không đủ nhìn." 


Tiếng cười khanh khách vang lên.


Doãn Hạo Vũ đứng ngoài cửa, ngay lập tức biết người trong lời nói của bọn họ là mình, lời tỏ tình của Cao Khanh Trần cũng chẳng qua là một ván cược, phản ứng đầu tiên lại không phải là tức giận, vừa đau lòng vừa thất vọng, vô cùng khó chịu.

Đúng lúc Cao Khanh Trần chuẩn bị nói gì đó, nghe thấy tiếng mở cửa, Doãn Hạo Vũ bước vào, ánh mắt vẫn một màu đen nhánh, không mảy may thay đổi. Cao Khanh Trần trong lòng hẫng mất một nhịp, không biết cậu nghe thấy chưa, cũng không rõ cậu đang nghĩ gì.


Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, trên đường về, Cao Khanh Trần có chút chột dạ nắm lấy tay cậu, thăm dò xin lỗi: "Pai Pai, xin lỗi."


Doãn Hạo Vũ bắt lấy tay anh, dùng ánh mắt nóng rực lại lạnh lùng nhìn anh, chất giọng trầm khàn từ tính: "Cao Khanh Trần, em không muốn chơi với anh loại trò chơi này, anh không dùng chân tình, cứ yên tâm, một tháng này em sẽ biểu hiện xứng đáng với tiền của anh."


Cậu không dám để Cao Khanh Trần tới gần trái tim mình, có lẽ chỉ có như vậy, lúc bị bỏ rơi mới không đau khổ.


Cao Khanh Trần không để ý lời cậu nói, một tay nắm lấy tay cậu, tay kia lục tìm cái gì đó trong túi áo. Doãn Hạo Vũ cúi đầu nhìn tay của anh, vừa nhỏ vừa mềm, ngón tay mảnh dẻ, chỉ muốn nắm tay anh, chính là muốn đem cả bàn tay anh bao trọn lấy, nhưng cậu lại không đủ dũng khí làm điều đó.


Cao Khanh Trần lấy ra một miếng dán cá nhân: "Vết thương nứt ra rồi, anh dán cho em."


Doãn Hạo Vũ rút tay lại, lạnh giọng hỏi: "Không phải anh thích Lưu Vũ sao? Sao không bao nuôi cậu ấy?"


"Doãn Hạo Vũ, em đừng có nói bậy, bọn anh là bạn tốt. Không phải loại quan hệ như em nghĩ."


Doãn Hạo Vũ một mặt lạnh lùng, không muốn lên tiếng.


Cao Khanh Trần có chút hoang mang: "Em vừa nãy . . . đã nghe hết rồi ?"

"Thực ra anh đã biết em từ rất lâu rất lâu trước đây rồi, lúc em đại diện cho học sinh mới phát biểu, anh ngồi dưới sân khấu nhìn thấy em, khí chất của em đã khiến anh rung động."

"Sau đó anh bảo bố đầu tư vào bộ phim em muốn tham gia, qua đó xin phương thức liên lạc với em."

"Lúc đó em một mặt lạnh lùng nhìn anh, anh không biết nên làm sao mới tốt. Nhờ vụ đánh cược kia anh mới dám tiến thêm một bước, tỏ tình một trăm lần cũng không nghĩ đến chuyện từ bỏ."

"Mấy người bạn đó là bố bảo anh kết thân với họ, giúp cho việc kinh doanh của gia đình, tuy anh rất ghét họ, nhưng đối với việc của em anh rất cảm kích họ đã cho anh dũng khí."


Cao Khanh Trần nói xong, Doãn Hạo Vũ hít một hơi dài, hai tai nóng như lửa đốt, truyền đến mặt, cổ họng run rẩy, không nhịn được ôm anh vào lòng: "Em cũng rất thích anh, 20 vạn đủ để mua cả đời của em rồi, nhưng em vẫn sẽ trả lại 20 vạn cho anh, em sẽ làm một diễn viên giỏi, cho anh thật nhiều tiền tiêu vặt."

<Tiểu Cửu nó phét đấy Pai ơi, tiền tiêu vặt một tháng 27 vạn? Thiếu tiền? Giả dối đấy>

.

.

.

.

.

.

Cao Khanh Trần nằm trong lòng Doãn Hạo Vũ: "Chúng ta vẫn chưa làm chuyện hạnh phúc nhất giữa người yêu với nhau."


Doãn Hạo Vũ sờ mái tóc mềm mại của anh: "Chuyện gì ? Ra ngoài chơi ?"


"Anh nói là loại chuyện đó kìa." Cao Khanh Trần giọng điệu tinh nghịch, xấu xa nói vào tai cậu: "Là chuyện thân mật nhất đó."


Hai tai Doãn Hạo Vũ lập tức ửng đỏ, cậu ngại ngùng hạ giọng: "Em vẫn còn nhỏ . . . chưa chuẩn bị tinh thần."

. . . . . 


Doãn Hạo Vũ giống như một tổ hợp mâu thuẫn, cực kỳ bá đạo nhưng cũng rất ôn nhu, Cao Khanh Trần ngửa đầu thở dốc, mỗi giây mỗi khắc đều như ở bên bờ vực bùng cháy điên cuồng.


Hai người kết thúc, Doãn Hạo Vũ bế Cao Khanh Trần vào phòng tắm, Cao Khanh Trần từ đầu đến chân đều nhuốm màu tình yêu, gương mặt tinh xảo ửng hồng, nháy mắt: "Pai Pai, em thực sự là lần đầu sao ?"


Doãn Hạo Vũ đen mặt đặt Cao Khanh Trần vào bồn tắm, nước bắn tung tóe, tiếng cười khúc khích vang lên từ đáy nước. Cậu bế người đã sạch sẽ ra, lau khô rồi ném lên giường: "Cao Khanh Trần, em thấy anh vẫn chưa đủ mệt a."


~~~

TOÀN VĂN HOÀN.



~ 🐰🍓 ~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top