Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên : CÁ MẬP - CÁ HEO.

Lưu ý: Đây chỉ là truyện, phiền không gán lên người thật. Không mang đi khi chưa có sự cho phép của Bún Ốc Thành Đô.
.
.
.

      Từ khi Tam Đại thành đoàn đến nay, lần đầu tiên Trương Tuấn Hào thấy Mục Chỉ Thừa hiểu chuyện đến vậy.

       Mục Chỉ Thừa sẽ không gọi lại ngay khi thấy cuộc nhỡ từ anh, cậu tự tập cho mình thói quen nhắn tin hỏi trước để đảm bảo không ảnh hưởng anh đang bận bịu việc gì. Khi ngừng câu chuyện, sẽ không cố nhắn thêm một tin nào, không cố nói thêm một câu nào. Không than đau, không kêu mệt, không nũng nịu với anh. Không đòi anh ôm sau nhiều ngày anh đi xa. Không trò chuyện tới tận đêm vì muốn anh đi ngủ sớm. Trong tất cả thời gian nói chuyện, Mục Chỉ Thừa thường không nhắc tới bản thân mình, chỉ qua loa hỏi Trương Tuấn Hào. Thế là hôm nay Trương Tuấn Hào quyết định nghỉ làm sớm về cùng bảo bối nhỏ.

       " Anh về rồi!"

       " Về rồi sao? Nay về sớm vậy? Đợi tý để em đi nấu cơm!"

       Trương Tuấn Hào chau mày. Bây giờ là bảy giờ tối, Mục Chỉ Thừa vẫn chưa nấu cơm? Dạo này cậu không về nhà, người này lại ăn trễ giờ như vậy sao?

       " Ân Ân, không cần nấu, anh đưa em đi ăn!"

       Nói rồi vơ lấy cái áo khoác của mình kéo tay Tiểu Mục xuống bãi xe. Sau đó phóng con Ferrari Portofino bạc ra khỏi hầm, lao vun vút dưới con mắt của người đi đường.

       Cả hai dừng lại ở một nhà hàng nằm ngoài trung tâm thành phố. Trương Tuấn Hào xuống trước, mở cửa xe cho Mục Chỉ Thừa sau đó khoác cái áo khoác lên người đối diện rồi kéo người nọ vào trong.

       " Xin chào, Ngài Trương!"

      Lần nào Tiểu Mục đến đây điều được Trương Tuấn Hào dẫn đường đi qua một vườn cây rồi lại đến một khu nhà khác. Minh tinh uống trà đây rất đông, đa số là trao đổi công việc hoặc cũng có thể là hẹn hò bí mật. Mục Chỉ Thừa càng đi thì càng kéo mũ áo thấp xuống, che sắp hết cả khuôn mặt.

       " Nếu kéo xuống nữa em sẽ không thấy gì hết đấy!"

       Trương Tuấn Hào mắt hướng về phía trước nhưng tay lại kéo mũ Mục Chỉ Thừa lên. Nhìn bạn nhỏ đang yên tâm dưới mũ bỗng chốc bị bản thân làm giật mình, nhanh chóng kéo chiếc mũ áo xuống lại,Trương Tuấn Hào nhíu mày lần hai.

       Vào đến phòng đặt riêng, Trương Tuấn Hào đợi Mục Chỉ Thừa ngồi xuống, gọi đem món lên rồi bắt đầu hỏi cậu mấy câu.

       " Ân Ân. Dạo này anh không ở nhà, em học hành thế nào?"

       " Em á? Em bình thường, không có gì đặc sắc. Em hỏi anh mới đúng đấy, dạo này anh làm việc thế nào? "

       " Vẫn ổn, anh dạo này công việc khá được." Trương Tuấn Hào đẩy chén súp mới đến trước mặt cậu. "
Anh gọi món em thích, không cay đâu, ăn nhiều một chút."

       " Hảo!"

       "..."

       "Không được rồi!"

       Mục Chỉ Thừa vừa ăn được hai muỗng sau đó dạ dày liền muốn trào ngược hết ra, vội vã đẩy ghế chạy tìm phòng vệ sinh làm Trương Tuấn Hào trở tay không kịp. Mãi sau khi định hình lại mới chạy theo bóng lưng nhỏ kia. Vừa vào nhà vệ sinh đã thấy Mục Chỉ Thừa nôn thốc nôn tháo.

       "Ân Ân không sao chứ? Anh đi lấy chìa khoá chúng ta đến bệnh viện!"

       Trương Tuấn Hào vừa định rời đi thì Mục Chỉ Thừa giữ tay anh lại nói: " Không sao hết, em dạo này ăn uống không có dầu mỡ, bây giờ ăn lại nó không thích ứng kịp thôi. Anh nói nhân viên cho em một ly nước ấm nhé!"

       " Em có biết bản thân ốm như thế nào rồi hay không còn giảm cân?"

       Trương Tuấn Hào dìu người nọ ra ngoài sau đó đi tìm nhân viên xin ít nước ấm, vội đến cửa phòng cũng không đóng. Tiểu Mục ngồi ở bàn day day trán thì có tiếng bước chân tiến vào. Nghĩ là Trương Tuấn Hào trở lại liền tính mở miệng nói cảm ơn thì đầu bên kia cất lên một giọng nữ.

       " Cậu Mục? Hôm nay rảnh rỗi đến nơi này ăn uống sao?" Người phụ nữ ngồi đối diện cậu, phong thái sang chảnh đặt ly rượu lên bàn. " Lúc nãy tôi ăn ở sảnh, không nhầm thì cậu đến cùng Trương Tuấn Hào nhỉ? Giờ chúng tôi ăn xong tính đi về thì có duyên gặp cậu nên đến chào hỏi đây!''

       Mùi nước hoa trên người ả đậm tới mức làm Chỉ Thừa muốn nôn khan thêm lần nữa  nhưng vì lịch sự nên đành nén lại.

       " Đại diện Tần. Trùng hợp nhỉ, như cô không cận thì đúng rồi đó. Tôi đến ăn cùng bạn trai."

       " Cứng miệng thế xem ra cậu vẫn chưa hiểu lời tôi nói lúc trước nhỉ? Cố chấp làm gì? Cậu không thấy sự nghiệp của A Thuận và nhóm đang đi lên sao? Cậu quy ẩn về rồi thì cứ quy ẩn đi, cứ thoắt ẩn thoắt hiện bên A Thuận như vậy sẽ ngán đường anh ấy đấy!''

       " Tôi nghĩ bản thân mình có ở bên anh ấy hay không thì chắc cũng không liên quan tới đại diện Tần cho lắm. Cảm ơn cô đã quan tâm!"

       " Cậu!..." Tần Điểu bên này nắm chặt ly rượu đi về phía Tiểu Mục, đợi đến một khoảng cách thích hợp liền tự mình hất đổ cả ly rượu đỏ vào người rồi hét toáng lên. " A, cậu Mục, cậu làm gì thế?"

       Tiếng hét khá lớn nên có mấy người cùng ăn với Tần Điểu chạy sang xem xét. Sau khi nghe cô ta tự mình bán thảm thì quay sang đem Mục Chỉ Thừa ra làm mục tiêu chỉ trích.

       " Cậu Mục đây quy ẩn bao lâu, Tần Tần nhà chúng tôi chỉ là nể tình qua mời rượu sao đột nhiên lại hất rượu vào người con gái người ta cơ chứ?"

       " Đúng vậy!"

       "Thật không biết điều, nếu cậu ngoan ngoãi có khi chúng tôi có thể đưa cậu trở về Phong Tuấn!"

       Tiểu Mục nghe tới đây liền uất ức đến nắm chặt bàn tay lại, dặn lòng không được tức giận.

       " Đông vui vậy cơ à?"

       Trương Tuấn Hào sau khi lấy nước ấm thì nhìn thấy kẹo gừng ở quầy tiếp tân, lại xin vài cái cho Tiểu Mục nên mới chậm trễ quay lại. Vừa rẽ đã thấy cảnh huyên náo trước phòng ăn của mình, bạn nhỏ nhà chắc chắn có chuyện.

       " Ô, là A Thuận đây mà, anh đi ăn cùng với Tiểu Mục à?"

       " Ồ, là đại diện Tần và mấy nhà tư bản à? Hôm nay lại rảnh rỗi đến đây ăn uống rồi? Ở đây có gì mà đông vui thế?"

       Trương Tuấn Hào đến chắn trước mặt Mục Chỉ Thừa, đưa mắt bảo cậu ngồi xuống, còn mình thì tay đút túi quay lại nhìn bọn họ.

       " A Thuận à, chúng tôi lâu chưa gặp Tiểu Mục nên bảo Tần Tần qua chào hỏi ít câu, Tần mỹ nữ vốn định mời rượu cậu ấy thì bị cậu ấy hất đổ bẩn cả váy trắng rồi!"

       " Thế cho hỏi con mắt nào của ông thấy Ân Tử nhà tôi đổ rượu lên người đại diện Tần? Còn nữa, tôi với các người không hề thân nhau đến mức gọi như thế nhỉ?''

       " A Thuận đừng giận, em với cậu ấy chỉ là vô tình đưa đẩy làm đổ ly rượu lên người, không có ý bảo cậu ấy hất rượu vào người em." Tần Điểu nhân cơ hội bám vào tay Trương Tuấn Hào.

       " Tần đại diện đây biết chỉ là vô ý sao lại hét to như thế làm gì?"

       " Em..."

       " Tôi với cô cũng không thân thích gì nên mong cô hãy gọi cho đúng, đừng cứ mãi A Thuận, A Thuận, đừng làm các cử chỉ gần gũi này. Như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy!"

       " Tôi ... Tôi xin lỗi!" Tần Điểu bên này mất mặt, thả tay cuối gằm xuống đất, chỉ hận không có lỗ cho cô ta chui tọt vào.

       " Về phần cái váy, tôi xin lỗi cô giúp em ấy, ngày mai chắc chắn sẽ mua chiếc váy khác bồi thường cho cô. Mọi việc của các người xong rồi chứ? " Trương Tuấn Hào nhìn về đám người đang hóng chuyện phía ngoài.

       " Xong rồi!" Đám người gật đầu lia lịa rồi chạy mất.

       " Tôi vẫn có chuyện muốn nói với mấy vị tư bản đây, mời ở lại một chút!"

       Trương Tuấn Hào nói xong liền bảo Mục Chỉ Thừa ra xe đợi anh xuống, không cần phải ở đây nữa. Mục Chỉ Thừa nhìn thấy Trương Tuấn Hào bá khí như vậy cũng hơi rén mà ngoan ngoãn ra xe. Lòng còn nghĩ: *A Thuận thật giống con cá mập a.*

       Đợi khi Mục Chỉ Thừa đi khuất Trương Trạch Vũ một thân hàn khí ngồi xuống ghế.

       " Ai là người nói Ân Tử nhà tôi ngoan ngoãn thì sẽ có cơ hội quay lại Phong Tuấn?"

       Đám người im lặng, không ai dám hó hé một tiếng. Trương Tuấn Hào lại nói tiếp.

       " Ân Tử nhà tôi cần mấy người sao?"

       " Không không, chúng tôi không có ý đó!"

       " Theo tôi nhớ thì Thời Đại Phong Tuấn không hề có bất cứ quan hệ nào với tư bản các người nhỉ?"

       " Này nhóc, cậu đã đủ lông đủ cánh chưa mà dạy đời ông đây vậy? Không biết lễ nghĩa hay sao? Có tin ông đây một phát đạp cậu xuống bùn hay không?"

       " Tôi là ngồi đây đợi ông đạp tôi xuống đấy! Từ đi bar với ca sĩ X cho đến hẹn hò với ca sĩ Y , các người sắp xếp như vậy đã bao giờ lên được hotsearch hay chưa? Không tự hỏi xem vì sao à?"

       "  Ồ! Phía sau có tư bản chống đỡ rồi hay sao?"

       " Các người nghĩ xa quá, tôi không rườm rà thế đâu vì tôi chính là tư bản!"

    Lời Trương Tuấn Hào nói ra làm mấy người kia ngơ luôn rồi. Một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đầu lại là một tư bản? Thật khó tin!

       " Nói cho các người biết, em ấy là không thích chốn xô bồ này nên mới rời đi. Chỉ cần em ấy thích, một tay tôi có thể đưa em ấy trở về giới này mà không cần ai hết. Tôi cũng có thể một chân đạp mấy người xuống như đạp cỏ dưới chân vậy. Sống cho tốt!"

       Trương Tuấn Hào nói xong liền đứng dậy rời đi. Đợi đám người bên trong lấy lại ý thức thì chắc anh đã khởi động xe đi mất rồi.

       " Trương Tuấn Hào này chắc chắn không bình thường!"

       " Đúng vậy, lai lịch cậu ta không hề tầm thường. Anh có biết không? Muốn có phòng ăn riêng ở đây, anh bắt buộc phải đầu tư vào chỗ này."

       " Cái gì? Mấy ngàn tỷ cho một phòng ăn riêng như thế này á?"

       " Vậy mới nói cậu ta không tầm thường, sau này không được đánh động cậu ta, không thì chỉ có nước ăn cám!"

       ______

       " Thế nên em vì mấy chuyện đó cho nên đột nhiên hiểu chuyện với anh?"

       " Không, không phải, chỉ là em chợt nhận ra có ảnh hưởng thật nên em thay đổi thói quen một chút!"

       " Thật không đấy?"

       " Thật mà!... Nhưng tại sao lúc đó anh lại tin em vô điều kiện thế?"

       " Vì em là người nhà của anh, anh không tin em chẳng lẽ lại đi tin người ngoài? Nếu thế thật thì anh khốn nạn quá còn gì. Còn nữa! Cùng em đi bao lâu nay, anh còn không biết tính em ra sao hay sao?"

       " Giống cá heo ghê. Được! Được! Anh tốt! Tốt nhất luôn!"

     Trương Tuấn Hào dừng xe trong hầm, cùng Mục Chỉ Thừa đi bộ về nhà. Bỗng nhớ ra điều gì đó, Trương Tuấn Hào lấy ra từ túi mấy viên kẹo, bóc vỏ một viên rồi đưa cho Mục Chỉ Thừa.

       '' Lúc nãy không kịp đưa cho em, ngậm cái này sẽ tốt hơn ấy!"

       " Em mỏi chân rồi!" Mục Chỉ Thừa ngậm viên kẹo ở một bên má là nó phồng lên rất đáng yêu.

       Trương Tuấn Hào miệng nói không đáp ứng, kí đầu người yêu một cái nhưng cơ thể thì cuối xuống để bạn nhỏ leo lên người mình. Mục Chỉ Thừa cười tít mắt trèo lên người Trương Tuấn Hào rồi hỏi khẽ làm người kia bật cười.
      " Trương Tuấn Hào ! Anh là chuẩn của câu ra đường là cá mập về nhà là cá heo hả?"

      #Bún.
      
      
      
      
      
      
      
     
      
      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top