Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Phong cách quay phim của Tưởng Gia Minh chính là nước ấm luộc ếch xanh, đem tất cả mọi người trong đoàn phim mài giũa đến không còn vết xước, bộ phim mới có thể xem là thành công.

(Nước ấm luộc ếch xanh: nếu dùng nước nóng luộc ếch thì con ếch sẽ nhảy xổng ra ngoài nhưng nếu dùng nước lạnh luộc trước, từng chút cho nước tăng nhiệt độ tới khi đủ chín thì con ếch sẽ không nhảy ra nữa và bị luộc chín.)


Vào buổi tối trước ngày khai máy, ông gọi cả biên kịch cùng mấy diễn viên chính đến phòng riêng, đem kịch bản phân tích kỹ càng từng chi tiết, đến tận mười giờ hơn mới thả người về ngủ.


Trước khi giải tán, giống như sực nhớ ra điều gì, ông hắng giọng gọi Hạ Chi Quang với Hoàng Tuấn Tiệp ở lại một lúc, đợi những người khác về hết mới chậm rãi đề nghị,

"Tuy nói là phim Cách mạng, nhưng cũng không thể quá cao siêu xa rời quần chúng, xem xét vấn đề thu hút thị trường, vẫn phải có chút tình cảm đặc sắc. Toàn bộ nội dung tuyến tình cảm của bộ phim vô cùng nhạt nhòa, hành động thân mật nhất của nam nữ chính là ôm, đến một cảnh hôn cũng không có, sức truyền cảm không đủ mạnh. Tôi nghĩ...có thể viết thêm một vài cảnh giới hạn độ tuổi."


Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ ngợi một nhịp, bộ dạng đứng đắn hỏi lại, "Giới hạn đến mức nào ạ?"


"Chắc là khoảng..."


"Ai ya ai ya ." Hạ Chi Quang ngồi trên sofa, bật cười ngắt lời hai người họ, "Tôi có đồng ý cho hai người thêm cảnh giới hạn độ tuổi không vậy? Sao không có ai hỏi ý kiến của tôi hết, phim là hai người diễn hay tôi diễn? Có thể suy nghĩ một chút cảm nhận của diễn viên không?"


"Cậu quay cảnh nhãn R cũng phải dùng kỹ xảo diễn xuất à?" Tưởng Gia Minh lạnh giọng hừ một tiếng, "Bình thường quay mấy cảnh này không phải đều là bản chất con người thật của cậu hay sao?"


Hạ Chi Quang nghe thấy lời bình luận này liền nhíu mày, "Cháu có phóng túng như vậy sao?"


Tưởng Gia Minh khinh bỉ một tiếng, không thèm so đo với cậu.


Hạ Chi Quang quay đầu sang hỏi Hoàng Tuấn Tiệp ngồi bên cạnh, "Bé cưng, tôi có phóng túng không?"


Hoàng Tuấn Tiệp, "... ..."

Tưởng Gia Minh, "... ..."


"Hạ Chi Quang cái đồ ranh con nhà cậu tôn trọng tiểu Hoàng một chút! Đừng có tưởng tôi không nhìn thấy, cả buổi tối hôm nay mắt cậu đều dán lên người cậu ấy! Ở đây là phim trường, không phải kỹ viện, tập trung tâm trí quay phim, đừng có suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt!"


"Đạo diễn ngài nói gì vậy."

 Hạ Chi Quang vắt chân dựa lưng vào ghế, bị mắng cũng không cảm thấy rát mặt, 

"Mấy năm hợp tác của chúng ta đều là đồ bỏ đi sao? Cháu là loại người gì bác còn không rõ? Cháu là diễn viên chuyên nghiệp, trên phim trường chưa bao giờ sai sót."

"Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, bác nhìn biên kịch tiểu Hoàng da mềm thịt mỏng, cho dù cháu có ý đồ xấu xa cũng phải biết rõ chừng mực, nếu không chẳng may làm hỏng anh ấy, thì mất nhiều hơn được."

"Tiểu miên hoa ngoan xinh yêu thế này thực sự hiếm có khó tìm, đạo diễn ngài trực tiếp dựng phim đem anh ấy tới trước mặt cháu, cháu cảm ơn còn không kịp, đương nhiên không thể ở trên phim trường gây thêm phiền phức cho ngài. Yên tâm đi, bộ phim này cháu tuyệt đối tận tâm tận lực!"


Hạ Chi Quang nói chuyện vô cùng khách sáo, nhưng Tưởng Gia Minh chẳng thấy tốt đẹp gì cho cam, câu cuối cùng khiến ông cảm thấy bản thân trực tiếp bị so sánh với "tú bà".

Ông giận dữ điên người cầm cái gạt tàn trên bàn muốn đập, Hạ Chi Quang nhanh tay nhanh mắt kéo Hoàng Tuấn Tiệp đứng dậy, tinh quái nháy mắt, 

"Đạo diễn, không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi đi, cháu đưa Hoàng hậu về phòng đây, sáng mai lại tới thỉnh an ngài..."

Sau đó nắm lấy cổ tay Hoàng Tuấn Tiệp chạy ra khỏi phòng.


"Rầm" một tiếng, cửa phòng nặng nề đóng lại.


Hạ Chi Quang với Hoàng Tuấn Tiệp đứng ở hành lang đợi thang máy, mắt đối mắt một nhịp, sau đó bụm miệng bật cười thành tiếng.


Mấy ngày này ở cạnh nhau, Hoàng Tuấn Tiệp đối với cậu cũng hết cách, nhưng được cái người này chỉ là ngoài miệng chiếm tiện nghi, chưa từng làm chuyện gì quá phận, xét từ góc độ nào đó.....còn rất ga lăng.


Phòng của Hoàng Tuấn Tiệp với Hạ Chi Quang cách trên phòng đạo diễn hai tầng, hai người cùng lúc bước vào thang máy, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, nghiêng đầu hỏi, 

"Vừa nãy cố ý bày trò đánh lạc hướng, có phải cậu sợ đóng cảnh giới hạn? Nhưng trước đây cũng từng diễn qua, là sợ lần này bản thân làm không tốt?


Lần đầu tiên bị người khác nghi ngờ khả năng diễn xuất.


Hạ Chi Quang chậc lưỡi, đưa tay nhéo má Hoàng Tuấn Tiệp, giọng điệu uy hiếp, "Nói chuyện với Ảnh đế kiểu gì vậy tiểu miên hoa? Tôi là muốn tốt cho anh, sao anh lại qua cầu rút ván như vậy hả?"


Hoàng Tuấn Tiệp không hiểu nhìn cậu, "Cũng không phải tôi diễn, sao lại tốt cho tôi?"


"Anh không diễn nhưng anh phải viết."


"Ting" một tiếng, thang máy đã đến nơi, Hạ Chi Quang với Hoàng Tuấn Tiệp một trước một sau đi ra ngoài.

Hạ Chi Quang nghiêng đầu nheo mắt nhìn Hoàng Tuấn Tiệp một cái, khóe miệng khẽ câu lên, ngữ khí khẳng định, "Anh viết không hay, so với việc đưa mấy cái tình tiết nhạt nhẽo cho Tưởng Gia Minh để ăn mắng, thà rằng tôi giúp anh từ chối ngay từ đầu."


Hoàng Tuấn Tiệp cực kỳ không phục nhấc cằm phản bác, "Tôi là biên kịch chuyên nghiệp, sao cậu biết tôi viết không hay?"


Hạ Chi Quang bật cười thành tiếng, đi tới khoảng trống trước cửa phòng của hai người, cũng không vội vàng vào phòng, dựa lưng vào tường, không nhanh không chậm đáp, 

"'Một đêm bảy lần' loại tình tiết này anh cũng viết ra được thì có thể có trải nghiệm thực tế gì cơ chứ? Người không có kinh nghiệm viết cảnh nhãn R không hay. Tôi có đọc qua cảnh 18+ anh viết trong đồng nhân văn của tôi, nói thật lòng, nội dung khoa trương quá mức, hơn nữa còn có chút khô khan. Haiz, tôi nói khô khan với ướt át, anh có hiểu được ý của tôi không, đừng nói đến cái này cũng không hiểu nha?"


Hoàng Tuấn Tiệp bị mấy lời của Hạ Chi Quang làm cho da mặt ửng hồng, đứng thẳng người cứng đầu đáp trả, "Tôi...tôi có kinh nghiệm! Còn nhiều kinh nghiệm là đằng khác!"


Hạ Chi Quang chậc lưỡi, ung dung nhếch môi trêu chọc, 

"Bé cưng, giả bộ đào hoa với tôi làm gì. Nếu anh cố chấp đến vậy thì chúng ta vào phòng, để tôi chạm vào người anh, có hay không có, thử một chút là biết ngay."


Hoàng Tuấn Tiệp vẫn còn cứng miệng, "Fan của cậu đều nói tôi viết cảnh 18+ hay! Mọi người đều thích tôi viết như vậy!"


"Vậy anh cũng thích sao?"


Hoàng Tuấn Tiệp hơi khựng lại, "...Cái gì?"


"Tôi dưới ngòi bút anh tạo ra," Hạ Chi Quang hai mắt đen nhánh, đuôi mắt đào hoa cong cong nhìn Hoàng Tuấn Tiệp lặp lại câu hỏi, "Anh cũng thích sao?"


"Đương...đương nhiên." Hoàng Tuấn Tiệp quả quyết trả lời, "Không có ai lại không thích nhân vật do chính mình tạo ra."


"Nhưng nhân vật anh tạo ra có nguyên mẫu. Mà cái nguyên mẫu này, chính là tôi. Vì vậy tôi sẽ hỏi dễ hiểu hơn một chút..." 

Hạ Chi Quang từng bước áp sát, trực tiếp ép Hoàng Tuấn Tiệp dựa sát vào cửa phòng, thấy anh không còn đường lui, mới chậm rãi cúi người xuống, hỏi rõ từng từ,

"Hoàng Tuấn Tiệp, anh, thích tôi sao?


"Ting---", Tiếng mở khóa cửa vang lên giữa hành lang tĩnh lặng.


Hoàng Tuấn Tiệp không biết từ lúc nào âm thầm rút thẻ phòng từ trong túi quẹt lên khóa điện từ, đẩy Hạ Chi Quang ra một nhịp, gần như hoảng loạn chạy trốn, nhanh chân lùi vào phòng, "Rầm" một tiếng lập tức đóng cửa lại.


Hạ Chi Quang chậm một bước, trực tiếp bị Hoàng Tuấn Tiệp bỏ rơi bên ngoài.

Cậu hai tay đút túi, thong dong nhìn cánh cửa trước mặt, đầu lưỡi khẽ liếm răng hàm sau, bất chợt cười giễu một tiếng, nhấc đầu ngón tay, không nặng không nhẹ gõ lên mặt cửa vài nhịp, 


"Bé cưng, không cần vội, chúng ta, ngày sau còn dài."



~~~hzgwahjj~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top