Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3: KHÔNG SỢ HÃI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sứ thần bộ lạc A Thi Lặc nhân dịp ghé thăm đã gửi tặng cho Tần Vương một con chó Ngao Tây Tạng. Loài Ngao Tây Tạng này có thân hình to hơn cả chó sói, sức mạnh phi thường hơn loài báo hoa và độ nhanh nhẹn, nhạy bén thì vượt xa cả hươu nai. Đặc biệt, sở hữu bộ lông hai lớp dày khiến chúng trở nên càng khổng lồ. Đằng sau lớp lông xù màu nâu mềm mượt là một thân hình săn chắc và cân đối. Nó có bốn chân vững chắc, to lớn như bốn bàn trụ vững chãi giúp nó bám vững trên mặt đất. Phần mõm dài và vuông vức, miệng rộng đặc biệt hàm răng vô cùng sắc nhọn. Lực cắn hay giằng xé của chó Tây Tạng rất mạnh, chỉ một phát cắn thôi chúng có thể để lại một vết thương rất sâu có thể gây tử vong vì mất máu. Mới đến phủ Tần Vương được hai hôm, con mãnh thú này đã cắn chết ba quân nha cho nó ăn, khiến ai ai cũng khiếp sợ. Hơn nữa, Ngao Tây Tạng trưởng thành rất trung thành, chúng chỉ nghe theo lời của một chủ đầu.
Rõ ràng A Thi Lặc gửi tặng đại khuyển này không hề có ý tốt nhưng Lý Thế Dân lại không thể từ chối, cũng không thể sai người giết nó, càng không thể thuần phục nó. Con hung khuyển trở thành câu đố khó giải trong phủ Tần Vương.

Các quân nha cho ăn cũng không dám đến gần chuồng của nó, chỉ dùng một chiếc gậy dài để móc khóa cửa chuồng và đưa thức ăn vào. Chuồng của con hung khuyển được đặt ở góc xa nhất trong phủ Tần Vương.

"Ta nghe cha ta nói Vương gia vừa được tặng một con chó khổng lồ, vô cùng đẹp mà hung dữ, Đại Đường chưa từng có." Ngụy Thúc Ngọc lên tiếng.

"Hay chúng ta đi xem thử nó trông thế nào?" Trường Ca tỏ vẻ háo hức.

"Ta nghĩ không nên đâu. Nguy hiểm lắm. Nó đã cắn chết mấy người rồi." Thúc Ngọc lo lắng.

"Không sao đâu, giờ nó đang bị nhốt rồi mà. Chúng ta chỉ đứng từ xa nhìn thôi. Ta thực sự rất tò mò muốn biết nó trông như thế nào. Nếu huynh không đi ta sẽ tự đi xem thử."

"Ta..." Ngụy Thúc Ngọc ngập ngừng.

"Muội cũng đi với tỷ." Lạc Yên lên tiếng.

Vậy là nhân lúc mọi người nghỉ trưa, ba đứa trẻ lẻn đi đến góc vườn. Hạo Đô đang tập bắn tên cạnh đó đã nghe đc toàn bộ câu chuyện.

Đầu giờ chiều, lũ trẻ đứng khép nép ở một góc, chứng kiến một vị quân nha sau khi đưa đồ ăn vào dùng gậy cài lại khóa cửa chuồng, rồi vội vã đi uống rượu với mấy người khác.

"Ở đây khó nhìn quá, hay chúng ta đến gần hơn chút nữa đi" Trường Ca nói rồi ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho huynh muội của mình rón rén lại gần.

Con đại khuyển hiện ra với bộ lông to sụ như một con quái vật, một cái đầu lớn cùng đôi mắt đen thẳm, hơi xếch đầy sắc bén khiến nó trông rất dữ tợn. Ba đứa trẻ sợ hãi lùi lại. Con mãnh thú đang ăn thấy động ngước nhìn lên. Nó lao ra phía cửa chuồng gầm lên rung chuyển. Nó liên tục đập bàn chân lớn huỳnh huỵch vào cửa chuồng. Đến lúc này ba đứa trẻ cuống cuồng bỏ chạy. Cánh cửa đột nhiên bung ra. Thì ra do vội vàng, vị quân nha đã cài lệch khóa mà không hề hay biết. Con mãnh thú hăng tiết dùng sức vung đứt xích lao ra khỏi chuồng.

Bé Lạc Yên chạy chậm nhất không may vấp chân ngã xuống.

"Lạc Yên!" Trường Ca la lên thất thanh chạy lại.

Quá sợ hãi Lạc Yên nhắm mắt lại òa khóc, Thúc Ngọc nhanh chóng quay lại bế bổng cô bé lên chạy đi. Con hung khuyển đã tiến đến rất gần, miệng há rộng toan đớp lấy những đứa trẻ. Vút, một mũi tên sượt qua tai nó. Bị tấn công bất ngờ con ác thú liền quay người lại: một thiếu niên dong dỏng cao, đang giương cung trừng mắt nhìn nó.

"Hạo Đô! Sao ngươi lại ở đây?" Thúc Ngọc không khỏi ngạc nhiên.

"Mau chạy đi!" Trường Ca hét lên, cả ba đứa trẻ mau chóng rút khỏi nơi nguy hiểm.

Con đại khuyển thay đổi mục tiêu lập tức lao đến, Hạo Đô liên tục bắn tên về hướng con mãnh thú, nhưng nó có lớp lông quá dày lại khôn ngoan đổi bước chạy liên tục, không mũi tên nào trúng mục tiêu. Tên đã hết, Hạo Đô ném cung đi, lập tức rút đoản đao luôn cài ở chân để phòng thân ra quyết chiến với con hung khuyển. Khi con thú lao đến, Hạo Đô xoay chân, nghiêng người tránh được cú đớp mạnh mẽ của nó, rồi trượt về trước, tay cầm chắc đoản đao rạch ngang sườn con đại khuyển, nhưng không thể ngờ lớp lông quá dày nên nó không hề hấn gì, những sợi lông của nó lả tả rơi trên mặt đất. Con hung khuyển cắn trượt càng hăng máu, nhắm vào vị thiếu niên, tiếp tục nhào đến. Hạo Đô lấy đà hai chân đạp tường lộn lại, đang trên không, thuận tay đâm dao thẳng vào giữa người nó. Con thú bị thương càng trở nên lồng lộn. Như một con chó điên, nó quay người lại trong nháy mắt đã dùng hai bàn chân trước ghì chặt vị thiếu niên nhỏ bé xuống đất, Hạo Đô lập tức đâm liên tiếp vào mõm nó, đại khuyển há miệng dùng sức cố hất đao ra xa, đoản đao văng đi ghim ngay vào một cột chuồng. Lợi dụng con thú đang mất tập trung vì đoản đao, Hạo Đô dùng hai chân đạp mạnh nó ra rồi bật dậy toan chạy về chỗ đoản đao, nhưng không kịp, con thú phi tới ngoạm trọn chân trái của hắn. Dùng hết sức lực, hắn vùng vẫy, đạp liên hoàn vào cái mõm lớn đầy máu và những vết đâm của hung khuyển nhưng vô ích, nó vẫn dai dẳng ngấu nghiến quyết không chịu buông, những chiếc răng sắc nhọn ghim sâu vào chân hắn, máu tuôn ra không ngừng, đau thấu xương tủy. Chẳng lẽ hôm nay Hạo Đô ta phải bỏ mạng trong miệng ác thú? Đôi mắt Hạo Đô chợt nhắm lại...

Con khuyển hung ác tiếp tục kéo lê vị thiếu niên một đoạn, máu ở chân trái đang mắc kẹt trong miệng nó chảy thấm đẫm một vệt dài. Hai tay Hạo Đô cào lên mặt đất rồi bất ngờ hai nắm đất cát trong tay hắn ném thẳng vào mắt con thú. Hung khuyển bị cay mắt lập tức há miệng nhả chân hắn ra, nó liên tục đưa hai chân trước lên cố dụi đất cát ra khỏi mắt. Sau khi bớt khó chịu, nó mở to đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn nhìn thấy Hạo Đô đang lết nhanh về phía những mũi tên rơi. Ngay lập tức nó phi đến chồm lên định đớp gọn hắn. Rất mau lẹ Hạo Đô vươn tay lấy đc một mũi tên rồi xoay người, dùng hết lực hai cánh tay nhằm họng con ác thú đâm lên. Con hung khuyển đang trên đà rơi xuống nên mũi tên cứ thế xiên thẳng lên đỉnh đầu. Hạo Đô lập tức lăn người qua một bên, con mãnh thú rơi xuống rung chuyển cả mặt đất, ngay sát cạnh hắn, gục hẳn, máu ở cổ nó cứ thế ồng ộc chảy ra ướt đẫm lưng hắn. Hạo Đô nằm xuống thở phào một hơi, mồ hôi túa ra không ngớt, mặt tái nhợt, tưởng như ngất đi...

Đúng lúc đó Thúc Ngọc cùng đám quân nha chạy đến, lập tức khiêng hắn vào phủ gọi thái y.

***

"Điện hạ, như thế này thật không phải phép. Xin điện hạ để thần đưa Hạo Đô về phủ chữa trị."

Đỗ Như Hối chắp tay hành lễ khi thấy Hạo Đô được đặt nằm trên trường kỷ của Tần Vương.

"Hôm nay hắn đã lập công lớn, nếu để hắn mất máu nhiều, không chạy chữa ngay có thể mất mạng. Hắn không chỉ giết được hung thú, còn cứu cả đám Trường Ca. Ta không thể coi rẻ. Ta đã hạ lệnh cho thái y dùng loại thuốc tốt nhất trị thương cho hắn. Đỗ công đừng lo."

Trong khi Hạo Đô đang được thái y băng bó, Đỗ Như Hối chắp tay.

"Điện hạ, qua sự việc này thần thỉnh cầu điện hạ gửi Hạo Đô vào Cấm Vệ Quân của Thánh thượng rèn luyện. Thần tin trong tương lai nhất định đứa trẻ này sẽ có ích giúp người bình định thiên hạ."

"Ta cũng cho là vậy. Thật không thể tin thiếu niên như hắn có thể một mình diệt gọn mãnh thú. Sang tháng sau Cấm Vệ Quân tuyển người. Với khả năng của hắn, thâm nhập Cấm Vệ Quân không phải chuyện khó khăn gì. Hắn mới thiếu niên mà nhanh nhẹn, gan dạ hiếm có. Ta cũng đang rất cần những tâm phúc như vậy." Lý Thế Dân gật đầu tâm đắc.

"Quyết định vậy đi. Ta cho phép hắn tại phủ an dưỡng một tháng. Sau đó, ngươi sắp xếp cho hắn đến đội Cấm Vệ Quân. Chờ hắn quay về, ta sẽ ban cho hắn chức quan trực tiếp làm việc dưới trướng của ngươi."

"Tạ điện hạ." Đỗ Như Hối nở nụ cười mãn nguyện.

Rồi Tần Vương nhỏ giọng thì thầm vào tai Đỗ công.

"Mau truyền tin ra ngoài, nói rằng chó khổng lồ Tây Tạng sổng chuồng đã bị tiêu diệt bởi một thiếu niên Đại Đường, để A Thi Lặc biết được Đại Đường ta có nhiều kỳ tài, không bao giờ e sợ trước bọn chúng."

Câu đố khó khăn trong lòng Tần Vương đã có lời giải. Đoạn Lý Thế Dân mỉm cười nhìn sang Hạo Đô đang gượng đứng dậy.

"Hạo Đô, ngươi làm hỏng món quà của nước láng giềng tặng ta, không thể không bị phạt, ta phạt ngươi tự giam mình một tháng trong phủ để hối lỗi!"

***

Đỗ Như Hối dìu Hạo Đô trở về phủ, vừa ra đến cửa thì gặp Ngụy Thúc Ngọc.

"Hạo Đô, ngươi sao rồi? Hôm nay đa tạ ngươi đã giúp bọn ta..." Thúc Ngọc lên tiếng.

"Không cần đa tạ. Dù sao nếu không có ngươi gọi người đến giúp, có lẽ giờ ta cũng không thể đứng ở đây. Chúng ta không ai nợ ai." Hạo Đô lạnh lùng đáp rồi cùng nghĩa phụ rời đi.

Lạc Yên đứng nép ở đằng xa nhìn hắn trên người đầy vết máu tươi, tỏ ra vô cùng kinh sợ, không dám lại gần.

Đó cũng là lần cuối tiểu quận chúa nhìn thấy hắn ở trong phủ của cha ...

Buổi tối hôm đó, Đỗ công bước vào thư phòng của Hạo Đô. Hắn đang nằm trên giường liền chống tay ngồi dậy.

“Con cứ nghỉ đi, không cần đa lễ.”

“Hạo Đô, hôm nay con làm rất tốt, con khiến ta rất tự hào. Nhưng vi phụ có chuyện này vẫn muốn hỏi con.”

“Vâng, thưa nghĩa phụ.” Hắn trở nên nghiêm túc.

“Tại sao một thiếu niên đang ở tuổi ương ngạnh như con lại luôn răm rắp theo mọi lời nói của ta, ta chưa từng thấy con phản kháng?”

“Nghĩa phụ đang nghi ngờ con?” Ánh mắt hắn có chút sợ hãi.

“Không phải, vi phụ chỉ thấy lạ vì con quá khác biệt với những thiếu niên ta từng gặp.” Đỗ công trấn an hắn.

Hạo Đô bắt đầu phân trần.

“Con không biết nghĩa phụ nhìn trúng điểm gì ở con mà người đường đường là một viên quan triều đình lại sẵn sàng nhận một đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ như con làm nghĩa tử. Người rõ ràng không phải một người ham hư vinh. Con từ nhỏ đã không có người thân thích, không có bạn bè, không có ai nương tựa, đi đến đâu cũng bị người ta đánh, người ta đuổi, bị giành miếng ăn, bị cướp chỗ ngủ… Cuộc sống của con đã từng không có mục tiêu, chỉ là cố gắng sống cho qua ngày. Nhưng kể từ khi gặp người, con cảm kích vô cùng, người nhận con về, không chỉ cho con chỗ nương thân, còn dốc công dạy dỗ con nhiều điều, cho con cảm nhận được tình thân. Công ơn này dù dùng cả tính mạng, con cũng không thể trả hết.”

Nghĩa phụ xúc động trước những lời hắn nói.

“Một đứa trẻ đường phố mà lại không ham tiền bạc, đem trả lại túi tiền ta làm rơi. Sự trung thực trong hoàn cảnh đó không phải rất hiếm có sao? Nhưng ta chưa từng thấy con kêu than vì bất kì chuyện gì? Con thực sự nghĩ những điều con đang làm là đúng hay chỉ vì con muốn báo ơn ta?”

“Tuy con còn nhỏ, nhưng con có thể nhìn rõ tấm lòng của người với Đại Đường, không màng danh lợi, không lo nghĩ bản thân. Người một lòng phò tá Tần Vương Lý Thế Dân thay vì phò trợ Thế Tử, chẳng phải người cũng là một vị quan rất hiếm có sao? Con tin rằng đi theo người con nhất định tìm ra định hướng đúng đắn, giúp ích được cho Đại Đường.”

“Hay lắm! Không thể tin những lời này là từ miệng một thiếu niên mới vào phủ ta được ba năm.” Đỗ Như Hối không giấu vẻ mừng rỡ.

“Tần Vương và ta đã quyết định cử con đến Cấm Vệ Quân của Thánh thượng. Cấm Vệ Quân là đội quân tinh nhuệ nhất Đại Đường. Ta tin những thiên phú của con sẽ được phát huy tốt nhất. Ở đó con có thể học được rất nhiều điều mà trước nay ta chưa hề dạy con như mật thám, liên lạc, tra án, thậm chí là giết người. Nhưng quá trình huấn luyện của Cấm Vệ Quân có tiếng khắc nghiệt, con sẽ phải làm những công việc con chưa từng làm, chịu những nỗi khổ con chưa từng phải chịu. Trong thời gian con ở đó, vi phụ cũng không thể ở cạnh, chúng ta cũng phải tránh gặp mặt để tránh gây nghi kị. Nhưng bằng mọi giá con cố gắng trụ lại đó học hỏi, thu thập thông tin... Sau thời gian đào tạo, Tần Vương sẽ tìm cách đưa con trở về làm việc dưới trướng ta, phò trợ người trị quốc. Con có sẵn lòng không?”

Hạo Đô chắp tay hành lễ.

“Mọi sắp xếp con xin nghe theo nghĩa phụ. Nghĩa tử quyết không từ nan.”

“Kể cả việc ta muốn con giết người?”

“Con tin những kẻ người muốn giết đều là tội đồ của Đại Đường.”

“Tốt lắm! Vậy con tập trung dưỡng thương, chuẩn bị sức khỏe. Một tháng nữa con sẽ lên đường!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top