Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

anniversary

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"chỗ này tuyệt thật đó!"

tôi nhìn theo bóng lưng chị chạy lên phía trước đầy vui vẻ, ca ngợi cái đẹp của rừng xanh đang khoác lên mình chiếc áo trắng tuyết của mùa đông lạnh lẽo. joohyun đứng lại, tay cầm chiếc camera, chụp một tấm ảnh về nơi này.

tôi cười. chị ấy đang tận hưởng cảnh sắc này, và tôi thì khá mừng rằng mình đã chọn nơi này để đến vào kỉ niệm hai năm chúng tôi bên nhau.

yup, hai năm.

thời gian trôi nhanh thật đấy, phải không?

đã được hai năm kể từ khi tôi và chị - joohyun ở bên nhau. cho tới thời điểm này, đây chính là mối quan hệ lâu dài nhất mà chị ấy có trong đời. và nếu người khác cứ liên tục nói rằng hai năm chẳng là cái gì đó quá quan trọng -- vài người thì lại cho rằng chúng tôi vẫn đang ở trong khoảng thời gian "tuần trăng mật" -- tôi cũng chẳng quan tâm. tôi biết rằng cảm xúc của tôi dành cho chị ấy sẽ chẳng thay đổi sớm đâu.

thành thật mà nói, nó chẳng lung lay tẹo nào.

bởi vì đối với tôi, tôi đã yêu chị vô điều kiện suốt mười ba năm nay rồi. đáng ngưỡng mộ -- cũng là điều mà tất cả những người biết về câu chuyện của bọn tôi nghĩ. mười ba năm và nhận được những kỉ niệm đáng giá này, như thể được bay bổng lên tận chín tầng trời mây.

đáng tiếc là thật ra nó không như vậy.

đi cùng với hạnh phúc thì cũng là những cơn đau kéo dài. nhưng dù thế, tình cảm của tôi vẫn chưa bao giờ phai nhòa. tôi càng ngày càng yêu chị ấy hơn. yêu đến khù khờ cả đầu óc.

cũng là lúc tôi nhận ra, không phải joohyun thì cũng chẳng ai khác. 

bao thăng trầm diễn ra, tôi vẫn vậy -- vẫn chỉ mong người bên tôi đến cuối đời là chị.

"seulgi, đừng đứng đờ ra ở đó nữa chứ! lại đây xem nào!"

bật cười, khói lạnh phả ra từ miệng. tôi cứ nhìn chằm chằm joohyun mà quên luôn thực tại. và rồi cũng chỉ lắc đầu,

"em đây!"

---

"ấm hơn rồi chứ?" 

sau khi chị ấy đã chụp đủ số ảnh mà có lẽ đã làm đầy bộ nhớ, bọn tôi cũng về lại căn nhà trọ nhỏ. thật ra thì joohyun không muốn về đâu, nhưng trời lạnh thế này thì bắt buộc phải về thôi.

tôi bật lò sưởi lên rồi thả mình về chiếc sofa ấm cúng. tay cũng tiện thể ôm lấy thân hình nhỏ kia từ phía sau.

"ừm, chị thấy ổn hơn rồi. cảm ơn em." joohyun ngả người vào cái ôm của tôi. "hôm nay vui lắm."

"hm? thật à?"

"đúng rồi, ở đây đẹp lắm. bầu trời còn đẹp hơn nữa. cảm ơn em nhé, seul."

và tôi thơm lên cái má đỏ hồng của chị, "chúc mừng kỉ niệm hai ta."

"vẫn chẳng thể tin rằng chị đã kẹt bên em suốt hai năm trời. nhưng cứ có cảm giác như thể tụi mình mới chỉ bắt đầu hẹn hò."

"thế hyun có hối hận gì không nè?" tôi trêu.

"hmmm. chị chỉ tiếc vì mình không đến bên em sớm hơn thôi à. ý chị là, bọn mình đã quen nhau từ hồi nhỏ rồi. thế mà đến tận bây giờ mới có thể bên nhau thực sự."

cái ôm cũng chặt hơn, "ôi thôi nào, em đã bảo bọn mình còn thừa nhiều thời gian mà."

"mọi thứ khi bên em khác lắm đó, seul ạ. chị đã có nhiều mối quan hệ rồi, nhưng chị chưa bao giờ có cảm xúc như hiện tại." joohyun nghiêng mặt mình, liếc mắt để nhìn tôi. "còn em nữa, em có chắc muốn bên chị mãi không thế?"

tôi dừng lại một chút, có ẩn ý gì trong câu đó không vậy?

"tất nhiên là có rồi. em vẫn luôn chắc chắn mà."

chị cười mỉm, ngả đầu lên vai tôi, "kiếp trước chị đã làm gì mà xứng đáng có được em thế nhỉ?"

"đáng ra câu hỏi đó em phải dành cho chị."

"không đời nào. chị mới là người may mắn có được em chứ."

"không. em còn may mắn hơn khi chị chọn em."

"sao cũng được." joohyun đảo mắt, biết thừa nếu không từ bỏ sớm thì cuộc tranh cãi này sẽ không bao giờ kết thúc. "vậy...một cuộc hẹn hò cho đêm nay chứ?"

"bữa tối ngoài trời thì sao? rồi ta sẽ chơi ở cái mini-park kia. nghe nói chơi ở đó vào tối vui lắm ấy."

"mini-park, huh? mong là không quá lạnh để ta còn được chơi lâu hơn, nhỉ?"

"nếu như lạnh quá thì chúng ta có thể ở đây và làm nóng người lên."

chị ngước lên, cười như khinh bỉ tôi lắm. "bọn mình mới đến đây thôi mà em đã nghĩ đến chuyện đó rồi sao?"

tôi thì nhún vai. "em chỉ gợi ý vài hoạt động mà ta có thể làm nếu không ra ngoài thôi mà, oan quá."

"ta nên ngắm cảnh thì hơn, seul à. hoạt động trong tâm trí em nên được bãi bỏ ngay đấy, ta đã quá mệt rồi."

tôi cười. "vậy thì ta phải làm gì, hyun?"

"tất cả trừ điều đấy."

"cái gì? chị không muốn hả?"

joohyun đánh nhẹ lên chân tôi, "chị không có ý đấy. nhưng mà đó sẽ là điều cuối cùng chúng ta làm trong danh sách, được chứ?"

"okay. chỉ khi chị không run lẩy bẩy thì em sẽ chấp nhận đó là điều cuối cùng."

chị ấy rốt cuộc cũng bật cười.

---

ngay sau bữa tối, bọn tôi rẽ vào mini-park ngay. đúng như dự đoán, không ai thèm đến đây vào hôm nay cả. tất nhiên rồi, nhiệt độ bây giờ thấp lắm, mọi thứ cứ như sắp đóng băng vậy.

lúc đầu, tôi không nghĩ mình sẽ có thể vui vẻ mà đi dạo vì rõ ràng là quá lạnh. nhưng lúc nhìn vào công viên nhỏ này, tôi mừng vì bọn tôi có thể tận hưởng nơi này một mình.

tuyết đã bao phủ lấy toàn bộ bề mặt, cả những chiếc ghế đá cũng vậy. nhưng bọn tôi vẫn có thể ngồi ở gần một chiếc ao được che chắn dưới một chiếc hang nhỏ. đèn trong đấy vẫn sáng, ấm áp và đẹp đẽ. có rất nhiều bóng đèn được treo xung quanh và trên những chiếc cây, thắp sáng nơi tối tăm này.

một khung cảnh tuyệt vời.

tôi liếc sang joohyun, người đang đứng cách vài mét xa tôi, chị ấy trông thích thú lắm.

tôi nhìn cái cách chị nhặt một bông hồng đã gần như đóng băng trên mặt đất. chúa ơi, chị ấy xinh quá.

thân hình nhỏ nhắn khoác lên cái áo khoác dài màu tối, một tay rúc sâu vào túi áo, một tay cầm lên bông hoa ấy. tay nâng niu bông hồng, một nụ cười được vẽ lên.

cảnh tượng hoàn hảo đối với tôi mà nói.

giá như có máy ảnh ở đây, tôi sẽ không ngần ngại mà chụp, cho chị ấy xem và bảo chị đẹp đến nhường nào.

một cỗ cảm xúc kì lạ dâng lên trong lồng ngực tôi -- lo lắng. nhịp tim ngày một càng tăng, tôi lo và hồi hộp cùng một lúc.

hít vào, thở ra. lý trí của tôi sớm đã bị đóng băng bởi sương khói phả ra từ khoang miệng chính mình.

mặc dù tôi chẳng hiểu được những chuỗi cảm xúc đang diễn ra. nhưng tôi biết chắc, joohyun là điều đẹp đẽ nhất xảy đến với tôi trong cuộc đời này.

chị ấy là người tôi muốn nắm tay và đồng hành cùng từ nay đến sau này.

cả quãng đời này, chỉ mong chị là người có thể ở bên...

tôi không biết tại sao đầu mình lại nảy lên những ý nghĩ này. nhưng khi nhìn thấy bông hoa ấy trong tay chị, tôi chẳng thể làm được gì ngoài thốt ra những lời bây giờ,

"hyun?"

chị quay lại, vào thời khắc này tôi còn có thể nhìn rõ hình bóng mình trong đáy mắt chị, "hmm?"

"cưới em."

bông hoa ấy rơi xuống nền tuyết buốt lạnh.

tay chị ấy cứng đờ trên không trung như thế, miệng không thể thốt ra được lời nào. joohyun chỉ mở to mắt nhìn tôi, bất ngờ.

"em..." tôi rúc hai tay mình sâu trong túi áo, càng ngày càng lo lắng. nhìn xuống nền đất, hai chân vùi trong tuyết, cứng nhắc. "em không có ý định nói ra ngay lúc này. em cũng chưa mua nhẫn nữa. nhưng mà ban nãy, khi em nhìn chị, em nhận ra mối quan hệ này sẽ chỉ rẽ ra hai hướng. một là ta sẽ kết hôn, hai là chia tay. em không muốn ta chia xa...nên là -- whoa!"

trước khi tôi hoàn thành lời nói của mình, joohyun đã làm tôi ngã xuống chỗ tuyết ấy vì cái ôm của chị. lưng tôi tiếp xúc với những bông tuyết mà lạnh cóng, chị ấy thì nằm đè lên người tôi.

"chị đồng ý! chị đồng ý! chị đồng ý!"

"chị đồng ý...?"

"chị đồng ý, chị sẽ cưới em!"

một vài giây trước khi tôi hoàn toàn hiểu ra vấn đề. "c-chị chắc chứ?"

"điều chị chắc chắn nhất trong cuộc đời mình." hai tay joohyun chạm lên gò má tôi. "chị đồng ý cưới em, kang seulgi."

tôi cuối cùng cũng cười, cười đến híp cả mắt. "ôi trời, chị đồng ý kìa."

"tất nhiên là chị sẽ đồng ý rồi tên ngố này."

"trời ạ, em yêu chị quá." tôi hôn lên môi chị, rồi tựa trán mình lên trán joohyun của tôi, khuôn miệng vẫn chưa dập nổi nụ cười ấy, "cảm ơn chị..."

"đừng. cảm ơn em vì đã yêu chị mới đúng chứ. chị cứ tưởng mình sẽ phải đợi em hỏi mãi luôn cơ. mặc dù không hẳn là hỏi, em hơi giống ép buộc chị đó. 'cưới em', hm?"

tôi bật cười, rồi lại đặt lên môi chị một nụ hôn khác. và ngồi dậy khi sống lưng tôi sắp sửa lạnh cóng. "lạnh quá. ta đứng dậy nha?"

joohyun rời khỏi tôi và đồng thời giúp tôi đứng dậy luôn. "em ổn không? ta cùng về và sưởi ấm cho em nhé."

tôi cười mỉm. "em cứ tưởng đó là điều cuối cùng chị muốn làm trong danh sách?"

"well, ta luôn có thể thay đổi kế hoạch mà, nhỉ?" joohyun nắm lấy tay tôi. "điều quan trọng là ta vẫn bên nhau thôi."

và tôi cũng nắm lại tay chị, chầm chậm cất bước. "đúng rồi. điều quan trọng là ta vẫn bên nhau."

"vậy..." joohyun cứ đung đưa khi bọn tôi đi bộ. và tôi biết chị đang rất vui, "khi nào em sẽ mua cho chị nhẫn thế?"

"đó sẽ là một bất ngờ khác, hyun."

"bất công!" chị đánh tay tôi một cái. "em làm chị vui khi em ngỏ lời và chị còn chẳng được nhận một chiếc nhẫn sao?"

và tôi chỉ hôn lên bàn tay chị, "em bảo rồi, nó tự dưng nảy ra trong đầu em thôi. nhưng em vẫn sẽ mua cho chị một chiếc nhẫn thôi mà, đừng lo."

"em tốt nhất nên làm vậy đó. không thì chị sẽ mách mẹ em. chắc chắn bác gái sẽ giết em nếu biết em cầu hôn mà thiếu luôn vật quan trọng nhất."

người yêu tôi nói đúng thật đó, mẹ sẽ làm thế mất. "chị sẽ sớm nhận được nó thôi, hyun à. sớm thôi."

"tạm tin."

tôi sẽ giữ lời hứa này. bởi vì, trong suốt quãng đường đời của kang seulgi tôi, 

joohyun chính là điều tôi chắc chắn nhất.



-fin-

6/12/2020 - 20/7/2021,

translated by shawn and mxrvelrichs. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top