Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Tìm bạn nhảy cho vũ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh mọi người đã phát hiện ra sự thay đổi của Draco. Một là sau khi đũa phép của cậu trải qua bảo dưỡng bề ngoài không chỉ trở nên đẹp đẽ quý giá hơn mà ma thuật cũng tăng lên không ít, hai là trên tay trái cậu xuất hiện một món đồ tỏa ra ánh sáng rực rỡ cùng màu với mái tóc cậu, tuy chưa thấy qua nhưng cũng không khó đoán ra đây là một món đồ quý hiếm, rất thích hợp để kéo thêm hận thù. Vì thế, tất cả những đố kỵ ghen ghét kia đều đi tới một kết luận đó là gia tộc Malfoy gần đây lại kiếm được rất nhiều tiền.

Draco cũng không thấy khó chịu khi những ánh nhìn mang hàm ý phong phú chiếu lên người mình, thậm chí còn thấy thích thú. Nhưng lần này cậu lại vui mừng không được bao lâu, bởi vì cũng giống như những người đang xì xào bàn tán kia, chính cậu cũng chú ý tới thứ đồ sáng rực giống hệt mình trên tay trái của Harry. Mặc dù Harry không có vẻ gì là khiêm tốn, cậu thường xuyên dùng chiếc áo đen che lại, nhưng điều này càng hấp dẫn ánh mắt của những kẻ hóng hớt kia. Tức khắc, lời đồn nổi lên bốn phía, muôn hình vạn trạng, giống như gió lốc quét qua bốn nhà.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Harry ở trung tâm gió lốc lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, đối với các loại phiên bản của lời đồn ngoảnh mặt làm ngơ. Mà Draco cũng không hỏi tội Harry vì chuyện này, cũng không thẹn quá hoá giận tháo đồng hồ xuống mà chỉ thay đổi cách công khai, cố ý giấu tay trái vào trong áo mình một cách vô tình.

Cảm ơn trời đất, thông tin vũ hội sắp bắt đầu đã chấm dứt cơn bão tin đồn này.

“Vũ hội! Quá tuyệt vời!!” Trong miệng Ron chứa đầy thịt gà cảm thán nói, “Điều này thật tuyệt, chúng ta có thể mặc những bộ lễ phục xinh đẹp! Hơn nữa….” Dường như vẫn thấy chưa đủ, cậu lại cắn thêm mở miếng nữa rồi tiếp tục nói, “Chúng ta không cần phải đi học!”

Học sinh giỏi Hermione không keo kiệt ném tới một ánh mắt khinh thường.

“Nhưng chúng ta không biết nhảy….” Harry cười gượng, nói ra một câu rất gây mất hứng.

Hermione lại tỏ ra khinh thường lần nữa, cô thậm chí không cần mở miệng nói chuyện.

Mà bên kia, Draco hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này. Đối với một gia đình giáo dục nghiêm khắc như Malfoy mà nói, khiêu vũ dễ như ăn một đĩa bánh kem. Sau khi thông tin về vũ hội được công bố, cậu và Pansy lập tức nhận nhau làm bạn nhảy bạn nhảy của mình và thành công tránh được sự tấn công của những kẻ theo đuổi.

“Thật ra mình còn định mời Draco làm bạn nhảy….” Harry ý thức được không khí có chút không đúng, nhanh chóng đổi đề tài.

“A, bồ sắp tiêu rồi đấy.” Ron không lưu tình chút nào đả kích, “Con Chồn Tuyết kia lại không nổi giận vì chuyện cái đồng hồ cũng đã khiến chúng ta khó có thể tiếp nhận rồi.”

“Ron, đừng kích động như vậy, cũng không phải cướp bạn trai của bồ.” Hermione rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, “Nhưng Harry, tốt nhất bồ nên bỏ suy nghĩ đó đi. Nam nữ Hogwarts vừa vặn bằng nhau, nếu chọn người cùng giới làm bạn nhảy vũ hội sẽ trở nên rối loạn. Hơn nữa, Malfoy đã có bạn nhảy.…”

“Cái gì!?” Harry thiếu chút nữa nhảy dựng lên làm hai người bạn tốt sợ không hề nhẹ, “Vũ hội mới tuyên bố sáng nay!” Ron cũng làm vẻ mặt tò mò “Ai?”

“Pansy, còn có thể là ai nữa.” Hermione làm vẻ mặt khinh thường kiểu trời ơi hai bồ còn không biết điều này sao.

A, thiếu chút nữa đã quên, tám chuyện là bản chất của là phụ nữ.

Xem ra việc chọn bạn nhảy không thể được thực hiện, nhưng điều này cũng không ngăn cản bọn họ bí mật gặp nhau tại buổi khiêu vũ.

Nhưng mà ngay ngày hôm sau đã xảy ra một chuyện.

Một chuyện rất lớn.

Đồng hồ của Draco bị mất.

Draco nhắm mắt lại, nhíu mày, nỗ lực nhớ lại tình cảnh trước khi chiếc đồng hồ bị mất. Lúc ấy cậu vừa mới tắm xong, mặc quần áo sau đó mở ngăn kéo ra lại phát hiện chiếc đồng hồ không cánh mà bay. Cậu nhớ rõ ràng đã để ở đấy rồi đi tắm, ngày nào cậu cũng làm thế trước khi tắm, bỏ vào ngăn kéo riêng của mình, mới hơn mười phút ngắn ngủi thế mà lại không thấy đâu.

Trong nháy mắt Draco thậm chí đã cảm thấy là do Harry giở trò gì, nhưng nghĩ lại cậu ta chắc chắn không dám làm thế.

Vì thế cậu cố gắng bình tĩnh lại. Trong khoảng thời gian này ký túc xá chỉ có mình cậu, bạn cùng phòng đều đã đi tìm bạn nhảy, không ai tiến vào đây nên không có khả năng bị người khác lấy đi. Có thể là do mình tiện tay ném ở chỗ nào đó rồi? Ôm một chút hy vọng, cậu lật tung ngăn kéo cả ký túc xá lên cũng không thu hoạch được gì.

Bất tri bất giác, sự lo âu và bất an giống như một dây thường xuân tràn đầy sinh lực mọc lên trong lòng cậu, loại cảm giác này trước nay chưa từng có khiến Draco khi nghĩ lại cũng cảm thấy kỳ quái. Phải biết rằng, là một Malfoy cao quý, từ nhỏ cậu đối với việc mất đồ chỉ có hai loại thái độ, tất nhiên là trừ đũa phép ra. Thứ nhất là không sao cả, không thấy thì không thấy, bỏ đi cũng được. Thứ hai là tiếp tục không sao cả, bởi vì chỉ cần cậu muốn sẽ lập tức có được cái mới, thậm chí còn tốt hơn.

Giờ đây, loại cảm giác này liền trở thành thái độ thứ ba của cậu —— như thể lo được lo mất. Đáng tiếc, Draco không có tâm trạng đi tìm hiểu nguyên nhân xuất hiện cảm giác này, cậu chỉ hy vọng trước khi mình tìm thấy cái đồng hồ không bị Harry phát hiện.

Thời gian tổ chức vũ hội đã tới, phòng khiêu vũ hoa lệ đến mức đủ cho người ta nghẹn họng trân trối, các nam sinh đẹp trai tao nhã, các nữ sinh xinh đẹp động lòng người trong những ca khúc du dương và những bước nhảy nhẹ nhàng, bọn học sinh không thể nghi ngờ chúng đang được hưởng thụ một khoảng thời gian vô cùng sung sướng. Ngoại trừ....Harry và Ron.

Giờ phút này, bọn họ đang nằm liệt trên sô pha, họ đã quyết định từ bỏ sau khi dẫm lên chân bạn nhảy từ 22 đến 38 cái. Trong vũ hội náo nhiệt, hình ảnh hai người có vẻ không hài hòa, giống như hai quả cà tím héo bị vứt trong vườn hoa, cả mặt đều tím đen.

Cầm lòng không đặng, Harry bắt đầu dùng ánh mắt tìm cái đầu bạch kim. Tuy rằng cậu không dám khẳng định mình có thể tìm thấy cậu ta trong đám người lóa mắt kia. Mà sự thật là cậu đã thành công.

Không ngoài dự liệu, Draco ăn mặc lịch sự. Sơ mi trắng, tây trang đen, chiếc nơ màu lục tinh xảo, dáng người kiêu hãnh lộ rõ. Cùng cậu khiêu vũ là một nữ sinh có mái tóc ngắn màu đen, dáng người cao gầy, mặc váy đen dài, đai lưng xanh lục trên eo khiến cô như khéo léo kết hợp sự đoan trang và kiều diễm lại làm một.

Họ đang lắc lư trên sân nhảy, những bước nhảy đều rất tốt, động tác tùy ý cũng vô cùng xuất sắc, bởi vậy nhìn qua có vẻ vô cùng ăn nhập thực ra chỉ là qua loa cho xong.

Thưởng thức dáng vẻ khi nhảy của Draco, Harry nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ….Nếu người nhảy cùng Draco là mình thì thật tốt….Nghĩ đến mức thất thần….Chờ đến khi cậu phục hồi tinh thần, lại phát hiện cô gái tóc ngắn vừa rồi còn vừa nói vừa cười với Draco giờ đã không thấy đâu, mà trên mặt Draco đang hiện ra sự lo âu cùng bất an, cậu ở trong đám người nhìn xung quanh một lát, sau đó quyết đoán đi về phía quầy bar gọi hai ly đồ uống, cố gắng che giấu sự xấu hổ khi không tìm thấy bạn nhảy.

Mà các nữ sinh xung quanh cậu rốt cuộc cũng bắt được thời điểm Draco chỉ có một mình, ánh mắt tức khắc trở nên nóng bỏng.

Khó có được cơ hội như này!! Động tác của Harry so với các nữ sinh kia còn nhanh hơn, đi hai ba bước tới trước mặt Draco, vô cùng tự nhiên nhận lấy đồ uống trong tay cậu.

Người trước mắt sững sờ không nói gì. Kỳ thật, Draco có chút nhẹ nhàng thở ra, bởi vì nếu Harry không tới, cậu sẽ bị các nữ sinh xung quanh tấn công mất.

Tuy nhiên cậu không ngờ tới chính là kẻ không mời mà đến kia đã cướp đồ uống của cậu nhưng không uống mà còn mặt dày gửi lời mời —— “Mày không phiền thì cùng tao đi tới tháp thiên văn nhé?”

Các nữ sinh xung quanh dùng ánh cực kỳ oán độc nhìn theo Draco và Harry đi ra khỏi phòng khiêu vũ, Harry cảm thấy mình sắp bị đâm thành con nhím.

Ở một góc không ai chú ý, một dáng người yểu điệu màu đen im lặng xuất hiện rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bà đây chỉ có thể giúp mày đến đây thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top