Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Quả cầu màu trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng sáng ngời nhẹ nhàng vuốt ve mọi thứ nó nhìn thấy, kể cả bóng người mảnh mai đang dựa vào lan can. So với vũ hội náo nhiệt, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều, còn phảng phất nét thanh nhã lãng mạn. Hai người đều im lặng không nói gì, toà tháp thiên văn to lớn yên tĩnh đến đáng sợ.

Cậu nên tỏ tình ngay bây giờ, đây là thời điểm tốt nhất rồi! Nhưng Harry lại không biết nên nói gì….Vì thế ngài Cứu Thế Chủ chỉ biết mê mang gãi đầu. Nói gì bây giờ? Draco, tao thích mày, làm bạn gái….Ặc, làm bạn trai tao đi….Quên đi, vẫn nên nằm mơ thì hơn….Hay là nói, Draco hãy để tao chăm sóc mày cả đời! Nói như vậy phỏng chừng sẽ bị trực tiếp xử lý mất….Harry rối rắm trợn trắng mắt. Hiện tại cậu đã tin, những lời tỏ tình trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó đều vô nghĩa, sao có thể nói như thế với một người con trai bình thường được!

Đúng là Draco không muốn ở lại sảnh khiêu vũ nhưng cũng không có nghĩa là cậu nguyện ý lên tháp thiên văn hóng gió —— lại còn với thằng đầu sẹo này.

“Mày mời tao đến đây mà không nói gì là sao? Muốn đánh nhau cho đỡ chán à.” Draco liếc mắt nhìn Harry đang tra tấn mái tóc của mình, vừa tức vừa buồn cười.

“Tôi rất hối hận.…” Harry dũng cảm mở miệng, nhưng lại nói ra một câu không đầu không đuôi.

“Hối hận cái gì?” Draco trở nên khẩn trương, theo bản năng giấu tay trái đi. Chẳng lẽ Harry biết chiếc đồng hồ đã bị mất?

“Hối hận lúc trước đã không nắm lấy tay em.…” Harry chú ý tới động tác nhỏ của Draco, giọng nói càng nhỏ đi.

“Mày thực sự nên uống thuốc hối hận vì điều này.” Cảm ơn những ngày gần đây mình đã khéo léo ngụy trang, cảm ơn các bạn đã giữ kín như bưng.

“Tôi không dám nắm lấy, em kiêu ngạo làm tôi sợ. Tôi sợ một khi mình dễ dàng thỏa hiệp thì em sẽ không coi trọng tôi mà cho rằng tôi chỉ là một thằng hầu, một thằng hầu có thể đuổi đi bất cứ lúc nào.

“Khi chúng ta bắt đầu đối địch, nói thật tôi không giỏi cãi nhau, còn đây là sở trường của em rồi. Tôi chỉ cảm thấy may mắn khi em vẫn luôn chú ý đến tôi.…Cuộc sống của em luôn đầy rẫy những kẻ để bắt nạt, nhưng từ đó về sau, việc bị bắt nạt đã trở thành độc quyền của tôi.” Harry hít sâu một hơi, nếu đã nói ra, vậy phải tiếp tục nói, nói ra hết tình cảm từ trước tới giờ của mình cho em ấy nghe.

“Nếu không phải em, tôi sẽ không kích động đến mức không nghe mọi người khuyên can lần đầu tiên cưỡi lên cái chổi, hoặc giả vờ bình tĩnh trong khu rừng cấm kỳ lạ, sẽ không luyện tập khắc khổ trước trận đấu Quidditch của Gryffindor và Slytherin, sẽ không cưỡi lên lưng con Buckbeck ở lớp học chăm sóc Sinh vật huyền Bí….

“Tôi luôn chờ mong mỗi lần cùng em đối chọi gay gắt, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới sẽ thật sự làm em bị thương. Có lẽ em chỉ đơn thuần muốn thắng được tôi, vậy nên tôi tuyệt đối sẽ không để mình dễ dàng bị em đánh bại, tôi sẽ không thể chịu được khi cuộc sống của mình không có em châm chọc mỉa mai.

“Nhưng chúng ta đối nghịch lâu như vậy mà quan hệ vẫn như cũ không nóng không lạnh. Tôi bắt đầu hoài nghi có phải mình chọn sai rồi không, có phải tôi nên nắm lấy tay em từ lần đầu tiên và em sẽ đối xử với tôi như những người bạn của mình?”

Draco cúi đầu, đây cũng là vấn đề mà đến cậu cũng không biết đáp án.

“Nhưng thời gian không thể quay trở lại….Mặc dù có hơi đột ngột, nhưng tôi cần phải chủ động như vậy, tiếp tục chờ đợi sẽ không có kết quả.…” Tiếp theo, Harry đề cao âm lượng, dùng giọng điệu bất chấp tất cả nói ——

“Draco, tôi thật sự yêu em, chúng ta thử ở bên nhau đi!”

Nói xong, Harry nhìn về phía Draco, chuẩn bị đón nhận bất cứ điều gì xảy đến. Harry sớm đã tưởng tượng ra phản ứng của Draco. Cậu có thể coi đây là một trò đùa lớn, cũng có thể khinh thường rồi lập tức cự tuyệt, và hy vọng nhỏ nhất của Harry cũng là thứ có khả năng xảy ra nhỏ nhất là cậu sẽ im lặng một lát sau đó miễn cưỡng đồng ý.

Thấy Draco không nói gì, Harry trong lòng vui mừng không thôi. Vận mệnh chính là thứ thần kỳ như vậy, có khi chuyện có khả năng xảy ra nhỏ nhất lại cố tình xảy ra.

“Cho mày cái này.” Sau mấy giây im lặng, Draco lại giống như chưa từng nghe thấy gì, duỗi tay đưa cho Harry một quả cầu màu trắng.

Trong lòng Harry răng rắc mấy tiếng. Cậu quả nhiên vẫn chưa đủ hiểu Draco, đây là kết quả duy nhất cậu chưa lường trước được. Thay đổi chủ đề và thậm chí còn không thèm nói lời từ chối.

Harry nhận lấy với tâm trạng thấp thỏm, lễ phép quan sát một chút. Là một quả cầu ký ức, nhưng lại không phải một quả cầu ký ức bình thường. Nó chỉ lớn bằng quả bóng bàn màu trắng mờ, dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng nhu hòa, rõ ràng đã được tạo ra một cách đặc biệt.

“Cho tôi cái này làm gì?” Tuy nó rất đặc biệt nhưng Harry cũng không nghĩ quá nhiều. Rốt cuộc những thứ được chế tác đặc biệt ở phủ Malfoy nhiều như vậy cũng chẳng có gì lạ. Quả cầu này có khi chỉ là thứ Draco đã chơi chán rồi. Nhưng cậu cảm thấy khó chịu với cách cự tuyệt của Draco nên mới hỏi.

“Vì để kỉ niệm lần học bay đầu tiên của chúng ta.” Draco cong khóe miệng lên, “Cũng vì chúc mừng cho tình yêu của chúng ta trong tương lai, Harry.”

Đêm đó vũ hội kết thúc và đồng hồ của Draco cũng trở lại. Không thể hiểu được tại sao nó lại tự nhiên mất tích rồi xuất hiện ở chỗ mấy ngày trước cậu không tìm thấy. Chiếc đồng hồ trở về khiến nhóm bạn cùng phòng Draco hoảng sợ, bọn họ sôi nổi suy đoán không biết kẻ nào chán sống dám trêu đùa thiếu gia Malfoy.

Draco chỉ im lặng cười. Không phải quá rõ ràng rồi sao? Cái đồng hồ mất tích trước khi vũ hội bắt đầu và sau khi cậu ta tỏ tình với mình cái đồng hồ lại xuất hiện. Nó chẳng qua chỉ là đòn bẩy cho lời tỏ tình không chắc chắn của Harry mà thôi.

Tên đầu sẹo kia từ khi nào đã học được sự khôn khéo và giảo hoạt của Slytherin vậy?

Draco bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa đeo đồng hồ lên, cảm giác quen thuộc này khiến cậu an tâm. Không thể không thừa nhận thủ thuật của Harry xác thực có hiệu quả. Đương nhiên điểm này có đánh chết Draco cũng sẽ không nói với Harry.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top