Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

oneshot

Ý định ban đầu của Harry khi đi ra bên ngoài là đi dạo phố, nhưng dường như tiết trời không ủng hộ quyết định này của anh. Bầu trời xám xịt, còn những đám mây đen đông cứng lại nhìn như lớp xi măng lấp kín mặt trời. Thi thoảng, chớp lóe lên, chói lòa đến nỗi đánh thức thủ đô Luân Đôn quá đỗi yên ắng hoặc vô tình dọa sợ mấy chú chim bé tí hon đang núp dưới vòm lá. Gió giật thành từng đợt ngắt quãng; nó la hét trong lùm cây, đu trên mạng dây điện chằng chịt, lăn lông lốc qua mui xe ô tô xếp theo hàng trên phố xá. Không còn nghi ngờ gì nữa, trời sắp mưa, nên Harry chỉ có thể trú tạm trong một trạm xe buýt để chắc chắn rằng mình sẽ khô ráo trước khi về đến nhà.

Nhà.

Đầu óc của anh bỗng dưng trở nên mơ hồ. Tại sao anh lại muốn về nhà? Nếu anh muốn về nhà, vậy vì lý do gì anh lại ở đây? Lò sưởi nhà anh không đủ ấm ư? Đệm không đủ mềm? Sàn nhà không đủ sạch? Hay tủ lạnh không có đủ thức ăn? Có lẽ anh nên quay về để đảm bảo cửa đã khóa, lò vi sóng đã tắt, bát đĩa đã rửa, và—và—và—Anh có nuôi mèo không nhỉ? Chính xác hơn, anh có ai đang chờ đợi anh ở nhà không nhỉ? Những suy nghĩ hỗn loạn tông vào anh như một đoàn tàu tốc hành, khiến anh choáng váng, nhưng không hề nhắc cho anh nhớ nhung điều gì. Cửa tiệm, tòa cao ốc, cây cầu nào đó trên con đường về nhà. Dây thường xuân, vườn rau, chậu hoa mà anh từng ao ước có được khi dọn ra ở riêng. Anh thắc mắc liệu anh còn muốn trồng một vườn rau hay không?

Bất thình lình, một người đàn ông ngồi xuống ngay bên cạnh Harry, kéo anh về lại thực tại. Một người cực kỳ nổi bật với mái tóc vàng chói mắt và nước da nhợt nhạt. Đặc biệt, khi gã quay sang nhìn anh, anh nhận ra rằng mắt của gã sưng phù và đỏ ngầu như thể vừa trải qua một khoảng thời gian khóc lóc tồi tệ. Cứ như vậy, hai người nhìn nhau chằm chằm trong sự im lặng lúng túng cho đến khi Harry quyết định trở thành người lên tiếng trước:

"Anh...ơ...anh có sao không?"

Gã không đáp, nhưng gã nhìn anh đầy tò mò.

Harry lắp bắp giải thích:

"Ý tôi là—Tôi không phải một người tọc mạch đâu, nhưng...ơ...nếu anh cần một người lắng nghe—" Càng nói càng thấy không đúng, Harry chỉ đành ngượng ngùng lắc đầu. "Ôi, chắc tôi hành xử như một kẻ khả nghi vậy, anh đừng bận tâm nhé." Anh kết thúc trong cái cúi gằm mặt. Nếu ở đây có cái gương nào, anh cá rằng mình sẽ nhận được hình ảnh phản chiếu của một kẻ ngốc.

"Là chuyện giữa tôi và chồng tôi."

Harry chậm rãi ngẩng đầu dậy, anh lưỡng lự quay sang nhìn người đàn ông.

Gã tiếp tục:

"Anh ta là một tên khốn."

Harry đồng cảm gật đầu. Anh đưa ra lời khuyên phổ biến nhất:

"Anh nên ly dị."

Gã lắc đầu, giọng gã vẫn đều đều khi đáp lại:

"Chỉ còn tôi và anh ta thôi. Nếu tôi đi mất, anh ta biết phải làm sao bây giờ?"

Harry nheo mắt. Anh nhún vai.

"Nhưng anh đã bảo anh ta là một tên khốn."

"Phải. Anh ta là một tên khốn nạn vì anh ta đã mắc phải một căn bệnh thật tồi tệ, điều đó khiến anh ta quên mất tôi và tình yêu của tôi."

Dứt câu, gã khịt mũi một tiếng lớn. Khi quay sang, Harry bắt gặp gã đang lau vội những giọt nước mắt đã sớm lăn dài trên gò má.

Giọng gã khàn khàn khi gã bắt đầu thủ thỉ:

"Ngày trước, anh ta đã luôn đuổi theo tôi. Vậy nên bây giờ, mỗi khi anh ta biến mất, tôi nhất định sẽ đi tìm anh ta."

Gã đứng dậy, đưa hai tay vào túi áo. Hít một hơi thật sâu, gã đối diện với Harry. Những đôi mắt giao nhau tựa như chưa từng tách rời, tựa như đã luôn có một sợi dây vô hình ở đó.

"Về nhà thôi, anh ơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top