Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Harusame248


---------------------------------------

Mọi việc xảy ra y như hắn nghĩ, tiết học vừa bắt đầu, Hagrid đứng nói chuyện với không khí như ngớ ngẩn : "Đến đây đến đây." Mấy lời này có vẻ như không có tác dụng gì, Draco đứng lẫn trong nhóm Slytherin yên lặng xem kịch, hắn có thể cảm giác được các sợi tơ vô hình bắt đầu mưu đồ kéo tay hắn, nhưng hắn vẫn bất động cắn răng cố gắng đấu tranh với Tạo-chết tiệt-Hóa. Nên Hagrid nói gì tiếp theo hắn cũng không nghe rõ, Draco cắn chặt răng đứng yên, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, môi sắp bị chính mình cắn đến bật máu, móng tay hắn không tự chủ mà bấu chặt áo chùng, cứ mãi như vậy giống mọc rễ tại chỗ.
Vậy mà không có ai chú ý đến sự khác thường của hắn, các học sinh khác vẫn đang bàn tán cãi vã xung quanh, có lẽ kịch bản muốn hắn nói mấy câu trào phúng nhưng Draco vẫn im lặng bất động, cứ tiếp tục vậy đi, kể cả mấy sợi tơ này xiết hắn đến phát đau cũng kệ mẹ.

"Ở đây chả có thứ gì hết ? Không phải là ông tự hoang tưởng chứ ?"

Nghe câu này trong nháy mắt Draco cảm thấy vô số sợi tơ buộc chặt mình lập tức lỏng ra, cả người hắn suýt ngã lăn ra đất. Hắn kinh ngạc nhìn về phía người đứng hàng đầu nhóm Slytherin – Millicent Bulstrode. Cô ta đứng gần sát như vậy châm chọc cười nói, mà Slytherin xung quanh ôm bụng cười ngặt nghẽo, thậm chí Pansy còn khoa trương cười rú lên. Nhưng bình thường Millicent sẽ không nói mấy lời như thế này, trừ năm 2 cô bị phân vào cùng một nhóm với Granger, ngoài lần đó ra hầu hết thời gian cô chỉ lẫn vào đám người, vậy mà hiện giờ trên mặt cô nàng lại xuất hiện một nụ cười châm chọc.
Giống như cô nàng bị sắp xếp thay thế Draco nói ra những câu thoại xấu tính vậy.

Mà Hagrid trả lời bằng cách chỉ chỉ mấy con bò chết trên mặt đất, mấy khối thịt kia như tự động bị xé thành rừng mảng, một cô gái bên Gryffindor lập tức hét lên sợ hãi. Draco cau mày nhìn nơi đó, là Vong Mã (Thestral). Đây là cách giải thích duy nhất, trừ nó ra nào có thể là sinh vật nào khác được.
Nhưng tới bây giờ, Draco chưa từng có giờ khác nào thả lỏng như lúc này, Draco lại một lần quay lại nhìn Millicent , cô vẫn giữ thái độ bất hảo, híp mắt cố nhìn xem kia là cái gì.

Đứa con gái bên Gryffindor vẫn còn đang hét lên sợ hãi, nó tên gì ấy nhỉ ? Parvati hay gì nhỉ ? Draco bị tiếng la của cô ta làm cho đau đầu, thậm chí hắn không có cách nào tiếp tục việc tự hỏi bởi lỗ tai hắn vẫn còn bị ong ong, đừng hét nữa, dừng lại đi – nên hắn mở miệng đầu tiên :
"Đó là Vong mã." Liếm liếm đôi môi bị cắn ra máu, Draco giải thích : "Chỉ có người từng tiếp xúc với cái chết mới có thể nhìn thấy bọn chúng." Hắn quay sang nói với Parvati : "Nên không nhìn thấy chúng cũng không phải chuyện gì xấu."

"Hừ, được rồi, Slytherin ........... cộng 5 điểm." Người nửa khổng lồ không tình nguyện nói, trên sân rút cuộc im lặng – Draco nghĩ.

Ngay lúc đầu óc hắn bắt đầu thanh tĩnh, hắn thấy con cóc hồng kia – mụ đã thay một bộ đồ màu xanh biếc,đang vặn vẹo cái mông uốn éo xuất hiện trong tầm mắt của Draco. Đệch mợ, giờ hắn không muốn nghe tiếng nào phát ra từ mụ hết.

Còn rất nhiều chi tiết hắn không thể hiểu nổi, vì sao việc hắn chống đối kịch liệt lại có thể làm một người có thể nói là cực độ vô danh đột nhiên lại thốt ra những lời chế nhạo khác thường ? Hơn nữa những Slytherin xung quanh không ai cảm thấy lạ lùng ? Bởi vì Millicent không có bạn bè nào, cũng không nổi danh sao ? Cô nàng không giống Draco, sau lưng không có hai tên người hầu luôn theo sau, cũng không yêu đương liên tục với nhiều người khác như Blaise, càng không thân với Pansy hay Daphne, chả lẽ vì thế nên cô nói gì thì mọi người cũng cảm thấy là bình thường hợp tình lý ? Vậy còn chính cô ta thì sao ? Liệu có ý thức được những lời kia không nên được phát ra từ mình không ? Draco bản năng nghiêng đầu quan sát, hiện tại cô nàng đang đứng chung với Pansy và Umbridge cùng nhau cười nhạo Hagrid. Mức độ thân mật của hai cô gái đã đến mức trông như một đôi bạn thân thiết, thậm chí Draco đứng xa xa cũng nghe thấy tiếng Pansy bá vai Millicent nói to :
"Sao lúc trước mình không phát hiện ra bồ thú vị như thế nhỉ ?"

"Mình vẫn luôn thú vị mà." Millicent nói xong lại cười rộ lên, bắt đầu tiếp tục trách móc tiết của Hagrid tồi tệ ra sao với Pansy, lần đầu tiên Draco cảm thấy cảnh tượng này lại chướng mắt đến vậy. Có vẻ như cô nàng chẳng hay biết gì, hồn nhiên kiểu như ngày thường cô cũng vẫn luôn biểu hiện như vậy, nhưng làm sao có thể chứ ? Làm sao cô ta có thể biểu hiện nhuần nhuyễn thuận theo đến vậy, như đây là điều hiển nhiên, thật giống như .......
Giống như từ đầu tới giờ, hết thảy đều chỉ là hoang tưởng của một mình Draco mà thôi.

Draco cố hít sâu, một lần nữa hắn cúi đầu cố bắt mình phải dời sự chú ý về phía quyển sách kia, hắn nghe thấy Weasley cùng Millicent đang cãi vã kịch liệt còn Pansy ở bên cạnh trợ chiến. Ồn ào, thực sự ồn ào quá, từ giờ trở đi chẳng lẽ hắn chỉ là một khán giả mà thôi, không có gì đáng sợ hơn điều này – tựa như kịch bản này có thiếu đi hắn cũng chẳng sao cả, bởi Slytherin xấu xa thì đâu đâu chẳng có, tùy tiện lôi một người ra là thay thế được hắn rồi.

"Này, mày có ổn không?"  Draco quay đầu thấy Potter đã đến bên cạnh lo lắng nhìn hắn... có ổn không ư ? Draco không biết nên trả lời ra sao, nhưng hắn gật đầu theo bản năng, Potter cau mày thấp giọng chất vấn :
"Sắc mặt của mày tệ cực kỳ, do lúc trước mất nhiều máu quá sao ? Hay là mày không ngoan ngoãn nghỉ ngơi theo lời Madam Pomfrey dặn dò?"
"Tao cũng chẳng biết." Mãi sau Draco mới lại nói :

"Tao không biết, mày nghĩ thế nào về Millicent ?" Hắn hỏi điều này, giống như cố níu một cọng rơm rạ để cứu mạng, làm ơn trả lời tao, nói cho tao biết mày thấy sao về người này.

"Hử, Millicent là ai ? À, Slytherin kia à?" Potter chỉ hướng nữ sinh tóc nâu đang cãi nhau với Weasley : "Không có ấn tượng gì, trước kia chưa từng thấy cô ta cãi vã dữ dội như vậy."

"Thật không, mày cũng cảm thấy đó không giống cô ta lúc thường ngày, đúng không?" Draco lâp tức nắm được trọng tâm trong lời nói Potter, liên tục hỏi lại : "Mày cũng thấy đúng không? Điểm bất hợp lý rất nhỏ đó?"
Nói đi, nếu ngay cả mày cũng phủ nhận, tao thực sự sẽ nghi ngờ luôn cả sự tồn tại của bản thân. Hắn dùng đôi mắt xanh xám nhìn chăm chú vào Potter, người sau do dự một chút rồi vươn đến nắm lấy đôi tay Draco, nhẹ nhàng trấn an hắn.

"Đứng thế, giống như mày nói, Draco. Nhưng không có việc gì." Potter tiếp tục lặp lại : "Tao ở đây, không phải sợ, được chứ ? Mày luôn có thể nói với tao mọi thứ."
Tên bốn mắt liên tục vỗ về trấn an người bên cạnh, Draco nắm thật chặt tay y, chặt đến phát đau nhưng Draco lại hồn nhiên không biết. Cuối cùng hắn như hạ quyết định một việc gì đó, rút tay ra, lùi lại mấy bước bảo :
"Giữ khoảng cách đi"

Hắn hít sâu cố bắt mình tỉnh táo lại, hắn không có cách nào ngừng việc nhìn về phía Millicent lại, cũng không tìm thấy lý do gì để mình tiếp tục tin tưởng bản thân. Nhưng ngay sau đó tay Draco lại bị Potter nắm lấy, bọn họ đứng ở một nơi cách xa đám đông, chẳng ai chú ý tới hai kẻ vốn ghét nhau như nước với lửa giờ lại có thể nắm tay nhau như bạn bè thân thiết.

Sau ngày hôm đó, Millicent đã bắt đầu trở thành điểm chú ý trong đám Slytherin, lúc ăn tối mấy người bọn họ ngồi chung một chỗ, Pansy ngồi bên cạnh Draco, cạnh cô là Millicent và Daphne. Cái cảm giác này giống như đột nhiên không còn tồn tại vậy, thực kỳ quái, còn người vốn có độ tồn tại thấp sau hai năm bỗng trở thành trung tâm mọi của ánh nhìn, Pansy vừa ăn vừa hỏi :
"Sao lúc trước bồ lúc nào cũng im lìm ít nói thế ? Rõ ràng bồ có mấy câu đá đểu buồn cười cực."

"Mình chỉ không chắc chắn là nói ra sẽ có nhiều người đồng tình mình thật hay không thôi." Millicent cười cười rồi quay sang tám chuyện với Daphne về sơn móng tay, móng tay hai cô nàng sơn đủ mọi màu sắc, Draco không nhịn được mà nhìn sang.

Bọn họ nhìn giống như chị em tốt thân thiết từ năm nhất, nhưng rõ ràng là đến hôm qua cả hai mới bắt đầu thực sự có sự giao lưu. Vậy chứng tỏ trên phương diện nào đó, thế giới này đang lặng lẽ xuất hiện thay đổi – đây là sự thực. Cho dù một hành động lúc lỡ đãng của Draco có thể thay đổi hướng phát triển của một nhân vật bạn học khác, nhưng người vốn nên tiếp tục mờ nhạt lại xoay người trở thành kẻ dám cầm đầu khiêu chiến tất cả Gryffindor chỉ trong nhát mắt ? Draco nghĩ, hắn không biết mình nên vui vẻ hay buồn khổ, bởi điều này có vẻ thật sai trái. Hắn có tư cách gì bắt người khác đến thay thế kiếp nạn của chính mình đây ? Vì thế hắn chỉ có thể từng miếng nhét hết phần pudding còn lại vào miệng, lừa gạt chính mình rằng hết thảy chỉ là vọng tưởng ngớ ngẩn phi thực tế của bản thân mà thôi.





--------------------
Bởi bạn D ko nghe lời nên cốt truyện ko khống chế dc nữa mới phải đẩy người khác lên chạy kịch bản. Có nghĩa là các nhân vật phụ càng ngày càng chạy xa khỏi kế hoạch và có quyền tự quyết hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top