Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Đứa trẻ được ban phúc lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa trẻ đó có thể là thiên sứ mang đến phúc lành, cũng có thể là ma quỷ phát tán ác niệm...

Mấy ngày sau đó, Duncan lại tiếp tục trải qua cuộc sống nhàm chán đến mức muốn nôn mửa. Tuy rằng các vị Tử Thần Thực Tử ở đây chưa tới mức ngày nào cũng mở tiệc thác loạn hay tổ chức liveshow 108 cách tra tấn người tới chết nhưng vẫn dựa vào ăn ở khiến cả căn dinh thự trang hoàng lộng lẫy trở nên chướng khí mù mịt. Duncan khoanh tay đứng tựa lưng vào tường nhìn về phía trung tâm đại sảnh. Nơi đây thường được dùng đã tiếp đón khách tham gia tiệc rượu, đèn chùm treo trên trần nhà cũng được làm rất tinh xảo còn kèm theo phép thuật tạo ra những tinh linh nhỏ khi đèn sáng. Giờ phút này, tinh linh đâu chẳng thấy, chỉ thấy một ánh đèn vàng vọt rọi xuống thân thể quỳ mọp trên đất, cả người không có bất kỳ thương tích gì nhưng tâm trí đã nát thành từng mảnh. Lúc cười lúc khóc, đôi khi sẽ vươn tay về phía đèn chùm trên cao kia mà gọi ra một cái tên.

Đứng xung quanh vòng sáng ấy lại là những kẻ đang cười một cách khoái trá. Chúng điên rồi, nhưng không nhận mình điên. Chúng đã hết thuốc chữa nhưng lại tìm kiếm "thuốc" từ trên cơ thể và linh hồn của người khác. Cách chúng tìm lại vặn vẹo biến thái đến cực điểm. Duncan đưa mắt nhìn về phía người thanh niên gầy gò đứng ở trong đám người rồi lại chẳng biết cố ý hay vô tình rơi vào nơi tranh sáng tranh tối. Duncan ngước nhìn những chiếc đèn gắn ở ven tường chẳng ai thèm bật lên, cảm thấy bọn người này đã điên thì chớ còn bị mất căn bản kỹ năng sống. Trời đã ngã chiều rồi thì bật đèn lên cho sáng. Duncan thở dài, bước chân đi đến chỗ đám người kia. Cậu đưa tay đẩy ra một tên cao to đang ngáng đường cậu, khóe mắt vẫn không tự chủ liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của người thanh niên đứng ở rìa vùng sáng.

"Ồn quá." - Chỉ là một câu nói hời hợt, một tia sáng xanh xuyên qua mang tai một kẻ tóc nâu sậm cười ngã ngớn, ghim thẳng vào ngực người phụ nữ yếu ớt đang vươn tay muốn chạm về phía đèn chùm. Cánh tay vô lực rơi xuống, cả người cũng lung lay rồi ngả ngửa ra sau. Đến tận lúc này, đôi mắt màu xanh lam vẫn nhìn chăm chăm vào đèn chùm lấp lánh trên cao. Tiếng cười bỗng chốc ngưng bặt, Duncan tiến đến gần người phụ nữ nằm trên đất, đầu đũa phép phun ra một đốm lửa đỏ hồng tựa như một đóa tường vi rực rỡ. Đóa tường vi ấy rơi vào thi thể vẫn còn hơi ấm, một mồi lửa thiêu rụi tàn tích của sinh mệnh thành tro. Ít nhất so với việc để một con rắn xé xác, ngấu nghiến máu thịt còn tốt hơn. Chết cũng phải có tôn nghiêm, bị một con bò sát nhai nuốt chẳng khác gì đang sỉ nhục người đã khuất. Duncan nhìn sang con rắn khổng lồ trườn bò trên thanh vịn cầu thang, nhỏe miệng cười vui vẻ. Nụ cười đó nếu là ở một nơi tràn ngập ánh nắng, xung quanh là gió mát và hoa thơm thì tươi đẹp đến nhường nào. Cứ như một đứa trẻ hồn nhiên vô lo dùng đôi chân nhỏ nhắn chạy như bay trên cánh đồng hoa hướng dương vàng rực rỡ. Trên tay đứa trẻ nếu cũng cầm một đóa hướng dương, cười như thế này y như hai mặt trời nho nhỏ đuổi theo mặt trời lớn trên bầu trời. Thế nhưng, trong dinh thự này, dưới ánh đèn chùm đã từ lâu bị phủ lên một tầng quỷ quyệt, nụ cười kia chỉ khiến người khác cảm thấy sởn cả gai ốc. Kể cả là những kẻ điên cuồng nhất trong Tử Thần Thực Tử cũng phải vô thức lùi bước.

Duncan thoáng nhìn phản ứng của những người kia, rồi lại như vô tình bỏ qua người thanh niên tóc vàng đang đứng sững ở đó với gương mặt tái nhợt. Trước kia từng có một người đã dạy cậu thế này: Nếu không muốn bị kẻ ác xâu xé đến chết thì phải hung ác hơn chúng, coi như đọa thành yêu ma quỷ quái còn tốt hơn làm heo bò trong lò mổ mặc người chặt thịt róc xương. Nói là vậy, nhưng khi người kia sắp chết lại nắm lấy đôi tay đang run rẩy của cậu nghiêm nghị dặn dò: Không muốn làm súc sinh thì phải giữ lại nhân tính, mất đi nhân tính, dù trong tay cầm dao đồ tể cũng chỉ là súc sinh! Duncan dùng khẩu hình nói với con rắn khổng lồ vẫn chưa từng rời mắt khỏi mình:

"Mày là thứ súc sinh!"

Dứt lời, một mũi tên ám bạc lặng yên không tiếng động ghim vào mắt con rắn lớn, nó lẫn những người ở đây thì không một ai nhận ra. Duncan leo lên cầu thang bên hông, trở về phòng mình, không tiếp tục coi màn trình diễn vô bổ của các Tử Thần Thực Tử. Tiếng giày da đi trên thảm nhung vô cùng nhỏ bé, nhưng Duncan cũng nhanh chóng nhận ra có người đi theo mình. Cậu không quay đầu nhìn lại mà chuyển hướng, đi thẳng một mạch đến ban công lớn ở lầu hai. Ban công này thông với một căn phòng rộng lớn, cặp các bức tường đều đặt những bình hoa xinh đẹp. Những tấm màn lụa đã được thả xuống, nhưng nếu nơi đây có buổi dạ vũ, những tấm màn sẽ được vén lên để những vị khách đắm mình trong giai điệu dưới ánh trăng và sao lấp lánh buổi đêm. Duncan tựa người lên thành ban công, lạnh nhạt nói với người phía sau:

"Có chuyện à?"

Draco im lặng một lúc, rồi chợt nói một câu:

"Tôi tưởng cậu lại trốn sau rèm."

"..." - Duncan cúi đầu nhìn về phía cửa sổ phòng mình, rồi lại nhìn xuống sân vườn bên dưới. Ờ thì, phòng cậu chọn theo thói quen ở lầu hai, nếu người ở dưới sân chịu để ý nhìn lên sẽ thấy bóng người tựa trên cửa sổ khá là rõ.

Nhìn thấy hành động của Duncan, chẳng hiểu sao Draco có ảo giác cậu nhóc này ngu ngốc không khác gì tên đầu sẹo chết tiệt nào đó. Cuộc nói chuyện chỉ vì một câu nói mà rơi vào ngõ cụt. Mãi một lúc lâu, Duncan không chịu nổi nữa mới bất đắc dĩ mở miệng:

"Anh không sợ tôi à? Tôi vừa giết một người đấy."

Draco không trả lời được, chính cậu cũng không biết vì sao mặc dù bản thân rất sợ hãi, khủng hoảng với những gì Chúa tể Hắc Ám và Tử Thần Thực Tử đã làm ở trong dinh thự nhưng cậu thật sự không sợ nỗi cậu nhóc tàn nhẫn này. Nhất là trong một lần bất giác ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng có vài phần quen thuộc ngồi cuộn mình phía sau rèm. Cậu còn nhớ, lần đó hình như Duncan vừa mới thay dì Bellatrix tra tấn một tù nhân với vẻ mặt không chút cảm xúc. Vốn dĩ dì Bellatrix muốn Draco là người tra tấn, đối với người dì điên rồ kia của cậu thì đó là phương pháp giáo dục hiệu quả và đúng đắn. Bà ấy không ít lần lải nhải cha mẹ cậu đã dạy dỗ cậu sai lầm thế nào, yếu ớt và nhu nhược ra sao. Cậu không thích Bellatrix nhưng đồng thời không thể làm trái lời bà ấy.

Không nhận được câu trả lời, Duncan chán nản gục đầu xuống. Cậu cảm thấy bản thân luôn thất bại khi trò chuyện với Draco, kiểu như cứ tỏ một thái độ dở dở ương ương rồi vô hình trung đưa cuộc trò chuyện vào chốn bế tắc.

"Nè, anh sẽ có con đúng chứ? Dù sao anh cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Malfoy mà."

Draco khó hiểu với câu hỏi có phần không đầu không đuôi của Duncan. Dù vậy, cậu vẫn chọn đáp lời:

"Ừ, tôi nghĩ bản thân sẽ cưới một cô gái thuần huyết và cùng cô ấy sinh một đứa con."

Duncan tiếp tục đề tài không đâu vào đâu này:

"Anh có nghĩ đến việc sẽ đặt tên cho con mình là gì không?"

Đặt tên cho con cậu? Draco có hơi sững sốt, cậu chưa nghĩ đến việc này, dù sao việc có con lúc này chẳng có vẻ gì là quyết định sáng suốt. Ít nhất thì Draco muốn đứa trẻ được sinh ra trong một hoàn cảnh tốt đẹp hơn, giống như lúc trước vậy. Hiện tại, việc đặt tên con có vẻ nghĩ ngợi quá xa vời. Draco trầm tư rất lâu, lâu đến nổi Duncan đã tưởng không có được câu trả lời mình muốn thì Draco đáp:

"Có lẽ... nếu con trai thì sẽ tên là Scorpius."

Duncan chân thành khuyên:

"Đừng đặt cái tên đó, nghe như điềm gở vậy."

Draco khẽ nhíu mày, giọng nói lộ ra một chút bất mãn:

"Tôi không cho là vậy. Scorpius là một cái tên hay."

Nhưng người có cái tên đó chỉ việc sinh ra thôi đã hủy hoại cuộc đời của anh! Duncan trầm mặc không nói ra suy nghĩ này.

"Tôi vẫn thấy anh đặt cái tên khác sẽ hay hơn. Dù sao đó là đứa trẻ mà anh mong đợi nó chào đời, đúng không?"

Draco dường như có hơi chấp nhất với cái tên mình vừa nghĩ sẽ đặt cho con trai:

"Chính vì tôi mong đợi nên mới đặt cho đứa trẻ cái tên đó."

Duncan thở dài. Mong đợi cái đầu anh, rõ ràng là một cái tên xúi quẩy. Cảm thấy ngôn từ mình hơi bị bất lực với Draco Malfoy, nên cậu quyết định hỏi cái khác:

"Nếu là con gái thì sao?"

Lần này Draco rất nhanh trả lời, vì khi nãy suy nghĩ cậu đã nghĩ luôn tên cho con gái:

"Elysia."

"Elysia? Đứa trẻ được ban phước lành sao?" - Một cái tên thật xinh đẹp. Cậu dường như mường tượng ra được một cô bé dễ thương có mái tóc vàng mềm mại như được vô số tia nắng dệt thành. Đôi mắt cô bé sẽ có màu gì nhỉ, hẳn là màu xanh lam trong trẻo như ngày trời đẹp nhất trong năm. Cô bé sẽ mặc những chiếc váy hoa xinh đẹp như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, hay sẽ mặc những chiếc quần yếm áo thun như một nhà thám hiểm nhỏ tuổi khám phá thế giới nhiệm màu. Cho dù trang phục gì, đều là thứ em ấy yêu thích. Cô bé hẳn sẽ rất thích cười, nếu ai làm em ấy khóc thì cũng có cha mẹ ôm vào lòng dỗ dành, cũng sẽ có ai đó làm trò chọc em ấy cười vui vẻ. Không ai hoài nghi xuất thân của cô bé, không ai dùng ác ý kết tội cô bé và không có điều gì làm tổn thương em ấy. Elysia sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trần đời. Càng tưởng tượng Duncan càng cảm thấy bản thân muốn được sống sót, tín niệm kia lại bùng lên mạnh mẽ làm sao! Cậu muốn nhìn đến Elysia, muốn nghe thấy tiếng cười của cô bé. Nếu cô bé có đi lạc, cậu sẽ nắm bàn tay nho nhỏ dẫn cô bé về dinh thự đẹp đẽ và ấm áp. Khi đến trước cửa, cô bé liệu sẽ mỉm cười và nói với cậu rằng: Anh ơi, chúng ta về tới nhà rồi.

Viễn cảnh đó quá đỗi tốt đẹp, cậu ước gì khi bản thân rơi vào giấc ngủ sẽ nhìn thấy cảnh tượng ấy trong mơ. Chẳng phải người ta thường nói bản thân càng nghĩ đến điều gì thì điều đó sẽ dễ dàng trở thành giấc mơ sao, có lẽ cậu sẽ thử ngủ một chút biết đâu may mắn mơ thấy cô bé Elysia trong tưởng tượng của cậu thì sao.

"Cám ơn anh, Draco." - Duncan cố gắng để giữ cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường như mọi ngày.

Draco cảm thấy rất hoang đường, cái đề tài đặt tên cho đứa trẻ mới ra đời vốn không phải là đề tài mà hai người xa lạ sẽ nói với nhau, nhất là với hai Tử Thần Thực Tử. Ngay cả lời cảm ơn của cậu nhóc cũng chẳng ăn nhập gì với những điều họ đang nói nãy giờ, nhưng Duncan xoay người lại nhìn anh một thoáng với ánh mắt lạnh nhạt, không lộ bất kỳ dao động cảm xúc gì rồi bước nhanh rời đi. Lần này cậu chỉ muốn trở về phòng của mình thật nhanh, nằm lên chiếc giường mềm mại và tha thiết mong chờ giấc mơ sẽ đến vào đêm nay.

Đôi khi thứ dập tắt một tín niệm mãnh liệt chỉ đơn giản là một ác mộng nhỏ bé.

Elysia sẽ không đến trong những giấc mơ.

Đó chỉ là một cái tên rất đẹp mà thôi.

Không có may mắn nào ở đây cả... 

"Thật may là chú tìm được mấy đứa kịp lúc." - Chú Sirius nói trong khi mở cửa bước vào căn nhà số 11, quảng trường Grimmauld. Đi theo sau ông không ai khác chính là bộ ba vàng Harry, Ron và Hermione, họ vừa trốn thoát khỏi cuộc tấn công ở đám cưới tại Trang trại Hang Sóc và cầm cự một đám Tử Thần Thực Tử đột nhiên phát hiện ra họ đến khi chú Sirius tìm được. Sau khi giải quyết đám Tử Thần Thực Tử tập kích ở quán thức ăn nhanh, ba người theo chú Sirius về quảng trường Grimmauld để trốn. Mặc dù lão Snape có thể vào đây, nhưng chú Sirius đã ở đây và mọi người sẵn sàng ứng phó cho trường hợp đó. Hermione nghi ngờ trên người Harry có Dấu Hiện, chỉ có như thế mà Tử Thần Thực Tử có thể nhanh chóng xác định vị trí của họ sau khi trốn khỏi đám cưới. Để cho an toàn, cô đề nghị họ ở lại nhà của chú Sirius cho đến khi đủ hai mươi bốn tiếng, thời gian hiệu lực của Dấu Hiện. Cả ba vẫn chưa nói gì với chú Sirius về kế hoạch Trường Sinh Linh Giá, hành trình họ đang đi quá nguy hiểm nhưng ba đứa vẫn đắn đo việc có nên nói hay không. Dù sao chú Sirius là phù thủy dày dặn kinh nghiệm chiến đấu lẫn việc lẩn trốn sự truy bắt. Chú ấy cũng từng thành công trốn khỏi ngục Azkaban và có thể trốn lệnh truy nã của Bộ Phép thuật đến tận giờ. Nếu có thêm chú Sirius thì việc tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá có thể an toàn và dễ thở hơn.

Ngay khi họ vừa đi qua đoạn hành lang có treo bức tranh mẹ chú Sirius, một cơn đau bất ngờ ập đến với Harry. Vết sẹo của cậu bỏng rát vì điều gì đó vừa loé lên trong đầu, như một ánh sáng chói loà phản chiếu trên mặt nước. Cậu thấy một cái bóng lớn và cảm thấy một cơn thịnh nộ không phải của cậu nhưng đang trào dâng trong người, hung bạo và sắc gọn như một luồng điện chạy qua.

"Cậu đã thấy gì?" - Ron hỏi, giục Harry: "Có phải cậu thấy hắn ở chỗ nhà tớ à?"

"Không, tớ chỉ cảm thấy giận dữ... Hắn thật sự rất tức giận..."

"Nhưng đó có thể là ở trang trại Hang Sóc." - Ron nói to: "Còn gì khác nữa? Cậu không thấy gì nữa hả? Hay là hắn đang nguyền rủa ai?"

"Không, tớ chỉ cảm thấy giận dữ. Tớ không thể nói được là..."

Harry cảm thấy bị quấy rầy và rối rắm, còn Hermione không giúp gì được khi nói bằng giọng hoảng sợ: "Vết sẹo của cậu, nữa hả? Nhưng cái gì đang diễn ra? Tớ tưởng sự nối kết kia đã đóng lại rồi chứ!"

"Đúng là vậy, nhưng chỉ một thời gian." - Harry lẩm bẩm. Vết sẹo của cậu vẫn còn đau, khiến cậu khó mà tập trung được: "Tớ... tớ nghĩ nó bắt đầu mở lại bất cứ lúc nào hắn mất tự chủ, đó là cách nó đã từng... "

"Nhưng cậu phải đóng tâm trí của cậu lại!" - Hermione rít giọng: " Harry, cụ Dumbledore không muốn cậu sử dụng kết nối đó, thầy ấy muốn cậu đóng nó lại, đó là lí do tại sao cậu được cho học Bế quan Bí thuật! Nếu không thì Voldermort có thể đặt những hình ảnh sai vào tâm trí cậu, hãy nhớ..."

Chú Sirius khẽ nhíu mày, ngăn Hermione nói tiếp:

"Được rồi, Hermione. Và cả Ron. Hai đứa bình tĩnh chút, chỉ nói thôi cũng không giải quyết được vấn đề, đúng chứ? Và ta tin Arthur, Molly và những thành viên khác của Hội có đủ khả năng tự vệ trước cuộc tập kích."

Harry thật sự rất biến ơn chú Sirius đã ngăn cuộc tranh luận này lại, khi mà vết sẹo của cậu vẫn đang nhức nhối và cậu thì đang đấu tranh với sự khó chịu đó, như cố ngăn mình nôn ra. Chợt Hermione chợt kêu lên hoảng hốt, Harry theo thói quen rút đũa phép ra và quay lại nhìn. Tay của chú Sirius cũng đã đặt hờ chỗ túi áo chùng. Đó là một thần hộ mệnh màu trắng mang hình dáng con chồn lao qua cửa sổ phòng khách và đáp xuống sàn ngay trước mặt bốn người.

"Gia đình bình an. Đừng hồi âm, chúng ta đàn bị canh chừng."

Thần hộ mệnh tan biến trong âm thanh nửa nức nở nửa càu nhàu của Ron. Ron ngồi phịch xuống ghế nệm trong khi Hermione ôm lấy cánh tay Ron thì thầm:

"Họ bình an, họ bình an mà."

Ron ôm ghì cô, vừa khóc vừa cười.

"Harry." - Ron nói qua vai Hermione: "Tớ..."

"Không sao cả." - Harry nói trong khi chịu đựng cơn đau nhói từ cái sẹo: "Đó là gia đình của cậu mà, dĩ nhiên cậu phải lo lắng. Tớ cũng cảm thấy như vậy." - Nhớ đến Ginny, Harry bất giác lặp lại: "Tớ cũng cảm thấy y như vậy."

Một bàn tay đặt lên vai Harry, một bàn tay dày rộng và trưởng thành hơn cậu rất nhiều. Chú Sirius không đưa ra bất cứ nhận xét hay lời an ủi nào, chỉ là một cái vỗ vai vững chải. Dù vậy, cơn đau ngày một tồi tệ hơn. Harry gắng gượng chịu đựng cơn đau đi đến căn phòng cạnh phòng chú Sirius. Căn phòng đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, rèm cũng được thay mới với màu xanh đậm. Trên chiếc bàn gần tủ đầu giường đặt một chiếc hộp nhạc cũ, dựa vào dấu tích mài mòn có thể thấy chiếc hộp nhạc này được lau chùi thường xuyên. Harry không còn sức để tâm đến những thứ khác vì cơn đau đã hoàn toàn đánh gục cậu.

Harry vội cài chốt cửa, ngay lập tức cậu cảm nhận được cơn giận vốn không thuộc về mình. Cậu thấy một căn phòng chỉ được chiếu sáng bằng ánh lửa, và tên Tử Thần Thực Tử tóc vàng to tướng nằm trên sàn, quằn quại gào thét, và một cái bóng mong manh hơn đứng trùm bên trên gã, đũa phép chĩa thẳng ra, trong khi Harry nói bằng một giọng lạnh lùng tàn nhẫn cao the thé:

"Nữa, Rowle, hay ta kết thúc và để cho Nagini xơi mi? Chúa tể Voldemort không chắc là ngài sẽ tha thứ phen này... Mi vời ta trở lại vì điều này ư, nói cho ta biết là Harry Potter lại trốn thoát một phen nữa à? Draco, cho Rowle nếm thêm một lần nữa món khó xơi của chúng ta... Làm đi, nếu không thì chính mi sẽ nếm cơn thịnh nộ của ta!"

Một khúc củi rớt xuống đống lửa: ngọn lửa bùng lên, ánh lửa hắt qua một khuôn mặt trắng bệch khiếp đảm - với một cảm giác như trồi lên từ dưới đáy nước sâu, Harry cố hớp lấy không khí và mở mắt ra. Trong một thoáng cậu nhìn thấy Duncan dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cậu. Là cậu chứ không phải ai khác. Ẩn chứa trong đôi mắt màu xanh ngọc ấy là ánh đỏ tràn đầy phẫn nộ.

Harry mở mắt, thấy mình nằm sải trên sàn nhà lót thảm nhung cạnh tủ đầu giường. Gương mặt hốc hác của  Draco Malfoy cùng ánh nhìn giận dữ của Duncan Walker đang âm ỉ cháy trong mắt cậu. Harry phát ói với những điều cậu vừa thấy, cái cách mà Voldermort sử dụng.

Tiếng gõ cửa vang lên, Hermione hỏi:

"Harry, cậu cần bàn chải đánh răng của cậu không?"

"Ừ, cảm ơn nhé." - Harry vịn lấy tủ đầu giường đứng dậy, trong lúc vô tình quơ tay đụng trúng hộp nhạc. Hộp nhạc lật ra sau, chốt nắp hộp đã mòn dễ dàng bị bung mở ra. Một giai điệu dịu êm chợt vang lên khiến cậu giật bắn mình. Hình như cậu đã nghe thấy giai điệu này ở đâu rồi.

"Harry? Chuyện gì vậy?" - Hermione lo lắng hỏi. Harry vội dựng hộp nhạc lên lại, ngay lúc cậu đóng nắp hộp thì một tiếng nổ nhỏ vang lên. Con gia tinh già trợn mắt thao láo nhìn chằm chằm cậu, thân thể gầy teo thấp bé run rẩy dữ dội. Nó há miệng như muốn hét toáng lên rồi chẳng rõ vì sao lại khép lại trong im lặng. Bàn tay xương xẩu giật lấy hộp nhạc trong tay Harry, cẩn thận đóng nắp hộp lại như thể đó là một thứ châu báu dễ vỡ.

Harry há hốc mồm nhìn Kreacher, nói đúng hơn là khoảng không mà Kreacher vừa đứng. Tiếng đập cửa bên ngoài trở nên gấp gáp hơn, Hermione lo lắng kêu:

"Harry?"

"A! Không, không có gì. Tớ chỉ vô tình đụng trúng hộp nhạc trên tủ đầu giường." - Harry bước đến mở cửa cho Hermione và giải thích cho cô bạn của mình: "Kreacher đột nhiên xuất hiện lấy chiếc hộp đi."

"Ông ấy không nói gì sao."

Harry gãi đầu:

"Ờm... tớ có cảm giác Kreacher muốn hét lên nhưng nó lại im lặng và lấy chiếc hộp nhạc đi."

"Kỳ lạ thật... Đây, bàn chải của cậu đây."

Harry nhận bàn chải đánh răng từ Hermione, thuận miệng nói:

"Có lẽ tớ sẽ đi tìm Kreacher vào ngày mai. Với lại chú Sirius, tớ cũng có vài chuyện muốn hỏi."

Hermione ngạc nhiên hỏi:

"Chuyện gì thế?"

"Về mặt dây chuyền." - Harry có hơi suy tư: "Có lẽ tớ cũng sẽ hỏi chú Sirius về R.A.B."

Hermione gật đầu. Ngay lúc cô xoay người rời đi, chợt cô kêu khẽ. Harry hỏi:

"Chuyện gì thế?"

"Giai điệu ban nãy... tớ đã nghe nó trước đây."

"Tớ cũng có cảm giác đó, nhưng không nhớ rõ là nghe ở đâu."

Hermione lộ vẻ khó xử, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Harry nhận ra, bèn nói:

"Cậu cứ nói đi, tớ cũng muốn biết giai điệu kia từng nghe ở đâu."

"Nhưng mà..." - Hermione ngập ngừng: "Chắc là giai điệu khá phổ biến ở giới phù thủy, tớ từng nghe... Walker ngâm nga giai điệu này."

Duncan?! Đúng rồi, ký ức dần trở nên rõ ràng. Harry cũng nghe giai điệu này từ Duncan, cậu nhóc thường có thói quen ngâm nga nó mỗi khi đi dạo quanh trường hay đợi thức ăn trong đĩa vàng xuất hiện. Dường như đó là giai điệu yêu thích của cậu nhóc. Tại sao Duncan lại biết giai điệu trong hộp nhạc ở dinh thự Black? Có thật chỉ là giai điệu phổ biến... Hay còn có ý nghĩa gì khác?




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top