Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Thay đổi

03

Hermonie gặp Draco vài lần, sau ba tháng, cô rốt cục cũng nắm giữ được chú ngữ kia. Chính Hermonie cũng không tin, bản thân cô lại có thể phí tâm tư học một chú ngữ do Voldemort phát minh, còn dùng nó để cứu người. Trước Giáng Sinh, Hermonie hỏi Harry khi nào thì đi mua quà, hơn nữa có một phần tặng Draco.

" Đừng có nhìn tớ như thế, cậu ấy năm nay đã cứu không ít người, còn không thu một phân tiền, đây là sự thât."

Harry thầm nghĩ, tên đó cứu người, có phải tớ đâu, mắc gì tớ phải tặng lễ vật ?

Nhưng theo lí trí nói, hắn cũng hiểu quả thật nên tặng Draco. Đối phương đương nhiên cũng sẽ tặng lại một phần quà đáp lễ, nhưng nên tặng không

Hermonie tính toán tặng Draco một phần lễ vật, dù sao Draco cũng đã dạy bản thân một chú ngữ hữu dụng, tương lai cô sẽ dạy lại, bọn họ cũng có thể trợ giúp cải thiện cuộc sống của nhiều người hơn, thậm chí còn cứu được tính mạng

" Đến giờ tớ vẫn không tin được Draco sẽ làm chuyện tốt " Ron cảm thán

" Hiện tại cùng quá khứu là hai người khác biệt " Hermonie nói, " Trừ bỏ ngạo mạn "

" Thời điểm dạy cậu như thế nào ?" Ron nói

" Kiên nhẫn ngoài dự kiến, " Hermonie đáp, " Cho nên tớ mới nói, cậu ấy quả thực thay đổi. Cái chú ngữ kia quả thực rất khó, tớ còn có thời điểm chán nản, mà cậu ấy lại kiên nhẫn dạy... tin tớ đi, lúc đó tớ cũng không tin Draco có thể thay đổi được như thế."

" Dù sao chúng ta cũng đều trưởng thành hơn " Harry nói

Ba người cảm thán trong chốc lát

Thời điểm năm học thứ sáu, khi Voldemort trở lại. Khi đó bọn họ mới 16 tuổi. Hẳn về sau đến tận khi Voldemort bị giết, Tử Thần Thực Tử người bị giết người bị ném vào Azkaban, cứ vậy vài năm trôi qua. Tổ hợp ba người hiện nay lại chỉ có mình Hermonie chuẩn bị năm tháng sau sẽ kết hôn.

Bởi vì nghề nghiệp tuyển thủ của Krum mà hay phải di chuyển thi đấu, Hermonie lại bề bộn công việc ở Bộ, bọn họ thật vất vả mới tìm ra được thời gian định ra hôn lễ.

Về phần Harry cùng Ron, hai người họ đều bị bà Weasly oán giận. Bà hằng năm đều hy vọng hai người họ đều sớm có người yêu, nhưng hai người chính là, người này không chịu thua người kia, rủ nhau độc thân

Trước lễ Giáng Sinh, cả ba cùng đi trang viên bái phỏng Draco. Ron đã làm tốt chuẩn bị, cũng cùng đến. Harry cảm thấy, Ron ở phương diên này tựa hồ thông suốt tốt hơn bản thân, tỷ như, cậu ấy cơ hồ thật sự buông xuống mâu thuẫn với Draco.

Cũng đúng, họ cũng không có thâm cừu đại hận, cũng không giống Harry, bởi vì Voldemort giết cha mẹ nên hận thù với nhóm Tử Thần Thực Tử quá lớn.

Mỗi lần tới đây, chỉ cần vừa xuất hiện ở cửa vài giây sau liền mở cửa, nhưng kỳ này đã qua một khoảng thời gian lại không có nhúc nhích. Hermonie đưa tay đẩy cửa, phát hiện thế nhưng lại không khóa. Cô đẩy cửa, cả ba cẩn thận đi vào.

" Có người không? Chúng tớ vào đây... Cậu có ở nhà không, Draco ?" Hermonie hỏi, căn phòng từ phía cuối hành lang tựa hồ có âm thanh, ba người đi tới, chỉ thấy Draco lúc này đang quỳ trên mặt đất không ngừng ho ra máu.

Áo choàng trắng đã hoàn toàn nhiễm đỏ, tay Draco đều là máu.

" Draco !" Hermonie hô, vội vàng chạy tới muốn cầm máu, nhưng không có chú ngữ nào hiệu quả. Draco vươn tay chỉ vào một chai màu đen đặt trên bàn. Ron đi đến, vội vàng đem chai đưa qua, Draco tiếp nhận ho lên hai tiếng cũng không tiếp tục hộc máu.

Cậu mất khống chế ngồi dưới đất, trong tay là chai thuốc, mệt mỏi ngay cả mắt cũng chẳng buồn mở. Cả ba nhìn nhau, không biết phải như thế nào. Ai cũng không dự đoán được sẽ chứng kiến được cảnh tượng này.

" Ta không sao." Draco nhắm hai mắt từ từ nói, phân nửa khuôn mặt vươn vết máu

Nhìn bộ dáng của cậu hiện tại, ai cũng không thể nào tin cậu không sao, cũng không thể mặc kệ

Ba người đều không phải là y sĩ, chỉ có Hermonie biết một ít tri thức, cô ngồi xuống bên cạnh Draco kiểm tra, nhưng kết quả thu được cũng chỉ có thể suy đoán cậu ấy tạm thời không sao, chẳng qua bị suy yếu, nhưng giờ phút này không có nguy hiểm.

" Chúng tớ đõ cậu vào, " Hermonie nói, " Harry, cậu lại giúp... "

" Hắn không cần "

Ron cũng Hermonie liếc nhìn nhau, sau đó đi tới đỡ lấy cánh tay Draco. Draco chỉ đường, phòng ngủ của cậu cách đó không xa. Ron phát hiện Draco so với quá khứ đã gầy đi không ít, hai người họ đỡ Draco nằm trên giường, cậu ấy lập tức lâm vào hôn mê.

Ba người thảo luận một chút có nên đem máu trên mặt Draco lau đi. Dù sao bọn họ cũng không thân đến mức có thể tùy tiện thay quần áo nhưng ít nhất hẳn là có thể lau giúp máu trên mặt.

Hermonie dùng chú ngữ nhưng máu trên mặt không có biến mất. Trường hợp nào có tình huống này, chính bọn họ cũng không biết. Họ chỉ có thể thực sự " lau mặt " đúng nghĩa cho cậu, để tiện hành động thì chỉ có thể tựa lại gần.

Harry mới không thèm giúp, hắn vẫn còn nhớ mới vừa rồi Draco mới nói " Không cần hắn "

" Để tớ đi " Ron nói

Cậu đi đến phòng tắm lấy khăn, sau đó cúi người lau đi vết máu trên mặt Draco.

" Không tin được thế mà lại có ngày này " Ron cảm thán

Hiển nhiên Hermonie cùng Harry có cùng suy nghĩ

Cả ba ở bên cạnh Draco trong chốc lát, Ron tùy tiện kiếm chỗ ngồi xuống, Harry cũng Hermonie lại đứng bên cạnh. Chuyện đột nhiên xảy ra này phá hủy kế hoạch của họ, vốn dĩ họ chỉ tính tới đây đưa đồ rồi rời đi. Nhưng hiện tại chỉ có thể đợi Draco tỉnh lại rồi mới rời đi, ít nhất cũng phải xác nhận đối phương không sao.

Hơn nửa tiếng sai, Ron cùng Hermonie vì công việc chỉ có thể phải rời đi.

" Cái này, Harry, cậu cứ xem Draco như là bệnh nhân bình thường đi, đừng nghĩ đến cái gì mà thành kiến." Hermonie trước khi rời đi dặn dò, " Cậu ấy không phải như quá khứ "

" Tớ biết " Harry nhẹ giọng đáp ứng, lại nhớ tói người nằm trong phòng kia là Draco. Gian phòng ấy cứ như từ lâu về trước đã có một án mạng lớn xảy ra, xung quanh từ vật lớn đến nhỏ chỉ một màu đỏ thẫm, cứ như bị nhiễm máu vậy, màu trắng duy nhất chính là chủ nhân căn phòng đang nằm kia.

Lại thêm nửa giờ, Draco tỉnh dậy. Harry sau khi nói lại tình huống, sau đó đưa lễ vật cho cậu.

Draco thoạt nhìn không thể tin được

" Ta không biết các ngươi sẽ đưa quà nên...... ta sẽ chuẩn bị quà đáp lễ "

Harry từ chối cho ý kiến. Hiển nhiên, một Malfoy sẽ không bao giờ mất lễ nghĩa. Cậu mở món quà Hermonie tặng, là một quyển sách có độ dày như bách khoa toàn thư. Với Harry, hắn cũng không bất ngờ, đã biết Hermonie từ năm nhất, cô nàng có xu hướng quyển sách qua các năm ngày càng dày phỏng chừng hắn chắc phải mất chừng mời năm mới xem xong.

Đó là quyển sách về ma dược. Draco tựa hồ lần đầu tiên nhận được lễ vật là sách.

Harry ở bên không kiên nhẫn nghe Draco bình luận " Hiển nhiên thường thức của Granger không tồi. "

" Khó mà tin được ngươi lại khen Hermonie " Harry nói

" Này có là gì, ta lại không có vấn đề gì " Draco thản nhiên nói

" Nói như vậy, ngươi không còn thành kiến đối với nhóm " phù thủy không thuẩn huyết " à ?"

" Hoàn toàn không còn "

" Ta không có biện pháp nào tin ngươi, Malfoy "

Draco nhắm mắt cười lạnh một tiếng

" Phụ thân của Voldemort cũng là một Muggle, nhưng không phải cũng làm cà giới phép thuật run sợ."

" Xem ra ngươi quả thật là tín đồ trung thành của hắn." Harry thanh âm cũng trở nên lạnh

" Ít nhất ta không có phủ nhận ngài ấy cường đại. Chẳng lẽ ngươi không đồng ý sự thật này sao, Potter ?"

Harry cảm thấy quả thật không có cách nào câu thông với Draco.

" Ngươi vẫn là Tử Thần Thực Tử "

"Với vấn đề này, ta khó mà xác định " Draco đáp, " Được rồi, Potter, chúng ta đừng nói về người đã giết cha mẹ ngươi nữa, chuyện này làm ngươi vui sao. Nói về ngài ấy, chúng ta quả nhiên không ai thuyết phục được ai, vẫn là quên đi."

Bọn họ trầm mặc, Draco mới nhớ ra lễ vật Harry tặng, cầm lấy mở ra. Là một bình rượu, nhìn từ giá thì không rẻ

Quả là món quà hợp ý cậu, nó dù sao cũng nằm trong phạm vi có thể nhận được. Draco đối với hắn nói cảm ơn.

Harry lại nhớ đến một việc: vừa rồi Hermonie có bảo hắn dìu Draco, đối với đề nghị này Draco lập tức từ chối

" Ngươi thực chán ghét ta ?"

Draco đang mở lễ của Ron nói, " Không, chỉ là ta biết, ngươi hận ta "

"Ta không hận ngươi." Harry nói.

" Ngươi hận ta, ta rất rõ ràng, cho nên khi đó không nghĩ sẽ làm phiền ngươi, cũng không muốn chọc ngươi khó chịu."

Harry không nói chuyện, coi như cam chịu. Hắn quả thật chán ghét Malfoy, nhưng.... coi như Malfoy cũng tự biết.

" Đây là ?" Draco mở lễ vật của Ron ra, là một cái áo, nói chính xác là áo ngủ, màu trắng , nhìn khá ấm, không có thêu đồ án, sạch sẽ lại mềm mại.

Harry có chút khẩn trương. Draco ở trước giờ khinh thường Ron, bởi vì gia cảnh của cậu ấy, cho rằng gia tộc đó " Những kẻ đọa lạc ", cũng bởi vì là bạn thân của hắn cho nên. Harry thực lo lắng Draco sẽ nói ra lời sỉ nhục, tỷ như nói lễ vật này " thật tồi tệ " hay " quả là nhà giàu mới nổi ".

"Ta thực thích " Draco ôn nhu nói, lộ ra nụ cười thật, " Ngươi nói lại với hắn, ta cảm tạ, lễ vật của hắn không tồi. "

Hai người im lặng chốc lát

" Ngươi thay đổi rất nhiều " Harry nói, trong lòng một mặt không tình nguyện thừa nhận Draco quả thật đã khác với cái kẻ ngông cuồng tự đại trong quá khứ. Harry rời đi

" Đương nhiên, hết thảy đều thay đổi. " Cậu nhẹ giọng nói

Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi lớn, không tự chủ được nhớ đến cha mẹ, họ có khỏe hay không ? có lạnh hay không ? Bệnh của mẫu thân có tốt hơn không ? Nhưng chính bản thân như thế này, cũng không dám quay về sợ khiến người lo lắng

Thôi, người, dù sao cũng sẽ chết. Lâu dần sẽ không còn ai nhớ cậu. Họ cũng sẽ bớt đau lòng hơn

Trước mắt Potter, cậu quả thật đuối lý. Vô luận cha mẹ có như thế nào, thì ít nhất bọn họ vẫn còn sống. Mặc dù, Harry nói cha mẹ hắn chết không liên quan tới cậu, nhưng đó là lỗi của Voldemort thì ít nhất cũng có phần lỗi của cậu.

" Ngươi hối hận ?" Âm thanh người nọ vang trong đầu cậu

Trước khung cảnh tuyết trắng xóa, ngay trong căn phòng ấm áp này nhưng lại lạnh lẽo.

Cậu không trả lời

Draco khi đó như câm điếc, lại như đang hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top