Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8S: Đêm trong căn nhà hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Haizz!!~ Cuối cùng thì cũng đến chap cuối cùng của chuỗi series. Như đã báo trước, chap này sẽ có hint. Trình viết "hường" của ta vẫn còn kém, mấy nàng đọc thông cảm cho em nó :3 Đọc truyện vui vẻ~ 


Đầu tháng 11 rét ơi là rét, đến Song Tử nghiêm túc còn cảm thấy như sắp có tuyết đến nơi. Mà có tuyết thật. Đất nước Đậu Hũ Thối thuộc một trong những nước có khí hậu đáng mơ ước. Mùa xuân tươi mới, mùa hè nóng nực, mùa thu mát mẻ trong lành còn mùa đông thì có tuyết.

Mặc dù đã tự hứa với lòng là bản thân đã lớn nhưng cái tay nó vẫn táy máy nghịch tuyết như đứa trẻ.

...

- Song Tử ơi, đi học đi kẻo muộn!

- Dạ!

Cất gọn chiếc Smartphone thật ngay ngắn, Song Tử không chần chừ liền phóng lên tầng thay một bộ đồ bằng len và lông cừu ấm vô cùng, không quên bỏ chiếc Smartphone* vào cái cặp xinh xinh moe moe màu đen tuyền.

 ...

 Quãng đường từ nhà đến lớp học thêm không xa lắm nên Song Tử quyết định đi bộ để vận động. Gió càng thổi mạnh, những chiếc lá nằm rải rác trên mặt đường bị gió cuốn bay mù mịt. Tuyết bắt đầu rơi khá nặng. Song Tử ho sù sụ, nhìn lên bầu trời nổi những đám mây xám. 

 - Mùa đông ít mưa mà sao trời xám xịt vậy? Khụ khụ khụ!!

 Song Tử ho lấy ho để, vớ vội chiếc khăn mùi soa trong cặp ra lau máu ở khoé miệng.

 Một giọt...

 Hai giọt...

 Ba giọt...

 Trời bắt đầu lạnh dần, cả một vùng tối hẳn đi vì màn sương mù dày đặc. Những đám mây như trút bỏ được gánh nặng mà liên tục đổ nước ào ào. Song Tử chạy thục mạng, không biết đi đâu, về đâu, chỉ biết là cô cứ chạy. 

 Như một tia hy vọng loé lên, Song Tử chạy vội vào trong một căn nhà hoang, gấp quá liền ngã lăn quay vào trong cánh cửa gỗ mục để mở, đầu va đập mạnh vào đó.

 - A, đau quá!

 Song Tử than, ngồi im nhìn cơn mưa dần dần chuyển thành cơn bão, cứ chốc chốc lại loé lên những tia chớp và tiếng sấm rền vang rung cả cửa kính mờ.

 - Hừm, phải làm gì đây?

 - Song... Song Tử...

 Một bàn tay lạnh buốt chạm vào vai cô. Song Tử rùng mình, quay mặt lại ngay lập tức.

 Là Song Ngư.

 - Song Ngư? Sao cậu lại ở đây?

 Song Tử hoài nghi hỏi, thậm chí cô còn dụi dụi mắt mấy cái liền.

 - Thì tại đang trên đường về nhà mưa to, tớ phải vào đây trú mưa. Mà không chỉ có tớ thôi đâu nhé, còn có Sư Tử và Thiên Yết nữa!

 - Thế hai cậu ấy đâu?

 - Chắc đang đi lung tung trong nhà rồi.

 ...

 Chưa đầy một tiếng sau, hai con người kia chạy nhanh như bay từ tầng ba xuống tầng một nơi Song Tử và Song Ngư đang ngồi nói chuyện phiếm.

 - Hu hu, sợ quá! Có ma!!!

 Sư Tử hét toáng kêu trời kêu đất, ngồi thụp xuống chực khóc. Tiếng sấm vang rung cửa kính, một tia chớp đánh sáng cả bầu trời u tối. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn.

 Song Tử nhìn sang Thiên Yết. Cậu ta vận một bộ quần áo kín mít từ đầu đến chân, còn đeo kính đen rất sành điệu, nói chung là chơi nguyên cây màu đen.

 - Ai đây? Thiên Yết đâu?

 Song Tử nhíu mày nghi hoặc, đứng dậy dò xét khắp người chàng thanh niên mà cô cho là kì lạ.

 - Trời, Thiên Yết đấy.

 - À! Tại cậu chất quá tớ không nhận ra. Hi.

 Song Tử chỉ buột miệng khen một câu thôi mà làm cho Thiên Yết ấm lòng, tim có chút rạo rực.

 ...

 - Trong lúc chờ cơn mưa ngớt, tớ sẽ đi một vòng quanh nhà này thám thính, mấy cậu ở lại đây cấm chạy lung tung nghe chưa?

 Song Tử hùng hồn tuyên bố, ma với chả quỷ, gặp cô còn phải sợ chạy mất dép chứ đừng nói cô chạy.

 - Nhưng cậu đi một mình thì nguy hiểm lắm. 

 Song Ngư lo lắng.

 - Chẳng lẽ cậu sẽ đi với tớ?

 Song Tử nhướn mày hỏi, Song Ngư sợ hãi lắc đầu.

 - Hay là như thế này, tớ sẽ đi với Song Tử, còn hai cậu ở lại đây?

 Thiên Yết cười duyên, nháy mắt làm Song Ngư điêu đứng.

 - Vậy đi.

 Không cần chờ quyết định của bất cứ ai trong nhóm, Sư Tử vội quyết định, đẩy hai bạn "chẻ" đi.

 ...

 - Này, cậu có sợ không?

 Thiên Yết hỏi, người run run lên không biết vì lạnh hay vì sợ.

 - Không.

 - Dứt khoát thế? Mà nếu cậu sợ thì nắm tay tớ này.

 Thiên Yết lần tìm tay Song Tử trong ánh sáng mập mờ của chiếc đèn pin mặc dù cô nàng nhất quyết từ chối. Cảm nhận được hơi ấm truyền lại, Thiên Yết hơi đỏ mặt im lặng soi đèn.

 - Ai da... Đau chân quá, đau đầu quá, đau nhức quá...

 Song Tử đột nhiên kêu lớn, khuỵu xuống ôm đầu. 

 - Này, cậu có sao không?

 Thiên Yết lo lắng hỏi, mặt nghiêm trọng thấy rõ.

 - Không sao, hơi mệt chút thôi. Chắc do lạnh quá.

 Song Tử cố gắng đứng dậy, mồ hôi túa ra như suối, mắt cô mờ đi vì cái mỏi mệt.

 Không chần chừ lâu, Thiên Yết để đèn pin xuống đất, ngồi xuống cõng Song Tử lên, để cô cầm đèn rồi tiếp tục đi.

 Khung cảnh bây giờ thì romance hết sức cơ, tội là nếu như không có mấy cái tiếng rợn người và những bức tường gỗ ọp ẹp một tí lại nứt thì chắc chắn là tình yêu có thể nở hoa rồi.

 (Au: Gomen mấy nàng vì không tả kĩ mấy cái vụ ma rượt hay là những thứ đáng sợ, vì chap này chủ yếu không phải là phiêu lưu, mà là nhờ hoàn cảnh mà hai đứa có hint. Chính ta ngồi tả cũng thấy rợn rợn nè, nên chúng ta kết thúc ở đây nha!~ Hí hí!)

 Bầu trời bắt đầu sáng trở lại, những vì sao đêm lấp lánh lấp lánh chiếu sáng khuôn mặt hai người. Cơn mưa đã kết thúc.

 Chương trình đố vui có thưởng nè: Ai trả lời đúng và nhanh nhất thì sẽ có thưởng hấp dẫn đấy nhá~

 Lưu ý chỉ trong giới hạn thôi, mấy nàng mà đòi tiền tỷ hay là làm con cháu của nữ hoàng Anh thì ta không có đáp ứng nổi đâu nha~

 Câu đố cũng dễ thôi ấy mà~

 E hèm: Sữa dê + ngọc trai = ?

 Bingo bingo bingo!!~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top