Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau Draco có tiết học nên đi từ sớm, không quên để phần đồ ăn cho cô.

Anne ăn no, tinh thần thoải mái lập tức thay đồ. Hôm nay cô mặc áo thun váy yếm kaki vàng be.

Tên nào nói đồ Muggle xấu đúng là mắt mù mà, mau nhìn tiểu thiếu nữ trong gương xem, xinh đẹp hoạt bát. Anne đã sớm mang thẩm mĩ của mình vào nhà Malfoy, nên chỉ cần có đồ mẫu mới ở thế giới Muggle Narcissca lập tức kéo chồng mình đi săn đồ.

Còn suy nghĩ mà khinh thường Muggle đã sớm triệt tiêu từ lâu, đôi khi Anne còn đem tới vài mẫu đồ mà thế giới Muggle chưa có tặng cha mẹ mình.

Cầm theo áo choàng ung dung đi qua phòng sinh hoạt chung, có vài người đang làm bài nhóm đồng loạt dừng bút.

Cô vui vẻ chào "Buổi sáng tốt lành." Nghĩsẽ không ai đáp lại nhưng họ đồng loạt nói làm cô trượt chân suýt ngã "Buổi sáng tốt lành, tiểu thiên thần." 

Anne: "!!!" Gượng cười vẫy vẫy tay rồi nhanh chân chuồn đi, đóng cửa lớn cô vỗ ngực "Dọa chết bảo bảo."

Lấy đồng hồ quả quýt xem thời gian vẫn còn sớm "Đến chỗ cha Snape một lát nhỉ?" Cô khoát áo choàng đội mũ lên tung tăng tới văn phòng Snape.

Truyện độc quyền trên wattpad @HarukoSlytherin.

~~~

Anne định gõ cửa nhưng lại thu tay, nhớ chuyện tối qua không do dự đẩy cửa vào. Snape ngồi trên sofa lập tức hất tay đem mấy món đồ trên bàn bay về tủ. 

Đôi mắt lúc nào cũng linh động nay yên tĩnh nhìn ông "Cha Snape."

Ông nghiêm mặt nhìn cô không nhịn được lớn tiếng "Anne Malfoy, con không biết gõ cửa sao? Phép lịch sự của con ở đâu rồi?" Anne mím môi nghe ông nói.

Nhận ra mình quá lời Snape thở dài ngã người lên ghế, lấy một cánh tay che mặt "Con về đi, có chuyện gì mai hãy tới."

Nghe tiếng đóng cửa, sau đó căn phòng chìm vào im lặng. Snape thấy lạnh, ông không rõ là do căn phòng này quá lạnh hay cái lạnh này là từ trong tim ông.

Chuyện tối qua làm ông rất mệt, mái tóc đen bù xù của thằng nhóc đấy và cả đôi mắt xanh lá cây quen thuộc. Những hình ảnh trong quá khứ thấp thoáng hiện trong đầu.

Hít sâu một hơi, dường như thấy được cảnh không muốn nhớ tới nhất, cái ngày mà ông mất đi mặt trời chiếu sáng đời mình.

Cảm giác đè nghẹn như màn đêm nuốt chửng lấy, ông không cách nào mở mắt được, cả người cứng đờ, hơi thở từng lúc từng lúc yếu dần. Snape thấy rõ mình đã chìm trong bóng tối, xung quanh yên tĩnh chỉ có thể yếu ớt co người lại.

Giọng nói như tiếng chuông bạc đột nhiên vang lên "Phía trước có một con cáo nhỏ, cha Snape mau đi theo nó, nhanh lên."

Snape nương theo giọng nói nhìn xung quanh, quả thật thấy con cáo nhỏ toàn thân trắng như tuyết đang nhìn ông như muốn nói đi theo. Đứng dậy đi theo nó, cái chuông trên vòng cổ của nó theo bước chân vang lên như đánh tan bóng tối xung quanh.

Đi một đoạn Snape đã thấy có một cánh cửa phát sáng, giọng nói tiếp tục "Mau mở cánh cửa ra, cha sẽ thoát khỏi nơi đó." Snape nhìn bóng đêm sau lưng do dự một lát mới nắm lấy tay vịn mở cửa, ánh sáng ấm áp như mặt trời đón lấy ông.

Nhận thấy gương mặt mình bị đụng đến theo phản xạ giữ lấy, Snape mở mắt đối diện với đôi mắt vàng hổ phách "Cha Snape, cha tỉnh rồi." Ông ngồi dậy, buông tay cô ra.

Anne thở hắt ra, may mắn không thất bại. Cô làm như không biết gì để chỉ khay đồ ăn trên bàn "Con mới kêu gia tinh làm, vẫn còn nóng cha mau ăn."

"Ừ." Nhìn gương mặt tái nhợt, Anne mím môi nhịn cảm giác khó chịu. Bầu không khí này cô không chịu được, nói "Mấy ngày tới cha cẩn thận đừng động vào vết thương, nhiễm trùng lại phiền phức." Sau đó quay lưng rời đi.

Khay đồ ăn toàn món thanh đạm để dưỡng thương, Snape nhìn cẳng chân được băng bó cẩn thận thở dài. Ông nên xin lỗi con bé.

Truyện độc quyền trên wattpad @HarukoSlytherin.
~~~

Cánh rừng âm u có một tòa lâu đài cổ nhìn như bị bỏ hoang, nhưng bên trong được dọn dẹp sạch sẽ chứng tỏ có người ở. Kai ngồi trước màn hình quan sát nói "Em ấy lại làm liều rồi."

Người bên cạnh trầm ngâm, giọng lạnh nhạt "Nếu em ấy không làm vậy Severus Snape sẽ chết, vốn dĩ sẽ không xảy ra chuyện này. Vậy kẻ đứng sau nhất định sẽ bị Anne truy tìm."

~~~

Sắp đến ngày lễ Giáng Sinh, đại đa số học sinh đều chuẩn bị thu dọn đồ về nhà nghỉ lễ. Anne thu dọn đồ mình rồi kéo ra phòng họp chung ngồi nhìn mọi người cố gắng trang trí cho xong cây thông noel, không khí ấm áp vui vẻ.

Pansy đang treo mấy quả cầu lấp lánh thấy cô liền quăng cho Blaise chạy tới, nhìn cô mặc áo len xanh, quần jeans và đôi boots thời trang.

Pansy nở nụ cười gian manh, một một chân xuống một tay nhéo mặt cô "Bé cưng sao lại mặc đẹp thế này, tính quyến rũ chị sao?" 

Anne: "..." Em mặc kín cả người quyến rũ chị chỗ nào vậy?

Draco đi ra thấy cảnh này không nói nhiều túm cổ Pansy quăng cho Blaise, Pansy nói lớn "Cậu không thương hoa tiếc ngọc à?"

Draco trừng cô ấy "Cậu không phải hoa của tớ, việc gì phải tiếc?" Ôm cô đứng dậy tạm biệt mọi người rồi rời đi để lại Pansy tức giận dậm chân.  

"Pansy, Blaise tụi em đi đây. Nếu rảnh thì tới nhà tụi em chơi."

"Chị sẽ đến, nhớ để cửa cho chị nha bé cưng." Pansy lật mặt, tặng cô nụ hôn gió. 

Blaise nhìn cô ấy, tò mò hỏi "Mấy nay cậu ăn gì mà to gan chọc rồng nhỏ thế?"

Pansy khinh thường nhìn cậu "Đây là cho họ cọ sát nhiều hơn, chứ bây giờ cậu có thấy ai theo đuổi Anne không? Nên tớ phải gánh lấy vai tình địch này, mà bé cưng lại mềm mềm trắng trắng sao tớ chịu nổi."

Blaise bất đắc dĩ "Kế này chắc có mình cậu dám nghĩ."

~~~

Hai người gõ cửa sau đó kéo vali vào, họ định dùng lối lò sưởi để tiết kiệm thời gian. Snape đang pha chế thuốc không ngẩn đầu hỏi "Hai đứa tự về được chứ?"

Draco gật đầu đáp "Vậy con về trước." Sau đó đưa tay xoa đầu cô "Tiểu Ann phải ngoan, đừng gây thêm chuyện đấy."

"Vâng." Cô cũng lười phản bác. Nhìn anh kéo theo đồ rời đi, tới giá sách trong phòng lấy một quyển khá dày rồi đến ghế sofa đọc, không hề nhìn Snape một cái.

Không khí yên tĩnh kì lạ kéo dài đến khi nồi thuốc của Snape hoàn thành, dọn dẹp xong hết ông mới nhận ra trong phòng còn có người. Nhìn cô an tĩnh đọc từng trang, không biết nên mở lời thế nào.

Từ chuyện hôm đó, Anne không chủ động tìm ông, nếu ngẫu nhiên gặp cũng chỉ gật đầu rồi lướt qua. Snape biết cô là mèo nhỏ thù dai, cả tháng nay ông cũng chuyên tâm vào loại thuốc mới làm xong nên cũng quên đi chuyện này.

Hiển nhiên con nhóc này cũng không quá tức giận nếu không đã sớm hủy luôn cái phòng này rồi, ông ngồi xuống cạnh nhỏ giọng "Bé con, cha xin lỗi."

Đến khi cô đọc đến trang cuối cùng mới bỏ sách xuống, cô phồng má "Xì, con tưởng cha mất trí nhớ có chọn lọc mà quên chuyện hôm đó rồi."

Snape đưa tay xoa đầu cô như vỗ về "Chỉ là cha nhập tâm pha chế loại thuốc mới nên mới.." 

"Hừm, cho nên cha phải có quà xin lỗi không?" 

Biết mèo nhỏ đã hết giận, dây thần kinh căng chặt thả lỏng "Con muốn gì cha đều tìm được hết."

Anne nhìn ông, đôi mắt lóe sáng "Con không cần gì to lớn cả." Snape mới cảm thấy mình chưa nghe xong đã đồng ý, quá hấp tấp rồi. Cô cười vui vẻ lấy ra một mẫu giấy "Loại thuốc này chỉ có cha làm được thôi."

Snape đọc xong, không che dấu sự lo lắng cùng tức giận nhìn cô "Anne, người này quá nguy hiểm con không thể ở cạnh được." Ông biết thừa mấy kẻ này mà điên lên thì đáng sợ tới mức nào.

Anne nắm lấy bàn tay siết chặt của ông "Cha không cần lo người này con quen khi còn ở cô nhi viện, anh ấy giúp đỡ con rất nhiều."

Snape biết cô nhi viện cô từng ở, sự ghê tởm làm người khác buồn nôn, những đứa trẻ sống ở đó cũng không dễ dàng gì.

Ông suy nghĩ một lát sau đó mới đồng ý. Anne ôm chặt dụi mặt vào áo ông "Cảm ơn cha, cha Snape."  

~~~

Bên kia sau khi Draco trở về nhà lại là cảnh này. Lucius ngồi trên sofa đọc báo nghe tiếng động đứng dậy đến cạnh lò sưởi, chỉ thấy thằng con đi ra còn bé cưng lại không thấy đâu.

Nhìn gương mặt ghét bỏ của cha, anh nghẹn lời "Con về rồi, Ann có chuyện cần nói với cha Snape nên con về trước."

Lucius hừ một tiếng trở lại ghế "Thế con về làm gì?"

Draco: "..." Có ai lại ghét bỏ con trai mình như vậy không?

Narcissa cũng từ ngoài trở về, vừa vào đã thấy cảnh này buồn cười kéo con trai lại sofa hỏi chuyện "Thế hai đứa đã làm gì chưa?"

Draco đen mặt, nghiến răng "Mẹ, con chưa cầm thú tới mức đó." Mặc dù có ý nhưng chưa làm (được) gì.

Narcissa che miệng cười, thằng nhóc này thật là "Con cứ để con bé như vậy sẽ có ngày người khác ngoạm đi mất."

Draco: "..." Anh không muốn thừa nhận nhưng lời bà nói đều chọt đúng điểm đau, mấy ngày này cần có kế hoạch rõ ràng.

Narcissa thấy gương mặt con trai nghiêm túc hơn hài lòng gật đầu, không thể để cải trắng nhà nuôi lại bị cướp mất.

☆☆☆☆☆ End Chap 6 ☆☆☆☆☆

Nâng cấp lần 1: 6/2/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top