Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Harry Potter là một thằng tồi
Author: Dracogotgame
Translator: Cánh Cụt
Beta-reader: Chirikatori Taku
Disclaimer: Harry Potter thuộc về JKRowling và Warner Brothers
Rating: Teen And Up Audiences
Summary: Draco Malfoy có ba lí do tuyệt đỉnh để say xỉn- một người cha không chấp nhận cậu, một Harry Potter cậu không thể ngừng yêu và con bằng mã chết tiệt luôn cố nuốt chửng cậu. Draco quyết định sẽ tuôn ra tất cả, bởi rõ ràng đây là ý tưởng tuyệt vời. May mắn thay, người bạn muggle mới của cậu dường như cũng muốn than vãn về Potter.
Author's Notes: Một fic cũ mà tôi khá là tâm đắc, mong là các bạn sẽ thích.
Link bản Anh:

___________________________________


CHAPTER 7- Hậu quả

Mọi thứ hiện ra trước cái nắng buổi sớm.

Warning: Có nhắc đến Theo Nott/ Piers Polkiss ở đoạn cuối. Nếu bạn không phải một fan của cặp đôi này, hãy bỏ đoạn đấy đi.

Draco tỉnh dậy thấy quằn quại hết sức. Đôi mắt đau rát, cổ họng khô khốc còn miệng thì thoang thoảng vị sàn bếp bẩn thỉu và rượu vang rẻ tiền. Cậu còn không biết cái nào tệ hơn nữa. Draco rên rỉ và chôn chặt mình trong chăn, mơ hồ nhận ra rằng đây không phải của mình. Cả cái đi văng mà cậu đang nằm lên nữa. Một vài kí ức mơ hồ của đêm qua lẫn quẫn trong đầu mình. Cái gì đó về Xe Đò Hiệp Sĩ và.... một con bằng mã... ôi Merlin, cậu đã làm cái quái gì đêm qua?

Dù là gì, cậu có cảm giác vô cùng tệ là việc này có liên quan đến lí do ban đầu cậu uống rượu... chúa ơi. Tại sao cậu lại uống nhiều như vậy? Tạo sao lại nằm trên đi văng của nhà người khác? Và mẹ kiếp, có lẽ cậu sẽ nghĩ ra được nếu đầu đừng cậu bị vỗ liên tù xì...

Draco mở toang mắt ra khi cậu nhận ra có thứ gì đang gõ lên trán cậu thật. Ánh sáng chói mắt bên ngoài cửa sổ làm cậu nhìn không rõ, rồi cậu rên rỉ, cuộn tròn vào chăn và ước sao được chết quách đi. Thế mà con cú chẳng quan tâm đến sự đau khổ tột cùng và căm ghét bản thân đấy. Nó hạ cánh một cách duyên dáng trên cách tay của Draco, phẫn nộ kêu gào. Draco cố gắng mở một mắt ra - thật chậm rãi - để quan sát nó.

"Th-thanatos?"

Người bạn quen thuộc nghiêng đầu và nhìn cậu bằng đôi mắt nheo lại đầy phán đoán. Trong khi Draco đến nửa giây để tự hỏi tại sao con cú thời đi học của mình lại ở đây thì nó đã mất kiên nhẫn và mổ vào người cậu mấy phát. "Trông kìa, như kiểu mày chưa từng có một đêm đi hoang ấy," Draco lẩm bẩm và nhận lấy lá thư từ Thanatos. Có đến tận hai lá, và biểu tượng nhà Malfoy trên cả hai làm Draco sợ phát khiếp. Cậu khá là chắc kèo mình đã đến Dinh Thự vào tối qua và...

"Ôi Merlin," Draco lầm bầm. Cậu mở lá thư đầu tiên ra với bàn tay run bần bật. Chuyện nó không phải Thư Sấm chẳng có nghĩa lí gì cả, khi cha thích mắng mỏ người khác theo cách riêng của ổng. Và nếu một nửa những thứ cậu đang nhớ là sự thật thì, chỉ mắng mỏ thôi là không đủ. Draco rên rỉ và tập trung vào lá thư.

Draco

Hi vọng lá thư này sẽ đến được tay con trước khi con làm việc gì đó điên khùng. Mẹ con và ta đã ngồi nói chuyện về... trường hợp của con. Có lẽ ta đã hơi khắc nghiệt về khuynh hướng của con đối với Potter. Giờ thì, ta có thể thấy rằng cậu ta khá là phù hợp với con - vị pháp sư trẻ tuổi quyền lực với một cái tên được kính trọng trong giới phù thuỷ.

Ta phải thừa nhận rằng mình không thoải mái lắm với... tính hướng của con. Tuy nhiên, với cương vị một người cha, ta chỉ mong con sẽ tìm được hạnh phúc. Ta hi vọng con sẽ sớm ổn định với một người bạn đời phù hợp (không phải dân muggle) từ một gia đình phù thuỷ. Potter sẽ là lựa chọn tốt hơn bao giờ hết so với (cái thằng muggle béo ị đấy) bất kì ai mà con có thể cân nhắc.

Mẹ con và ta thảo luận về việc này rất lâu, và chúng ta đều mong rằng sẽ sớm gặp lại hai con ở Dinh Thự, khi con sẵn sàng giới thiệu Potter một cách chính thức.

Ta hi vọng sẽ sớm được gặp lại con (mà không đi cùng thằng muggle.)

Ngóng trông hồi đáp từ con

Cha

Draco há hốc mồm nhìn bức thư. "Cái. Đéo. Gì. Vậy?" Đầu cậu vẫn đang quay như chong chóng khi Thanatos thả lá thư thứ hai vào lòng và đậu lên vai cậu. Lá thư này là từ mẹ.

Draco cưng à

Ta hi vọng con cú sẽ tìm thấy con. Nó khá là linh hoạt và theo ta nhớ thì, luôn tìm thấy con ở bất cứ nơi nào.

Ta mong rằng mình sẽ nhận được lời giải thích phù hợp về những hành vi tối qua của con, chàng trai trẻ ạ. Thật là bất lịch sự khi đến Dinh Thự lúc nửa đêm, làm tổn thương Cha con rồi rời đi ngay mà không gửi một lời chào đến ta. Đó không phải cách ta đã nuôi dạy con.

Có lẽ con sẽ thấy rất vui khi biết rằng ta đã giải quyết mớ hỗn độn con gây ra (không cần cảm ơn, dù sao thì ta cũng là một người mẹ). Phải cần đến hai lọ thuốc tinh táo và một cốc Rượu đế lửa mạnh thì cha mới đồng ý không tước quyền thừa kế cũng như ném bất cứ cơn giận nào về phía chuyện tình lãng mạn của con.

Nói về việc này, ta thấy cậu bạn muggle của con khá là hấp dẫn. Và không có gì sai khi hẹn hò với một muggle đâu (ngoại trừ vấn đề nhỏ như kiểu chứng phồng động mạch của cha con). Tuy nhiên, ta nhớ là con đã rời nhà khi tranh cãi về Harry Potter, nên có lẽ con nên cân nhắc lại cậu ấy? Đó là một lựa chọn tốt, cưng à. Những người khác có thể tệ hơn.

Suy nghĩ nhé. Và sớm về nhà, con yêu.

Với tất cả tình yêu

Mẹ

PS: Nếu ta còn nghe về việc con uống rượu lần nữa, con sẽ gặp rắc rối đấy. Nhớ kĩ lời ta, Draco Abraxas Malfoy Đệ Tam.

Draco ném mấy lá thư ra chỗ khác, không thể đối diện với những tiếng cáiđéogìvậy trong đầu. Cậu rên rỉ và lấy hai tay che kín lên mặt. Nó đang trở lại... từ từ và đau đớn.

Gã... gã muggle trong quán bar... và con chó - ôi Merlin, con chó! Và rồi cậu...với... và rồi...

"Mình sẽ không bao giờ uống nữa," Draco lẩm bẩm, nghiến răng lại khi dạ dày cậu bắt đầu sôi sục. Cậu thận trọng rời khỏi chiếc ghế. Việc cần làm bây giờ là xem xem mình đang ở đâu. Cậu nhìn một vòng quanh cái phòng khách bé tẹo... chắc chắn là khu vực không phép thuật. Có lẽ cậu đã xông vào nơi ở của muggle sau khi...

Draco nheo mắt lại khi cậu nhìn thấy một tấm ảnh treo tường. Bụng dạ cậu nhộn nhạo khi đến gần nó. Granger, Weasley và Potter vẫy tay một cách hào hứng. Draco như ngồi trên đống lửa.

Nhà của Potter. Cậu đang ở trong căn nhà chết tiệt của Potter!

Không.

Không. Không thể nào. Lạy chúa không!

Có nghĩa là rất có thể cậu đã đến gặp Potter vào tối qua. Tức là...

"Mẹ nó!" Draco rên rỉ. Chuyện này thật tệ. Cực kì cực kì tệ. Cậu đã làm những gì? Cậu đã nói những gì? Chắc không phải là... phải không? Cậu chẳng thế nghĩ được mình đã làm gì ở đây tối qua, nhưng theo tình trạng này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

Ừ thì, chưa ai từng nói Draco giống một Gryffindor. Nhưng cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức. Cậu điên cuồng lật tung mọi thứ xung quanh, cố mà tìm được cây đũa phép của mình. Chẳng thấy gì. Draco chửi thề. Khốn kiếp, cậu phải rời khỏi đây ngay! Cậu lại nhìn quanh phòng một lần nữa để chắc chắn nó không có ở đây.

Nhà bếp, có thể lắm? Phải rồi, cậu chắc chắn mình đã ở trong nhà bếp của Potter đêm qua...

Draco lao ra khỏi phòng và tiến về phía hành lang như thể đang bị cả đàn sói rượt đuổi. Cánh cửa nhà bếp ở ngay trước mắt, nhưng chỉ vài giây sau khi xông vào, cậu nhận ra mình không chỉ có một mình.

Gã muggle ngước lên từ cái chảo rán trứng. Cặp mặt nâu ánh lên sự ngạc nhiên trước khi các kí ức bay vèo vèo đến. Draco chớp mắt, nhìn chằm chằm vào gã tóc vàng to lớn.

Ôi trời.

Ngại ngùng làm sao.

Và tên muggle phá vỡ sợ im lặng. "Chào buổi sáng," gã cẩn thận nói.

"Chào," Draco lí nhí, cậu nhìn vào cái bánh mì nướng cực kỳ hứng thú. Rồi cậu nuốt nước bọt và chà tay lên đầu. "Ừm...đâu rồi..."

"Trong nhà tắm," gã muggle trả lời, xong lại quay ra với mấy quá trứng. "Nó... để lại cái này cho ông. Bảo rằng ông sẽ cần đến?"

Draco nhận lấy lọ thuốc, rõ ràng đây là Dược Tỉnh Táo. Cậu tu hết nhẵn, thở phào khi nhận ra cơn đau đầu đã rút đi. "Mẹ nó, tuyệt vời làm sao."

"Tôi thì thích cà phê và aspirin hơn," gã muggle nhún vai. "Nhưng cái này cũng được đấy."

Draco gật đầu một cách khó khăn. Thật ngượng ngùng làm sao. Cậu không mong gì hơn là Potter cũng ở đây. Gần như. "Vậy... ông là gã anh họ," cậu chật vật nói.

Gã muggle gật đầu, hơi cười với Draco. "Còn ông là thằng khốn trường trung học."

Draco cười yếu ớt. "Đáng nhẽ chúng ta nên tự giới thiệu vào đêm qua." Cậu nhún vai và đưa tay ra. "Draco Malfoy."

"Dudley Dursley," gã Muggle nắm lấy và cười toe toét. "Rất vui được chính thức làm quen với ông." Gã chỉ vào cái chảo đang rán trên tay. "Ăn sáng nhé?"

Sao lại không chứ? Cậu có thể đào thoát bất cứ lúc nào khi Potter xuất hiện. Vậy là, họ cùng nhau ngồi xuống và ăn bánh mỳ trứng. Đang nhai dở thì một tiếng huân hoan reo lên sau lưng cậu. Con chó phi thẳng đến. Nó dụi đầu vào Draco và rồi tiến lại phía Dudley hòng đòi những mảnh thức ăn thừa. Draco nhìn chằm chằm vào con chó, và rồi một vài kí ức tối qua đã trở lại.

"Ừm... tôi thực sự đã..."

"Đúng," gã muggle khẳng định.

"Và tôi còn gọi cô ta là..."

"Đúng."

"Và tôi còn..."

"Đúng. Đúng. Và hình như thế."

Draco rên rỉ và ngồi sụp xuống bàn, tự hỏi rằng liệu mình có thể chết ngay tại đây vì xấu hổ không. "Xin lỗi về chuyện bố ông," cậu lẩm bẩm. "Đi lung tung và đe doạ người ta bằng đũa phép không phải sở thích của tôi."

Draco ngạc nhiên khi một bàn tay nặng nề vỗ vào vai cậu. "Đừng xin lỗi," Dudley nghiêm túc nói. "Thực sự thì, cậu làm tốt đấy. Sáng nay điện thoại tôi nhận được một cuộc gọi từ Bố." Gã dừng lại và rút từ túi quần ra một miếng kim loại hình chữ nhật sáng bóng. Draco đoán nó gọi là 'điện thoại'. Dudley tiếp tục, dường như không để ý đến suy nghĩ của người kia.

"Tôi còn không nghĩ ổng còn lưu số tôi nhưng... chuyện dài lắm, ngắn gọn thì ổng thích cái bánh éclair. Ăn hết cả hộp luôn. Và ổng nói mình sẽ đến quán café vào tuần sau và bọn tôi có thể nói chuyện. Đó là... ừm, một khởi đầu tốt." Gã mỉm cười về phía Draco. "Không quá tệ cho một bộ đôi say xỉn."

Draco cười lại. "Tôi cũng không bị tước quyền thừa kế," cậu nói. "Hoá ra khi bị tổn thương sâu sắc, Cha tôi lại trở thành một người hiểu chuyện. Nên tôi đoán ông cũng làm khá tốt."

"Chúng ta đều đã làm tốt. Và là một đội tuyệt đỉnh nữa."

Dù câu chuyện này có điên rồ cỡ nào, Draco cũng không thể không nở nụ cười. "Tất nhiên. Và nó còn... khá vui nữa."

"Đúng vậy," Dudley gật đầu. "Thỉnh thoảng chúng ta cũng nên uống rượu và nói xấu Potter."

Draco cười sặc. "Potter ngu ngốc," cậu tự động reo lên.

"Potter siêu, siêu ngu ngốc."

"Thật sự luôn?" một giọng nói bực dọc vang lên. "Tôi tưởng mình đã giải quyết xong vụ này rồi."

Draco cứng người khi Potter sải bước vào nhà bếp, trên người hắn mặc một chiếc áo phông và quần thể thao, quanh cổ là một cái khăn để lau khô mái tóc vẫn đang ướt đẫm. Mẹ nó! Đáng nhẽ cậu nên chạy khi còn cơ hội. Draco tự nguyền rủa chính mình. Dudley chỉ cười và nhún vai. "Không chỉ trích em đâu. Là chuyện bọn anh. Em chẳng hiểu đâu."

"Ừ, em cũng nghĩ mình sẽ chẳng hiểu nổi," Potter đồng tình, bước đến với một nụ cười trên môi. "Cần em chở về nhà không, D Bự?"

"Thôi khỏi," Dudley trả lời. "Anh sẽ bắt taxi." Draco quan sát với vẻ hứng thú khi gã bắt tay với Potter. "Em có số anh rồi, phải không?"

Potter mỉm cười. "Em có rồi. Em sẽ giữ liên lạc, Dudley. Ngày mai em sẽ đến để ăn thử cái bánh quả đào anh luôn miệng khoe khoang."

Dudley cười toe toét lại. "Anh rất vui lòng. Hẹn gặp lại, Harry."

Trước khi Draco kịp nhận ra, gã muggle dã quay lại và cho cậu một cái ôm thật chặt muốn gãy xương luôn. "Cảm ơn vì tất cả. Tôi sẽ gặp ông sau nhé?"

Draco quá kinh ngạc đến nỗi cậu chẳng biết làm gì ngoài há hốc mồm ra. Và rồi cậu liếc nhìn Potter, người rõ ràng đang cố gắng để không phá ra cười. Draco lườm hắn một cái rồi quay sang ôm lấy ông bạn cao lớn một cách ngại ngùng. "Bảo trọng nhé, muggle."

Dudley vỗ vai cậu, gật đầu với Potter và dẫn con chó đi. Và rồi gã cứ thế biến mất. Draco cứ nhìn mãi, hơi ngạc nhiên khi nhận ra mình thực sự nhớ ông bạn to xác đấy.

Thật sự thì, cuộc đời cậu làm sao vậy?

"Mày sẽ gặp lại anh ấy," một giọng nói cắt ngang suy nghĩ cậu. Draco nhìn lại về phía Potter, người đang quan sát cậu với một khuôn mặt cực kì nghiêm túc và chân thành. Tuyệt thật.

"Làm như tao quan tâm ấy?" cậu hét.

"Mày có đấy," Potter trả lời với một nụ cười trên môi. "Tao không ngạc nhiên đâu. Hai chúng mày như một cặp bài trùng đêm qua ấy."

Draco cau mày khi hắn nhắc đến Cái Đêm Mà Đáng Lẽ Không Nên Có. "Thật sự thì," cậu nói. "Tao... không phải là chính mình đêm qua."

Potter cười khúc khích. "Đêm qua mày đúng là một Gryffindor đích thực."

Draco nhíu mày. "Ăn nói cẩn thận, Potter. Tao sẽ không bao giờ trở thành một..."

"Thế cơ à?" Potter trông tự mãn không chịu nổi. "Bởi vì Dudley có nói với tao rằng hai đứa mày đã đến chỗ dượng Vernon của tao và cả Lucius Malfoy trong cùng một đêm." Hắn dựa lưng vào ghế, nhìn Draco với ánh cười từ đôi mắt xanh lục. "Chết thật, Malfoy. Mày có chắc là mày không giết con rồng nào không? Hay giải cứu một hoặc hai cô công chúa từ toà tháp nào đó?

Draco cau mày, không chắc Potter đang khen mình hay không. Có vẻ là lời khen ngợi đấy. "Tao đã say," cậu miễn cưỡng nói.

"Tin tao đi, tao hiểu mà. Tao đã ở đó. Cho đến cuối luôn."

Draco nhăn mệt. Nó ước gì mình có thể vượt qua chuyện này với...

"Nghe này, Potter. Về chuyện đó. Tao... không biết tao đã nói cái quái gì đêm qua nhưng..." Cậu dừng lại khi Potter đến và bóp nhẹ vào bả vai. Draco nhìn thẳng vào đôi mắt xanh tha thiết đó.

"Đừng lo về việc đó," Potter nhẹ nhàng nói. "Tao... tao không định bắt mày chịu trách nhiệm về những lời nói tối qua. Tao hứa đấy."

Draco thở dài và ngồi xuống ghế. Cậu không biết tại sao lúc này mình lại cảm thấy hơi thấy hơi thất vọng nhưng... ít nhất Potter đang làm rất tốt lúc này. "Cảm ơn," cậu thì thầm. "Và... và cho tao xin lỗi về..."

"Đừng," Potter cứng rắn cắt ngang. "Đừng xin lỗi. Thật đấy."

Draco cau mày. "Tao không hiểu."

Potter thở dài và lấy tay sờ lên mái tóc ướt lần nữa, ném cho Draco một ánh nhìn mãnh liệt mà hắn luôn làm khi che dấu bản thân vì lý do gì đó. "Nhìn này, tao biết mày đã say và... mày không là chính mình khi nói những lời đấy. Tao cũng không để tâm lắm đâu. Thực sự thì... tao cũng không biết nữa, nhưng tao nghĩ mày không cần xin lỗi gì cả. Bất kể mày đã nói gì. Nên nếu mày không phiền, tao muốn..."

"Potter," Draco đột nhiên cắt ngang. Chuyện này...cậu cũng không chắc, chỉ là rất muốn nghe Potter nói chi tiết hơn. "Vì Merlin mày đang định..."

"Biết gì không, tất cả đều là lỗi của mày," Potter càu nhàu một cách đau đớn. "Mày không cần phải đáng yêu như thế khi say rượu. Và mày cũng không nên đi lung tung để giải cứu bọn chó hay hét vào mặt Dượng Vernon. Mày phải hiểu là cuộc đời tao đã rất ổn trước khi mày bước đến nữa, còn giờ tao đang hoang mang lắm đây! Mục đích của mày là thế phải không?"

"Potter, tao..."

"Đừng có cắt ngang khi tao đang nói!" Potter nạt. Hắn hẳn phải bối rối lắm, xét đến khía cạnh cứ xong một câu thì hắn run bần bật. Nếu là trong những trường hợp khác, Draco sẽ chả ngại gì mà chế giễu hắn luôn - nhưng Potter đang nói những lời này, và cậu sẽ là một thằng đại ngu nếu làm thế.

"Và rồi, mọi thứ tốt đẹp hơn!" Potter tiếp tục, cường điệu hoá bằng cách vung vẩy bàn tay và vô tình đập vào cái chén trà. Nó vỡ tan khi rơi xuống sàn, nhưng Draco không quan tâm. Cả thế giới của cậu chỉ còn có hình ảnh một chàng trai giận dữ với mái tóc đen rối bù và đôi mắt xanh ngọc lấp lánh đang giải bày rằng....

"Tại sao mày phải đến chỗ tao và nói mày yêu tao hả! Mà mày còn đéo biết là mình đang nói ra cái thứ mà tao muốn nghe cả ngàn năm trời. Thật đau đớn và... và đéo công bằng chút nào, Malfoy! Mày thực sự không nên làm ra những việc tao đang nói. Và nhân tiện..."

Draco hôn hắn. Chính xác hơn thì, cậu lao mình qua chiếc bàn, vòng tay qua người Potter và dí môi hai đứa lại gần nhau. Potter lắp bắp trong khoảng năm giây trước khi đi đến kết luận điều này thật tuyệt vời và rên rỉ, ôm lại Draco - chặt đến phát đau ấy- và đẩy cậu ta sát lại cơ thể mình. Trước khi kịp nhận ra, Draco đã nằm ngửa trên chiếc bàn bếp, với Potter đè lên thân mình. Gã Gryffindor tấn công cậu, vung vẩy tay lên đĩa bơ trên bàn.

"Mẹ kiếp," hắn gào lên, đẩy đĩa bơ vỡ tan tành xuống đất. Draco thậm chí còn chẳng có thời gian cười nhạo khi bên trên cậu là Potter với cơ bắp rắn chắc, bàn tay mạnh mẽ và đôi môi dày gợi cảm trên cổ cậu...

"Ôi Merlin," Draco rên rỉ, vòng chân quanh eo Potter và cong người lên vì hắn.

"Mày có thật sự muốn điều này? Nói với tao là mày cũng muốn," Potter nài nỉ, gần như tuyệt vọng nói. "Nói với tao rằng không chỉ mỗi..."

"Không," Draco phản đối, siết chặt chân quanh eo Potter. "Ý tao là có. Tao muốn nói là... em muốn anh." Cậu có thể cảm thấy Potter đang cố nén tiếng cười trong cổ họng.

"Tốt," hắn thì thầm. "Bởi vì giờ em sẽ không thể chạy thoát khỏi anh đâu, Malfoy."

Và Draco phá ra cười. Dù biết là rất ngu ngốc và ngớ ngẩn nhưng cậu không thể dừng lại được. Potter ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cậu. "Chuyện gì buồn cười thế?" hắn hỏi.

"Không có gì," Draco nghẹn lời. "Merlin, em xin lỗi. Chỉ là... đó là những điều nó đã nói... rằng uống rượu sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì và... nhìn này."

Potter hơi cau mày rồi lại cười toe toét, rúc vào cổ Draco lần nữa. "Dudley nói như vậy à?"

Draco lắc đầu, vẫn còn hơi cười. "Không. Không phải Dudley. Là Theo nói. Ngay trước khi em..."

Một ý nghĩ đáng sợ chạy dọc lên sống lưng cậu. Draco ngẩng dậy với đôi mắt to tràn đầy nỗi kinh hoàng.

"Chết tiệt, Theo!"

Trong một căn hộ nhỏ đâu đó ở London, Theo Nott tỉnh dậy, chậm rãi và đau nhức. Miệng nó khô khốc, cơ thể nóng bừng lên còn đầu thì quay cuồng như trong Đấu Trường Ma Không Đầu. Nó chẳng nhớ ra tại sao mình lại trần truồng ở đây. Với một cái còng tay lòng thòng trên cổ tay trái. Tuyệt ghê.

Theo rên rỉ, gào lên câu duy nhất mà nó có thể nghĩ ra lúc này. "Tao sẽ giết mày, Draco Abraxas Malfoy. Đệ Tam."

"Thú vị thật, tối qua em cũng nói như thế,"

Theo mở to mắt ra và quay lại, nó ngay lập tức nhìn thấy một khuôn mặt hoàn chỉnh với đôi mắt xám long lanh và nụ cười tinh nghịch.

"Chào đằng ấy," Piers Polkiss cười toe toét, tựa mình lên cánh tay và để tấm chăn rớt xuống đệm. Chỉ khi thấy gã cũng khoả thân Theo mới nhận ra rằng mông nó đang khá đau nhức. Nó rên rỉ và chôn chặt đầu trong chăn.

"Chúa ơi," nó lẩm bẩm. "Chúa ơi chúa ơi chúa ơi..."

Gã muggle trông tự mãn cực kì. "Này, biết gì không? Tối qua em cũng nói như thế đấy."

Theo lật mình lại và cau mày về phía gã khốn kia. "Im đi," nó nạt. "Chuyện này chẳng buồn cười chút nào."

"Không chút nào," gã muggle đồng tình, đưa bàn tay bẩn thỉu dọc theo chăn của Theo. "Chỉ đậm tính giải trí thôi." Gã nhàn nhã nắm lấy góc chăn của Theo lên, rõ ràng có ý hất nó ra. Theo rít lên rồi gạt phăng cánh tay gã ra, kéo chăn lên tận cằm. Piers cười khúc khích.

"Aww, nhìn em ngại ngùng chưa kìa," gã trêu chọc. "Thế mà theo tôi nhớ thì tối qua em phóng túng lắm luôn."

"Anh lợi dụng tôi!" Theo giận dữ nói.

"Bé cưng à, em cũng "lợi dụng" tôi nữa đấy."

Theo run rẩy, tự nói với chính mình rằng những hình ảnh sống động lướt qua tâm trí nó lúc này thật ghê tởm chứ chẳng khiêu gợi gì. Chi là cái dương vật bán cương của nó đang nghĩ theo một cách khác. Hoàn hảo. Theo rên rỉ và ngã ập xuống giường. "Chết tiệt, rõ ràng là uống mà tôi thì toi đời."

"Rủi ro tiềm tàng của việc có một người bạn thân," gã muggle đồng tình. Gã nhìn về phía Theo lần nữa rồi mỉm cười. "Tuy nhiên, đôi khi cũng có... phần thưởng nữa."

"Đừng có nhìn tôi như thế nữa!" Theo rít lên, chùm kín chăn lên lần nữa. "Anh không biết chuyện này tồi tệ đến mức nào đâu! Chúng ta chết chắc rồi! Đây là một thảm hoạ! Tai ương! Và tôi nói cho anh biết tôi đây đang ở gần đến mức nào tới... mmph!"

Theo giãy dụa trong khi cổ tay bị vặn ra sau lưng một cách thô lỗ. Và rồi có một cánh tay rắn chắc đặt trên vai hắn và một đôi môi quyến rũ ấn lên nó. Theo biết việc phải làm là chống cự hay ít nhất là tuyên chiến nhưng cảm giác này thật... tuyệt. Thật cực kì, cực kì...

"Vẫn còn thở gấp hả?" Piers hỏi, cuối cùng gã cũng tách ra. "Hay tôi lại phải làm em im lặng lần nữa?"

"Không," Theo lẩm bẩm một cách miễn cưỡng. "Chỉ là... anh không hiểu đâu. Chúng ta... chúng ta khác nhau."

Piers nghiêng đầu và mỉm cười. "Em nhìn đâu có khác tôi lắm," gã thì thầm, cắn nhẹ vào vai Theo.

"Nhưng..."

"Ôi trời. Đừng nghĩ nhiều về việc đó."

Theo thở dài và từ bỏ, nó rên rỉ khi cái lưỡi tài năng của ai kia lướt qua xương quai xanh của mình. "Bâ-bây giờ thì sao?" nó hỏi.

"Ừ thì," Piers nhếch mép. "Việc đầu tiên, tôi muốn lặp lại màn trình diễn tối qua."

Theo thở hổn hển khi tay gã trượt xuống chăn và trêu đùa với đầu ti của nó. "Và rồi, tôi sẽ đưa em đi ăn sáng? Em thích bánh kếp đúng không? Đừng bận tâm, tất nhiên là em thích rồi. Và sau đó, chúng mình sẽ quay lại đây để sửa soạn đồ. Và còn nhiều thứ nữa. Em có câu hỏi gì không?"

"Chỉ một thôi," Theo rên rỉ, lấy hai tay ôm lấy má mình. "Sau đó chúng ta có thể... đi uống được không?"

Piers cười phá lên. "Tôi đã mua vodka rồi. Và lên cả kế hoạch khiến em say lần nữa."

Mặc kệ tất cả, Theo nở nụ cười bất đắc dĩ lên môi. Ồ, sao lại không chứ? Những chuyện kì lạ thường xảy ra. Nó quặp hai chân quanh hông người tình của mình và kéo gã sát lại gần.

"Tôi bắt đầu thích anh rồi đấy, muggle. Rất nhiều."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top