Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.1-Bắt Đầu. Sự Kỳ Diệu Đến Từ Năm 1991 Và Sự Xuyên Thời Không Khó Hiểu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có chút phiền toái khi đi ngược từ năm 2023 về những năm cuối thế kỷ XX.

Tôi chỉ là một cô gái 16 tuổi bình thường của thế kỷ XXI. Cuộc sống không quá cao cấp, nhưng vừa đủ, có điện thoại, máy tính bảng, có khả năng truy cập Internet bất kỳ lúc nào bản thân muốn. Chỉ có điều, tôi yêu thích âm nhạc của thế kỷ trước, trong playlist Spotify hầu như không có bài nào ra mắt sau năm 2000, dù gần với mạng xã hội nhưng vẫn giữ cách nghĩ chậm rãi của người thế kỷ trước. Điều này khiến tôi không được lòng bạn bè. Về phía gia đình, tôi và mẹ kế có quan hệ không tốt, nên cũng không được ổn cho lắm.

Thiếu đi sự quan tâm của mẹ kế, bố cũng không phải là người tâm lý, cả nhà không có ai rành công nghệ, vào năm mười một tuổi, tôi lần đầu tiếp xúc với Internet. Bằng trực giác và lương tâm vốn có của bản thân, tôi may mắn không bị tha hóa, sau đó nhờ những câu chuyện mọi người chia sẻ mà dần trưởng thành về tâm lý, hình thành quan niệm sống rất rõ ràng. Tôi tự nhận thấy tuy bản thân thực dụng, khốn nạn, nhưng cũng không mong có cái ác hay bất công xuất hiện, một lòng hướng đến đạo công bằng. Thậm chí tôi còn từng có mong ước được làm thẩm phán hay luật sư. Nhưng rồi, tôi vẫn chỉ muốn có thể sống yên bình, được làm những gì mình muốn làm mà không bao giờ phải day dứt hay hối hận

Vì thế nên tỉnh dậy, thấy phòng ngủ của bản thân khác lạ, bên cạnh chỉ có cái điện thoại cục gạch, tôi có chút hoảng loạn. Sau đó nhờ kiến thức vốn có về xuyên thời không, tôi biết ngay mình đã có vấn đề gì đó rồi.

Là người không tin vào những chuyện siêu nhiên, tôi ban đầu nghĩ đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng nó rất thật, và cũng rất thực tế, không giống một giấc mơ.

Căn phòng này không hề có bất kỳ dấu tích nào của công nghệ đầu thế kỷ XXI. Trên tường treo đầy những poster với chất lượng in ấn tàm tạm của mấy nhóm nhạc đời nhà Tống như Modern Talking, Boney M. hay ABBA. Bàn học bên trái chiếc giường tôi đang nằm có một kệ đựng đĩa CD lớn, bên cạnh đó là xấp giấy và mớ cọ vẽ vứt lăn lóc. Ngay chỗ chân giường, áp vào góc tường là một tủ TV kiểu cổ lỗ sĩ một người ôm không xuể, xung quanh cũng có rất nhiều đĩa CD vứt lăn lóc. Nhìn thật bừa bộn. Thậm chí, chỗ gần cửa ra vào có một cái gương chiếu thẳng vào giường.

Trong gương là một đứa con gái khá trẻ, dựa vào khuôn mặt tròn tròn thì chắc chưa đủ 15. Chỉ có điều, trông khá quen. Hình như chính là tôi...những năm trung học cơ sở ?

So với ảnh chụp hồi trước, da tôi không đen như mình nghĩ, thậm chí cánh tay so với trí nhớ cũng không bị cháy nắng, mới nhỏ tuổi mà đã thanh mảnh. Tôi vén cái mái bằng sang hai bên, rời khỏi giường xem xung quanh. Phòng lót thảm giống những căn nhà bên phương Tây. Nhìn cái này đầu tiên, tôi chỉ nghĩ, rớt đồ ăn nước uống lên đây thì sẽ rất tốn thời gian lau dọn.

"Wendy..." Một người phụ nữ mở cửa. "Wendy à, con tỉnh rồi !"

Bà ấy đặt chậu nước vào chỗ tủ TV, sau đó lao đến ôm tôi thật chặt. Vì quá nhanh, tôi chưa thấy mặt bà, ấy, chỉ biết trên vai bà có mấy lọn tóc vàng nâu.

"Wendy à, con có biết là mẹ lo lắm không ?! Con ngã rồi bất tỉnh đó con à !"

Bà nói bằng tiếng Anh, giọng Anh-Anh.

"Mẹ, con ổn mà !" Tôi ù ù cạc cạc đáp lại bằng giọng Anh-Mỹ.

Sau đó vài tiếng, khi tôi trải qua cơn đau đầu vì một lượng lớn ký ức của cơ thể này ùa về, và khi tôi nhìn thấy cuộc sống trong nhà này, tôi đại khái có được mấy thông tin sau:

Tôi là Gwendolyn Son, sinh ngày 21 tháng 3, năm nay lên 11 tuổi. Tôi vốn là trẻ mồ côi, năm 8 tuổi được một gia đình hiếm muộn người Anh gốc Hàn nhận nuôi, hiện đang ngụ ở số 5 đường Privet Drive thuộc Anh Quốc. Bố nuôi của tôi đang điều hành một công ty cây cảnh khá ổn trong khu vực, còn mẹ nuôi ở nhà lo việc cơm nước giặt giũ.

Sau khi tôi tỉnh dậy và đột ngột nói bằng giọng Anh-Mỹ, bố nuôi của tôi quyết định nghỉ một ngày để đưa tôi đi viện khám.

Nghe mẹ nuôi tôi kể, hôm đó tôi chơi với đám trẻ con nhà Dursley ở đối diện, sau đó bị thằng bé Harry nhà họ làm thế nào mà khiến tôi ngã từ trên mái nhà xuống. Nhưng cũng vô cùng lạ là, nếu tôi ngã từ độ cao đó thì gãy chân tay là chuyện bình thường, còn đằng này thì không xi nhê gì, tôi chỉ bị ngất một tiếng rồi tỉnh.

Thay đổi cách phát âm, đột nhiên biết nói tiếng Việt (do tôi lỡ mồm-dù sao tiếng mẹ đẻ của tôi vẫn là tiếng Việt), tính cách thay đổi, lại còn bị say xe dù trước đó không...điều này được bác sỹ giải thích là do bệnh rối loạn giọng nước ngoài, gây ra do chấn thương đầu. Không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống và cũng không có cách chữa trị, sau chưa đến hai tiếng tham vấn như quy định, tôi đã được đưa về, nếu như có chuyển biến xấu thì sẽ quay lại.

Bố nuôi tôi tên là Vernon Son, còn mẹ nuôi tôi là Madeleine Son. Tôi hoàn toàn không nghĩ gì đến việc quay trở lại làm con người bị điện thoại thông minh chi phối, vì khi đó tôi không nhận được tình yêu thương hiện rõ như thế này. Theo miêu tả của mẹ nuôi tôi, trước khi bất tỉnh, tôi là người vô cùng hoạt bát và có khiếu hài hước, rất thích có nhiều bạn bè, tuy nhiên sống hơi bừa bộn. Bây giờ ngược lại, tôi sống gọn gàng, kín tiếng, thích ở một mình. Chỉ có duy nhất hai thứ mà tôi không thay đổi. Đó là thích vẽ và nghe nhạc pop.

Trước kia, nhìn trước thế giới đáng sợ của người trưởng thành, tôi chỉ muốn có thể quay lại làm trẻ con. Bây giờ cũng có thể tính là toại nguyện rồi. Thế nên tôi chẳng lo sợ gì, cứ vui vẻ làm một đứa trẻ 11 tuổi, nếu chỉ là một giấc mơ thì cũng là một giấc mơ đẹp và đáng nhớ của tôi.

Sau khi nghỉ học một tuần, tôi được mẹ đích thân đưa trở lại trường tiểu học Thánh Grogory. Bài vở của trường tiểu học ở Anh không làm khó tôi bằng những bài toán khác lạ ở Việt Nam. Lũ trẻ đều tươi cười chào đón tôi, ngược lại hoàn toàn với vẻ khinh khỉnh tôi nhận được khi còn ở thế kỷ XXI. Bởi vì lũ trẻ ở đây đơn thuần, thấy thích là chơi chung, yêu ghét rõ ràng. Đặc biệt, một cậu bạn mũm mĩm tên Dudley Dursley đưa bánh quy chocolate cho tôi vào giờ ăn trưa.

Trong tiếng cười ồ của đám trẻ cùng lớp, tôi hoang mang nhận bánh quy của cậu nhóc.

Trong mớ ký ức mơ hồ ùa về lúc tôi mới tỉnh dậy, tôi chỉ nhớ được mấy mặt. Hai bạn nữ chơi thân và vài bạn nam giao tiếp. Dudley Dursley là hàng xóm.

Tôi không có thành kiến với người quá cân, nhưng cậu ta phách lối. Giờ ra chơi buổi sáng, tôi đã thấy cậu ta cùng vài đứa bạn đánh một thằng bé thấp còi và gầy rộc, tóc tai bù xù, đeo một cặp kính chi chít băng dính. Tôi ghét nhất điều này, ỷ mạnh hiếp yếu. Vậy nên dù thích chocolate, tôi đã không ăn bánh quy của Dudley, đưa cho hai bạn thân Vanessa và Holly xử lý. Họ thấy như vậy thì thất kinh, nói ngày trước ai cho đồ ăn tôi cũng sẽ cảm ơn ríu rít, ăn không còn một hạt vụn (đặc biệt là đồ ngọt có chocolate). Bây giờ tôi lại giống như một bà cụ non, cũng biết cách 'giày vò' người ta.

Tôi có thể khẳng định 'ngày trước' đó không khác gì tôi của năm 10 tuổi. Vì sao lại là 10, chứ không phải 11 ? Bởi khi đó tôi chưa bị Facebook đầu độc. Tôi là cung Nhân Mã, năm 10 tuổi, tôi chính là Nhân Mã điển hình với đặc tính của cung lửa, xởi lởi, nhiệt huyết. Bây giờ lại có nhiều ảnh hưởng của nhà khí, càng ngày tâm tư càng thâm sâu.

Sự thay đổi này tất nhiên khiến nhiều người thất vọng, nhưng cũng có nhiều người ngưỡng mộ. Thất vọng là vì Wendy tươi cười của ngày xưa đã biến mất. Ngưỡng mộ là vì giờ đã có một Wendy ngầu đét như người lớn thứ thiệt, lại còn hiểu biết uyên thâm không ai bằng.

Trong bảy môn nghệ thuật, trừ âm nhạc ra thì tôi cũng kinh qua hết rồi. Để không làm bố mẹ lo lắng thêm, tôi kiên nhẫn làm diễn viên, học lại chương trình cuối năm của bọn tiểu học, khi đi học về nhà thì chui vào trong chăn nghe nhạc và vẽ vời. Vốn dĩ mẹ nuôi tôi sẽ giục tôi ra ngoài chơi như bố nuôi tôi kể, nhưng vẫn chưa đến xuân phân, tuyết còn rơi nhiều, sợ tôi người yếu ra ngoài bị nhiễm lạnh nên mẹ tôi cũng không nói gì.

Suy cho cùng thì sự thay đổi của tôi làm bố mẹ nuôi tôi vẫn mãi không thôi lo lắng. Họ còn định đưa tôi đến khám khoa tâm thần. Tôi vì thế mà rối trí. Cũng phải, đùng một phát, đứa con gái dễ thương của họ trở nên lạnh lùng, làm sao mà không lo lắng cho được. Tôi không biết nói gì, cũng chỉ tạm phân trần, nói có lẽ là do tuổi dậy thì mà ra.

Chẳng mấy chốc, ngày xuân phân đã đến. Ngày 21 tháng 3 là sinh nhật của tôi, tức thân thể này mang cung Bạch Dương. Buổi sáng dậy muộn, tôi rời khỏi phòng, thấy dưới cầu thang đã có một núi quà nhỏ.

Việc này khiến tôi sốc toàn tập. Quỹ tiền dần eo hẹp và sự ra đời của đứa em cùng cha khác mẹ của tôi đã đặt dấu chấm hết cho những buổi tiệc sinh nhật với bánh kem và quà mừng. Những năm gần đây, sinh nhật của tôi chỉ đơn giản là ăn ngon hơn một chút và được một chút tiền tiêu vặt, đơn giản thế thôi. Từ đó mà tôi thấy sinh nhật của mình cũng thừa thãi, nếu cần thì tôi nghĩ sinh nhật 18 tuổi, 20 tuổi thì mới ý nghĩa.

Bố mẹ tôi nói chỗ quà này mới là của vài (chục) người quen thôi. Tối nay sẽ tổ chức tiệc náo nhiệt, bảo tôi chiều nay đi học hãy đưa thiệp mời cho bạn bè.

Nói đến tiệc náo nhiệt, tôi chợt sợ hãi, nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật ồn ào của đứa cháu lớp hai của tôi, bèn nhét mấy cái thiệp mời vào sâu trong cặp sách.

Tới thế giới mới, vì ký ức của nguyên chủ không còn nhiều, tôi không nhớ hết bạn bè, vả lại thích một mình nên quyết định chỉ mời một số người quen thân, ví dụ như hai cô bạn Vanessa và Holly của nguyên chủ, Dudley Dursley và em họ của cậu ta là Harry Potter vì là hàng xóm thân thiết. Đúng ra tôi sẽ không mời Dudley, nhưng trong ký ức, tôi và thằng ôn con này lại chơi thân với nhau, chỉ không đồng ý việc Dudley bắt nạt Harry, còn lại đều vẫn rất thân thiết.

Không khó để tìm thấy Harry trong góc căng tin-không chỉ ốm yếu, lùn tịt mà cậu ấy còn hay mặc mấy bộ đồ to gấp đôi gấp ba người mình-dám chắc là do Dudley thải cho. Tôi không thích giao tiếp với Dudley, nên đưa hai tấm thiệp cho Harry, bảo cậu bé đưa nó cho Dudley.

Buổi tối, tôi về nhà ăn như thường lệ. Vì trước kia nguyên chủ thích ăn đồ ngọt nên bố mẹ nuôi chuẩn bị cho tôi phần ăn tối ít hơn bình thường để lúc mở tiệc ăn được thoải mái hơn, nhưng vẫn có món đậu phụ nhồi cơm-thức ăn quê nhà của bố nuôi và cũng là món tôi thích.

Tôi không mời nhiều bạn, nhưng trước giờ hẹn nửa tiếng thì tiếng chuông cửa đã reo vang. Ông Son ra mở cửa, thì trước cửa là hai thằng bé- một thằng to đùng và một thằng gầy nhom-chính là Dudley Dursley và em họ Harry Potter.

Theo mẹ nuôi tôi kể, trước nay không chỉ có tôi và hai anh em Dudley chơi thân với nhau, bố nuôi tôi và ông Dursley-bố và bác trai của hai đứa Dudley và Harry cũng quen biết tốt (và cả hai cùng tên Vernon nữa). Nếu bố nuôi tôi điều hành công ty cây cảnh JPS, thì ông Dursley là chủ công ty máy khoan Grunnings. Cây cảnh trong văn phòng của ông Dursley đều là từ JPS cả.

Tôi mời họ nước ấm trong lúc chờ Vanessa và Holly đến. Bố mẹ nuôi tôi trong lúc tôi đi học đã bí mật trang trí phòng khách, là kiểu màu mè kinh điển của ngày xưa, còn có thảm chơi game Twister*. Còn nhân vật chính là chiếc bánh vẫn được bố mẹ nuôi tôi giấu đi đâu đấy.

Không lâu sau, Vanessa và Holly bấm chuông cửa. Không muốn để Harry và Dudley phải đợi thêm, bố mẹ nuôi tôi lấy ra bánh luôn.

So với những chiếc bánh cuối cùng tôi được ăn sinh nhật, chiếc bánh này không quá lạ lẫm. Là kiểu bánh ga-tô với phần kem phủ trắng rất dày, trên mặt bánh trang trí bằng chữ màu hồng 'CHÚC MỪNG SINH NHẬT WENDY-21/3', trang trí thêm bằng vài loại chocolate . Xung quanh chữ này, cắm đủ 11 cây nến nhiều màu sắc.

Mẹ nuôi tôi dựng máy quay, bố nuôi tắt đèn và thắp nến. Bài ca sinh nhật được cả đám nghêu ngao hát đồng thanh.

Sau khi kết thúc bài hát, tôi thổi nến trong tràng vỗ tay của đám trẻ. Đã lâu rồi tôi không còn được như vậy.

Cuộc sống như thế này, tôi phải liều cả tính mạng để bảo vệ nó.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦

*Twister: Trò chơi khá là đơn giản: tìm được càng nhiều người muốn chơi càng hay (Khuyến nghị là 4 người, nhưng sao cũng được), với 1 người trong mỗi ván có nhiệm vụ người trung gian quay đĩa. Mỗi vòng, người đó sẽ xoay con quay. Kết quả được gì sẽ quyết định tay hay chân nào đi vô ô màu ra sao, ví dụ như chân phải xanh lá hoặc tay trái đỏ. Người chơi phải chạm bộ phận yêu cầu vào vị trí đó trên thảm chơi trong khi phải giữ vững vị trí của các chi khác và không chạm vào bàn chơi bằng bất cứ bộ phận nào ngoài các chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top