Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.3-Đũa Phép Bạch Tuyết. Những Cuộc Gặp Mặt Trên Tàu Tốc Hành Hogwarts.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi bước qua cửa tiệm tiếp theo, bà Sprout gợi ý tôi mua một vali đặc biệt có phép mở rộng không gian. Đại khái, một vali nhỏ cầm tay này có thể đựng bao nhiêu đồ tùy thích, bởi khi di chuyển đến trường, nhiều chai lọ và đồ đạc lỉnh kỉnh sẽ làm tôi khó xử. Bố tôi xuống tiền mua luôn, dùng làm túi đựng đồ vừa mua cho tiện.

Việc thằng ôn con Draco Malfoy làm bố tôi xuống tâm trạng khá nhiều. Dù sao ông ấy và tôi cùng là người châu Á, từng đối mặt với phân biệt chủng tộc, nên ông không mong tôi phải trải qua sự kỳ thị một lần nữa. Sau đó, khi được thấy thêm những thứ kỳ diệu của giới phù thủy, ông cũng đỡ hơn một chút.

"Mà, bà Sprout, khi nãy thằng ôn đấy nói đến nhà Slytherin, đó là gì ? Cái tên vừa nghe đã thấy gian xảo rồi*"

"À, ngài Son, Hogwarts chia làm bốn nhà dựa vào phẩm chất của các học sinh. Các nhà đều có những phẩm chất đáng quý. Bốn nhà đóng vai trò là những ký túc xá cho học sinh tá túc, cùng nhau thi đua lấy điểm để đạt cúp nhà. Sau khi nhập học, các học sinh năm thứ nhất sẽ được phân loại vào các nhà."

"À...một người bạn của tôi cũng từng học ở trường kiểu vậy. Ngoài Slytherin thì ba nhà còn lại là gì ?"

"Có Gryffindor ưa những người dũng cảm; Ravenclaw chuộng tri thức, Slytherin thích những người mưu trí, tham vọng. Còn Hufflepuff...Hufflepuff luôn rộng cửa đón tất cả mọi người. Tôi là chủ nhiệm nhà Hufflepuff."

"...Vậy thì Wendy, gọi bà Sprout là chủ nhiệm đi con."

"Thôi không cần đâu." Bà ấy phẩy tay. "Tôi giảng dạy môn Thảo Dược. Sau này cứ gọi tôi là 'giáo sư'."

Điểm dừng chân cuối cùng của chúng tôi là ở tiệm đũa phép Ollivanders.

Chắc đây là một tiệm đũa từ đời Tam Quốc, vì nó ghi trên biển hiệu là đã hoạt động từ năm 382.

"Chào quý ông, chào cháu, và chào bà Sprout." Một ông lão có đôi mắt sáng đã ngồi ngay trên quầy thanh toán.

"Cháu chào ông." Tôi cúi nhẹ đầu. "Chào ông." Bà Sprout và bố tôi cũng làm theo.

"Một đứa trẻ gốc muggle, một đứa trẻ kỳ diệu. Tới đây, ta sẽ đo cho cháu. Cháu thuận tay nào ?"

"Tay trái ạ."

Bố tôi và bà Sprout ngồi chung nhau trên một băng ghế nhỏ ở gần cửa ra vào. Ông Ollivander lấy một cuộn thước dây bạc, bắt đầu đo từng thứ trên người tôi.

"Ta kể cho cháu nghe...Không có cây đũa phép nào trùng nhau trong suốt lịch sử làm đũa của hiệu Ollivanders. Mỗi cây đũa phép cũng có tính cá nhân rất cao. Thường thì ta sử dụng ba loại lõi đũa: lông bạch kỳ mã, lông phượng hoàng và gân rồng, phối với vỏ đũa làm bằng các loại gỗ phong phú trên toàn thế giới."

Có vẻ như việc đo đạc đã kết thúc khi chiếc thước bạc thôi cựa quậy xung quanh người tôi. Ông chủ tiệm bắt đầu mò mẫm trong các kệ tủ nhỏ xung quanh ông.

"Thường do không ai biết trước mình dùng loại đũa gì, ta thường sẽ đưa ra một số lượng lớn đũa phép để thử nghiệm. Sẽ có một cảm giác đặc biệt khi tìm được chiếc đũa thích hợp, tuy nhiên có tốn chút thời gian, mong cháu sẽ kiên nhẫn tìm cùng ta."

Được mấy chốc, ông ấy đã đưa cho tôi một chiếc đũa phép. Giống y hệt đũa phép của những bà phù thủy trong Phù Thủy Xứ Oz.

Tôi cầm lên cây đũa đầu tiên do ông Ollivander đưa.

"Những đứa trẻ thường có tâm trong sáng. Vì vậy bao giờ, ta cũng đưa đũa lông bạch kỳ mã đầu tiên. Bạch kỳ mã tượng trưng cho sự thuần khiết, ma thuật từ những cây đũa có lõi từ lông bạch kỳ mã đều tốt đẹp và ổn định."

Trong mấy cây đũa phép đầu tiên, tôi thường xuyên làm đổ vỡ mọi thứ xung quanh chỉ bằng cách vẩy đũa. Ở sự đổ vỡ cộng dồn lên này, ông Ollivander tìm thấy niềm vui và giáo sư Sprout thì tìm được kỷ niệm năm xưa. Còn tôi và bố phải chờ dài cổ.

"Mong ông Ollivander sẽ có chỗ ngủ cho bố con tôi..." Bố tôi ngáp một hơi dài.

"Ngài cứ đùa. Ta nghĩ sắp được rồi."

'Sắp được' của ông ấy là 8 cây đũa. Bây giờ số đũa tôi vừa thử đã đủ xây 3 cái cầu Da Vinci và ông vẫn đang định cho tôi thử hết bộ sưu tập đũa bạch kỳ mã có trong cửa tiệm.

"Kén chọn với loại gỗ đũa nhỉ..."

"Ừm...Cháu còn nhỏ tuổi, vậy cháu đã có mục tiêu cuộc sống nào chưa ?" Ông hỏi, trong lúc mò tìm thêm mấy cây đũa phép nữa.

"Cháu thì đơn giản thôi. Cháu không muốn làm ông to bà lớn gì cả. Cháu chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, thanh tịnh, thứ mình muốn và thứ hợp với mình đều là một. Nói chung là không phải lo âu chuyện gì. Cô đơn một chút cũng không sao."

"Ồ. Lần đầu ta thấy ước mơ lạ đời như thế đấy. Cháu có quyết tâm với ước mơ này không ?"

"Đây chính là ước mơ cả đời của cháu. Ngoài ra cháu cũng đặt niềm tin tuyệt đối vào đạo công bằng, vậy nên nếu nói vĩ mô hơn, cháu cũng muốn một xã hội công bằng."

Bà Sprout cười tươi roi rói.

"Vậy thì...gỗ mun sẽ hợp với cháu. Ta cùng thử đổi tiêu chí xem."

Vòng quẩn quanh lại lặp lại. Những cây đũa gỗ mun đều có màu đen tuyền. Hẻn nào mái tóc nàng Bạch Tuyết lại được miêu tả là 'đen như mun'.

"Thật sự hiếm gặp...một tâm hồn trưởng thành, có quan niệm rõ ràng...Hãy thử đũa phép này."

Ông Ollivander đưa cho tôi một cây đũa đen tuyền có khắc chữ, kiểu dáng trông rất 'công thái học'.

Một cảm giác sảng khoái chạy dọc cơ thể tôi khi tôi chạm vào cây đũa đen. Nó làm tôi nhớ về buổi sáng cuối tuần với trời lạnh của thủ đô Hà Nội, nằm trong chăn, chân tay sạch sẽ, cả người ấm áp. Từ đầu đũa phép trên tay tôi, tuôn ra những cành hoa hạnh nhân, vừa sống động, nhưng cũng vừa kỳ ảo như tranh của Van Gogh.

"Đây là đũa gỗ mun, 13 1/4 inch và cõ lõi làm từ lông đuôi vong mã. Hơi cứng, do cha ta làm từ rất lâu về trước." Cụ cười mỉm. "Đây là loài sinh vật chỉ có thể thấy được khi bản thân đã chứng kiến cái chết và cảm nhận được sự bi thương nó đem lại."

"Cháu sẽ có nhiều năm để tìm hiểu về cây đũa của bản thân, cháu ạ. Đó sẽ là một trong những trải nghiệm đáng quý nhất trong cuộc đời phù thủy của cháu."

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Giáo sư Sprout nói cách duy nhất liên lạc ra ngoai trường chỉ có cú. Để cho thuận tiện, bà khuyến nghị tôi nên mua thêm một con cú để chuyển thư và đồ đạc từ nhà đến trường, đồng thời làm thú cưng luôn. Nhưng cũng không bắt ép, nói tôi vẫn có thể dùng cú của trường.

Trước khi đi, bà để lại cho tôi một tấm vé tàu tốc hành tới Hogwarts. Nhà ga là nhà ga số 9 3/4 nằm ở cột trụ giữa nhà ga số 9 và 10 của nhà ga King's Cross ở Luân Đôn. Chỉ cần phi vào cột là được. Nếu sợ quá, thì có thể quan sát xung quanh, thấy ai mặc trang phục giống phù thủy hoặc định đi vào cột thì đi cùng họ.

"Hôm nay là ngày tuyệt nhất đời anh !" Bố tôi thỏa mãn nằm trên giường kể chuyện cho mẹ. "Thức ăn ở đó biết la hét ! Đồ vật ở đó có tri giác !"

Sáng hôm sau, biết là không còn bị mấy bức thư kia làm phiền nữa, gia đình tôi tạm biệt chú Winters để quay về nhà.

Để Vanessa và Holly không bị sốc, bố tôi lên kế hoạch giả vờ bảo với họ rằng tôi sẽ đi học trường nội trú ở khá xa, mặt khác bí mật rút hồ sơ của tôi. Nhưng cuối cùng đám trẻ cũng sốc. Vậy nên đã có cảnh tượng tôi bị hai đứa con gái ôm chân khóc tu tu giữa sân chơi trẻ con.

Ký ức của nguyên chủ tuồn về nhỏ giọt. Do khi 8 tuổi mới được nhận nuôi, tôi vẫn còn nhớ khá rõ quá khứ ở cô nhi viện.

Cô nhi viện này là một cô nhi viện khá lớn ở Luân Đôn, hình như tên là Wools, có kiến trúc lạnh lùng như một nhà thờ cũ. Mỗi cô nhi đều có một phòng nhỏ chừng chín mét vuông, đủ sắp một giường đơn, một bàn học và một tủ quần áo.

Tôi với lũ trẻ trong này cũng như bạn bè cùng lớp, chơi khá thân, nhưng qua nhiều năm đã mất liên lạc. Nguyên chủ hình như cũng không có ý tiếp tục với bọn họ, trong sổ danh bạ hoàn toàn không có số của các mẹ hay sơ.

Từ đó giờ tới cuối tháng 8, mỗi ngày, bố tôi đều chủ động xé lịch. Dường như bố tôi hào hứng với việc tới Hogwarts còn hơn cả tôi. Tôi cũng thế, đã sắp xếp đồ chuẩn bị đi cả tuần trước khi khởi hành, chỉ sợ bị thiếu đồ thì lại mệt thân.

Phía bên kia, Harry quay trở về nhà sau kỳ nghỉ mát cũng đang rục rịch gói đồ. Có lẽ vì sợ Harry dùng phép thuật, Dudley cũng không dám bắt nạt cậu nữa. Và thế tôi lại có thời gian nói chuyện với cậu ấy.

"Cậu tin không ? Tớ mù tịt về phép thuật, mà tới đó, ai cũng tay bắt mặt mừng, nói tớ hồi bé đã tiêu diệt một tên trùm khủng bố !"

"Oách xà lách ghê !"

"Theo bác Hagrid kể, ba má tớ bị lão ta giết chết, sau đó tớ được gửi đến nhà dì dượng. Đúng ra họ phải nói cho tớ về thân phận của tớ, nhưng họ lại giấu nhẹm suốt ngần ấy năm, bảo là ba má tớ mất do tai nạn xe cộ... Họ ghét mẹ tớ vì mẹ tớ là phù thủy !"

"Chắc họ sợ cậu bị đau lòng...và cũng sợ bị khủng bố nữa..."

"Nhưng nói thật, tớ không thích bọn họ. Dudley...thì cậu biết đấy, hay bắt nạt tớ. Tớ chỉ mong ngày 1/9 đến thật nhanh để tớ đến Hogwarts thôi..."

"Bố tớ thì rất thích những chuyện kỳ ảo. Hay là hôm đó đi cùng với tớ đi, nha ? Tớ nghĩ chúng ta cùng trở thành phù thủy như vậy thì thật phi thường !"

"Phải, siêu siêu phi thường ! Cậu là người duy nhất đối xử tốt với tớ, vậy thì khi đi học, cũng phải là bạn bè tốt !"

Tôi móc ngoéo tay Harry.

Trước kia, gia đình tôi có thành kiến lớn với nam giới.

Khi tôi nói có bạn, trước tiên đều hỏi tôi là bạn nam hay bạn nữ. Nếu là bạn nữ thì sẽ hỏi tiếp có ngoan ngoãn hay không, còn nếu là bạn nam thì cảnh cáo tôi chỉ nên dừng ở mức xã giao.

Cộng thêm tính cách cổ quái, tiếp thu những câu chuyện chia tay và lừa tình, tôi dần trở thành một tu nữ, trừ việc lướt điện thoại nhiều và không biết nấu ăn, ngâm thơ đánh đàn, thì cuộc sống của tôi chính xác là cuộc sống điển hình của một nữ tử thời phong kiến, e lệ thẹn thùng, đến bàn tay nam nhân cũng chưa chạm bao giờ.

Bây giờ tự nhiên thân với Harry, tôi hơi rối bời. Nhìn vào vẻ ngoài của cậu ấy, tôi có cảm giác như bản thân chỉ là đang thương hại người ta thôi. Một thoáng tội lỗi hiện lên trong lòng. Nhưng rồi khi nghĩ đến việc cả hai gặp nhau trong tiệm quần áo, có lẽ đây chính là định mệnh rồi.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Buổi tối cuối cùng, Harry xin đã chuyển sang nhà tôi, sáng mai sẽ đi luôn đến nhà ga.

Mọi căn nhà trên đường Privet Drive này trông rất nhàm chán, đều từ một khuôn đúc ra, hầu như phòng ốc đều như nhau, nhìn vào căn này là rất dễ dàng tưởng tượng căn khác như thế nào. Thế nên khi Harry chỉ vào cái hốc dưới cầu thang, nói nơi này là phòng ngủ của mình, tôi hiểu ra vì sao cậu ấy lại vừa lùn vừa cận nặng, cũng trách nhà Dursley vì sao đối xử với Harry tồi tệ thế.

Trên tầng hai nhà tôi có ba phòng lớn có thể dùng làm phòng ngủ. Trong đó đã có một phòng của tôi và một của bố mẹ rồi, phòng còn lại vì không ai dùng nên đã trở thành phòng làm việc của bố tôi.

Tôi hơi ngại việc nam nữ ngủ chung giường, đã lôi thú bông và một tấm chăn mỏng xuống. Dù sao trên tầng hai lót thảm, chân lên đây không bao giờ bẩn, lại có thêm một tấm thảm lông lớn nữa nên cũng rất thoải mái. Còn giường ngủ để cho Harry, cậu ấy xứng đáng được hưởng chăn ấm nệm êm hơn tôi nhiều.

Harry lay tôi dậy vào bảy giờ sáng, và cả hai đứa bắt đầu kiểm tra lại đồ.

Cậu ấy mang một vali, một túi du lịch lớn và một lồng cú lận. Để đỡ cho cậu ấy, tôi nhét cái túi du lịch vào vali của mình. Còn vali của cậu ấy là loại kéo đi được, có thể dùng dây thép buộc lồng cú vào tay kéo vali khi đến nơi. Còn khi ở trên xe thì mọi thứ cho vào cốp, cậu ấy ôm cú ngồi ở ghế sau cũng được.

Tôi cứ tưởng nước Anh rộng lớn thế nào, hóa ra cũng chỉ ngang Việt Nam thôi (dù bản thân Việt Nam cũng rất rộng lớn). Từ Little Whinging tới Luân Đôn cũng chỉ tốn một tiếng hơn vừa đi xe vừa dừng chân, bằng quãng đường từ nhà tôi về nhà bà ngoại, vẫn là ở trong Hà Nội.

"...Bà ấy bảo là đâm vào cái tường này."

Bố tôi lo lắng nhìn bức tường siêu cứng. Nếu đi nhanh như lời bà Sprout nói, tôi sẽ bị thương không hề nhẹ.

Vì vậy chúng tôi quyết định chờ một lúc xem có phù thủy khác đến không. Dù sao từ giờ đến lúc tàu lăn bánh cũng còn nhiều thời gian.

"...Đầy nhóc muggle, biết ngay mà..."

Từ 'muggle' nhanh chóng được ra-đa âm thanh đời nhà Tống của tôi bắt được. Tôi vỗ vào bắp tay Harry, chỉ cậu ấy nhìn đến một người phụ nữ mập mạp, tóc đỏ hoe, cùng bốn đứa con trai đều tóc đỏ, cao lêu nghêu. Xung quanh bà và những người con, lại đều có những đốm sáng như đom đóm !

"Harry ! Cậu có thấy xung quanh bà ấy có cái gì bay bay không ?" Tôi kéo áo Harry, thì thầm.

"Không. Tớ chẳng thấy có gì cả." Harry đáp, chăm chú nhìn gia đình nọ.

Lạ thật nhỉ...

"Hẳn là phù thủy !" Bố tôi reo lên khi thấy mỗi người đều đẩy rương và chuồng cú.

"Má ơi, con muốn đi..." Một bé gái nhỏ ôm lấy người phụ nữ.

"Thôi nào, Ginny, con chưa đủ tuổi." Bà ấy vỗ đầu cô bé. "Percy, con đi trước đi."

Nghe lời người mẹ, anh chàng trông thư sinh nhất trong bốn người con trai nhanh chóng lao vào giữa bức tường gạch.

Tôi và Harry nín thở.

Cuối cùng, anh ta chỉ mất hút vào đó.

Cả nhà tôi há hốc mồm.

"Fred, tới phiên con." Bà ấy nói với một người con trai tóc đỏ trong ba người còn lại.

Một trong số đó nói: "Con không phải Fred, con là George...Thật tình, thưa bà, bà tự xưng là mẹ của chúng con, vậy bà không thể phân biệt con là George sao ?"

"Xin lỗi con, George à."

"Đùa tí thôi, con là Fred."

Anh chàng Fred nhanh nhảu phóng vào bức tường trước khi bà mẹ kịp phản ứng. Người anh em song sinh của anh chàng cũng nối gót theo.

"Trước kia em bảo muốn có một cặp sinh đôi đấy !" Bố tôi ghẹo mẹ tôi. "Xem họ quậy ghê chưa kìa."

Ánh mắt của người mẹ tóc đỏ lướt xung quanh sân ga một chút, sau đó bị bắt trọn bởi chuồng cú của Harry.

Bà ấy kéo đứa con trai và con gái còn lại đến gần chúng tôi.

"Ô, anh chị lần đầu đưa con đến Hogwarts à ? Hẳn anh chị là phụ huynh muggle."

"Hai đứa bé dễ thương ghê. Thằng Ron nhà tôi cũng mới toanh."

"À, thưa chị, chúng tôi vẫn hơi ngại chút ấy mà..." Bố tôi gãi đầu. "Tự nhiên đâm vào tường như thế thì mạo hiểm thật."

"Anh chị đừng lo. Anh chị và hai cháu cứ chạy về phía trước, coi như không có gì đi. Khi đó sẽ vào được sân ga. Sau đó tôi cũng sẽ chỉ anh chị cách ra ngoài. Điều quan trọng là anh chị không nên lo sợ, khi đó dễ bị chặn lại. Vài lần rồi sẽ quen thôi."

Sau đó, Harry và mẹ nuôi tôi đánh liều đi trước.

Vẻ lo sợ của bố tôi dần biến mất khi Harry và mẹ tôi đi vào bức tường một cách mượt mà.

"Đó, cũng đơn giản thôi mà. Vì anh chị là phụ huynh học sinh nên được phép vào trong này."

Tôi nhìn bố. Bố nhìn tôi. Cả hai cùng nhau đi những bước dài như chạy về phía trước.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Hiện giờ, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh. Tôi cố nhòn qua cửa sổ để nhìn lại sân ga, thấy bố mẹ tôi đang vẫy tay. Có lẽ từ giờ đến kỷ nghỉ Giáng Sinh sẽ rất buồn rồi.

"Vậy giờ là giải thoát rồi nhé ! Hì hì."

Tôi nhìn Harry mà cười.

Cậu ấy cũng nở nụ cười vô tri.

Không mất quá nhiều thời gian để chúng tôi tìm được toa trống. Biết đi tàu sẽ khá lâu, tôi đã mang sẵn sổ vẽ. Tôi ngồi vẽ, Harry nhìn cảnh vật, đôi khi sẽ hỏi nhau vài câu về trường học.

Harry dường như có rối loạn âu lo. Cậu ấy sợ mọi thứ xung quanh, thường xuyên nghĩ ra nhiều viễn cảnh xấu trong đầu. Chủ yếu là cậu ấy sợ phải nhục nhã trước mặt mọi người.

"Mọi thứ đều có lối thoát mà, Harry. Cậu đừng căng thẳng quá."

Chừng một lúc, cánh cửa toa mở ra. Đó là đứa em áp út trong nhóm anh em tóc đỏ vừa nãy.

"Toa này còn chỗ không bồ ? Mình tìm mãi mới thấy toa này."

"Cứ thoải mái đi." Tôi trả lời.

Cậu ấy lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Harry. Chưa ngồi ấm chỗ, hai anh em sinh đôi của cậu ấy đã vào nói chuyện.

"Ê, Ron, tụi anh lên toa giữa nhe. Thằng Lee Jordan có một con nhện lông khổng lồ ở trên đó."

Họ là người giúp chúng tôi sắp đồ khi mới vào tàu. Khi đó, họ đều nhận ra Harry, vẻ mặt rất hào hứng.

"...ừ." Ron làu bàu.

"Khi nãy chẳng nói gì...Bây giờ, tụi này giới thiệu nhé ! Tụi này là Fred và George Weasley. Còn đây là Ron, em trai tụi này (họ cùng chỉ vào người tóc đỏ còn lại trong toa). Còn em gái kia là..."

"Em là Gwendolyn Son."

"Ố ồ, Wendy, dễ thương làm sao !" Người còn lại kêu lên. "Hẹn gặp lại mọi người nhé !"

Hai người họ cùng tần số não, nhe răng cười rồi lách qua toa kế. Cánh cửa ngăn toa đóng lại ngay sau đó.

Tới lúc này, Ron mới sốt sắng nhìn sang bên cạnh.

"Bồ là Harry Potter thật hả ?"

"...ừ..."

"...chậc, mình cứ tưởng anh Fred và George trêu mình. Chắc bồ có cái...cái...ơ..."

Ron chỉ lên trán mình.

"...Cái sẹo, ừ, mình có sẹo."

Harry vén tóc mái lên, trên trán có một cái sẹo hình tia chớp.

Khi ngủ dậy, thấy tóc cậu ấy bù xù, tôi thấy có sẹo thật. Trẻ con ai cũng nô đùa, không thể tránh có những vết sẹo. Khi 10 tuổi tôi cũng từng vô tình cứa tay vào cạnh bảng, dẫn đến một vết sẹo khá rõ ở cánh tay, nên nghĩ chắc cũng bình thường. Không ngờ đây lại có liên quan tới chiến tích của cậu ấy.

"Vậy cái chỗ đó là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đã...."

"...ừ..."

Harry buồn buồn.

"Ron, mình nghĩ bồ đừng nên gặng hỏi Harry nữa. Cậu ấy đang buồn kìa."

"Ơ...phải !" Ron chột dạ. "Mình xin lỗi nhé, mình tò mò thôi..."

"Không sao đâu." Harry xốc lại tinh thần. "...Mình cũng tò mò về gia đình bồ. Cả nhà bồ đều là phù thủy hả ?"

"Nếu là gia đình mình thì toàn là phù thủy thật. Còn họ hàng các thứ thì hên xui thôi à. Má mình hình như có một họ hàng làm kế toán hay sao á..."

"Ồ...bố mình mà được làm con nhà bồ là cười không nhắm được mắt luôn."

"Thế á ? Khi nãy mình thấy ba bồ trông muggle lắm ! Muggle mà thích phù thủy thế ư ?"

"Bố mình mê phép thuật lắm. Toàn sưu tầm phim công chúa này nọ thôi."

"À...Mình chắc chắn ba mẹ Harry...không còn rồi..."

Ron nhìn Harry như thể một người songg phẳng đang nợ cậu ấy mấy chục triệu mà không trả ngay được. Sau đó cậu quay qua tôi.

"Hai muggle đó hẳn là ba mẹ của bồ. Gia đình bồ nhận nuôi Harry à ? Sống với muggle thế nào ?"

"Gia đình cậu ấy chỉ là hàng xóm của mình thôi." Harry đáp. "Nhưng bố mẹ cậu ấy tốt lắm. Không như dì dượng của mình. Mình còn có một ông anh họ xấu tính nữa. Lắm lúc mình ước có được ba người anh như bạn."

"Năm người lận." Ron đính chính, mặt xị ra. "Mình là đứa thứ sáu đi học Hogwarts. Bao nhiêu áp lực đè lên người. Anh Bill và Charlie đã ra trường, một người làm đội trưởng đội Quidditch, một người từng là thủ lĩnh nam sinh. Bây giờ anh Percy là huynh trưởng, anh Fred và George tuy quậy nhưng mẹ chưa bao giờ phải lo về điểm số, mọi người cũng thích tích cách của mấy ảnh. Giờ mình không giỏi như mấy ảnh thì lại nhục. Đồ mình dùng toàn do mấy ảnh thải, hết áo cũ của Bill, rồi đến chuột của Percy, thậm chí đũa phép cũng là đồ cũ của anh Charlie..."

"Khổ thân."

Ron lôi trong túi ra một con chuột xám mập ú đang ngủ say.

"Mình tưởng bồ nuôi hamster hay gì đấy cơ. Cái này là chuột cống rồi !"

Ron lại thở dài. "Con này tên Scabbers. Chỉ biết ngủ thôi. Lắm lúc nó ngủ say quá, mình tưởng nó đi rồi. Vì anh Percy được thưởng con cú nhân dịp trở thành huynh trưởng, với lại muốn tiết kiệm nên bố mẹ thải cho mình con chuột này."

"Tằn tiện quá...trước kia...trước kia ở cô nhi viện, mình cũng hay phải mặc lại quần áo của các chị. Nhưng những đồ nào nên mua mới thì đều mua mới cả."

"Bồ là cô nhi sao ? Chắc hai cô chú kia là ba má nuôi của bồ hén ? Thế còn Harry, dì dượng của bồ như thế nào ?"

"Thì mình đã nói rồi. Họ đối xử tệ với mình." Harry cúi gằm mặt xuống sàn tàu. "Mình phải ở dưới chân cầu thang, phải làm việc nhà và bị mắng mỏ như cơm bữa. Cái áo mình đang mặc là áo của anh họ mình, anh ta thì toàn bắt nạt mình mà thôi."

"...cũng may là dì dượng chưa đánh đập hay bỏ đói cậu, Harry à. Nhưng mà những chuyện như thế này, tớ nghĩ cậu tránh mặt họ thì tốt hơn. Chắc họ rất ghét phù thủy nên mới cực đoan như vậy."

"...Xui cho bồ ghê...nhưng bây giờ vào Hogwarts rồi, ở trường tận 9 tháng...chắc sẽ đỡ hơn nhiều."

"Nhưng mình sợ quá. Mình sợ mình học hành không vào đâu."

"Bồ cứ an tâm đi, có khối người xuất thân muggle mà vẫn học giỏi kia kìa."

Ron an ủi.

Khoảng mười hai rưỡi trưa, khi bữa sáng trong bụng tôi và Harry bắt đầu biến mất, có tiếng xủng xoảng ngoài hành lang. Một bà lão má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi: "Dùng món gì hở các cháu ?"

Tôi định trả lời là không thay cho Harry vì đã có hai hộp cơm khá to mẹ tôi làm để ăn trưa.

"Tớ sẽ mua kẹo." Harry nhìn vào những thứ bánh trái bắt mắt trên xe đẩy của bà, sau đó nhìn tôi.

Nhờ số tiền lớn đột nhiên có được, Harry có đời sống khá tốt. Bằng chứng là cậu ấy đã có một núi kẹo nhỏ đủ loại để trên bàn gấp gọn. Có chocolate, chắc tôi sẽ xin cậu vài viên về ăn.

Nhưng mà để cái bụng được yên ổn, tôi gạt mớ kẹo vào góc bàn.

'Tớ nghĩ nên ăn đồ ăn trước rồi mới ăn đồ ngọt sau." Tôi lôi ra hai hộp cơm từ vali xách tay. "Ron, bồ không ăn gì à ?"

"À..."

Ron móc trong túi áo ra một gói lùm lùm và bắt đầu mở nó. Bên trong có bốn miếng bánh mì. Cậu gỡ miếng đầu tiên ra và nói:

"Má cứ quên là mình không thích thịt bò muối..."

Là kiểu bánh mì lát kẹp thịt đơn giản, có thể làm xong trong dưới 15 phút. Ở Việt Nam, tôi ăn bánh mì lát toàn chấm sữa Ông Thọ chứ chưa bao giờ ăn kiểu thế này. Thành ra, tôi cũng tò mò không biết ăn có ra gì không.

"Bồ ăn chung với bọn mình không ?"

Tôi ngỏ ý, mở ra hộp cơm do mẹ tôi làm.

Hộp cơm này đơn giản, không phải loại giữ nhiệt có nhiều ngăn, thực ra chỉ là một cái hộp đựng thức ăn bằng nhựa mỏng, lót tạm một miếng giấy bạc để giữ ấm, dán kèm một cái thìa nhựa dùng 1 lần và 1 đôi đũa gỗ ăn cơm phòng trường hợp tôi không quen dùng dao nĩa. Trừ cái đũa thì tất cả đều có thể vứt thùng rác (tất nhiên nếu bố tôi có mặt thì sẽ bảo giữ hộp nhựa lại để dùng dần).

Mẹ tôi không phải người Hàn Quốc, nhưng bố tôi khi còn trẻ từng làm nghề nấu ăn,nên đã truyền thụ lại cho mẹ rất nhiều công thức món ăn của Hàn Quốc nói riêng và châu Á nói chung. Món cơm hôm nay là cơm trộn Bibimbap, gồm cơm, rong biển, nước tương, dầu mè, vài loại rau củ, nấm, thịt băm và một trái trứng chiên hai mặt. Ăn một phần này chắc no đến tối.

Tôi đưa thìa cho Ron, còn mình thì dùng đũa xẻ trái trứng chiên ra làm hai phần.

"Bồ có đến tận hai cây đũa !" Ron ngạc nhiên chỉ vào tay tôi.

Tôi nhìn lại. Đúng thật là so với đũa phép, đũa ăn cơm có điểm khá giống.

"Đây chỉ là dụng cụ ăn uống của dân châu Á thôi. Mình dùng hai chiếc đũa này gắp đồ ăn, đặc biệt là những miếng nhỏ. Đũa phép mình chưa lấy ra dùng bao giờ....Bồ ăn thoải mái đi, mình có thể ăn đỡ cho bồ mấy miếng bánh mì."

"Thật sao ? Má mình làm khô lắm, tại phải làm vội cho cả nhà mà..."

"Nhưng mà mình thấy mẹ bồ rất tốt, và vẫn luôn quan tâm bồ. Bình thường mình thấy có một đứa con đã mệt lắm rồi, mà bà ấy có thể nuôi các anh của bồ thành tài, ghê thật !"

Với sức ăn của tuổi trẻ, mất không lâu để chúng tôi chiến hết sạch đồ ăn mang theo. Phần là vì háu ăn, phần là vì tất cả đều nôn nóng để được thưởng thức mớ kẹo ngọt bày trên bàn.

Trong lúc tận hưởng món khoái khẩu là chocolate, tôi thầm nghĩ, đã được gần nửa năm tôi tiếp nhận cơ thể này.

Tôi đọc khá nhiều ấn phẩm về xuyên thời không, đại khái cuối cùng vẫn khá mơ hồ. Thường nếu là xuyên không vào sách truyện, sẽ trở thành một số nhân vật nổi bật trong truyện, ví dụ như phản diện, sau đó đặt ra một mục tiêu cả đời nào đó, khi hoàn thành sẽ có thể quay về. Nếu là được triệu hồi từ thế giới khác thì cũng tùy thuộc. Và nếu là chuyển sinh thì cứ thế mà sống thôi.

Tôi rơi vào một trường hợp lạ lùng. Đây là thân xác của tôi năm 11 tuổi, nhưng lại ở thế giới khác.

Có lẽ cứ để đến đâu thì đến. Dù sao đây cũng là một thế giới vui vẻ, chứa đựng ước mơ cả đời của tôi.

Còn nữa, trước kia, năm 11 tuổi của tôi nhờ Creepypasta mà trở nên dở dở ương ương. Tôi để ý, khuôn mặt của tôi vẫn rất tròn, vẫn còn trẻ con. Khi đó tôi nhếch mép nhướn mày ra vẻ ta đây, bản thân thấy ngầu, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất tức cười (có lẽ đây chính là lý do tôi bị ghét). Nếu lúc đó tôi 16 tuổi, trông sẽ thuận mắt hơn, vì khi đó mắt lá răm lộ rõ, ánh nhìn lạnh lùng, vẻ mặt dọa người chính là mặc định, có thể đóng vai một người cao ngạo.

Chắc bây giờ tôi sẽ tỏ ra dễ thương một xíu xiu như tôi hay làm với người quen. Như thế sẽ hợp với bản mặt của tôi hơn. Sau đó lên 15 tuổi, cứ sống thật với bản thân vậy.

"...Wendy, tớ thấy từ lúc sinh nhật cậu cho tới hôm trước, cậu hay uống nước cam hoặc chanh. Chắc cậu thích vị chua nhỉ ? Lấy kẹo Giọt Chanh này !"

Harry nhặt nhạnh trong đống kẹo, được một nắm kẹo bọc giấy màu vàng.

"Cảm ơn cậu, tớ thích ăn chua lắm luôn ấy ! Nhưng tớ không thích đồ muối chua."

Tôi lấy kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng.

Chua nhức hàm luôn. Thế này mới là kẹo chua chứ !

"Thế cậu chưa ăn dưa chuột muối bao giờ à ?" Ron hỏi.

"Tớ nhìn màu thấy ghê ghê...với lại, tớ thích ăn hoa quả với kẹo hơn, hì hì..."

Trong lúc đang cười vô tri, cửa toa một lần nữa mở bung ra.

"Xin lỗi, có ai thấy con cóc của tôi không ?"

Cả ba lắc đầu làm cậu bé mặt tròn trước mặt mếu máo thêm.

"Tôi lại làm mất nó rồi. Nó cứ bỏ tôi mà đi hoài á !"

Tôi nói:

"Cậu đừng buồn. Có khi như thế lại là tốt cho nó...thôi vậy, làm chủ tớ đều nhờ duyên, có khi nó đang tìm cậu đấy. Đừng buồn, nha ?"

"Vâng...nhưng các bạn có thấy..."

Và cậu bé lại lắc đầu rời đi.

Chờ cho cậu bé khuất bóng, Ron mới bắt đầu nói: "Không biết tại sao lại khổ sở như vậy...Mình có thú cưng kiểu đấy thì chỉ mong nó đi thôi...hai bồ biết đấy, con Scabbers tội nợ đang ở trong tay mình !"

"Có khi đó là quà tặng của ai đó thì sao ?" Tôi dùng ngón tay rón rén sờ vào lưng con chuột đang ngủ lăn quay trên đùi Ron.

"Thôi thì, mình cũng sợ có khi hôm nay nó chết queo rồi. Hôm qua mình có lôi nó ra để đổi màu cho đỡ chán, mà niệm chú hoài mãi không được. Để mình cho hai bồ xem, coi nè..."

Ron lục lọi trong rương, lấy ra một chiếc đũa phép te tua, sứt mẻ, đầu đũa phất phơ trắng trắng

"Lông bạch kỳ mã gần bong rồi...chắc vẫn xài được..."

Ron vừa định vẫy đũa, cửa toa lại mở. Thằng bé mất cóc lại bước vào, nhưng lại cùng một đứa con gái. Cô bé có tóc nâu xù dày, mặc đồng phục Hogwarts.

"Có ai thấy một con cóc không ? Neville mất một con cóc."

Bộ não khốn nạn của tôi nhảy số, hình ảnh món đùi ếch chiên tuyệt hảo hiện ra trong ký ức.

Giọng cô bé oai oai như một bà chủ.

"Hồi nãy bạn ấy vào hỏi rồi. Tụi mình không thấy." Tôi trả lời.

Nhưng cô không thèm nghe, chỉ chăm chú cây đũa phép trên tay Ron.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Sau khi cô bé kia đi, đã để lại một Harry-mặt-nghệt và một Ron ghét cô bé đó ra mặt.

Câu thần chú bịp bợm làm Ron phát cáu hơn hẳn. Là anh Fred và George đã lừa cậu.

Cả nhà Ron đều bước vào Gryffindor. Theo lời cậu, mọi người đều nói đây là ký túc xá tốt, có tương lai. Bét hơn thì có Ravenclaw hoặc Hufflepuff, chỉ cần đừng là Slytherin thì vào chuồng gà ở vẫn OK. Bởi đây là nơi mà tên trùm khủng bố giết bố mẹ Harry từng thuộc về.

Quay lại về chuyện anh em, Ron có hai người anh đã tốt nghiệp. Anh Charlie thì đi Romania nghiên cứu về rồng, anh Bill thì đi châu Phi làm việc cho nhà băng Gringotts. Nói đến Gringotts, Ron nói mới có một vụ cướp gần đây, khả năng cao liên quan đến thế lực hắc ám, có người còn lo tên trùm khủng bố đã quay trở lại.

Harry co rúm người. Bệnh sợ hãi chưa gì đã tái phát. Tôi vươn qua bàn, dùng một tay vỗ đầu cậu ấy.

"Giáo sư Sprout nói với tớ là Hogwarts rất an toàn. Với lại, cậu là người lập chiến công, sẽ có người bảo vệ cậu mà !"

Chưa kịp bình tĩnh, lại một tốp nữa tới 'diện kiến' Harry.

Lần này, là một nhóm ba đứa học sinh. Tôi nhận ra ngay giữa là Draco Malfoy-thằng ôn mà bố tôi đã hẹn đánh ở tiệm quần áo. Theo sau là hai thằng nhóc to lớn lạ mặt.

"Ô." Cậu ta cười đểu. "Lại gặp mày rồi. "Con ranh con máu bùn."

"...Đừng nói thế chứ !?" Ron phản ứng ngay.

"Im đi." Draco nạt Ron như trên vai vế. "Tao nghe về nhà Weasley chúng mày rồi. Tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang, con thì nuôi không xuể ! Có khác mấy bọn muggle đâu ?"

Thằng nhóc vẫn chẳng khác gì hôm trước.

"Cậu...có vẻ không hiểu tiếng người nhỉ ?" Tôi đứng dậy. "Lời hôm trước nghe không lọt tai sao ?"

Thường, con gái phát triển sớm hơn con trai và tôi cũng thuộc dạng cao ngoại cỡ. Tôi tận dụng lợi thế, dùng chiều cao lấn át cậu ta.

"Tao không quan tâm loại như mày."

Cậu ta đi len qua tôi, vào trong hẳn toa, đưa tay đến trước mặt Harry, ngỏ ý muốn bắt tay làm quen.

"Tao là Draco Malfoy. Tao đã gặp mày ở tiệm quần áo. Bây giờ, trước mắt đừng vội kết bạn với những thứ mạt hạng (cậu ta nhìn tôi và Weasley). Sẽ có những gia đình phù thủy sang hơn."

Harry lạnh lùng đáp:

"Cảm ơn. Tao tự biết được đứa nào tầm thường và đứa nào không."

Và rồi gạt phắt bàn tay cậu ta đi.

"Chú~bé~đần~♪"

Tôi ngân lên.

Vì da trắng, nên mặt cậu ta đỏ thấy rõ.

"Potter, nếu tao là mày, tao sẽ cẩn thận hơn một chút. Nếu cứ tiếp tục giao du với những loại phế thải như vậy, mày sớm muộn sẽ đi vào vết xe đổ của ông bà già nhà mày thôi. Đừng để tương lại bị hủy hoại thế chứ ?"

"Nếu tôi là phế thải, chắc cậu là bãi rác rồi."

Cậu ta hít một hơi. Đôi mắt bạc trẻ con của cậu ta giáng vào tôi một ánh nhìn độc địa đầy gồng ép.

"Mày... Tao ban đầu luôn khoan nhượng mày, vì mày là con gái. Nếu mày là con trai, tao sẽ đánh mày nhừ tử..."

"Ô...nhìn cậu giống loại hay đánh con gái." Tôi cười, đặt tay lên má.

"Thôi, thôi...tao không rảnh đánh nhau với bọn mày...nhưng mà, tao vẫn chưa biết tên mày, con ranh."

"Gwendolyn Son. 'Son' không phải con trai**"

"Gwendolyn, Gwendolyn...tao nhớ rồi. Tao mong mày có ngày như hoàng hậu Guinevere***..."

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦

*'sly' trong Slytherin có nghĩa là quỷ quyệt, ranh mãnh.
**'Son' là phiên âm của một họ phổ biến của người Đông Á, Hán Việt là 'Tôn'. Về mặt chữ, trong tiếng Anh, 'son' nghĩa là con trai.
***Guinevere là hoàng hậu của vua Arthur. Có một truyền thuyết cho rằng bà chết vì bị thú rừng xẻ thịt. Cái tên Gwendolyn chính là biến thể từ tên của bà.

Fic này chủ yếu là wholesome, healing thôi nên đẩy quan hệ khúc đầu có hơi khoai mng ạ...Tiếng nam tiếng bắc loạn gần hết, chủ yếu do tôi đọc bản dịch Lý Lan nhưng lại là gái Hà Nội gốc nên hơi tẩu hỏa nhập ma :v

Thế nhé, GWBUA t viết mệt như chó. Xong viết về Hufflepuff cái tâm thanh tịnh chill hơn hẳn, ngày 1 chap là chuyện cỏn con =)) nma ko lâu đâu.

Chắc các fic khác t drop 1 tg v, chứ giờ dồn hết vào ả này rồi.

Minh họa đũa của Wendy (bỏ chữ đi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top