Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.6-Mùa Đông Ôn Kỷ Niệm Cũ. Nicholas Flamel, Trứng Rồng Từ Tay Kẻ Lạ Mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái với điều tôi lo sợ, tôi biểu hiện đặc biệt tốt trong lớp học.

Sau hai tháng quen với đũa phép, tôi dần làm chủ được các môn học. Đầu tiên là môn Thảo Dược nhờ hứng thú về cây cỏ, kéo theo là biểu hiện khá ở môn Độc Dược (dù Độc Dược khó nhẳn hơn Hóa Học nhiều, và tôi chúa ghét quy tắc Markovnikov). Kế đến, môn tôi thấy tự tin nhất là môn Biến Hình, bởi đây là môn Vật Lý kết hợp với phép thuật, tuy công thức khác, nhưng tôi rất nhớ cách dùng công thức nên vô cùng dễ thở. Nhờ môn Biến Hình tốt nên nó cũng kéo được tôi môn Bùa Chú, là một phiên bản đại trà hơn của Biến Hình.

Tựu chung thì hai môn tôi tốt nhất là Thảo Dược và Biến Hình, hì hì...hai môn còn lại do có lan quyên nên đỡ được phần nào thôi.

Tôi nhớ lại, hình như từ lớp 8 đến lớp 11, tôi là đứa con gái duy nhất theo khối tự nhiên. Chắc là do tìm được chân ái nên tôi mới lên như diều gặp gió vậy. Sẵn đà, tôi cũng đi mượn một ít sách về biến hình về để xem mà học dần.

Không biết có liên quan đến tuổi đời của tôi không.

Và tôi cũng không biết tuổi tôi giờ tính thế nào. Tuổi của thân xác này cộng với tuổi ở thân xác cũ ? Hay là tính từ 16 trở đi ? Vì sao mà tôi xuyên thời không ?

Tôi tạm gác suy nghĩ này khi chuẩn bị mang băng rôn ra cho mọi người cổ động trận Hufflepuff và Ravenclaw. Tôi đưa cho mọi người trong đội Quidditch xem, kết quả là họ đều khen chúng tôi làm rất đẹp, nhìn rất có tinh thần.

Đội Quidditch nhà bao gồm bảy thành viên chính thức: 2 tấn thủ, 3 truy thủ, 1 thủ môn và 1 tầm thủ; số lượng thành viên dự bị không quá 5. Trong đó, huynh trưởng Truman và Goodison là tấn thủ, anh Diggory là tầm thủ, còn lại tôi không nhớ tên, nhưng đều là những người có thể lực tốt.

Nhà Ravenclaw khá chậm chạp. Có lẽ là họ bàn chiến thuật rất kỹ, nên thường, họ nghĩ nhiều hơn đánh, nhưng mưu kế rất hiểm. Nhà Hufflepuff thì có lối chơi khá thân thiện, những quả bóng bludger từ Hufflepuff phối hợp với tốc độ của Ravenclaw thì chỉ có tác dụng chắn đường chứ không làm ai bị thương cả.

Kết quả, Hufflepuff thắng suýt soát.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Giáo sư Snape bị thương ở chân.

Harry kể, nghi ngờ ông ấy muốn lấy cắp cái gói ở hành lang cấm. Bởi ông ấy có nhắc đến quái vật gì đó khi được thầy Filch băng bó. Vậy thì hẳn là do con chó ba đầu kia gây ra. Có khi hồi Halloween, cũng là ông ấy chủ động thả quỷ khổng lồ để gây nhiễu loạn, sau đó lẻn vào hành lang.

Thậm chí, hình như ông ấy muốn giết Harry.

Một kiểu giáo viên điên rồ. Tôi hơi sốc, không nghĩ là một giáo viên có thể làm ra chuyện vi phạm đạo đức đến thế. Đại khái là hình như ông ấy nguyền cái chổi của Harry trong trận đấu Quidditch với nhà Slytherin, khiến nó mất kiểm soát.

Dù gì thì giáo sư Snape vẫn được toàn bộ các học sinh đánh giá là giáo viên hung ác nhất trong số các giáo viên dạy ở Hogwarts. Ông không chửi mắng hay đánh đập, chỉ dùng giọng đều đều, lạnh băng thì thầm những điều tồi tệ nhất, cay nghiệt nhất, móc mỉa từng đứa học sinh một. Còn không ngần ngại gửi những đứa ông không ưa đến chỗ giám thị Filch, và nhiệt tình trừ điểm của các nhà trừ Slytherin.

Chắc ông ấy hận đời lắm.

Trong công cuộc đì học sinh, giáo sư hình như thích nhất là đì Harry. Chẳng trách sao cậu ấy lại có ác cảm với ông.

Tháng 12 đến, cũng là lúc tôi bắt đầu thấy tuyết.

Tôi sống ở Hà Nội, dù có lạnh đến run cầm cập thì cũng chẳng có tuyết. Ngày nhỏ, tôi đều muốn một ngày được xem tuyết là thứ huyền diệu như thế nào.

Tuyết giống như đá bào rơi từ trên trời xuống. Còn lại, nó cũng phiền như trời mưa. Trên người dính tuyết, ban đầu thấy không ướt, khi vào nơi ấm rồi thì cả người ướt nhẹp. Chưa kể, lội tuyết còn khó gấp trăm nghìn lần lội nước mưa trong giải bơi Hà Lội.

Mọi kỳ vọng hồi nhỏ của tôi bay sạch. Đúng thật là mùa lạnh, chỉ có nằm đắp chăn cả ngày là thích nhất.

Bên cạnh đó, có một sự cố mà tôi không ngờ xảy ra lại đã xảy ra.

'Người anh cả' đáng kính Liên Xô đang trên đà sụp đổ.

Là một người yêu lịch sử, những sự kiện chính trị-quân sự nổi bật của thế giới tôi đều đã thuộc lòng hết. Nhưng những sự kiện kỳ diệu bên giới pháp thuật đã làm tôi quên bẵng mất giai đoạn lịch sử hậu Chiến Tranh Lạnh vốn không phải là trọng tâm trong các giáo trình lịch sử cấp trung học.

Đến cuối năm 1991 này thôi, lá cờ Liên Xô trên nóc Điện Kremlin sẽ bị hạ xuống, chủ nghĩa cộng sản sẽ mất đi người đi đầu.

Dù đây là sự kiện tất yếu do đường lối lãnh đạo chủ quan, duy ý chí của tầng lớp lãnh đạo Liên Xô đương thời, nhưng sống trong lúc chỉ chờ mấy ngày nữa sẽ có hung tin, làm tôi đột nhiên cảm thấy tiếc rẻ. Có những sự kiện đáng tiếc mà một người xuyên thời không như tôi thèm khát muốn thay đổi nhưng hoàn toàn không thể.

Tới kỳ nghỉ đông, tôi muốn bảo Harry về ăn Giáng Sinh, nhưng cậu không muốn về gặp nhà Dursley, nên thành ra chỉ có tôi và Hermione về nhà (và cả nhà Hufflepuff nữa).

Sau sự cố quỷ khổng lồ, tôi, Harry, Ron và Hermione trở thành bộ tứ nguyên tử. Nếu không phải vì tôi khác nhà, chắc bộ tứ này sẽ trở thành bộ tứ siêu đẳng.

Ngồi trên toa tàu, Hermione nói với tôi rằng mình cần tìm người tên Nicolas Flamel.

Chịu! Hỏi Stalin Lenin Hitler này nọ tôi còn biết. Chứ hỏi mấy người trong giới phù thủy hay từ thời cận đại đổ xuống thì tôi gần như mù tịt.

Hermione cũng có hứng thú với tri thức giống tôi. Không chỉ thế, phụ huynh cô bé cũng là muggle như tôi, làm nghề nha sĩ. Cá kiếm lắm đấy. Nhưng hứng thú với tri thức của Hermione lại mang phần máy móc và ám ảnh hơn nhiều, vì cô bé coi tri thức như mạng sống, còn tôi thì xem cho vui, có mấy nội dung về súng đạn, thiên văn và vẽ vời thì tôi xem kỹ hơn.

Bố tôi hào hứng đón tôi ở sân ga 9 3/4. Tôi chào tạm biệt Hermione, lên xe về thẳng nhà.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Không ngờ rằng ở phố Privet Drive, tuyết rơi rất ác và dày hơn cả ở Hogwarts. Thế nên mấy ngày nay tôi chỉ có ở nhà, đến cả sang nhà Dursley tôi cũng lười.

Dudley học ở trường Smeltings. Cậu cũng đang trong kỳ nghỉ lễ, có khi mấy ngày nữa, thời tiết khá hơn thì cậu cũng sang đây chơi thôi.

Mấy ngày ở nhà, tôi nhìn lại bản thân. Mấy hôm trước tôi tự nhiên cảm thấy, hình như da tôi thật sự rất trắng, hình như chỉ thua Malfoy chừng 1 tông. Khi trước, trong lớp tôi cũng có nhiều bạn da trắng, phát sáng, chắc chẳng qua do ở phương Tây thích da ngăm bánh mật; hoặc có cơ địa bị ửng đỏ khá nhiều, nên tôi tự nhiên thấy bản thân nổi bật lên.

Và còn nữa, ngũ quan thực ra không tệ như tôi nghĩ.

Thế nên tôi quyết chơi ngu một ván, cắt mái hime*. Tôi chán cái tạo hình cũ để từ hồi 4 tuổi lắm rồi.

Cắt mái hime không khó. Xoẹt hai phát là xong. Chẳng qua, độ dài ngắn của mái cần phải cân nhắc kỹ.

Sau đó tôi thất vọng. Cắt xong ngang quai hàm, tôi từ Nanno con cô Hằng Đại Nam trở thành Yumeko made in China.

Tôi cứ đành để vậy do phần tóc cắt khá dày, không đủ vén lại. Không biết nếu để cái mái bằng dài hơn rồi rẽ ngôi thành hime không mái, không biết có đỡ hơn tí nào không.

Đúng như tôi dự đoán, mấy ngày sau, Vanessa, Holly và Dudley đều đến, mỗi người mang một món quà nhỏ. Tôi ở Hogwarts không kịp làm gì, may mà bố mẹ tôi cũng chuẩn bị ít quà, coi như là do tôi tặng.

Dudley nhìn có vẻ không vui lắm, chỉ là gượng cười. Chắc do tôi đi xa, và ở trường Smeltings, cậu đã gặp nhiều chuyện xấu.

Tôi nghĩ với tần suất gặp mặt ít ỏi này (chưa đến nửa năm), chắc tôi và bọn họ sẽ sớm xa mặt cách lòng. Dudley thì không nói, chứ Vanessa và Holly...có khi lại lặp lại lúc tôi lên cấp 2.

Nhắc tới xa lìa, cô nhi viện Wools (theo bố mẹ tôi miêu tả, đây là một nơi khá lạnh lùng với lối kiến trúc kiểu cổ lỗ sĩ) hình như gần đây đang chuẩn bị giải phóng mặt bằng để xây một tòa nhà văn phòng.

Vào ngày cuối cùng của năm, họ gửi đến cho tôi một thùng đồ. Trên bì thư đi kèm có ghi đây là những đồ cũ tôi để lại, trong lúc cố gắng vào đây thu dọn để chuẩn bị rời đi, các mẹ đã phát hiện ra được.

Trong thùng các tông, ngoài vài con thú nhồi bông cũ bẩn, rách nát và vài quyển truyện cũ ra, còn có một cuốn sổ đen và một cái hộp thiếc đựng bánh quy.

Chắc chắn bên trong có kim chỉ, hoặc vài thứ đồ lặt vặt gì đấy.

Đúng là lặt vặt thật. Trong hộp, có mấy thứ đồ trẻ con: một cái yo yo đỏ, một cái harmonica và một cái bảo vệ đầu ngón tay dùng trong may vá** màu bạc.

Truyện thì cũng không có gì khác lạ. Còn cuốn sổ thôi.

Cuốn sổ màu đen, bìa da, bọc góc bằng kim loại gỉ sét. Trên bìa sổ có ghi Tom Marvolo Riddle, đằng sau là một dòng chữ nhỏ 'Cung cấp bởi Nhà sách & Văn phòng phẩm Winstanley, 1941, đường Vauxhall'

1941! Khi này, Thế Chiến II đang bước vào cao trào. Một món đồ cổ quý giá. Có lẽ trong này sẽ có ghi chép gì đó về cuộc sống thời chiến (nếu như trước đó tôi không lỡ xé hay bôi xóa gì).

Trái với mong đợi, cuốn sổ chỉ ố vàng, chẳng có chữ nghĩa gì cả. Dựa vào kiểu đóng gáy, thì khi xé sẽ để lại giấy, nhưng nhìn vẫn còn nguyên vẹn lắm.

Kỳ lạ ghê. Chắc là đồ giả cổ rồi.

Nhưng tôi nhớ, mình cũng cần một quyển sổ để ghi nhật ký. Vừa hay luôn. Thế là tôi lại khỏi phải chi tiền đi mua sổ.

Tôi mới chỉ tập được thói quen ghi nhật ký được một tháng ở năm 2023. Nói là nhật ký, thực ra nó là một tổ hợp của sổ nhắc việc, sổ tính tiền, sổ vẽ và cuối cùng mới là sổ nhật ký. Do gặp quá nhiều bất ngờ nên tôi quên khuấy mất.

Ngoài việc bố tôi luôn đòi tôi mang theo những cái cây biết động đậy từ ký túc xá về, kỳ nghỉ đông của tôi khá bình thường.

Tôi quay lại trường, mang theo cái harmonica và quyển nhật ký mới, cùng ít quà cho Harry, Ron và Hermione.

Harry trong kỳ nghỉ đã cố lẻn vào khu vực cấm của thư viện để tìm xem Nicholas Flamel là ai. Chẳng qua là do bác Hagrid lỡ nói ra cái tên này, nên nhóm ba người từ lúc chuẩn bị nghỉ cho tới giờ đều cật lực tìm kiếm ông ấy.

Có hôm cậu được nhận cái áo choàng tàng hình, nên cậu mới dám tới khu cấm. Trong lúc đi về, Harry gặp một tấm gương mà khi nhìn vào, sẽ phản chiếu những điều mình mong muốn nhất. Cậu nhìn thấy ba mẹ của mình. Nhưng cũng từ sau lúc ấy, cậu thường xuyên gặp ác mộng về việc ba mẹ bị giết.

Hermione thay vì hoảng loạn với những cơn ác mộng của Harry thì lại hoảng loạn với hành động trốn ra ngoài của cậu hơn. Tại cô cũng giống tôi mà: tuân thủ luật lệ. Việc lẻn ra ngoài thật mạo hiểm.

Cái mái của tôi lại tiếp tục được mọi người khen xinh. Tôi không biết có phải xinh thật hay là do mọi người sợ tôi buồn nên nói dối. Nghe nói kiểu tóc hime sẽ làm tôn ngũ quan, nên trước tiên ngũ quan phải ổn thì trông mới tạm được.

Nhưng mà kiểu này vào mùa hè thì hơi chối, tại không buộc hết được. Chắc cứ để dài tiếp rồi làm lại cuộc đời thôi.

Đợt chạy băng rôn của tôi lại tiếp tục. May mà một nhà thì chỉ thi đấu ba trận một năm nên việc chạy KPI không kinh khủng lắm. Để tôi và các bạn cùng phòng có tinh thần làm việc, huynh trưởng Truman bồi dưỡng ngay cho phòng tôi mấy hộp chocolate ếch nhái. Hermione cũng cùng Harry và Ron tặng tôi mấy hộp nữa. Thành ra tôi chẳng có gì ngoài chocolate ếch.

Ngoài việc hay nhảy cà tưng ra thì ăn cũng ra gì và này nọ phết. Không kinh tởm như chocolate đồng tiền. Trong mỗi hộp đều có cả thẻ phù thủy ngẫu nhiên.

Nó làm tôi nhớ lại hồi xưa ăn bim bim Toonies để sưu tầm thẻ Pokemon. Tôi có thói quen tích trữ. Chỉ tiếc là mớ thẻ đó bị đứa cháu của tôi cuỗm sạch rồi.

Cả phòng tôi không có hứng thú với sưu tầm thẻ nên đưa tôi hết. Tôi nhớ hình như Ron cũng sưu tầm thẻ phù thủy, chắc khi nào đó sẽ đưa cho cậu xem, còn thiếu thẻ gì thì tôi cho.

"Tay bồ thơm thế !? Agrippa và Ptolemy đều là thẻ mình chưa có ! Cảm ơn bồ nhiều !"

Ron cảm ơn rối rít.

Nói đến Ptolemy, tôi nhận ra, có nhiều vĩ nhân giới muggle thực ra là phù thủy. Đây chính là động lực lớn nhất thúc đẩy tôi học môn Lịch Sử.

"Bạn cùng phòng mình cũng mở ra thẻ của thầy Dumbledore, thẻ Leonardo Da Vinci và thẻ Nikola Tesla nữa. Mình sẽ lấy thẻ Da Vinci và Tesla, còn lại bồ giữ nha."

"Mình mở ra thẻ thầy Dumbledore nhiều rồi." Thì ra Ron cũng tạch gacha. Cậu nhìn mặt sau thẻ một lúc. "Albus Dumbledore...hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts...đánh bại Grindelwald...công trình giả kim hợp tác với...Nicolas Flamel ?!"

Nghe cái tên bên cạnh, Harry và Hermione đằng sau đang mò sách như vớ được vàng. Họ đang tìm cái tên này mà.

"Mình đã bảo rồi, cái tên này quen lắm ! Mình mở ra gần chục cái thẻ thầy Dumbledore rồi mà !"

"À...cái tên này mình cũng đã từng đọc ở đâu đó !" Hermione lục sách trong cặp. "Quyển này mình mượn về đọc giải trí..."

Thoăn thoắt, cô đã mở ra trang sách ghi tên 'Nicolas Flamel' to chình ình.

"Ông ấy là tác giả của Hòn Đá Phù Thủy !"

Nghe đá não tôi lại auto mai thúy...

"...Giả kim thì mình thấy giả kim phương Tây chú trọng biến đổi vật chất còn phương Đông thì kéo dài tuổi thọ con người..."

Tôi gãi đầu nói.

"Hòn Đá Phù Thủy có cả hai công dụng này ! Đặc biệt, Nicholas Flamel vẫn còn sống và vừa ăn mừng sinh nhật năm 665 tuổi ở Devon !"

"665 tuổi...hình như là vào cuối thời Trung Cổ. Hẻn nào các cậu tìm mãi mấy cuốn gần đây mà không ra."

"Mình không ngờ tình cờ như vậy mà tìm ra ! Chính là nhờ tay bồ thơm !" Ron vui mừng nói. "Ước gì mình được hưởng ké bồ !"

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Sau đó, chỉ có đám chúng tôi tán hươu tán vượn về việc mình sẽ làm nếu có Hòn Đá Phù Thủy trong tay. Chủ yếu là chỉ muốn tiền thôi. Tôi cũng thuộc dạng tham tiền có tiếng mà, nếu không vi phạm pháp luật thì vẫn là OK. Phải có đủ tiền thì cuộc sống mới bình yên chứ.

Thế mà trận Quidditch sau lại là trận Gryffindor đối đầu Hufflepuff. Tôi đành trở thành kẻ địch của Harry một hôm.

Càng xui thêm cho Harry, là giáo sư Snape làm trọng tài trận này. Với sự thù ghét dành cho Gryffindor, chắc chắn Hufflepuff sẽ có lợi thế.

Bởi vì giáo sư Snape hôm nay làm trọng tài, nên ngoài Gryffindor và Hufflepuff nhiệt tình cổ vũ, còn có thêm cả một nhóm Slytherin đến xem Gryffindor diễn trò. Họ không cổ vũ ai cả, chỉ tập trung làm đội Gryffindor xuống tinh thần bằng những băng rôn và khẩu hiệu đầy tính khinh miệt.

Vượt qua sự đàn áp của giáo sư Snape và sự công kích của Slytherin, Harry thắng ngoạn mục.

Để mà nói, Hufflepuff thực ra không tốt lắm trong khoản Quidditch, thường quanh quẩn mãi ở hạng ba hoặc hạng chót. Vì vậy, tiếng xấu là kém cỏi của nhà lại càng vang xa.

Tôi nửa vui nửa buồn. Tại đội nhà thua thì buồn, mà bạn thân thắng thì lại vui.

Thầy Snape vì không đì được Harry nên đâm ra cáu bẳn-mà kiểu cáu bẳn của ông bằng cách nào đó vẫn khiến người ta biết được là ông không vui dù khuôn mặt của ông chẳng bao giờ nhúc nhích, có thể dọa cho người ta chỉ cần nhìn là đã sợ hãi tránh xa.

Cuối tháng 5 còn một trận cuối cùng là giữa Hufflepuff và Slytherin. Nghe nói họ chơi rất bạo lực, không từ thủ đoạn.

Giải Quidditch trường thực ra không được phân định bằng thắng thua, mà là bằng số điểm tích lũy được sau mỗi trận đấu. Nhà nào điểm cao nhất thì sẽ là hạng nhất và được cộng 50 điểm vào thi tranh cúp nhà, sau đó sẽ giảm dần theo cấp bậc. Mấy năm nay, Slytherin thống trị mọi bảng xếp hạng, dù nói Hufflepuff không thích ganh đua, nhưng lâu ngày thấy bọn họ hống hách, thật lòng tất cả thành viên nhà Hufflepuff không phải là Quan Âm Bồ Tát, không thể nhịn được, cuối cùng cũng phải nâng ly thề sẽ có ngày nghiền nát đám rắn kiêu ngạo đó.

Dù lời thề này có hơi xa vời, nhưng Harry dưới cương vị là tầm thủ trẻ nhất trong mấy thập kỷ trở lại đây vô hình chung đã gieo hy vọng cho Ravenclaw và Hufflepuff để mong có ngày Slytherin bị đá đít ra khỏi ghế hạng nhất.

Hy vọng này có hồi đáp thật. Vì nhờ bàn thắng này mà Gryffindor đã đứng nhất bảng. Trận cuối của Gryffindor-Ravenclaw và Hufflepuff-Slytherin đều làm tốt là được.

Ngay buổi chiều hôm đó, Harry lại thông báo cho tôi một chuyện động trời: cậu nhìn thấy thầy Snape đe dọa thầy Quirrell và hình như đã lên kế hoạch gì đó. Có vẻ nếu như thầy Quirrell còn cầm cự được thì chắc Hòn Đá Phù Thủy sẽ ổn.

Vì thế chúng tôi càng ngày càng đề phòng thầy Snape. Dù muốn hay không thì tầng hầm của nhà Hufflepuff gần lớp học của thầy và ký túc xá Slytherin, thế nên tôi cũng hay theo dõi nhất cử nhất động của thầy.

Tôi rất muốn nghĩ tốt về thầy, nhưng biểu hiện độc địa của thầy thật tình làm tôi thấy suy luận của Harry và Ron càng ngày càng đúng, càng nghĩ thầy Quirrell thực chất là một người rất kiên cường và dũng cảm.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Sự ham muốn đì học sinh của thầy Snape tỷ lệ thuận với độ xanh xao và gầy đi của thầy Quirrell.

Số là vì, kỳ thi cuối năm sắp đến.

Thật may, Hogwarts không có kiểm tra giữa và cuối kỳ, chỉ có một đợt cuối năm. Nhưng ngược lại, lượng kiến thức kiểm tra là không hề nhỏ. Kiểm tra kiến thức cả năm liền đó.

Hermione chính thức bật chế độ điên cuồng. Cô thật rất giống người em họ của tôi theo lời kể của bà nó: học đến quá nửa đêm, sáng dậy lại đi học, ăn cũng học, ngủ cũng học, cả ngày chỉ xoay quanh sách vở (kết quả là cô ấy bị bệnh nội tiết, dù mới 16 tuổi, tuy nét mặt thanh tú nhưng da dẻ và thần sắc như người đã mãn kinh).

Vì đây là kỳ thi đầu tiên ở lĩnh vực bản thân mới biết lần đầu, tôi cũng không dại gì mà dửng dưng, cố gắng học thật chăm chỉ, định hai ba năm sau nữa mới quyết định buông tay.

Thế mà sau khi tôi làm xong hết đề cương, tôi nhận ra cũng chẳng phải mệt xác ôn luyện gì nhiều. Đây chính là phong cách học cũ của tôi: trong lúc đang học kiến thức mới thì chủ động nhớ và hiểu tường tận ngay từ đầu, sau đó kỳ thi tới, chỉ cần làm qua một lượt đề cương để ôn lại kiến thức rồi vác xác đi thi là được.

Vì cách học này nên tôi rất nhàn hạ, tuy nhiên có một cái hại là tôi rất khó học môn xã hội. Tôi chỉ nhớ những chi tiết mình thích.

Trong lúc cùng nhau cố nhồi vào đầu kiến thức môn Lịch Sử Pháp Thuật với nhóm Harry ở thư viện, chúng tôi gặp Hagrid.

Ông giấu giấu diếm diếm một cuốn sách mà chúng tôi tưởng là thứ gì đó tối kỵ lắm, hóa ra chỉ là một cuốn sách hướng dẫn chăm sóc rồng.

Bởi vì bác Hagrid có góp công trong chuyện bảo vệ Hòn Đá Phù Thủy, dường như bác cũng biết ít nhiều về tình hình của nó. Thế nên nhóm Harry đôi lúc cũng cố gặng hỏi bác. Nhưng lần này nuôi rồng thì lại sang hẳn một phạm trù khác, bởi vì rồng đã bị cấm nuôi từ lâu-theo lời Ron.

Vì vậy, chúng tôi lóc cóc đi đến túp lều của ông. Nhìn từ bên ngoài, tất cả cửa sổ đều đóng màn kín mít, không biết bên trong có gì.

"Ai đó ?" Tiếng bác vọng ra.

Bác mở hé cửa cho chúng tôi vào, rồi vội đóng lại.

Tôi cởi phắt cái áo chùng ra, vì trong này nóng kinh khủng. Sinh nhật tôi đến cũng là tiết xuân phân 21 tháng 3, bây giờ là đầu tháng 4, tuyết tan hết, bên ngoài đã ấm lên. Nhưng bác vẫn đang để lò sưởi và đóng kín hết cửa nẻo như đang ở giữa mùa đông.

Thực ra bác chỉ hiến mỗi con chó ba đầu tên Fluffy để canh giữ bước đầu. Còn lại bác không biết, chỉ biết hầu hết các giáo sư trong trường (kể cả giáo sư Snape) đều góp công bảo vệ Hòn Đá Phù Thủy.

"Nếu giáo sư Snape có góp công thì việc gì thầy ấy phải đi trộm nó chứ ?" Tôi nói. "Lỡ bữa trước thầy chỉ đi kiểm tra thôi thì sao ?"

"Nói chung đây không phải là chuyện của trẻ con !" Bác cảnh cáo chúng tôi. "Cách trấn áp con Fluffy chỉ có bác và cụ Dumbledore biết, chúng bây khỏi phải lo!"

"Thôi vậy cũng được..." Harry nói. "Bác ơi, cháu mở cửa sổ ra nhé ? Nóng quá."

Tôi chịu lạnh khá tốt, chỉ sợ nóng thôi.

"Rất tiếc là không được, Harry à !"

Bác vừa nói vừa trông chừng ngọn lửa trong lò sưởi.

Tôi mặc sức nóng, cố ngó vào nhìn cái lò sưởi. Trong đống lửa, dưới cái ấm đun nước là một quả trứng to màu đen.

"Trứng rồng chắc luôn." Tôi nói."Bác có nó từ đâu vậy ?"

"Tối hôm nọ, bác xuống làng Hogsmeade để làm vài ba ly và chơi vài ván bài với người lạ. Hắn đem trái trứng ra đặt cược. Thú thực mà nói, hắn có vẻ vui mừng khi thua bài."

"Nhưng bác sẽ làm gì khi nó nở ra ?" Hermione hỏi.

"Thì...ta nuôi nó ! Sách bảo phải để trứng trên lửa, vì rồng mẹ thường phà hơi vào trứng. Khi con non nở ra thì phải cho nó uống một xô rượu mạnh trộn tiết gà mỗi nửa giờ...à, vỏ trứng đen này là trứng Hắc long Na Uy."

"Nhà bác có làm trang trại không mà bác mạo hiểm thế ? Mỗi nửa giờ lại một xô rượu trộn tiết, cháu nghĩ bác nên giao cho đâu đó đủ thẩm quyền."

Nhưng bác chẳng buồn nghe, khoái chí cời than lửa và ngâm nga một mình.

Bác Hagrid chỉ cơ một căn nhà nhỏ bằng gỗ, làm sao có thể nuôi rồng chứ ? Chẳng mấy chốc sẽ lộ ra thôi. Vì vậy Harry cũng có thêm một nỗi lo mới. Bởi trước kia, bác chính là người dẫn cậu tới với thế giới phù thủy.

Đã thế, bài tập làm xong lại có thêm bài mới. Tôi hay phải tái diễn lịch ngủ của năm 16 tuổi: tối ngủ lúc nửa đêm và sáng dậy lúc 7 giờ kém 15, trưa ngủ tầm nửa tiếng. Cũng may các giường của bạn cùng phòng đều có rèm che nên không bị việc học của tôi ảnh hưởng, cơ địa của tôi lại không dễ bị quầng thâm nên tôi và các bạn trông vẫn khỏe mạnh chán.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Mấy hôm sau khi tới chỗ bác Hagrid, bác lại gọi Harry đến xem trứng nở.

Trong tiết Thảo Dược, Harry cố tình chọn chỗ cạnh tôi để thông truyền. Cậu rủ tôi vừa xong tiết này thì đi xem luôn.

Con rồng nhỏ, về kích cỡ chắc nhỏ hơn con vẹt trưởng thành một chút. Đây là lần đầu tôi tận mắt thấy rồng. Không biết nếu nó lớn lên thì sẽ hùng vĩ như thế nào.

Chúng tôi hứng thú nhìn con rồng nhỏ khịt mũi, từ miệng xẹt ra những tia lửa.

Nhưng bác Hagrid biến sắc khi phát hiện có ai đó đang lén nhìn vào.

"Là Malfoy !" Harry kêu lên. "Khi nãy bọn mình nói chuyện ở ngoài hành lang, nó đứng gần bọn mình nhất !"

"Dở rồi ! Kiểu gì thằng ôn đấy cũng đi chim lợn, nó ghét bọn mình nhất mà..."

Trong suốt một tuần sau, dù không đánh động gì, nhưng Malfoy luôn mang một cái gì đó rất lạ lùng, nhưng khoan khoái. Với kinh nghiệm của tôi trong việc giải quyết những hiểm họa ngay từ trong trứng nước, tôi khuyên bác Hagrid nên đưa nó ra khỏi trường càng sớm càng tốt, nếu không chỉ thiệt cho bác thôi.

Nhưng bác không đồng ý vì nghĩ nó còn nhỏ quá.

Chỉ trong một tuần, con rồng đã to gấp ba lần. Sàn nhà bác Hagrid vì chế độ ăn kinh khủng của nó mà đầy vỏ chai và nồng nặc mùi rượu và cồn, trong góc bếp còn có tiết gà đỏ lòm (tôi còn vừa định xin bác để mang đi xào ăn với lòng mề). Bác không quan tâm, chỉ lo chăm bẵm con rỗng như thể dính bùa mê.

"Bác à. Sau hai tuần nữa chắc nó sẽ to hơn cả cái nhà này, và thằng Malfoy có thể đi mách cụ Dumbledore bất cứ lúc nào !" Harry rào trước.

"Thả nó ra tự nhiên không yên tâm...hay là bác giao cho...Ron, bồ nói anh bồ ở Romania nghiên cứu về rồng đúng không ? Mình nhớ na ná thế."

"Ô! Bồ sáng suốt thiệt, anh Charlie ! Gửi cho anh Charlie cũng rất được !"

Sau một hồi suy nghĩ, bác Hagrid mới quyết định đồng ý cho Ron gửi thư cho anh cậu.

Sang tuần, anh Charlie mới gửi thư hồi âm. Anh nói không tự về lấy được, nhưng bạn của anh sẽ tới lấy vào nửa đêm thứ Bảy trên tháp thiên văn.

Có cái áo tàng hình là đồ gia truyền của Harry, nên cậu cũng không ngại việc này.

Nhưng không may rằng, Ron bị cắn, mà hình như nanh rồng có độc, nên cậu bị sưng to tới mức không thể không tới bệnh xá chữa trị. Cùng lúc đó Draco tới cười nhạo cậu ta, lại vơ luôn cuốn sách có kẹp lá thư của anh trai Ron đi.

Tất cả hốt hoảng. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, chẳng có gì có thể che giấu được. Có lẽ nó chỉ đang chờ thời cơ để bắt thóp chúng tôi. Vì thế tôi đã chuẩn bị kịch bản sẵn sàng để ăn vạ ngược lại với giáo viên. Dù tôi chắc chắn sẽ chỉ phải ăn kem dừa của cô Sprout, nhưng không chắc chắn rằng thằng Malfoy sẽ chim lợn với giáo sư nào.

Ký túc xá Gryffindor ở trên tháp cao còn ký túc xá Hufflepuff ở tít dưới hầm. Harry thấy đường đi không tiện, vả lại không muốn kéo thêm tôi vào vì phi vụ nguy hiểm này, nên đã bảo tôi không cần đi theo làm gì. Nhưng tôi vẫn khá sợ, không hiểu vì sao bác Hagrid không tự thân mang cái thúng đi, vì dù sao, bác cũng là một nhân viên nhà trường, có thể hoạt động vào giờ này.

Ngồi làm bài giết thời gian trong bồn chồn lo âu, tôi thầm mong cậu không gặp chuyện gì xấu...

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

*tóc hime là kiểu mái như thế này:


**cái bảo vệ đầu ngón tay là cái này:

Tôi cũng có 1 cái bằng nhựa:

Cái này là để nhét vào đầu ngón tay cho kim không đâm vào. Với lại, cái đầu để xỏ chỉ của kim loại to nhỏ gì mà nếu chọc lâu thì cũng đau vl á. Tôi hơi tiếc vì lúc đang may búp bê không nhận ra công dụng của cái củ l này nên thành ra tay đau vải đái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top