Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Bị tấn công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tiết học đầu tiên của cả đám diễn ra vô cùng thuận lợi. Jocelyn còn được giáo viên môn độc dược khen tấm tắc vì kiến thức độc dược phong phú. Tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cô liên tiếp kiếm điểm về cho nhà Gryffindor khiến đám Slytherin liếc lác cả mắt. Cứ liếc đi cô không bận tâm đâu! Lily cũng chẳng kém cạnh, cả hai cô gái tranh nhau giơ tay xoay giáo sư như chong chóng.

"Celyn à~ Sao em có thể hăng hái học như thế chứ?" James đang nằm ườn trên chiếc chổi bay của cậu than vãn với cô. Học với lũ Slytherin ấy thật chẳng ra sao mà, chúng cứ nhắm tới Gryffindor nhất là thằng Snivellus đấy.

"Em thấy rất vui mà. Giáo sư giảng rất lôi cuốn!" Jocelyn xít xoa khen lấy khen để tài giảng bài của giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Ôi Merlin nó cuốn thật sự!

"Chẳng vui gì cả. Thằng Snivellus cứ nhắm tới bọn anh." James làu bàu. Bên cạnh Remus cũng khúc khích cười cùng Peter đang nhảy chân sáo theo cả lũ. Riêng tên Sirius hoàn toàn đi luôn đằng sau cách cô xa mấy mét.

Chắc cô thèm vào cậu ta!

Jocelyn liếc James: "Đặt biệt danh chế giễu tên người khác không hay đâu anh James." Lũ nhóc này phá quá rồi.

"Vậy phải chính nghĩa như quý cô đây mới hay sao? Kết bạn cùng lũ kẻ thù Tử Thần Thực Tử?" Sirius dùng chất giọng đầy sự mỉa mai và khinh miệt của mình.

Ủa? Tên đó cách xa cô lắm mà? Sao vẫn nghe được vậy?

Tai thính như chó!!

Mà hình như dạng Hoá Thú của cậu ta là con chó.

Jocelyn không thèm nhìn cậu ta quay mặt đi nhanh về phía trước với cây chổi của mình. Tên chết dẫm này là có ý gì? Nói cô là một Gryffindor nhưng phục tùng Chúa Tể Hắc Ám? Giỏi ra đây đánh nhau với bà này bà chấp mày luôn!!

"Này sao cậu cứ bắt nạt em gái tôi!" James quay qua càu nhau với Sirius. Em gái dễ thương thế này đến Remus còn thích, sao tên này có thể lúc nào cũng trêu chọc em gái cậu.

Sirius nhún vai: "Ai biết được? Hỏi cô ta."

Cả bọn lắc đầu. Rốt cuộc hai người này khúc mắc ở đâu? Sao cứ một người khiêu khích một người giận dỗi thế.

Khi tất cả học sinh năm nhất ra đến sân học bay để tập trung thì đã thấy Jocelyn đang đứng nói chuyện với giáo sư McGonagall. Hai người họ rất thoải mái trò chuyện, đôi khi còn cười khúc khích với nhau. Chúng đột nhiên thấy giáo sư cười xoa đầu Jocelyn.

"Ôi Merlin? Cái gì đây?"

"Tôi không nhìn nhầm chứ?"

"Giáo sư vừa cười?"

[...]

"Con có năng khiếu bay rất tốt. Nếu không ngại con làm thành viên đội Quidditch chứ?" Giáo sư McGonagall hơi ái ngại khi hỏi một câu như vậy với một bé gái lại là học sinh của nhà Gryffindor.

Jocelyn mỉm cười cong mắt nhìn bà: "Được chứ ạ."

"Con sẽ chơi vị trí nào ạ?"

Giáo sư nghe vậy rất vui. Bà không muốn để bọn trẻ năm nhất bị thương nhưng mấy năm nay đội Quidditch của Gryffindor sa sút lắm rồi. Với cả mầm giống tốt như vậy bà rất muốn đào tạo.

"Con chơi vị trí nào cũng được."

"Con muốn chơi Tầm thủ nhưng con thấy anh James hợp hơn tại tay anh ấy khi vươn ra sẽ dài hơn con. Vậy con chơi Tấn thủ?" Jocelyn ngẫm nghĩ. Dù sao cái vị trí đó cũng rất hợp với cô. Cô bay nhanh được và nếu được cô còn có thể đánh trái Bludgers nữa. Jocelyn không ngại đánh thẳng cái trái Bludgers vào đầu tên khiêu khích cô đâu.

"Ta sẽ bàn cái này với James sau. Học ngoan nhé con gái." Giáo sư McGonagall xoa đầu Jocelyn một cái rồi lại quay về phòng làm việc của mình. Cô hứng khởi vẫy tay chào bà. Jocelyn vốn mới chỉ chơi Quidditch với James có mấy lần thôi, nhưng cơ rất thích cảm giác được bay lượn và kĩ thuật của nguyên chủ vô cùng điêu luyện.

Quả nhiên là con nhà nòi!!

Sau khi giáo sư McGonagall đi thì giáo sư Hood cũng đã chạy đến. Bọn sư tử vô cùng tò mò xem cô đã nói chuyện gì với giáo sư McGonagall thế nhưng chúng phải nhịn xuống chờ về phòng sinh hoạt.

Có vẻ như giáo sư McGonagall đã nói gì với giáo sư Hood nên giáo sư bảo Jocelyn đứng một bên xem tạm. Giáo sư Hood dặn nếu có ai vướng mắc gì có thể hỏi Jocelyn.

Cô ngồi dưới gốc cây nhìn mấy chú sư tử năm nhất học bay, đứa thì xoay như chong chóng, đứa thì giật giật mãi chẳng chịu bay. Giáo sư Hood đang réo tên chúng hướng dẫn, chổi của trường cũ quá rồi.

"Làm một ván chứ?" James đột ngột bay xuống phía cô. Cậu ngỏ lời đề nghị làm một ván bay như sáng nay. Với cây chổi cũ của trường kia sao? Hơi nguy hiểm nhưng Jocelyn vốn rất hiếu thắng. Tuy tính cô nhẹ nhàng nhưng hiếu thắng ăn sẵn vào máu nhà Potter rồi.

Jocelyn nắm lấy tay James bật dậy cười toe toét: "Được!"

Lũ sư tử nhỏ vẫn đang bận rộn với việc ngồi thăng bằng trên cán chổi hoàn toàn không để ý về phía James và cô chuẩn bị phóng chổi bay khắp trường. Chỉ có Lily là nhìn thấy cả hai đang bay bay thử chổi thôi. Cô nàng gắt gỏng lẩm bẩm: "Toàn dậy hư Celyn."

Cô ngồi trên cây chổi cũ kĩ của trường. Hơi khó chiều nhưng cũng khá dễ điều khiển. James thì đã làm quen cây chổi từ lâu, cậu vươn người bám lấy cây chổi chuẩn bị sẵn sàng để đua.

3...

2...

1...

"Xuất phát!!!" Cả Jocelyn và James đồng thời hét lên rồi phòng vụt đi. Hai anh em ăn ý hiểu đường đi nước bước của đối phương. Mục tiêu của cả hai đều là mười vòng quanh Hogwarts, điểm đến cuối cùng vẫn là Remus Lupin.

James có vẻ như rất tậm tâm vào cuộc đua lần này. Cậu nhóc chưa thua ai bao giờ trừ em gái Jocelyn. Đúng hơn là cô hoàn toàn áp đảo James về bộ môn cưỡi chổi bay. Tuy dáng người Jocelyn nhỏ bé nhưng chính vóc dáng ấy giúp cô thiên về tốc độ và kĩ năng cưỡi chổi vô cùng điêu luyện.

"Cố lên!!"

Dưới kia đám sư tử con đã chú ý về bên này. Sao không để ý được...hai cái chổi phóng vun vút cơ mà. Lily cũng ngưỡng mộ nhìn hai cây chổi liên tiếp thay phiên nhau bay vòng quanh trường.

Giáo sư Hood cực kì hứng thú nhìn về bộ đôi Potter kia, hoàn toàn quên việc hai đứa đang làm là trái nội quy. Có vẻ năm nay Quidditch sẽ không còn nhàm chán nữa rồi.

"James, anh có cảm thấy gì không?" Jocelyn vẫn luôn có cảm giác không an ổn lắm sau khi bay được ba vòng. Cứ như thế lực xấu xa nào đó đang nhìn chằm chằm bọn cô. Từ từ tiếp cận rồi biến mất vậy. Cô rất lo sợ James sẽ bị làm sao. Cậu chàng này làm sao thì sau này ai đẻ cứu thế chủ?

James ngoái lại nhìn Jocelyn đăm chiêu. "Không có. Em thấy không khoẻ sao?"

Tại sao lại không có? Cô với James luôn gắn kết với nhau vì cả hai là song sinh. Cô cảm thấy bất an thì cậu chàng cũng sẽ cảm nhận được. Có khi cậu chàng nhạy hơn cả Jocelyn. Là cô nghĩ nhiều sao?

"Baubillious!!!"

Jocelyn trợn mắt phóng thật nhanh áp sát James sau khi nghe thấy có người hô to bùa chú. Đây là bùa chú tạo sét. Đứa nào chơi mất nết thế không biết. Nhưng James vẫn hoàn toàn không để ý đến việc có người tấn công.

"James! Có người đang tấn công." Cô hét to lên. Bọn cô mới bay được có tám vòng. Còn hai vòng nữa nhưng nếu cứ mặc kệ nguy hiểm thế này James sẽ bị thương mất. Jocelyn hoàn toàn không biết là tên áo choàng đen đứng dưới tán cây lùm xùm kia có ý định nhắm đến cô.

"Baubillious!!"

Lại một lần nữa bùa chú được bắn ra từ đầu đũa phép. Và lần này Jocelyn bị đánh trúng. Cứ nghĩ rằng hắn nhắm vào James, ai ngờ lại nhắm vào cô không chút phòng bị đâu. Má nó, vừa mới ngày đầu đi học đã phải vào bệnh thất.

Trước khi hai mắt cô nhắm nghiền Jocelyn thấy James hốt hoảng quay chổi đỡ lấy cô. Cái tên hiếu thắng không màng nguy hiểm này. Con trai anh sau này cũng y hệt vậy, đáng ghét, người cô đau muốn chết, như có dòng điện giật qua vậy...

[...]

"Ư..." Cô mơ màng mở hai mắt đón nhận ánh sáng chiếu vào. Merlin ơi, chói!! Người cô vẫn đau nhức thế không biết.

"A! Celyn." Jocelyn nghe thấy giọng nữ. James chuyển giới à!? À đâu giọng này quen quen. Lily đúng không nhỉ?

Cô quay qua phía bạn nữ kia. Mái tóc đỏ rực rỡ.

Đúng là Lily rồi. Jocelyn còn tưởng James chuyển giới.

Jocelyn thều thào. "Lily."

Cô bạn nắm lấy tay cô hoảng sợ.

"Ôi Merlin, cậu không biết đâu....cậu làm mình lo muốn chết..." Khuôn mặt Lily đầm đìa nước mắt. Jocelyn thấy có lỗi quá, làm mỹ nữ khóc mất rồi. Không làm gì được cô đành cố gắng mỉm cười tươi nhất có thể như an ủi cô nàng.

Lily nhìn cô cười càng khóc to hơn. Không còn hai má núm đồng tiền rạng rỡ nữa, không còn đôi mắt long lanh nữa, không còn Jocelyn tươi tắn nữa. Trước mặt Lily là một nụ cười thiếu sức sống, đôi mắt đầy sự tiêu cự cùng mệt mỏi, Jocelyn cứ như sắp tàn đời tới nơi vậy. Làm cô nàng sợ chết khiếp!

"Celyn!" James vén màn nhìn thấy cô tỉnh rồi thì hốt hoảng chạy lại bên kia của cô. "Em có sao không? Anh xin lỗi...là tại anh..nên em mới.."

Jocelyn hai tay có hai ngươi ôm. Đôi vợ chồng tương lai à, làm ơn tay cô, đau.

"Em không sao. James đừng tự trách, là em không tránh kịp..không phải James đỡ em xuống sao. Em phải cảm ơn James." Cô mở miệng an ủi xong thằng nhóc trước mắt thì có chút khát. James vội vàng đỡ Jocelyn ngồi dậy, kê hẳn một cái gối sau lưng rồi lấy cho cô một cốc nước ấm.

Một lúc sau Jocelyn thấy Remus, Peter cùng tên chết dẫm Sirius Black kia bước vào bệnh thất.

Sao lại có tên kia?

Bộ cậu ta muốn thấy cô sống dở chết dở à?

"Các cậu đến thăm Celyn sao?" James bật dậy. Jocelyn đã phải nhọc lòng an ủi đôi vợ chồng tương lai này gãy lưỡi họ mới chịu không tự trách bản thân.

Nhìn vẻ mặt tươi như ông mặt trời của James. Cô lại cảm thấy hơi áy náy. Là vì cô ở bệnh thất nên James hầu như chẳng chơi với ba người còn lại trong Bộ Tứ mà chỉ bám dính lấy chăm sóc cô.

"Lily nè, cậu mau về thay đồng phục với làm bài tập đi chứ. Học một ngày rồi, cậu phải mệt lắm." Jocelyn nhìn sang Lily, cô nàng còn chưa thay bộ đồng phục ra nữa. Mái tóc cô nàng rối bù rồi, gương mặt cũng lem nhem.

Lily không cam lòng: "Mình...vậy mai mình ghé thăm cậu."

"Tạm biệt Lily."

"Tạm biệt Celyn."

Sau khi trao cho nhau cái ôm tạm biệt. Lily cũng nhẹ nhàng đi về kí túc xá. Jocelyn quay qua nhìn James đang cười đùa với Bộ Tứ, họ có thể ra ngoài mà. Trong này chật chội thế làm sao có thể để họ bày trò.

"James à, anh ra ngoài chơi nhé. Em muốn ngủ thêm chút nữa." Cô đuổi khéo James. Tuy Jocelyn không buồn ngủ, nhưng để ba người kia mãi trong bệnh thất cũng không hay. Cô không muốn họ vì cô mà gò bó trong bệnh thất.

James nhìn Jocelyn một lúc. Thấy ánh mắt đuổi người của cô liền hiểu vấn đề. James ngay lập tức cùng ba người kia đi khỏi bệnh thất.

Phù.

Jocelyn thở dài dựa lưng vào cái gối sau lưng. Đũa phép cô đâu rồi nhỉ? À trên bàn. Cô cầm chiếc đũa phép trong tay...cứ có cảm giác rất sai. Lại liếc hai bàn tay cô nó bỏng rát và không cảm nhận được dòng chảy ấm áp chiếc đũa phép nữa. Rốt cuộc là cô sao thế này!?

———oOo———

Jocelyn cứng người. Này đừng nói cô sẽ không còn là phù thuỷ nữa nhé!?

Happy newyear nhé 🎉
Xin lỗi vì mình chúc hơi muộn tại Tết mình bị kéo đi khắp nơi xong còn bài tập nữa nên đến tận hôm nay mình mới ổn định được nhịp độ để chỉnh sửa truyện cho mọi người.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top