Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Làm hòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jocelyn ôm theo một chồng sách về Độc Dược vừa chôm được từ chỗ Snape về, bên cạnh có Lily hai mắt sáng rực tấm tắc khen quyển "Truyện cổ Grimm" của cô cho mượn. Đối với hai con người này, có lẽ sách chính là chân ái.

"Celyn à." Giọng nói của James vang lên một cách yếu ớt. Jocelyn kinh ngạc quay đầu lại xem lại nhìn thấy một mình James đang đứng gãi đầu, tội lỗi nhìn cô và Lily.

Jocelyn thở hắt một cái, cuối cùng cũng tìm cô rồi? Cô còn tưởng sẽ không tìm cơ chứ.

"Anh cần gì?" Nhìn có vẻ biết lỗi của bản thân rồi nhưng cần xem xét thái độ khi xin lỗi có chân thành không?

James ngắc ngứ một hồi, nói: "Anh xin lỗi Celyn.  Đáng lẽ ra anh không nên thô lỗ như vậy...từ nay Celyn cứ kết bạn với Snivellus, à không, Snape, anh không ngăn cản nữa..."

Cái giọng điệu dễ thương này là sao đây? Ngại ngùng hả?

Jocelyn bật cười, cô đưa mắt nhìn James một hồi. Nói: "Anh James lại đây giúp em, chồng sách này nặng quá."

Hai anh em nhà này chính là không cần nói sẽ tha thứ hay không cho đối phương biết. Chỉ cần nhìn biểu hiện của đối phương là họ đã đoán ra rồi....Được sinh ra cùng một nhau là điều đẹp đẽ nhất trong lòng hai anh em Potter.

James chạy vội về phía Jocelyn không cần biết bản thân lôi thôi bao nhiêu cứ thế đỡ chồng sách dày cộp kia cho cô, cô mỉm cười chỉnh lại cho anh trai ngốc nhà cô cổ áo bên trong rồi khoác tay cậu đi vào trong phòng sinh hoạt.

Lily bên cạnh tuy không ưa James nhưng cũng mừng thầm trong lòng vì thấy Jocelyn trút bỏ được chút gánh nặng trên mặt cả ngày hôm nay. Có lẽ James cũng không tệ?

[...]

Khi cả Jocelyn cùng James cười đùa bước vào từ phía cửa phòng sinh hoạt, đám sư tử nhỏ được một phen mắt này đá mắt kia há hốc mồm không tin được. Làm gì có chuyện nào phi hợp lý như sáng giận nhau chiều làm hòa không? Nhất là trong trường hợp tin hai người cãi nhau gay gắt đã lan ra toàn trường? Đương nhiên là không thể tin được!

James đặt chồng sách xuống dưới thảm gần lò sưởi cho cô rồi tưng tưng nhảy về phía Bộ Tứ. Trước khi đi còn không quên thơm má Jocelyn một cái rồi mới cười toe toét đi mất.

Jocelyn nhướn mày nhìn một loạt ánh mắt kì lạ nhìn mình, cô thắc mắc: "Mặt mình dính gì sao?"

"Không, không có gì. Kì lạ, kì lạ...." Jocelyn nghe thấy mọi người lẩm bẩm với cô rồi lại im lặng làm việc của họ. Cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà quay qua đọc nốt cuốn sách lúc nãy đang đọc dở ở chỗ Snape.

Bên kia, James hớn hở chạy lại xô hẳn Sirius đang ngồi nằm thành một đoàn. Remus bên cạnh thấy cậu hớn hở như vậy thì gấp cuốn sách vào, nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình.

"Nhìn cậu vui thế này hẳn là Celyn đã tha cho cậu đúng không?"

Hai mắt James sáng rực như lửa, cậu khoa chân múa tay kể lại lúc ấy Jocelyn như thế nào cho đám bạn nghe. Nghe xong Sirius xùy một cái rõ to, cậu chàng gắt gỏng: "Có tí chuyện cũng phải làm quá lên."

James nheo nheo mắt, cậu quên mất anh chàng này đấy. Từ hôm gặp nhau anh chàng này đã tỏ ra không hề thích Jocelyn rồi, bộ em gái cậu gặp Sirius rồi à? Hai người hiểu nhầm gì sao?

"Cậu thấy em gái tôi có đẹp không?" James thâm thúy hỏi cả ba người kia một câu.

Remus cong cong khóe mắt: "Rất xinh."

Peter cũng reo réo: "Rất đẹp mới đúng, tôi chưa gặp ai đẹp như cậu ấy."

"Con nhỏ chả có gì đẹp!"

"Hả!?" James đang thưởng thức những lời tán dương mà bạn mình dành cho cục cưng nhà cậu, khi nghe đến câu này không chỉ cậu mà Remus lẫn Peter đều kinh ngạc quay qua.

"Con nhỏ chả có gì đẹp!" Sirius khoanh tay đứng trước Bộ Tứ Đạo Tặc.

James Potter chính thức há hốc nhìn thằng bạn mình vừa nhận xét em gái cưng của cậu. Thằng này đui à?

"Cậu có vấn đề về thẩm mỹ sao?" James hốt hoảng hỏi.

Sirius nheo mày: "Không đẹp thì chính là không đẹp. Cái gì mà thẩm mỹ chứ!?"

James liếc mắt nhìn Remus bên cạnh rồi thở dài. Rốt cuộc là sao kia chứ?

Jocelyn Potter nghĩa là nhà vô địch. Cô bé là đứa bé kém James Potter hơn mười phút, phải nói cô bé vô cùng nổi tiếng luôn, không ai không biết cô bé cả. Nhưng vào mắt Sirius Black đây thì lại là kiểu một đứa khoe mẽ, kiêu ngạo, đáng ghét y hệt Severus Snape.

James xoa xoa cằm nói với giọng không vui: "Tại sao cậu lại ghét em tôi vậy?"

Thấy Sirius cứ ngập ngừng cậu còn nghĩ ra hàng trăm cách ép cung cậu ta thế mà chỉ thấy cậu ta thở dài.

"Con nhỏ chơi với tên lập dị kia." Sirius vừa muốn nói vừa không muốn nói cuối cùng đành tìm bừa một lí do cực vô lí để trả lời.

James cũng lạy luôn bạn mình. Em gái cậu, cô bé xinh xắn, đáng yêu, có hai núm đồng tiền nhí nhảnh, vô cùng dịu dàng, lúc nào cũng bao che lỗi lầm cho cậu, luôn nhẹ nhàng căn dặn cậu. Đáng yêu là thế, xinh đẹp là thế mà vào mắt Sirius cứ như con nhỏ nào nhập em gái cậu không bằng.

Nghe xong cái lý do củ chuối kia James cũng có chút đồng tình với tên này, vì cậu cũng ghét Snape, coi như tạm được. Nhưng...

"Cậu mà bắt nạt em tôi thì coi chừng tôi đó." James kiêu ngạo khoanh chân ngồi phịch xuống bên cạnh Remus rồi cả đám lại tiếp tục trò chuyện rôm rả về Quidditch.

Một ngày lại trôi qua, những thứ xáo trộn cũng bắt đầu quay về quỹ đạo vốn có. Căn phòng ngủ của Jocelyn và Lily xuất hiện thêm hai cô bạn mới, là do hai cô bạn xin chuyển sang đây khi nghe giáo sư nói một phòng bốn người trong khi phòng cô chỉ có hai người.

Jocelyn mừng thầm, sau này cô không còn phải sợ ma nữa rồi.

Hai cô bạn thân thiện giới thiệu.

"Chào, mình là Marlene McKinnon." Cô bạn với màu da màu oliu tàn nhang, cùng đôi mắt xanh lục và mái tóc vàng gợn sóng lên tiếng đầu tiên. Jocelyn mỉm cười thân thiện chìa tay ra với mong muốn bắt tay.

Marlene thấy thế cũng bắt lại. Bắt tay nữ thần khó lắm đấy nhé!

"Mình là Mary Macdonald. Hân hạnh." Jocelyn lại nhìn sang cô bạn bên cạnh. Mary có xương gò má cao, đôi mắt xanh sáng, chiếc mũi thon, làn da không tì vết và đôi môi chúm chím khiến nhiều nam sinh đáng mơ ước.

Xinh đẹp tuyệt vời! Jocelyn thỏa mãn bắt tay hai mỹ nữ mới chuyển vào phòng.

Cô vui vẻ: "Mình là Jocelyn Potter, bên cạnh là Lily Evans. Hai cậu thực sự rất xinh."

Hai cô bạn sửng sốt, nữ thần vừa khen họ xinh? Đời này họ không còn gì nuối tiếc nữa đâu.

"Xin được giúp đỡ nhé Celyn và Lily." Mary tinh nghịch nháy mắt với cô và Lily.

Từ nay phòng ngủ không còn hai người nữa mà thêm hai cô bạn mới vào. Jocelyn cũng đỡ sợ ma hơn, tiếng cười đùa trong phòng cũng xua đi sự nhàm chán khi chỉ có hai người, từ đó cô lẫn Lily đều bớt chú ý vào sách hơn.

Cả bốn đi đâu cũng có nhau, giống hệt một Bộ Tứ phiên bản nữ vậy.

[...]

"Celyn ơi, cậu có thể nào đừng cắm cúi vào cuốn sách độc dược được không?" Marlene chán trường nằm ườn ra giường nói vọng ra chỗ Jocelyn đang ngồi ở bàn đọc cuốn sách mà cô vừa chôm được của Bậc Thầy Độc Dược tương lai.

Jocelyn nhìn Marlene một cái rồi cười tươi rói: "Không thể nào đâu. Mình đang đọc dở."

"Mình thán phục cậu thiệt. Cả ngày cậu cứ ăn, học, đọc sách, bám theo Snape nhà Slytherin, nói chuyện với Potter và Lupin, ngủ, rồi lại lặp lại." Mary chống cằm nhìn hai đứa bạn cuồng sách một cách buồn tẻ rồi nuốt nước bọt nói tiếp. "Cậu không thấy quá lãng phí sao?"

"Lãng phí sao?" Jocelyn trầm ngâm đôi chút. Lãng phí hả? Cô thấy việc trước mắt mà cô có thể làm là nổi trội và cố gắng học hành sau này còn nghiên cứu cách cứu James và Lily. Điều đó là điều cô muốn, không hề lãng phí tí nào.

Jocelyn thấy ngồi mãi cũng không ổn, ngoài trời đã là tháng mười, gió bắt đầu se lạnh và bệnh cảm cúm cũng lan rộng. Cô cũng muốn chơi Quidditch nhưng gió như này thật không phải ý hay để chơi bộ môn bay trên trời.

Cô đề nghị: "Bọn mình có thể xuống bếp của trường để xin một ít đồ ăn vặt?"

"Wao!" Đôi mắt Mary cũng Marlene sáng như đèn pha ô tô chĩa về phía Lily cùng Jocelyn. Cô mỉm cười gấp quyển sách lại nhìn sang Lily đang có vẻ không tình nguyện lắm kia.

"Thôi nào Lily, thả lỏng chút thôi. Dù sao cánh cửa vào phòng bếp cũng không bí mật gì cho cam." Thấy Jocelyn đứng về phe Mary cùng Marlene, Lily ngao ngán đồng ý, gấp cuốn sách vào quàng khăn rồi đi khỏi phòng ngủ.

Khi cả ba đã tươm tất áo ấm đầy đủ, bọn họ vẫn nhìn thấy Jocelyn đừng đợi bọn họ, không một trang bị ấm áp nào hoàn toàn phong phanh với bộ đồng phục sơ mi của trường. Cả ba không khỏi ngạc nhiên, không lạnh à...?

Thấy ba cô bạn nhìn mình như vậy Jocelyn mỉm cười lắc tay: "James bên ngoài, mình mượn đồ anh ấy."

À, ra là vậy. Cả ba không hẹn mà gật gù. Cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm, từ khi trời bắt đầu trở lạnh là Jocelyn Potter cùng James Potter  đã bắt đầu san sẻ quần áo mùa đông cho nhau như một thói quen rồi. Vì là năm nhất chưa trổ mã nên vóc người của cặp sinh đôi hoàn toàn giống nhau, chỉ khác Jocelyn gầy và thon gọn hơn James.

Kể từ khi cặp sinh đôi kia làm hòa, dân Gryffindor ngày nào cũng chứng kiến cảnh tượng James đeo khăn quàng màu xanh cỏ của Jocelyn, đôi khi còn đeo cả bịt tai màu hồng, lúc còn có cả găng tay con thỏ làm phụ kiện. Còn Jocelyn thì mặc liền hai cái áo ngoài của trường, một cái của cô một cái của James, đeo bịt tai màu nâu ấm áp cùng với cái khăn quàng màu đỏ đô thêu tên James, thỉnh thoảng họ còn thấy Jocelyn mặc áo len của James và đi hai chiếc dép cọc cạch đề tên khác nhau.

Có vẻ có anh em sinh đôi cũng tốt? Nhưng phải đáng yêu như Jocelyn hoặc chí ít đẹp trai như James thì còn chấp nhận được.

Jocelyn vừa ra khỏi phòng ngủ nữ sinh đã chạy vèo xuống chỗ James và Bộ Tứ đang ngồi, cô ôm chầm lấy James lầm bầm: "Lạnh quá vậy?"

"Celyn? Đồ em đâu?" James ôm lấy người cô xoa xoa, mùa đông mà mặc phong phanh thế này đấy. Ốm bây giờ. Cô ngốc này cứ để cậu phải lo.

"Em định mượn James." Nói là làm Jocelyn vươn tay lột đi món đầu tiên là cái bịt tai rồi dần dần đến khăn quàng rồi cuối cùng là cái áo len rộng thùng tình màu hồng James đang mặc, cái áo này là của cô, cả đôi găng tay màu hồng hình con thỏ này nữa. Cái áo là của bà Potter đan cho cả hai, mấy món đồ bằng len cũng là bà Potter đan, cả hai đều sở hữu món đồ giống hệt nhau chỉ khác mỗi màu.

Tỉ như cái áo len của cô màu hồng thì áo len của James màu đỏ đô. Đôi găng tay hồng của cô hình con thỏ thì của James là hình con nai màu nâu. Riêng khăn quàng là do cô chọn màu giống với màu mắt của cô, còn James vẫn nhất quyết chọn màu đỏ đô, anh cô đúng là rất hợp với sắc đỏ của Gryffindor.

James cười trừ rồi vò đầu cô thành cái tổ quạ. Jocelyn nắm lấy tay James rồi cắn một cái, cái tay hư này cứ toàn làm tóc cô vốn đã rối còn rối thêm.

———oOo———

Tui sụi đây mọi người. Tuần sau tui phải thi rồi mà tui sợ điểm thi không tốt cái bay màu cái điện thoại ghê ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top