Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02. Trẻ hơn bây giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry nhìn chằm chằm vào cái bảng, bây giờ nó có thể nhìn một cách hoàn hảo, nó có thể đọc từng chữ, từng thành phần một cách rõ nét. Việc này thực sự rất tuyệt, mặc dù nó thất vọng vì vẫn phải đeo kính cho đến hết đời, ít ra nó có thể vượt qua tiết Độc dược này mà không dính phải thất bại nào.

Harry nhanh chóng hoàn thành món thuốc, mặc dù không thể bắt kịp Hermione dù đi nhanh đến đâu, đơn giản vì đó là... Hermione. Nó đã hoàn thành món thuốc trong một thời gian kỷ lục với bản thân và có một chút rảnh rỗi, chỉ trong vài giây trước khi thầy Snape nhận thấy nó đang không làm gì cả. Harry cảm thấy một đôi mắt đang nhìn mình và ngước lên. Thầy Snape đang chế nhạo nó.

"Potter, ta có thể hỏi tại sao trò không làm việc không? Trò cảm thấy trò quá giỏi để làm một việc nho nhỏ thế này ư, hay trò đã biết cách tạo ra một dung dịch Co Rút hoàn hảo?" Thầy Snape rít lên với Harry.

Harry lắc đầu đáp: "Thưa giáo sư, con đã hoàn thành món thuốc."

"Đã hoàn thành?" Thầy Snape hơi sững sờ trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thường "Ta nghĩ 'hoàn thành' là vội vã làm cho xong và kết quả hoàn toàn vô giá trị."  

Harry nhìn vạc thuốc của mình và của Hermione để so sánh, chúng trông giống nhau mặc dù của Hermione có màu tím đậm hơn, nhưng màu dung dịch của nó vẫn nằm trong phạm vi màu tím sẫm.

"Không, thưa thầy, con tin rằng nó khá hoàn hảo rồi." Harry đáp trả một cách bướng bỉnh.

"Khá hoàn hảo hả Potter?" Thầy Snape vặc lại rồi đứng dậy từ chỗ ngồi của mình như một con dơi bự chảng, áo choàng cuộn sóng xung quanh hệt đôi cánh được gấp lại. Đôi mắt thầy mở trừng trừng. Thầy giận dữ tiến về phía Harry và cái vạc.

Khi thầy Snape đến bên bàn tụi nó, thầy nhìn xuống, cái mũi khoằm nhô ra ngoài. Thầy Snape nhìn chằm chằm món thuốc với vẻ chán ghét và đôi môi nhếch lên thành một nụ cười:

"Khá được. Nhưng lại quá "được" đối với Potter, tất cả chúng ta đều biết trò không thể tạo ra một sản phẩm thế này. Điều đó có nghĩa là trò đã gian lận, ta đoán rằng cô Granger..." Khi nói điều này thầy Snape quay sang nhìn chằm chằm Hermione, người dường như đang thu mình lại một chút "Đã giúp trò làm vậy. Trừ nhà Gryffindor mười lăm điểm và cả hai trò sẽ ở lại gặp ta sau giờ học."

Harry trừng trừng nhìn thầy Snape, nó chỉ muốn xông cả người nó vào thầy. Nó đã tự làm lấy tất cả. Đúng là Hermione đã giúp nó, nhưng nó chẳng thấy có gì là gian lận ở đây. Cô nàng không giúp nó bào chế thuốc, cô nàng chỉ giúp nó có thể đọc được các chỉ dẫn. Harry nghiến chặt hàm đến nỗi nó bắt đầu thấy đau. 

Thầy Snape bỗng ngước lên nhìn như thể thầy nghe được suy nghĩ của nó và nở một nụ cười rộng, rồi thầy nhìn Harry với một chút bối rối thoáng qua: "Potter, tại sao trò lại không đeo kính?"

Harry nhận ra nó không đeo kính và cúi xuống nhìn ngăn bàn, chỗ để cặp kính.

"Sao?" Thầy Snape sốt ruột hỏi.

"Con... ơ... chỉ đang lau kính thôi, thưa giáo sư." Harry nói, mặc dù nó hầu như không thể nói vì đang nghiến chặt răng lại. Nó chắc chắn sẽ thét vào mặt thầy Snape nếu như nó không nghiến chặt quai hàm lại.

Thầy Snape tiếp tục nhìn chằm chằm khi Harry với lấy cặp kính và đeo lại. Mọi thứ lại mờ đi, nhưng sau những gì nó có thể nói, thầy Snape đã quay đi thỏa mãn.

Sau một lúc, chuông reo và Harry nghe thấy tiếng ghế sột soạt và tiếng lanh canh của các lọ thuốc khi chúng được nhét vào túi. Nó cũng nghe thấy tiếng Ron thì thầm vào tai nó: "Mình sẽ đợi ở bên ngoài."

Khi tất cả đã im lặng, Harry nghe thấy một tiếng cạch của cái ghế và thấy một hình dáng đen lớn, mờ ảo đi về phía nó và Hermione. Nó đoán đó là thầy Snape.

Harry đoán đúng vì thầy Snape đã đập tay xuống bàn và nghiêng người về phía Harry, thầy rít lên với nó: "Potter. Đồ gian lận. Trò nghĩ trò có thể lừa ta ngay dưới mũi ta sao?"

Harry lườm thầy Snape và lẩm bẩm: "Không khó để giấu bất cứ thứ gì dưới cái mũi đó."

Thật không may cho Harry, khoảng cách gần gũi của thầy Snape với nó đã khiến thầy nghe được câu nói này. "Trừ nhà Gryffindor năm điểm!" Thầy Snape gầm lên.

Hermione rên rỉ.

Harry nghĩ rằng thầy Snape đã quay sang Hermione vì nó không còn cảm thấy hơi thở của thầy nữa.

"Tiểu-thư-biết-tuốt Granger. Trò không thể giữ hiểu biết cho riêng mình được sao? Trò nghĩ rằng trò biết tất cả mọi thứ à, vậy hãy để ta nói cho trò nhớ, trò đã không biết rằng trò sẽ bị bắt hoặc bị phạt!" Thầy Snape gầm lên với cô nàng. Hermione thút thít khóc.

Thầy Snape quay lại với Harry: "Trò kiêu căng và xấc láo như cha của trò. Dù mọi người có nói cái gì, ta cũng biết sự thật, Potter à!"

Harry đứng dậy và hét lên với thầy Snape: "Thầy không được nói về cha con! Thầy chẳng biết gì về ông ấy cả!"

"Ta không biết à? À, ta biết cha trò khi còn ở trường và ông ta không hề tốt đẹp gì hơn trò bây giờ đâu. Phá vỡ nội quy, chạy long nhong quanh trường cùng với Sirius, kẻ cũng lười biếng và xấc láo như vậy."

Harry suýt nữa thì đấm thầy Snape ngay tại đó: "Thầy đừng có gọi chú Sirius là kẻ lười biếng, chú ấy luôn tốt hơn mười lần so với những gì thầy từng mơ ước!"

Hermione nắm lấy tay nó và khẩn thiết thì thầm: "Harry, làm ơn bình tĩnh lại đi."

"Bằng mọi giá, Potter, hãy nghe theo cô Granger, trò ấy có thể nghĩ rằng trò ấy biết tuốt, nhưng thật không may, trò ấy thường đúng."

Harry gạt Hermione ra và không nói gì, nhưng nó cũng không ngồi xuống.

"Trò có gì để nói với ta không? Cha của trò, một kẻ bắt nạt, một tên bất lương, một người đàn ông mà ta thực sự nghĩ rằng sẽ chẳng là gì cả."

Harry gần như đã lao qua cái bàn, nhưng thay vào đó, nó lại gầm lên: "SAO THẦY DÁM!!"

Thầy Snape cười và nói: "Ta không bao giờ biết tại sao cha trò lấy được mẹ trò, nhưng ngay cả trong giấc mơ điên rồ nhất của cha trò, ông ta cũng không xứng đáng với cô ấy."

Harry vung tay lên trước mặt thầy Snape nhưng nó ngừng lại đúng lúc. Harry ngã chúi về phía trước và đâm sầm vào cái vạc đang đựng dung dịch Co Rút. Nó tràn ra ngoài và đổ khắp lên người thầy Snape.

Harry kinh hoàng nhìn thầy Snape và thầy nhìn lại với vẻ sững sờ mà Harry chưa từng trông thấy. Hermione hét lên và thầy Snape quay về phía cô nàng, không hề có biểu cảm tức giận trên khuôn mặt thầy mà thay vào đó là một vẻ bối rối dâng trào. Rồi thầy ngã gục xuống sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top