Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06. Hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc nền: Hoa Hải Đường - Jack.

Lâu rồi tui mới trở lại nhở. Có ai nhớ tui không?

______________________________

Harry, Ron và Hermione nhìn nhau đầy lo lắng, giờ chúng phải làm gì? Sau đó, tụi nó nghe thấy tiếng Snape thở hổn hển. Đôi mắt cậu ta nhìn xoáy vào một điểm, người dựa vào tường, tay dang ra và cũng áp sát vào tường.

Harry lo lắng bước đến gần cậu và lên tiếng, "Snape... ơ..." Nó không biết phải nói gì, nó không thể tỏ ra tử tế với Snape sau những gì thầy làm với nó, nhưng dù sao, về mặt thực tế thì Snape này vẫn chưa làm gì cả. Cậu ta chỉ là một cậu bé, một cậu thiếu niên vừa văng ra khỏi thế giới của mình. Harry thở dài, bất đắc dĩ bắt đầu lại, "Snape, sao... sao... sao vậy?" Cuối cùng nó cũng ép được lời nói ra một cách hết sức khó khăn.

Snape mở to mắt nhìn Harry và thì thào, "Tôi đang ở đâu?"

"Bạn đang ở Hogwarts." Ron nói.

Snape nhìn Ron như thể lần đầu nhìn thấy nó, "Ừ... ừ, tôi biết điều đó. Tôi... tôi... tôi định hỏi là... khi nào?"

Hermione trông như cô nàng đang thương hại Snape khi nói, "Chà, khoảng mười lăm năm sau sự sụp đổ của Chúa tể Vol... Voldemort." Ron nao núng trước âm thanh của cái tên. "Và khoảng vài tháng sau khi hắn trở lại."

"Sụp đổ? Sự... Sự sụp đổ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó?

"Ừ." Hermione nói.

"Nh... Như nào?" Snape thì thào thêm lần nữa, hình như đó là tất cả những gì cậu ta xoay sở nói ra được.

"Ờm, cái này hơi phức tạp, nhưng bạn là..., tôi không biết nữa, chắc là hai mươi đến ba mươi năm sau thời của bạn. Tôi nghĩ là ở đâu đó trong khoảng thời gian ấy." Hermione tiếp tục.

Snape trố mắt nhìn cô bé và lại thì thào, "T... Tôi nên làm gì? Tôi... Tôi nên đi đâu đây?"

Lần này Hermione không có câu trả lời, cô bé quay sang nhìn Harry. Harry đã suy nghĩ về việc này suốt thời gian qua, tụi nó sẽ làm gì với Snape đây? Tụi nó chỉ có thể bỏ cậu ta lại, để người khác xử lý cậu ta hoặc để cậu ta lang thang bơ vơ đâu đó, cậu ta không hề xứng đáng có được điều gì tốt hơn cả. Nhưng tụi nó đã nói với giáo sư McGonagall và nếu cô phát hiện ra tụi nó đã bỏ rơi Snape, chắc chắn tụi nó sẽ gặp phải một đống rắc rối. Tụi nó có thể giúp Snape, mặc dù đó là điều Harry ít muốn làm nhất. Nó sẽ thấy vui hơn khi bỏ mặc Snape, hoặc cho cậu ta nếm thử ít thuốc của chính cậu ta, nhưng nó không nghĩ Hermione, cô McGonagall hay cụ Dumbledore sẽ tán thành hành vi này. Thêm vào đó, Harry, mặc dù rất ghét Snape, cũng không nghĩ rằng mình có thể làm được điều đó.

Ron dường như cũng đang suy nghĩ và sau đó nói, "Bọn mình có thể bỏ rơi cậu ta?"

Snape trông có vẻ cay đắng trước những lời này. Mặc dù biết trường biết lớp, nhưng cậu không quen ai cả, không có chỗ ngủ và cũng không có tí manh mối nào để khắc phục tình hình hiện tại của mình.

Hermione cau có nhìn Ron, nhưng Harry đáp lại, "Bọn mình sẽ gặp rắc rối, Ron à, bọn mình đã để cho cô McGonagall thấy rồi."

Hermione vẫn tiếp tục cau có với câu trả lời này, nhưng Ron trông khá hài lòng.

"Tôi... tôi... tôi đoán bạn có thể... đi cùng chúng tôi." Harry cố gắng vận toàn bộ khả năng của mình để thốt được nên lời. Thật khó để đối xử tốt với Snape.

Snape gật đầu rồi lên tiếng, "Nhưng các cậu là người nhà Gryffindor, làm sao tôi vào được trong phòng sinh hoạt chung, tôi ở bên nhà Slytherin cơ mà? Hơn nữa, nghĩ gì mà tôi muốn vào đó chứ?"

"Bởi vì bọn tôi đang muốn giúp bạn... trừ khi bạn muốn được bỏ lại một mình?" Ron vặc lại.

Snape lắc đầu và Ron nói, "Vậy hãy im lặng và để yên cho bọn tôi xử lý việc này."

Harry chợt nảy ra một ý tưởng, "Này, Snape, bạn có nhớ hay biết gì về thuốc giải hoặc bất cứ cái gì khác về dung dịch Co Rút không? Hermione, chắc bồ có biết chứ?"

Snape lắc đầu, "Không, tôi không biết."

"Mình cũng không biết. Tuy nhiên bọn mình nên xem lại sách giáo khoa." Hermione nói. Cô nàng quay sang Ron, người duy nhất đang cầm cặp sách. Harry nhận ra nó và Hermione đã bỏ lại cặp trong lớp học của thầy Snape.

Ron lôi cuốn sách Độc dược ra và Hermione bắt đầu đọc thật nhanh. Ba người còn lại ngồi xuống và chờ đợi. Sau ba mươi đến bốn mươi phút không thành, Hermione đóng quyển sách lại và lắc đầu. "Trong này không có, nhưng có lẽ thư viện sẽ khả dĩ hơn."

"Ừ. Có lẽ vậy, nhưng bọn mình phải làm gì với cậu ta?" Ron vừa hỏi vừa chỉ vào Snape. Snape cau mày và định lên tiếng thì bị Ron cắt ngang. "Đừng nói gì cả."

Snape cau có ngậm miệng lại.

Sau đó Harry hỏi, "Ý bồ là sao?"

"Bọn mình không thể đi vào trong thư viện mà lại đi cùng một tên Slytherin và trông thân thiết với hắn, cộng với việc cậu ta đang mặc áo chùng của Bậc thầy Độc dược. Quá rõ rằng cậu ta là ai. Mặc dù nghĩ lại thì điều đó cũng không quá tệ, có thể mọi người sẽ chế nhạo cậu ta không thương tiếc."

Snape lại mở miệng, nhưng lần này Hermione cắt lời cậu ta, "Ron, bồ có áo chùng dự phòng không?"

"Có, nhưng tại sao lại là áo choàng của mình? Sao không phải là của Harry?" Ron rên rỉ.

"Vì so với Harry thì Snape lớn hơn." Hermione trả lời với dáng điệu như đang nói chuyện với một đứa bé ba tuổi.

Cuối cùng Snape cũng nói được, "Chờ đã! Tôi phải mặc áo chùng của nhà Gryffindors sao? Không được!" Cậu ta trông rất kinh hãi với ý tưởng đó.

Hermione gay gắt nhìn thẳng vào Snape, điều mà cô nàng chưa từng làm với bất kỳ giáo viên nào, nhưng cả mụ Umbridge và Snape đều đã chịu ngậm miệng lại.

"Ron, bồ có thể đi lấy áo chùng được rồi." Cô nàng ngọt ngào nói.

Ron đảo mắt, lẩm bẩm cái gì đó về việc sau này phải đốt cái áo và bỏ đi. Một lúc sau, nó quay lại với chiếc áo chùng vắt trên tay. Nó đẩy cái áo vào Snape và bảo, "Đây." Rồi nó ủ rũ đứng xê qua một bên.

Snape cầm chiếc áo chùng với điệu bộ đang cầm một cái gì đó rất kinh tởm như mủ Củ U. Hermione đảo mắt, lẩm bẩm cái gì đó về bọn con trai và sau đó họ cùng đứng đợi.

Snape nhìn tụi nó, "Gì đấy?" cuối cùng cậu ta cũng mở mồm.

"Chà, bạn định không thay đồ à?"

"Nhưng không phải ở đây, trước mặt các cậu, đặc biệt là bạn!" Cậu chỉ vào Hermione.

Hermione đỏ mặt khi nhận ra sai lầm của tụi nó và bảo, "Ừm, bạn biết phòng tắm ở đâu mà, đúng không?"

Snape gật đầu và bước đi.

Ron nhìn cậu ta đi khuất rồi phá lên cười. Harry nhìn nó chằm chằm một lúc rồi cũng không thể không tham gia. Hermione bối rối nhìn hai thằng bạn, "Hai người đang cười cái gì vậy?"

Ron cố ngừng cười một lúc và nói, "Bồ có thấy không? Snape ý! Cậu ta trông rất là..."

"Vụng về." Harry góp ý.

"Phải rồi, bồ thấy kích cỡ bàn chân bàn tay của cậu ta chứ, làm sao cậu ta di chuyển được mà không ngã sấp mặt nhở? Cái mũi thì vẫn khủng bố như mọi khi rồi, còn tóc cậu ta... thật không khác nào xúc tu của một con mực khổng lồ."

Harry, người chỉ ngừng cười một lúc đủ để thốt lên một từ, tiếp tục cười cho đến khi không thở nổi. Hermione khe khẽ cười, mặc dù có vẻ cô nàng không nghĩ việc giễu cợt một giáo viên là phù hợp vào lúc này.

Ron lại tiếp, "Bồ có nghe thấy giọng cậu ta không? Nó cứ the thé cao vút ấy. Ý mình là, làm thế nào mà cậu ta có thể sống được với cái giọng đó chứ?"

Hermione dường như thấy tụi nó đã đi quá đà, "Mình không muốn nói đến chuyện này đâu Ron, bồ nên nhớ lại giọng chính mình một hai năm trước, giọng Ginny lúc đó còn nghe trầm hơn bồ."

Ron hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nói tiếp, "Ừa, nhưng đó là một hai năm trước, còn bây giờ là bây giờ. Kiểu như, bằng tuổi bọn mình nhưng vẫn chưa dậy thì ấy. Ít nhất vai mình cũng nở rộng thêm, còn cậu ta vẫn gầy gò như một đứa trẻ lên mười."

Hermione lại lẩm bẩm cái gì đó và Harry nghe được cô bé nói, "rộng như một cái cột đèn." Nó cười khúc khích trước nhận xét này.

Một lúc sau, Snape bước ra, mặc chiếc áo chùng của nhà Gryffindor và trông không được vui cho lắm (vui tui chết liền).

"Giờ chúng ta phải thay đổi ngoại hình cậu ấy." Hermione nói.

"Tại sao?" Ron hỏi.

"Vì cậu ấy trông quá giống giáo sư Snape, bất cứ ai cũng có thể nhận ra cậu ấy vì cậu ấy có... rất nhiều điểm đặc biệt." Hermione nhanh chóng sửa lại lời nói của mình.

Snape không hề bị đánh lừa, mặt cậu đỏ bừng và cậu làm bộ hơi che mũi.

Ron cười khúc khích và lại chuyển thành một tiếng ho khi trông thấy vẻ giận dữ của Snape.

"Bọn mình sẽ thay đổi mấy đặc điểm đó như nào? Thuốc Đa dịch chăng?" Harry hỏi.

"Không, phức tạp quá, ngoài ra bọn mình cũng không có sẵn ở đây." Hermione trả lời. "Chúng ta chỉ nên đổi màu tóc của cậu ấy và có thể..." Cô nàng trông không còn bối rối nữa.

"Hãy thay đổi cái mũi to đùng của cậu ta thành một cái gì đó đáng tôn trọng hơn." Ron thêm vào lời nói của cô bé.

Snape gầm gừ với nó, nhưng Ron hoàn toàn phớt lờ cậu ta và tỏ ra thích thú với việc trêu chọc Snape.

"Được rồi, thế tóc màu vàng nhé?" Hermione hỏi.

Snape nhún vai và Hermione thì thầm cái gì đó mà Harry không thể hiểu được. Sau đó, đột nhiên tóc Snape chuyển thành màu vàng chói lọi, hoàn toàn không hề bình thường. Snape giơ một lọn tóc ra trước mắt mình và thở hào hển kinh hoàng.

Hermione trông cực sốc và cả xấu hổ nữa, còn Ron thì lại phá ra cười. Harry cũng muốn cười lắm nhưng nó cố nín, mặc dù không biết tại sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top