Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

07. Tóc vàng, mắt xanh, và không ghét?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Snape rầu rĩ thất vọng với mái tóc mới của mình, Hermione tiếp tục miên man suy nghĩ và sau đó lại chĩa đũa phép về phía cậu ta. Snape có vẻ không muốn đứng yên, có lẽ cậu nghĩ rằng cô nàng chỉ làm cho mọi chuyện tệ hơn. Nhưng trước khi cậu ta kịp cử động, Hermione đã hô lại thần chú và mái tóc vàng chóe đã sẫm màu đi khá nhiều.

Sau đó, cô bé sửa lại lông mày cho cậu vì chúng có màu đen và chẳng ăn nhập gì với bộ tóc. Đến lúc này, Snape kéo một lọn tóc ra trước mắt và trông thoải mái hơn khi tóc cậu không trông giống như vừa bị dội cả một thùng sơn lên nữa. Ron vẫn đang len lén cười thầm một mình.

Hermione lại chĩa đũa phép vào Snape và lẩm bẩm một câu thần chú khác, lần này mái tóc màu hung vàng bóng nhờn của cậu tự cắt ngắn đi, chỉ để dài quá tai một chút. Snape kinh hoảng nhìn những túm tóc của mình rơi trên sàn và bắt đầu hét lên: "Cô nghĩ cô đang làm cái gì vậy hả?!?"

Hermione sững người, hỏi ngược lại: "Ý bạn là sao?"

"Tóc của tôi, râu ria Merlin ơi, sao cô lại cắt nó đi hả?!" Snape gầm lên với cô bé.

"Nó là một phần quà chết dẫm đấy. Quá là dài và nhờn và cho dù nó có màu gì đi chăng nữa, trông bạn vẫn y như cũ." Ron nói.

Snape quay ngoắt sang Ron và gầm lên, "Rốt cuộc tôi đã làm gì cậu hả! Cậu tệ chẳng khác nào Potter và đám bạn của hắn vậy!"

Harry xen ngang, "Xin lỗi, nhưng chúng tôi đúng là Potter-và-đám-bạn-của-hắn thật."

Snape ngừng nói một lát rồi chữa lại, "Ờm, Potter lớn và đám bạn của hắn, không phải cậu."

"Bình tĩnh lại nào mọi người. Tiếp tục thôi, chúng ta cần phải đi." Hermione lên tiếng.

"Rồi, phải, phải. Giờ thì sao?" Snape hỏi.

"Chà, tôi không biết làm sao để thay đổi..."

"Bạn định nói là cái mũi của tôi chứ gì." Snape rít lên với cô bé.

"À ừ, nhưng tôi không biết làm thế nào, nên chúng ta sẽ thử chuyển màu mắt xem."

"Màu mắt? Màu mắt của tôi thì có vấn đề gì?", Snape hỏi với vẻ cảnh giác.

"Nó có màu đen hoặc nâu sẫm đến mức tôi không phân biệt được là màu đen hay màu nâu." Ron nói.

"Thì?" Snape cáu kỉnh gắt lên.

"Nó quá ư tối tăm và xấu xí. Được chưa?" Ron vặc lại.

Snape dường như đã xì ra một chút rồi quay sang Hermione, "Tiếp tục đi."

Hermione lẩm nhẩm một câu thần chú khác, nhưng lần này Harry đã nghe được. "Occulus Metamorphagus."

Harry phải nhắm mắt lại một lát vì ánh sáng chói lòa từ câu thần chú.

Sau đó, nó nghe thấy tiếng cười của Ron và mở mắt ra. Đôi mắt của Snape đã chuyển sang màu xanh lục sáng, nhìn gần giống với mắt của nó.

"Chúng... chúng... chúng có màu xanh lá cây!", Ron thở hổn hển, giọng đứt quãng vì cười.

Harry thấy hơi bị xúc phạm, bèn quay sang hỏi Ron, "Có vấn đề gì với màu xanh lá à?"

Ron nhìn lên Harry, vẫn đang cười toe toét, rồi nhìn vào mắt nó và dừng lại, "Ừm, thôi, không có gì."

Harry nhìn Snape và thấy sự kết hợp giữa tóc vàng và mắt màu xanh lục sáng có lẽ không phải là lựa chọn tốt nhất nếu muốn che giấu ai đó, cậu ta khá là nổi bật, nhưng ít nhất trông cậu không còn giống Snape nữa.

Snape đang cau mày, hoặc có thể đó là một phản ứng tự nhiên của cậu ta, Harry không biết được.

"Được rồi, tới thư viện thôi." Ron nói và bỏ đi.

Harry cảm thấy hơi bối rối, nó bước nhanh đến bên cạnh Ron và thì thầm, "Từ khi nào mà bồ lại muốn giúp Snape vậy?"

"Không hề nha, mình chỉ nghĩ rằng chúng ta đưa ổng về như cũ càng nhanh thì chúng ta càng sớm rảnh nợ." Ron đáp.

Harry không biết nên nói sao với logic này.

Ở phía sau, Hermione lặng lẽ lắng nghe hai đứa và Snape đang lê bước theo sau cô bé; từ biểu cảm khuôn mặt, cậu ta biết chúng nó đang nói về mình.

Tụi nó đến được thư viện mà không gặp phải bất trắc gì, tuy nhiên khi đến nơi, họ nhận thấy thư viện khá đông người. Một số người nhìn lên rồi lại nhìn xuống và sau đó lại nhìn lên. Hầu hết tất cả những người nhìn lên đều đang nhìn Snape. Vài người thúc cùi chỏ vào người bên cạnh, người đó lại tiếp tục thúc sang người khác.

Thấy xung quanh mọi người đang nhìn mình, Snape đỏ bừng cả mặt. Rõ ràng cậu không quen hoặc không thích loại chú ý này.

Harry kéo tay Snape và bốn người họ vội vã đi đến một góc vắng của thư viện, tuy nhiên họ vẫn không miễn nhiễm với các ánh nhìn.

"Bà Pince vẫn còn sống và thậm chí vẫn còn làm việc ở đây á hả?" Snape thì thào.

Ron cười khúc khích trước lời nhận xét đó, giây lát sau nó nhận ra mình đang không cười nhạo Snape mà là đang cười với anh ta. Nó liền im luôn.

"Vậy, ai là Hiệu trưởng?" Snape đột ngột hỏi.

Harry nhìn cậu và nói, "Thầy Dumbledore." Nó không đề cập đến việc cụ Dumbledore đã bỏ trốn khỏi văn phòng vì bị khép tội phản bội Bộ và hiện đang không phải là Hiệu trưởng.

"Vẫn thế à?", Snape đáp, nhưng dường như không có bất kỳ sự buồn bực hay thất vọng nào trong giọng nói của cậu.

Hermione đứng dậy sau khi cô bé chắc chắn rằng hầu hết mọi người đã ngừng nhìn chằm chằm và lấy ra vài cuốn sách từ phần giá sách môn Độc dược. "Đây, bắt đầu tìm đi." Cô nàng dúi một cuốn sách vào mặt ba cậu trai và lấy một cuốn cho riêng mình.

Họ cứ tìm kiếm, tưởng như đã hàng giờ trôi qua và chẳng gặt hái được thành công nào; Hermione dường như đang bực bội, cách một phút cô nàng lại lẩm bẩm một mình.

Snape cứ thỉnh thoảng lại hỏi những câu kiểu, "Vậy, giáo sư McGonagall vẫn dạy môn Biến hình ở đây, thế người phụ nữ kia là ai?"

"Bà Umbridge." Hermione nói với vẻ khó chịu đến mức cứ như thể Umbridge là một thứ gì đó hôi hám bẩn thỉu lắm chứ không phải một cái tên.

"Tôi đoán chừng là bạn không thích bà ấy lắm."

"Không hề." Cả ba đồng thanh đáp.

Sau đó Snape hỏi ai là giáo viên dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

"Bà Umbridge." Ron nhái lại giọng điệu ban nãy của Hermione.

Snape bật cười khúc khích, làm cho Ron một phen hú vía.

Và thậm chí sau đó Snape còn hỏi ai là chủ nhiệm nhà Slytherin.

"Ừm, bạn đấy." Hermione trả lời. Snape ngừng đọc và nhìn lên.

"Tôi á?" Cậu dừng lại, ngẫm nghĩ. "Bạn bảo rằng tôi là Bậc thầy Độc dược. Thế thì tại sao, tôi không biết nữa, tôi thực sự thích môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nhất."

"Tụi này biết." Bộ ba lại đồng thanh.

"Thật sao? Tôi thể hiện điều đó rõ đến thế à? Vậy, tôi có phải là một Bậc thầy Độc dược tốt không?"

Tất cả đều sững lại và Harry ngập ngừng ngước lên. Snape đang cười rạng rỡ với nó, đó là một biểu hiện rất kỳ quặc khi Harry nhìn thẳng vào Snape, hoặc vào gương mặt của Snape. Trái ngược với hình tượng Snape thiếu niên trong lần đầu gặp mặt, dường như có một cái gì đó đã thay đổi trong cậu. Cậu ta không tốt bụng, ngọt ngào hay dịu dàng; cậu ta không bao giờ có thể được gọi bằng những tính từ đó, nhưng có một điều gì đó ở Snape khiến Harry gần như có thiện cảm. Nó phải lấy làm sửng sốt trước ý nghĩ này. Snape không phải là bạn, cậu ta là một người thầy, một kẻ thù, một tên đáng ghét. Harry nhìn Snape một lần nữa, cậu ta vẫn đang cười, dù nụ cười đó đã tắt lịm vì Harry vẫn chưa trả lời.

"Sao?" Snape hỏi.

"Ừm, ừ, tôi đoán là bạn giỏi." Nó đáp lại một cách yếu ớt.

Snape quan sát biểu hiện của Harry và có vẻ như đã đọc vị nó một cách hoàn hảo, "Bạn có thích việc tôi là một Bậc thầy Độc dược không?"

Harry nghĩ đến việc nói dối và toan nói 'có', nhưng nó không ngờ rằng mình không thể nói vậy mà không trông như đang xạo lờ. Vì vậy, thay vào đó nó nói, "Không, không, không hẳn."

"Bạn có thích việc tôi làm giáo viên không?" Snape cau mày hỏi.

"Ơ... không... không... chúng tôi... ơ... ghét bạn. Xin lỗi." Harry đáp. Vì một lý do nào đó mà nó cảm thấy hơi tội lỗi và xấu hổ. Bình thường nó thấy rất vui khi làm cho Snape cảm thấy thật tệ hoặc khi nói cho cậu biết nó đã thực sự như thế nào, nhưng bây giờ cảm giác đó không ổn. Và nó đã thực sự xin lỗi Snape. Tại sao thì nó không biết.

Snape nhìn xuống, mày cau lại sâu hơn, khuôn mặt lộ rõ vẻ tổn thương và tức giận, nhưng cậu không hét lên hay bộc lộ bất kỳ sự giận dữ nào với bọn họ. Harry, Ron và Hermione nhìn nhau rồi tiếp tục đọc sách.

Sau một hồi im lặng đầy khó xử, Snape nói, "Vậy, bạn thực sự... ừm... ghét tôi phải không?"

Harry lại nhìn lên, gương mặt lộ vẻ lo lắng, "À... ừ, nhưng đó là vì bạn là chủ nhiệm nhà Slytherin và chúng tôi thì ở bên Gryffindor. Hai nhà này luôn đối địch lẫn nhau mà." Nó thấy mình phải tự vệ một tí, mặc dù trước đây nó chưa bao giờ nghĩ đến việc đó. Nó chưa bao giờ cần phải biện hộ cho việc ghét Snape bởi vì đã có quá nhiều lý do để ghét và nó thực sự không quan tâm đến những gì Snape nghĩ. Bây giờ... bây giờ Snape giống như một con người thực, điều này thật... kỳ quái.

Snape nhìn Harry và nói bằng giọng cứng đơ: "Ồ, tôi biết... tôi biết." Cậu ta nhìn Harry theo đúng cách cậu nhìn nó khi nghĩ nó là James. Giận dữ, khó chịu, trông như muốn giết người. Sau đó, biểu cảm của cậu ta bình thường trở lại và cậu quay lại với cuốn sách. Harry nhìn Snape chằm chằm. Những người còn lại đều đã nhìn thấy biểu hiện đó. Nó nhìn sang trái sang phải, nhưng họ có vẻ như không để ý. Họ đều đang cúi xuống để đọc, cố gắng trở nên mờ nhạt nhất có thể vì Harry đã trả lời câu hỏi của Snape.

Harry không biết nên nghĩ sao về cái nhìn này. Liệu đó chỉ là việc Snape gọi nó là James hay là một cái gì đó hơn thế nữa, một cái gì đó cậu ta đang che giấu? Đây không phải là lần đầu tiên Harry nghi ngờ Snape làm việc xấu, nhưng những lần khác nó gần như chắc chắn rằng Snape đang làm gì đó khuất tất, mặc dù nó sai tè le. Nó không cảm thấy hối hận vì đã nghi ngờ Snape, nó thậm chí thấy hài lòng về điều đó khi có một lý do khác để biến Snape trở thành kẻ xấu, để càng thêm ghét cậu. Nhưng bây giờ nó đang nghiêm túc nghi ngờ rằng Snape có tội. Nó gần như không muốn cậu như vậy. Nó cảm thấy thật khủng khiếp khi nghĩ Snape thực sự như vậy.

Harry thầm rên rỉ trong đầu. Mớ cảm xúc này thật lằng nhằng khó hiểu. Nó ghét Snape lớn hơn bất cứ người nào khác, trừ ngoại lệ là mụ Umbridge, mặc dù họ khá giống nhau. Nhưng Snape tuổi thiếu niên không đến nỗi tệ như vậy. Harry tự hỏi điều gì đã xảy ra với Snape để khiến cậu trở thành người mà Harry đã biết. Có phải việc nhập phe với Chúa tể Voldemort đã khiến cậu trở nên cứng rắn và tàn nhẫn, hay còn điều gì đó hơn thế nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top