Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Bloody Hell!Thế xong rồi thế nào nữa?
Ron cắn một miếng bánh mì nướng phết mứt,đôi mắt nâu đảo nhìn người bạn thân của mình.Harry xúc lên một thìa soup gà,thở dài thườn thượt trước khi nuốt xuống cổ họng chất lỏng đặc sền sệt màu vàng nhạy ấy
-Thì sau đó tôi ăn đủ các loại trừng phạt chứ sao.Trừ ba mươi điểm nhà Gryffindor,hai tuần phạt cấm túc cùng các giáo sư,một tuần rưỡi cấm chơi Quidditch.Tôi còn chẳng được bén mảng ra sân hay ngó nhìn các cầu thủ khác trong đội chơi rồi họp để học chiến lược mới cơ...Đồng thời,thay vào đó,trong khoảng thời gian rảnh không có các tiết học,tôi lại phải vùi thân mình ở phòng thư viện.Lão Snape bắt tôi mò tìm thêm các quyển sách về các lời nguyền liên quan đến giọng nói để chữa cho Malfoy,phòng trừ lỡ đâu còn có những 'phương pháp khác nữa mà giáo sư Dumbledore không biết'.Không chỉ thế-
Harry chưa nói xong,một con cú bay từ ngoài cửa sổ vào đã lao đến ném thẳng một bọc giấy da toàn những con hạc gấp mang màu đỏ chói vào mặt cậu rồi vụt bay đi ra phía sau lưng cả hai người.Ron giật mình trước đòn tấn công bất ngờ của con vật kia mà nuốt nghẹn một cái miếng bánh mì chưa nhai xong trong miệng.Uống một ngụm nước bí ngô cho xuôi họng,chàng trai tóc đỏ quay đầu bối rối nhìn Harry cầm bọc giấy da mà vẻ mặt chán chường mệt mỏi,thuần thục mở ra.Vươn tay cầm lên một con hạc đỏ,Ron khẽ nghiêng đầu,đôi mắt nâu nheo lại
-Cái quái gì-
-'Quà' từ Malfoy đó.Nó gửi uy hiếp tôi từ tối hôm qua tới giờ không mệt mỏi luôn
-Ủa hôm qua tôi về đâu thấy-
-Tôi đốt hết đống đó trước khi bồ với mấy người khác về phòng rồi
Nói rồi,cả hai người quay nhìn sang phía dãy bàn nhà Slytherin.Draco đưa tay vuốt phần cổ đầy lông của con cú đưa thư đậu trên tay cậu,đôi mắt xám lạnh băng vừa bắt được cái nhìn lén lút của Harry liền liếc xéo đến rách cả mặt một cái rồi lập tức dời đi.Khoé môi Harry giần giật,trong khi Ron thì mở con hạc trên tay ra đọc
-...Vì Merlin,nó viết đúng một dòng 'Chết đi' to đến bằng cả con Basilisk rồi thôi.Thằng này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà!!
Harry quay qua với bạn mình,lắc đầu ngao ngán
-Nó không phải rảnh rỗi đâu,mà đấy là cách giải nguyền khác đơn giản nhất mà tôi tìm được cho nó
Người đặt lời nguyền chết,lời nguyền cũng sẽ theo đó mất dần đi luôn

-...Potter!Harry Potter!
Harry ngừng tay giở sách,quay đầu về hướng phát ra thứ âm thanh chướng tai đau đầu gây mất tập trung nghiêm trọng kia.Nhướng mày nhìn Crabbe,cậu nghiêng đầu hỏi
-Mày cần gì ở tao sao?
Crabbe gật gật đầu,nọng mỡ trên chiếc cổ núng nính cũng rung lắc theo chuyển động của tên đó.Harry nhăn mặt,trong đầu hiện lên tên anh họ với cái hình thể béo ú y hệt liền không kiềm được mà cảm nhận thấy sự khinh thường và kinh tởm đang từ tận đáy lòng dấy lên đến tận cổ họng.Crabbe mò tìm trong túi áo chùng,mồ hôi chảy dọc khuôn mặt béo tròn.Tìm được thứ cần tìm,tên đó rút nhanh ra,đưa tới cho Harry một tờ giấy da hình vuông nhỏ được gấp gọn gàng
-Chỉ thị của giáo sư Snape.Tối nay mày phải đến Hầm Ngục chịu phạt,đúng 7 giờ,không được muộn!
Harry lười biếng gật gật đầu.Giật lấy tờ giấy da,cậu chẹp miệng một cái,cúi đầu chào cho có
-Phiền mày quá,Goyle
Crabbe nhíu mày,khuôn mặt trắng bóc của nó giờ hơi đỏ lên.Nó quay ngoắt lưng lại,nhăn mặt đẩy cửa thô bạo rời đi
-Tao là Crabbe!
Harry nhắm hờ nửa mắt,đôi mắt xanh chuyển động theo từng bước đi nặng nề của Crabbe đánh vào mặt sàn đáng thương,lầm bầm đầy khinh bỉ
-Mày làm như tao quan tâm đến cái loại mày mà tao nhớ ấy

-TRÒ.ĐẾN.MUỘN.!
Giáo sư Snape nhíu mày nhìn Harry,chất giọng vốn trầm trầm nguy hiểm gằn mạnh từng chữ.Đứa trẻ tóc đen xoay mặt đi,che giấu sự khinh thường chán ghét nơi đáy mắt,đưa tay đóng chậm chạp cánh cửa phía sau lưng
-Em xin lỗi...thưa giáo sư...!
Giáo sư Snape tặc lưỡi một cái,bất mãn ra mặt.Harry nghiến răng,trong đầu cũng cáu kỉnh sỉ vả hàng nghìn lần.Bậc Thầy Độc Dược hất cái đầu với mái tóc đen dài bóng loáng dầu như thể mười năm không gội,lững thững bước đi về phía trước,dẫn Harry ngồi xuống trước một bàn chất đầy vạc bẩn rồi nhàn nhạt cất tiếng
-Lau hết đống này đi
Harry nhàm chán cầm giẻ lau lên,không vâng dạ trả lời câu mệnh lệnh từ vị giáo sư kia mà trực tiếp làm việc.Giáo sư Snape giao việc xong xuôi cũng chẳng có hứng bận tâm mà tiếp chuyện thêm,mặc kệ Harry ngồi đó làm
thân với mấy cái vạc trong khi mình thì đi về phòng sau làm việc riêng.

Thời gian chầm chậm trôi qua,Harry cũng thật không biết mình đã lau hết được bao nhiêu vạc rồi.Một tiếng cạch cửa vang lên,thu hút sự chú ý của Harry khỏi đống cặn bẩn trên mấy chiếc vạc lủng.Draco ngó đầu vào,vừa thấy Harry liền nhíu chặt mày,đôi mắt xám nhìn Harry trừng trừng.Cậu la cái gì đó,nhưng đương nhiên,vì lời nguyền Harry ếm lên cậu mà không một âm thanh nào thoát ra nổi.Nghĩ đến đây,Harry lại bất giác vẽ lên một nụ cười đểu,trong lòng vô cũng hãnh diện và vui vẻ.Từ đằng sau,giáo sư Snape cũng liền nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng đầy khói xám.Dường như,ông đang bận làm một phương thuốc nào đấy và khó chịu ra mặt khi mà mình bị làm phiền
-Trò Potter!Trò đã xong việc chưa mà dám cạch cửa trốn về-Ồ?Trò Malfoy?
Cơ mặt vị giáo sư nhìn như con dơi độc ác kia giãn ra.Giáo sư Snape đóng cửa lại,nhanh chóng bước đến cạnh đứa con đỡ đầu của mình
-Có vấn đề gì sao?
Draco vén cổ áo,chỉ tay vào bên trong,miệng mấp máy gì đó.Giáo sư Snape nheo mắt,chăm chú nhìn miệng Draco để đọc khẩu hình.Harry cũng không kiềm được mà ngó lên nhìn lén,nhưng do bị che mất tầm nhìn bởi tấm lưng của vị giáo sư kia,cậu cũng không hóng hớt được gì.Giáo sư Snape khẽ gật đầu,ngẩng lên với đứa trẻ tóc bạch kim
-Chỉ là một vết cắn nhỏ thôi,sẽ không bị nhiễm trùng đâu.Ngồi đấy chờ,ta lấy thuốc bôi cho
Giái sư Snape nói xong,ngực Draco liền phập phồng.Harry đoán,tên đó là vừa thở phào ra.Giáo sư Snape vươn tay,dè dặt vuốt vai đứa trẻ đó,xong liền bỏ đi về phòng lục tìm thuốc.Draco ngó theo bóng lưng cha đỡ đầu,đôi mắt xám chớp chớp.Chàng trai tóc bạch kim quay qua,rất chuyên nghiệp liếc xéo chàng trai tóc đen thêm một lần nữa rồi mới ngồi xuống một chiếc ghế trống gần đó chờ.Harry im lặng cúi đầu,tiếp tục công cuộc lau dọn vạc nấu của mình.Cả căn phòng tĩnh lặng đến tột đỉnh.Ngoài tiếng lạch cạch tìm thuốc của giáo sư Snape và tiếng soàn soạt từ giẻ lau trên tay Harry cọ xát với mặt vạc bẩn,chẳng còn gì khác.Harry thấy khó chịu vô cùng.Không phải là vì sự tĩnh lặng của căn phòng này(cậu vốn đã luôn coi Hầm Ngục chẳng khác gì cái phòng chết rồi)mà là bởi Malfoy.Tên đó câm,đâu có nghĩa là hành động vật lí tác động lên các thực thể khác của hắn không phát ra tiếng.Vậy mà,tên đó cư nhiên lại im lặng như vậy.Harry mím môi,ngẩng đầu.Ngạc nhiên,cậu thấy Draco đang vuốt ve cổ họng mình,đôi mắt xám lơ đãng nhìn đi đâu đó.Môi của tên đó bặm vào,xong liền mở ra.Mấp máy một chút,Harry ngỡ ngàng,hình như Draco là đang hát.
Nhưng...vì lời nguyền...không một âm thanh nào cất ra cả...
Harry ngây người,đôi mắt xanh dán chặt vào khuôn mặt hơi nghiêng của Draco.Những lọn tóc bạch kim mất dần độ vuốt keo của nó mà rơi xuống,cọ vào má đối phương.Draco không mấy chú tâm,lơ đãng vuốt nó ra phía sau tai,một cách câm lặng hát lên một giai điệu nào đấy.Harry siết lấy chiếc khăn sờn cũ bẩn thỉu,môi mím lại.Chàng trai tóc đen cứ đờ đẫn như vậy,kể cả khi Draco đã ngừng nỗ lực để phát ra âm thanh mà ngoan ngoãn ngồi một chỗ,trực tiếp ngó lơ Harry.Tận đến khi giáo sư Snape đi ra đưa thuốc và cho Harry một cái bạt đầu đau điếng,bàn tay cậu mới cử động lại được.Cọ giẻ vào lớp bọc vạc,đôi mắt xanh hướng lên len lén nhìn Draco
Cậu tự hỏi...
Tên đó...rốt cuộc là đã hát lên những giai điệu gì...
Đôi môi ấy...đã ngân lên những âm từ gì...
Và đôi mắt ấy...đã nhìn thấy gì trong những nốt nhạc thầm lặng ấy....
Một cách kỳ quái...
Khó giải thích...
Tựa như một sự tò mò đơn thuần...
Nhưng lại mạnh mẽ như một chấp niệm sâu lắng bên trong...
Cậu...thật sự muốn biết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top