Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Folder03] - Case 15: Cohabitation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi xin thề xin hứa xin đảm bảo, Folder này một khi tạo ra phải viết cho bằng hết, không drop giữa chừng như hai Folder trước nữa!!

________________________________________________________________________________

Kaeru. Nomura Kaeru.

Đó là tên của tôi. Hiện tại tôi đang làm việc trong sở cảnh sát với tư cách là nhân viên phòng vụ, nghĩa là xử lý giấy tờ, không tham gia vào những phi vụ hành động như cảnh sát cơ động tại đây. Một công việc khá nhàn rỗi. Từ hôm nay, tôi được phân đến đội 7 để làm việc chính thức sau khi kết thúc khóa thực tập 3 tháng.

Không như đội 1 nơi mà tôi thực tập ban đầu, đội 7 nằm ở khu có vẻ trông bình thường nhất trong sở, ít nhất là tôi thấy vậy. Hình như có một người xử lý giấy tờ như tôi ở đó, là chị Saeki thì phải, chính chị ấy đã gặp tôi để trao đổi giấy tờ trước đó, vì sắp tới chị sắp có kỳ nghỉ khá dài, nên tạm thời tôi sẽ là người phụ trách chính ở đó.

- Chào mọi người!

Tôi có nặn cho mình nụ cười tươi tắn nhất có thế rồi bước vào phòng.

- Kaeru-kun! Em đây rồi! - Chị Saeki vui vẻ tiến tới chỗ tôi. - Em tới đúng lúc lắm. Chị mới gửi hết tài liệu sang máy tính em, vào coi lẹ!

- Được rồi, em tới đây.

Tôi cười trừ rồi tiến tới chỗ ngồi mà chị Saeki điên cuồng chỉ. Bên cạnh chỗ tôi có một anh cảnh sát khác, mái tóc màu hung nâu, thân thiện mỉm cười với tôi. Còn tôi, giữ đúng quy cách của hậu bối, mỉm cười chào lại anh.

Sau khi tôi ngay ngắn vào chỗ và để chị Saeki liên tục chỉ dẫn, cuối cùng cuộc hội thoại dai dẳng của chúng tôi kết thúc bằng việc chị Saeki xách túi lên, hăng hái vẫy chào tôi và tất cả mọi người trong phòng, trở về nhà với kì nghỉ đáng mong đợi của chị ấy.

- Từ lúc tôi nghe cái tên Kaeru đã nghi rồi, hóa ra là con trai thật kìa!

Một giọng nói phát ra đối diện tôi, ra là tiền bối Yumoto, anh ta hằn học nhìn tôi, rồi quay sang huých tay anh Kamei bên cạnh.

- Này, sao Sở không điều mấy em eo thon chân dài vào đây nhờ. Ai lại đi điều mấy cái cậu trông đần đần thụt thụt thế này.

Khóe mặt tôi giật giật trong lời nói của anh ta. Ờ thì tôi đần tôi thụt đấy, anh cũng có húp được miếng nào đâu mà phàn nàn.

Nhưng vì lễ tắc của hậu bối, tôi không thể sửng cổ lên mà cãi tay đôi với anh ta. Tôi chỉ có thể cười cho có lệ, rồi tập trung vào chiếc máy tính bàn trước mặt như muốn biểu lộ chẳng quan tâm đến một tí gì về câu nói của anh ta.

- Haha, hay đấy. - Kamei thờ ơ đáp lại rồi bóp chẹt Yumoto. - Cơ mà cậu thôi đi, mãi mới có người đến giúp Saeki một tay. Nhỡ người ta không hài lòng đòi thuyên chuyển thì cậu làm cả ấy nhé.

- Gì chứ, không đời nào... - Yumoto xanh mặt, anh ta lẩm bẩm. - Được rồi, thôi thì thôi.

Nghe giọng miễn cưỡng của anh ta, tôi lén thở dài, dám cả bản thân chỉ có thể hưởng yên bình được một thời gian ngắn. Chợt bên cạnh vang lên tiếng cộc cộc tựa như gõ ngón tay lên bàn, tôi liếc sang, vẫn là anh chàng thân thiện chào tôi vừa này, nhưng lần này là một khoảng cách gần hơn rất nhiều. Anh có mái tóc màu hung nâu, đôi mắt cùng màu sắc sảo và nụ cười hiền hoà, tổng thể trông cực kì ưa nhìn. Đặc biệt nơi ngón tay áp út ở bàn tay bên trái của anh, có một chiếc nhẫn mạ vàng, có gắn kim cương gọn gàng, trông rất thanh tao và đẹp mắt, nhìn sơ qua cũng đủ đoán nó đáng giá hơn tài sản ba đời nhà tôi để lại.

Nhưng cũng có nghĩa là người này đã kết hôn. Tôi thầm mở cờ trong bụng. Anh chàng này là một người tốt.

- Anh là Haru. - Anh chàng kia mở lời trước. - Saeki cũng đã nhắc đến cậu rồi, chào mừng cậu đến đội 7.

- Ah, cảm ơn anh. - Tôi thoáng chút bối rối. - Mong anh sau này sẽ chỉ bảo em nhiều hơn.

Haru mỉm cười gật đầu. Cũng vì thế tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bản thân vốn là con người thẳng thắn, nên tôi sẽ không bỏ qua dịp này mà giãi bày những dấu chấm hỏi to to trong đầu mình.

- Haru-san, Haru-san. - Tự dưng tôi cảm thấy phấn khích đến lạ. - Anh bao nhiêu tuổi rồi?

- Anh á? Anh 29.

Tôi ồ lên:

- 29? Anh trông còn trẻ hơn so với số 29 đó đấy.

Haru cười cười vỗ vai tôi, có vẻ như anh không dễ thích ứng với những lời khen.

- Chú thôi nịnh bợ được rồi đấy.

- Em nói thật mà. - Tôi chân thành nhìn anh. Bởi tôi không hề nói dối. Ý tôi là, ai đời 29 tuổi lại có thể có một làn da rám nắng nhưng vẫn bóng loáng như vậy chứ, đã thế anh ấy còn chăm chỉ cạo râu nữa. Cái cằm nhẵn bóng đó đã làm ảnh trẻ trung hơn bao giờ hết.

Haru nhận ra sự chân thành sâu trong ánh mắt tôi, và anh gãi đầu ngại ngùng, đôi mắt kia đánh sang một hướng khác. Thấy vậy, tôi liền đổi chủ đề:

- Vậy anh kết hôn khi nào thế?

- Anh... - Haru tần ngần, rồi đôi má anh đỏ ửng lên. - Anh mới kết hôn được 2 tháng...

- Vậy hai vợ chồng anh đã ra ở riêng hay ở nhà bố mẹ 2 tháng nay?

- À... - Haru dường như đang cố trốn tránh ánh mắt của tôi. Thế nhưng điều đó chỉ làm cho tôi cảm thấy tò mò hơn. - Anh ở nhà vợ của anh.

- Vậy sao. - Tôi định hỏi tiếp, nhưng thấy giọng anh nói đến việc đó xụi lơ, tôi liền đổi chủ đề. - Haru-san, chắc quan hệ ở Sở của anh cũng không tồi chứ?

- Ừ, khá ổn. Sao vậy?

Tôi đến đây chợt cứng họng. Hình như tiến độ làm quen thế này quá nhanh thì phải, mới nói chuyện không ít lâu mà đã muốn nhờ vả có vẻ không hay cho lắm, thế những Haru vẫn chuyên tâm chờ đợi yêu cầu của tôi, đã thế còn giục tôi cứ nói đi, nếu có thể thì anh sẽ tận lực giúp tôi. Thầm cảm ơn tấm lòng bao dung của vị tiền bối này, tôi không ngần ngại mà giãi bày với anh.

Chả là trước đó, tôi đã trúng số được một căn hộ tại một tòa nhà cách Sở không xa. Một căn hộ đáng tiền, view đẹp ở một tòa nhà nổi tiếng. Nếu nói nhờ may mắn thì lại bảo điêu. Nhưng bởi vì căn hộ đó quá rộng, và do công việc và sinh hoạt cá nhân mà tôi không thể tự chăm sóc bản thân, tôi đã đăng một thông báo tìm người thuê phòng trên mạng, đã gần một tuần rồi mà vẫn không có phản hồi nào.

- Thế là cậu vẫn chưa chuyển vào đó ở sao?

- Không, em đã chuyển vào rồi. Nhưng vì đúng lúc đó đang là tuần cuối kì thực tập của em, nên em vẫn chưa có thời gian để sắp xếp và mua đồ nội thất. - Nói đến đây, bụng tôi réo lên. - Cũng đã 3 ngày em chưa ăn uống đàng hoàng rồi.

- À...Vậy nên cậu muốn hỏi xem trong Sở có ai muốn ghép chung với cậu không ấy hả?

- Vâng anh. - Tôi gật đầu lia lịa, tiện chìa số điện thoại của mình ra. - Nếu có gì tối nay anh gọi điện cho em.

Haru nhanh chóng lưu số điện thoại của tôi vào, và cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc khi trưởng phòng đứng dậy và thông báo cho cả phòng là bây giờ đã đến giờ tan làm.

Haru chạy trước tôi vì có việc, anh lên một chiếc ô tô màu đen bóng loáng ở bên ngoài và ra về. Còn tôi thì đi bộ về hướng ngược lại. Cứ thế ngày, đầu tiên làm việc chính thức ở Sở của tôi kết thúc........................

.................................Cho đến khi tiếng chuông điện thoại tôi reo vào tối hôm ấy.

- Alo ạ?

[Kaeru-kun, Kaeru-kun. Là anh này.] - Giọng Haru gấp gáp vang lên ở đầu dây bên kia, tôi có thể cảm nhận được sự phấn khích của anh trong đó. - [ Căn hộ của cậu có mấy phòng ngủ?]

- A! - Như được gợi cho điều gì đó quan trọng, tôi đứng phắt dậy. - Quên nói với anh, căn hộ này là căn hộ dành cho một gia đình. Có 1 phòng đôi với 2 phòng đơn. Xem nào, phòng đôi được xây tường cách âm nữa anh.

[Cậu có chắc là tường cách âm thật không đó!]

- Giả bao trả hàng.

[Ngon.] - Giọng Haru đắc thắng. - [Vậy vợ chồng anh sẽ ở chung với cậu.]

- Cái gì cơ?

[Nhớ dọn sạch phòng đôi chừa cho nhà anh nhé.]

- Từ, từ đã, anh giai. Anh có nói lộn không đấy!

Tôi bối rối gần như muốn hét lên. Nhưng Haru thì không nhầm tẹo nào, anh vui vẻ nhắc lại cho tôi.

[Anh lộn gì giờ này. Vợ chồng anh sẽ thuê phòng đôi nhà cậu. Chốt đơn.]

Nói rồi anh liền tắt máy.

...

Haru thực sư đã tính toán chi li đến việc thuê phòng tại nhà tôi.

Bởi sau cú gọi điện định mệnh tối hôm đó, anh ta đi công tác ở chi nhánh phía Đông Tokyo, nên tôi không có cách nào để hỏi cho ra nhẽ. Tôi đành ngậm ngùi đợi đến cuối tuần, cái hôm anh hẹn tôi đi mua đồ nội thất, để hỏi. Tôi liên tục càm ràm bên tai anh ấy, rằng anh nên nghĩ lại đi, em nói thật đấy, chứ anh quyết vụ này anh hỏi ý kiến vợ chưa. Haru hếch mũi đáp trả lại tôi, anh là nóc, anh cần đếch gì ý kiến. Tôi cứng họng, lủi thủi đi theo chọn ga trải giường với anh.

- Cũng đành phải thật lòng, anh đang thấy cuộc sống hôn nhân của mình đang bế tắc.

Trong lúc chúng tôi đang ăn trưa, anh mở lời.

- Vợ anh trước đó là nhà tài phiệt, vào làm chỗ Sở cũng chỉ vì sở thích, muốn tự điều tra chân tướng cái chết năm xưa của mẹ mình. Chứ nói trắng ra, ẻm giàu nứt đổ vách. Sau khi kết hôn anh về bên đấy ở, thấy cuộc sống của mình quá đỗi đầy đủ tiện nghi, lại thành ra không quen.

Tôi trầm ngâm nhìn anh, đắm chìm trong cảm xúc dạt dào, anh nói tiếp:

- Nhưng tính ra, anh đây cũng là một thằng đàn ông, cũng mơ tưởng đến cuộc sống đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn đấy chứ! Đằng này vợ nuôi ăn nuôi mặc, anh nghỉ việc có khi sung sướng đến cuối đời còn chẳng hết. Nó lại không đem lại thành tựu gì cả, cậu hiểu không!?

Tôi gật gù theo, còn vỗ lưng anh tỏ vẻ cảm thông.

- Vậy nên là, anh muốn thuê phòng đôi chỗ cậu, muốn em ấy hưởng cảm giác của một đôi vợ chồng mới cưới bình thường. Cậu xem, anh cũng biết nấu ăn, nữ công gia chánh cũng tạm ổn. Cậu không phải lo gì cả, anh nuôi cậu được mà!

Tôi thấy câu chuyện dần xuôi theo chiều hướng kỳ lạ, đành phải cắt ngang.

- Được, được. Em đồng ý, được chưa?

Khuôn mặt Haru chợt bừng sáng, vì quá khích mà nhào lên ôm chầm lấy tôi.

- Cảm ơn cậu nhiềuuuu, cậu giúp ước mơ của tôi thành hiện thực rồi đấy!!!

Tôi bối rối vì bản thân lại được cảm ơn nhiệt tình, không cách nào đẩy anh ấy ra được. Chợt một tiếng tách vang lên từ một nơi vô hình nào đó, khiến tôi rợn tóc gáy.

- Ha-Haru-san... - Tôi đập vào vai anh liên tục. Haru cũng thôi lắc người tôi, nhưng anh cũng không chịu buông tôi ra.

- Em nghe thấy gì?

Anh hạ giọng, làm tôi cũng căng thẳng theo, tựa như cả hai đang bị dẫn vào một vụ án hình sự nào đấy. Tôi nhỏ giọng theo, nói rằng bản thân nghe thấy có tiếng chụp của máy ảnh. Haru cau mày lẩm bẩm, ai lại làm ăn kém chuyên nghiệp thế, rồi bỏ tôi ra.

- Anh cố ý đấy à?

Tôi nhướn mày. Anh chỉ cười cười không đáp, rồi giục tôi đi về. Tôi vẫn cứ thấy ngờ ngợ, Haru vẫn cười, rồi nói thêm, anh cảm ơn cậu thật lòng. Thật lòng thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy gáy tôi liên tục đổ mồ hôi như tắm. Tôi quyết định tiễn Haru ra đến tận xe, rồi mới quay đầu trở về nhà của mình.

BỘP

Chết tiệt...

___o0o___

Tôi lờ mờ mở mắt ra, trước mặt tôi là ánh đèn mập mờ của cây đèn dầu, ai đó đang kiên nhẫn cầm nó, cứ như là chỉ chực chờ tôi tỉnh giấc là có thể bắt đầu làm việc rồi.

Tự tin vào đôi mắt hí của mình, tôi he hé mắt để từ quan sát. Người cầm đèn dầu kia mặt một bộ gil-le, tóc vuốt keo, đồ hiệu trên người sáng đến lóa mắt, tay bên kia của anh ta cầm một cây gậy đánh khúc côn cầu. Thú thật thì tôi thấy người lạ mặt kia có chút quen quen. Một cảm giác rợn người xoẹt qua đầu tôi, nó chiếu lại cảnh của bộ phim Vincenzo tôi vừa xem hôm qua, cái cảnh mà tên chủ tịch Babel điên kia lấy cây gậy khúc côn cầu đập chết tên giám đốc định phản bội mình...

...

Thôi chết tôi rồi.

Bọn bắt cóc định cosplay lại cái cảnh đó thật à, ngay tại đây luôn!? Xin đấy, một mạng người chứ nhiều nhặn gì đâu... Tôi định nghĩ câu nào đó vặn lại lương tâm của hắn ta, thì cây gậy khúc côn cầu kia vụt qua má tôi, đập rầm vào tường thùng container đằng sau.

- Tỉnh rồi thì dỏng tai mà nghe tôi hỏi đây.

...

.....

Con mẹ nó tôi nhận ra cái giọng này rồi! Tôi nhận ra cái giọng này rồi!!

Kambe Daisuke, thanh tra trưởng của phòng đặc vụ số 7, người mà tôi chỉ được nghe giọng qua mấy đoạn ghi âm trong điện thoại của trưởng phòng.

Là vợ của Katou Haru!

________________________________________________________________________________

Tiền truyện nên viết hơi dài tí :v Chap sau có đường mật ngọt liền :v

[09082021]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top