Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ánh nắng ban mai dần ló dạng từ sau dãy núi xa, tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng rơi xuống tấm bia mộ đã dựng lên. Soi sáng gò đất bên dưới bằng một vài tia nắng.

  Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Itama được chôn cất,. Những thân cỏ xanh đã lặng lẽ nhô ra từ bên cạnh tấm bia. Nếu họ không nhìn vào nó trong hai ngày, một mảng cỏ lớn sẽ mọc lên.

  Tobirama cẩn thận dọn dẹp khu vực đó. Ánh nắng rải rác chiếu lên người cậu. Khi cậu tới đây, sương sớm mới bắt đầu dâng lên. Lúc dọn dẹp xong, mặt trời đã treo cao trên đỉnh núi.

   Cậu ấy khăn lau mặt và đôi bàn tay đầy bụi bẩn, tựa vào bia mộ, ngồi xuống lấy ra những nắm cơm đã chuẩn bị từ trước.

  Những nắm cơm được gói trong những chiếc lá rộng. Hashirama lấy được hạt lúa ở đâu đó và tìm được những chiếc chậu, bát do thợ săn để lại. Khi Tobirama phát hiện ra thì một nồi cơm đã được nấu chín. Kỹ năng nấu nướng của anh trai tăng lên nhanh chóng, có lẽ đã khiến Tobirama lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: “Trước đây anh đã từng thấy thợ săn làm việc này.” Tobirama yêu cầu anh ấy giải thích chi tiết cách anh ấy nấu cơm, nhưng Hashirama không thể giải thích được. Ngược lại, Tobirama đã dạy anh cách làm cơm nắm và Hashirama đã học rất nhanh.

  Tobirama cắn miếng cơm, để lộ con cá bọc bên trong. Cậu còn bắt được cá ở một con kênh nhỏ cách đó không xa. Con kênh trong vắt và cá bơi lội trong đó rất dễ thấy. Có lẽ vì trong quá trình sinh ra và lớn lên chúng chưa từng gặp phải thiên địch nào nên con cá bơi rất chậm và có phần không kịp phản ứng.

   Cậu chậm rãi nhai miếng cá và cơm trong miệng, nuốt xuống rồi cắn thêm một miếng nữa. Cá hơi mặn trộn với cơm. Cậu nhìn những ngọn núi nhấp nhô đối diện, với những đám mây trắng như bông bao quanh chúng. Ở đây rất cao, đi thêm vài bước nữa là có một vách đá dựng đứng nhìn xuống, nhìn thoáng qua là không thể thấy được chân núi. Tuy nhiên, khi đến đây, cậu có cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng, không khác gì khi ở thị trấn. Cậu không rõ đó là vì thể chất mạnh mẽ của cậu hay vì có ai đó đang bảo vệ cậu.

   Cậu đang suy nghĩ vu vơ. Những ý nghĩ lướt qua trong đầu cậu như nhảy múa. Cậu không khỏi nhớ đến buổi tối mấy ngày trước.

  Khi đó cậu đang ở trong sân, khoảng trống bên cạnh căn chòi của người thợ săn giờ đã trở thành nơi họ chuẩn bị dùng bữa. Những hơi nước mỏng manh thoát ra từ mép nắp nồi, nước sôi đập vào thành nồi. Hashirama trông coi ngọn lửa, để Tobirama có nửa phút rảnh rỗi nhìn ra ngoài. Ánh hoàng hôn đỏ rực được phủ một tầng hơi nước trắng mỏng.

  Hashirama tùy ý mở nắp nồi, kèm theo một tiếng xèo xèo, càng nhiều hơi nước bay ra, bắn thẳng vào mặt Hashirama. Tobirama quay lại nhìn thấy cảnh tượng này, tim  như ngừng đập. Nhưng rất nhanh, Hashirama đã đậy nắp nồi lại, gương mặt thậm chí không hề đỏ lên nửa phần, mỉm cười với Tobi nói:" Chắc sắp xong rồi."

  Tobirama thở phào nhẹ nhõm. Dù sống với nhau đã lâu nhưng cậu vẫn không thể quen được với lối sống đặc biệt của anh trai mình. Nghĩ như vậy, một câu hỏi hiện lên trong đầu, cậu đột nhiên nói: "Anh ơi, anh có cảm thấy đói không?"

  Hashirama sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Đương nhiên có thể, Tobirama."

  Nhưng Hashirama chỉ là một cái cây. Làm sao một cái cây có thể cảm thấy đói giống như con người? Suy cho cùng, Hashirama chỉ đang tiếp đãi cậu, một người xa lạ cần đồ ăn thức uống và lãng phí sức lực của anh ấy.

   Cậu không nói gì, trong tiếng lửa lách tách, mùi thơm thoang thoảng của cơm theo hơi nước tỏa ra. Hashirama lại mở nắp nồi, cơm nóng đã chín.

  Tobirama cắn thêm một miếng cơm nắm nữa.

  Một nắm cơm to bằng nắm tay không phải là quá nhiều với một đứa trẻ đang trong tuổi ăn tuổi lớn. Vừa nảy ra ý tưởng trong đầu, cậu đã tăng tốc ăn, hy vọng ăn xong thật nhanh và trở về nhà.

  "Tobirama!"

  Giọng nói của anh trai vang lên bên tai . Tobirama giật mình, tay cậu run lên, nắm cơm rơi xuống - một bàn tay vươn ra từ phía sau và tóm lấy trong gang tấc.

  "Không sao, không sao."

  Hashirama đi vòng qua và ngồi ở phía bên cạnh cậu, mỉm cười xin lỗi.

  “Tobirama đang ăn vội đấy, cẩn thận kẻo bị nghẹn.” Anh nói với giọng ngây thơ và đưa cơm nắm cho em trai mình. Tobirama thở ra.

  “Em chỉ muốn nhanh chóng về nhà sau khi ăn xong để tìm anh trai.” Cậu thú nhận: “Anh ơi, sao vừa nãy anh la to thế?”

  “Anh…” Hashirama sửng sốt, cười hai tiếng, cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt của em trai mình.

  “Hôm nay mở mắt ra, không thấy Tobirama.” Hashirama trầm giọng, lại cười nói: “Ta tìm trong nhà hồi lâu mới nhớ ra Tobirama hẳn là ở đây.” Rồi anh tựa cơ thể của mình vào vai em trai.

  Tobirama hôm nay tới chỗ Itama dọn dẹp cỏ dại gần bia mộ nên cậu không mặc gì nhiều, chỉ có áo giữ nhiệt đen và quần dài. Hashirama luôn mặc cùng một chiếc áo khoác ngắn màu xanh lá cây và chưa bao giờ thay nó. Đó là chiếc áo hàng ngày dành cho những đứa trẻ nhà Senju. Tobirama cũng có một chiếc, nhưng cậu không mặc thường xuyên và vẫn để nó ở nhà Senju.

  Với suy nghĩ này trong đầu, Tobirama im lặng ăn xong miếng cơm.

   Cậu cầm lấy tách trà Hashirama lấy ra, nhấp một ngụm rồi nghiêm túc nói: "Anh ơi, gần đây em có việc phải vào thị trấn."

  Hashirama tay dừng lại: "...Hả?"

  “Tối hôm qua em nói với anh rồi.”

Hashirama được nhắc nhở một chút, đột nhiên nói: “A, đúng là có chuyện như vậy.”

  Tobirama gật đầu.

  "Mọi chuyện... đã trôi qua," Cậu nhẹ nhàng nói, "Itama cũng đã được chôn cất. Mọi chuyện đã kết thúc."

  "Em dự định...tiếp tục tự học những bài học mà cha đã dạy trước đây."

  Vừa nói, tay cậu vô thức đặt lên tấm bia bên cạnh. Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa dòng chữ được khắc trên đó - tên em út.

  Hashirama dõi theo động tác của cậu, đưa mắt nhìn rồi từ từ cúi đầu xuống.

  “Ừm……”

  Anh chậm rãi xoa xoa chiếc ấm trong tay, như thể đột nhiên trở nên rất hứng thú với chiếc bầu gỗ do chính tay mình làm ra.

  "Nhưng... vậy...em..." 

  “Em đương nhiên sẽ trở lại,” Tobirama nói, “Em sẽ mang theo sách của gia tộc Senju trở về. Đồng thời, em cũng cần anh sắp xếp cho em một chỗ để sách.”

  Nghe vậy, Hashirama lập tức ngẩng đầu lên. Anh cười lớn.

  "Tất nhiên rồi."

  Anh tiến tới ôm lấy Tobirama. Cánh tay lạnh ngắt của anh khiến da Tobirama bất giác nổi da gà, nhưng Tobirama không hề đẩy anh ra.

  Thay vào đó, cậu nắm lấy tay anh trai mình và ôm chặt lại. Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ. Chẳng bao lâu, tứ chi lạnh lẽo trong tay cậu đã được ánh nắng sưởi ấm, nhiệt độ trở nên giống như nhiệt độ cơ thể cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top