Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này nước mắt của Suryeon đã chảy đầm đìa trên má, cô cố gắng lau đi nhưng bất ngờ Dantae lật người Suryeon lại và kéo cổ Suryeon đến lúc này Dantae đã cắn môi Suryeon rất thô bạo. Suryeon vô cùng bất ngờ, cách đối xử quá thô bạo của Dantae khiến cô càng khóc to hơn, cô đánh mạnh vào ngực Dantae khiến Dantae buông nụ hôn ra nhưng tiếc thay sức lực của Suryeon không đủ mạnh để làm điều đó.

Không lâu sau, Dantae dứt nụ hôn và ngay lập tức nhìn chăm chú vào Suryeon, người đã rơi nước mắt. Suryeon cũng nhìn Dantae.

"Anh làm gì thế? Anh điên à!" - Suryeon chậm rãi lùi lại.

Cô định tát Dantae, nhưng Dantae đã nhanh chóng dùng tay phải giữ cô ấy lại. Lúc này Dantae đã đẩy người Suryeon vào tường, Suryeon lúc này đã bị Dantae áp sát vào tường.

"Đây chính là cái miệng rác rưởi lúc nãy cô nói sao!" - Dantae nói với một nụ cười yếu ớt.

Suryeon chỉ biết im lặng, cô thực sự bất ngờ trước cách đối xử thô bạo của Dantae lúc này.

Dantae buông Suryeon ra sau đó đi vào phòng làm việc của mình để lại Suryeon trong phòng. Suryeon thấy Dantae bỏ đi thì chỉ giận dữ nhìn Dantae, cô vẫn khóc, sau đó Suryeon đi đến phòng bà Joo để gặp Seokyung và Seokhoon.

Suryeon, người đã nhìn thấy chúng ngủ trong vòng tay của bà từ phía sau cánh cửa lại rơi nước mắt.

"Con xin lỗi mẹ...thật đấy" - Suryeon vừa nói vừa lau nước mắt rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Bây giờ Suryeon bước vào phòng của Seokyung và Seokhoon, nằm xuống giường và nghĩ về cuộc sống của mình rằng cô phải giả vờ hạnh phúc vì lũ trẻ, sự ghét bỏ?...họ có thể yêu nhau không? Hoặc có lẽ một trong số họ đã phải rời đi vì cô ấy quá mệt mỏi?

"Không, tôi yêu Seokyung và Seokhoon dù thế nào đi nữa, tôi là mẹ của chúng" - Suryeon tự nhủ để trấn tĩnh tâm trí của mình, cô không muốn nghĩ đến việc rời bỏ những đứa con của mình như mẹ ruột của chúng!

______________________

Sáng hôm sau, bà Lee đang nấu bữa sáng. Những đứa trẻ vẫn đang ngủ trong phòng của bà nội. Về phần Dantae, anh vừa rời khỏi văn phòng với bộ vest chỉnh tề và ngồi xuống bàn ăn.

"Đã xảy ra chuyện gì, con lại cãi nhau với Suryeon sao?" - Bà Lee hỏi với vẻ nhấn mạnh.

"Thôi, xin mẹ...đừng can thiệp vào..." -  Dantae trả lời đang uống nước trước mặt bà.

"Con định nhốt vợ mình như thế này mãi sao?, Con có bao giờ nghĩ đến tình trạng của Suryeon như thế nào không?, Con thật ích kỷ, con vẫn nhìn thấy bóng dáng của Na Aegyo trong Suryeon" - Bà Lee nhìn Dantae chăm chú nói.

Dantae chỉ im lặng, anh ấy không thể nói bất cứ điều gì khi mẹ anh ấy có vẻ đã nói trúng tim đen

"Chuyện hôm qua, là mẹ bảo cô ấy đi mua đồ ở tầng dưới. Chỉ có tầng dưới là có chuyện lớn sao?"

"nhiều người đã nhìn thấy và điều đó sẽ khiến tôi rất khó chịu".

"Vậy bây giờ con có sợ không?" - Bà Lee hỏi, nhướng một bên mày.

"Haishhhh, hết rồi..."

Bà Lee quay lại nấu ăn, Seokyung và Seokhoon xuất hiện sau cánh cửa và chào bố cô với khuôn mặt đáng yêu. Seokyung và Seokhoon, những người đã sợ hãi đêm qua vì tiếng hét của Dantae nhưng giờ dường như đã quên mất rằng bố của họ đã hét vào mặt mẹ của họ.

"Hwuahhhh con dậy rồi" - Seokyung nói uể oải yêu cầu được bố mình bế.

“các con dậy rồi...tối qua các con ngủ có ngon không?” - Dantae nhẹ nhàng vuốt tóc Seokyung và Seokhoon hỏi.

"Ngon lắm..., hmmm eomma đâu?" - Seokyung hỏi khi không thấy Suryeon nấu bữa sáng.

"Dantae-ah, hãy nhìn vào căn phòng đằng kia, con phải giải quyết vấn đề này một cách dứt khoát." - Bà Lee nói Dantae đến gặp Suryeon. Dantae không thể từ chối vì lũ trẻ đang ở đây.

"Được, appa đi gặp eomma trước. Hình như eomma của các con còn đang ngủ." - Dantae nói hạ Seokyung xuống khỏi đùi mình.

Dantae sau đó đi về phòng của tụi trẻ, anh cảm thấy tội lỗi vì sự cố đêm qua khiến anh ngần ngại bước vào trong. Khi anh chuẩn bị mở cửa thì Suryeon bước ra trước khiến cả hai vô cùng ngạc nhiên. Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng Suryeon ngay lập tức nhìn sang hướng khác. Suryeon muốn đi qua Dantae nhưng Dantae đã đưa tay ngăn cô lại. Suryeon chỉ thở dài và quay người về phía Dantae.

"Anh tối hôm qua mắng tôi còn chưa thỏa mãn sao? Còn muốn mắng nữa?, cứ tiếp tục đi, tôi sẽ im lặng" - Suryeon nói Dantae vẫn đang nắm tay cô.

"Mianhae..." - Dantae nói, anh đột nhiên xin lỗi Suryeon khiến Suryeon cau mày khó tin.

"Nói lại lần nữa?".

"Anh xin lỗi về chuyện tối qua. Nhưng em có thể đợi được không. Anh cần chút thời gian" - Dantae nắm vai Suryeon nói.

Suryeon không hiểu tại sao Dantae đột nhiên nói điều gì đó khiến cô càng bối rối hơn.

"Đừng suy nghĩ nhiều, tụi nhỏ đang ở dưới lầu chờ em" - Dantae nói dắt tay Suryeon đi về phía bàn ăn.

Suryeon làm theo lời Dantae, hai người lập tức xuống lầu ăn sáng. Bà Joo nhìn hai người họ gần gũi hơn liền mỉm cười"

"Eomma...eomma mới dậy à?" - Seokyung hỏi, cô bé ngay lập tức ôm lấy Suryeon.

Suryeon chỉ gật đầu và bảo Seokyung ngồi vào bàn ăn, sau đó cô giúp bà Joo chuẩn bị bữa sáng. Họ cũng ăn sáng như thường lệ, lặng lẽ không một tiếng động. Dantae là người ăn xong trước, anh lập tức tạm biệt để đến văn phòng.

_______________________

Tại JK Holdings, Dantae đi đến phòng làm việc của mình, nơi Doman và Yoora đã ở đó, những người có lẽ đang đợi Dantae.

"Sao mọi người đến sớm vậy?" -  Dantae ngồi trên ghế hỏi.

"Ừ...Anh Joo, chỉ lần này thôi, hãy thực hiện yêu cầu của chúng tôi..." - Doman với giọng đùa cợt.

Yoora, người đã nhìn thấy Doman, cô cảm thấy kỳ lạ về hành vi của anh ấy.

"Nếu đó là điều mọi người muốn...Chà tôi nghĩ là không có lý do gì để từ chối điều đó" - Dantae nói khiến Doman và Yoora nhìn nhau không tin nổi.

"Anh Joo! Cảm ơn anh, thật đấy" - Doman nói, người đứng dậy và ngay lập tức cúi đầu, theo sau là Yoora.

"Với một điều kiện!...Ngày mốt, bốn người không được đến muộn, phải chào đón những vị khách sẽ đến" - Dantae nói một cách chắc nịch.

"Vâng thưa ngài" - Yoora và Doman cùng nói. Nhìn bề ngoài, Yoora và Doman không ngờ rằng anh Joo lại không quá khắt khe với nguyện vọng của nhân viên, điều đó thật tốt :).

Doman cũng nói với các nhân viên khác, và phản ứng của họ cũng giống như Yoora và Doman trước đó trong phòng của Dantae.

"Anh Joo sẽ giới thiệu vợ anh ấy chứ?" - Maru hỏi gần Yoora hơn.

"Tôi không chắc, có thể. Nhưng, tôi cũng muốn xem cô ấy trông như nào..." - Yoora đưa tay lên cằm trả lời.

"Cư dân Hera nhiều người không biết vợ của ông Joo là ai. Thực sự, ông Joo rất bảo vệ quyền riêng tư của vợ mình" - Rumi nói dựa đầu vào ghế.

"Cô có thể một ngày không nói về vợ của ông Joo được không!, Nếu những gì cô đang nói bị ông Joo nghe được, hãy tin tôi rằng ngày mốt sẽ không có tiệc tùng." - Doman nói để dọa họ.

Ba người họ chỉ nhìn nhau chằm chằm, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.

Trong phòng của mình, Dantae cũng đang suy nghĩ xem mình nên làm gì với Suryeon, đã đến lúc mọi người biết chưa? hay vẫn phải giấu giếm nữa?. Dantae đấu tranh trong chính suy nghĩ của mình.

_______________________

Tại căn hộ Penthouse, Suryeon người ở một mình vì bọn trẻ đang đến nhà bà nội ở Jeonju bắt taxi cách Seoul khoảng 30 phút. Suryeon muốn đi, nhưng những lời của Dantae sáng nay khiến cô không muốn đi nữa. Di động của Suryeon reo lên, có một tin nhắn đến khiến Suryeon bất ngờ, một lần nữa, một số lạ đã gửi cho cô một tin nhắn khác.

[TÔI BIẾT CÔ CHỈ VỪA VUI VẺ Ở ĐÓ]

Suryeon không muốn quan tâm đến nó, nhưng đây là lần thứ hai cô bị khủng bố như thế này. Có vẻ là có người đang đe dọa Suryeon? Cô có nên nói với Dantae không...

"Không, anh ấy sẽ không quan tâm đến điều đó đâu" - Cô bồn chồn suy nghĩ.

Tối hôm đó, khi Dantae về nhà, anh thấy Suryeon đang ngủ ngon lành trên đi văng.

[Mấy đứa đâu rồi? Sao yên ắng thế này] - Dantae nghĩ.

Khi chuẩn bị bước đi, Dantae nhận được tin nhắn từ mẹ anh.

[Bọn trẻ đang ở Jeonju, hiện giờ chúng đang ngủ. Lúc nãy mẹ đã cố liên lạc với Suryeon nhưng không bắt máy].

Dantae đút điện thoại vào túi rồi tiến lại gần Suryeon. Anh vô tình bị mê hoặc bởi gương mặt ngây thơ dù không trang điểm vẫn xinh đẹp của Suryeon. Dantae không muốn đánh thức cô ấy, nhưng anh ấy cũng không thể chịu được khi nhìn thấy Suryeon ngủ trên ghế sofa. Dantae cuối cùng cũng chủ động bế Suryeon vào phòng,từ từ nâng thân hình gầy gò của Suryeon lên mà không làm khó Dantae.

Dantae lập tức hạ Suryeon từ từ xuống giường, khi anh định buông tay Suryeon trên cổ mình ra thì Suryeon lại kéo cổ Dantae khiến mặt Dantae và Suryeon ngày càng gần nhau, tim Dantae đập nhanh. Dantae nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Suryeon, anh gạt đi những sợi tóc mảnh mai che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Sự thật thì em vẫn luôn đẹp thế này! Em ra ngoài đó anh sợ lắm, anh xin lỗi!" - Dantae vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán Suryeon, sau đó anh buông tay Suryeon ra và trùm chăn lên nửa người Suryeon.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top