Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C51. Nỗi khổ riêng

Năm Càn Nguyên thứ mười, ngày lành năm mới cho nên Nội Vụ phủ vô cùng coi trọng, khắp nơi trong Tử Áo Thành* đều giăng đèn kết hoa. Đến nay Huyền Lăng đăng cơ vừa tròn mười năm, là chuyện vui đáng để chúc mừng.

*Áo: thâm sâu, khó hiểu. Trong bản nguyên tác Chân Huyên Truyện, tác giả Lưu Liễm Tử dùng Tử Áo Thành chứ không phải Tử Cấm Thành.

Nhưng mà Di Ninh cung lại ngoại lệ, Thái hậu thích thanh tịnh, lại thích Phật pháp, đám nô tài không dám quấy rầy, chỉ cẩn thận quét dọn sạch sẽ các cung thất.

Thái hậu ngồi trong điện thảnh thơi nhìn đám cá vàng đang bơi, nói với Trúc Tức: “Thời gian trôi qua nhanh thật, vừa chớp mắt đã mười năm, ai gia cũng già rồi…”

“Thái hậu là người có phúc, không có già đâu ạ.”

Thái hậu nghe vậy cười nói: “Già hay không thì trong lòng ai gia biết rõ. Mắt thấy Nghi Tu xử lý mọi chuyện trong hậu cung ổn thỏa, ai gia cũng an tâm. Nhưng mà, con nối dòng của Hoàng đế không nhiều, đây mới là tâm bệnh của ai gia.”

Trúc Tức cô cô nói: “Thái hậu từ tâm, Hân tần sắp sinh, tin tưởng nhất định có thể sinh cho Thái hậu một tiểu hoàng tôn. Chờ thêm một ít thời gian nữa, các vị tiểu chủ nương nương chắc chắn sẽ có tin vui, Thái hậu chỉ chờ để hưởng “Hàm di lộng tôn”* thôi.

*Hàm di lộng tôn (含饴弄孙): xuất phát từ “Hậu Hán Thư – Minh Đức Mã Hoàng hậu kỷ”, hình dung người già tự tìm thú vui tiêu khiển không hỏi sự đời.

“Ngươi nói lời này để cho ai gia cao hứng thôi, Hoàng đế đăng cơ đến nay đã mười năm, nhưng dưới gối chỉ có hai Hoàng tử, một Đế cơ. Hai ngày nay ai gia hay nằm mơ, mơ thấy sự tình trước kia, không biết có quan hệ gì với chuyện này hay không.” Nói xong, Thái hậu nhịn không được ho khan.

Người đã già, sẽ nhớ tới nhiều chuyện trong quá khứ hơn, lại không biết là báo ứng đó có báo trên người con mình hay không.

Trúc Tức cô cô vội thay Thái hậu vỗ lưng giúp thuận khí, khuyên nhủ: “Thái hậu quá lo lắng rồi, Hoàng thượng đang độ tuổi xuân, đây là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh, nhất định sẽ có nhiều phúc khí. Người đừng tự tìm phiền não nữa. Bệnh cũ của người vừa vào mùa Đông đã tái phát, vẫn nên bảo dưỡng thân thể thì hơn…”

Năm đó, khi Thái hậu còn là Lâm phi, từng bị Phế hậu Hạ thị cùng Ngọc Ách Phu nhân liên thủ khiến bà nhục nhã, lệnh vào mùa Đông khắc nghiệt ở Bảo Hoa điện vì Chiêu Hiến Thái hậu sao kinh cầu phúc, hàn khí nhập thể khiến bệnh không dứt.

Khi Huyền Lăng đến thỉnh an, nhìn thấy mẫu thân tái phát bệnh cũ, tự mình đến dìu Thái hậu nằm xuống nghỉ ngơi: “Trẫm thấy bệnh cũ của mẫu hậu dường như so với năm trước còn nặng hơn, Thái Y viện đúng là một đám lang băm mà, trị bệnh cũng trị không hết, lại lãng phí quốc khố mà.”

“Đây là bệnh cũ nhiều năm của ai gia, làm sao có thể trị dứt được đâu, sáng hôm nay có chút gió nên mới ho khan hai tiếng, Hoàng đế không cần phải lo ngại đâu, cũng không cần trách tội Thái Y viện làm gì.” Thái hậu lại tiếp tục ho khan, trên mặt cũng ửng đỏ.

“Tôn cô cô, nhanh đi lấy thuốc của mẫu hậu đến đây đi.”

Không đợi Huyền Lăng phân phó, Trúc Tức đã đem thuốc đến, tự mình đút thuốc cho Thái hậu, một lát sau quả nhiên đã đỡ hơn rất nhiều. Thái hậu nói: “Quả nhiên là thuốc vào đúng bệnh, ai gia cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi.”

Huyền Lăng cầm lấy xem thuốc trong bình, thấy chỉ còn lại mấy viên nên nói: “Còn lại cũng không nhiều lắm, chút nữa trẫm sẽ truyền lệnh cho Thái Y viện đem thuốc đến.”

Thái hậu cười nói: “Làm sao có thể dễ dàng như vậy được chứ, vị thuốc bên trong hiện giờ đã hiếm thấy lắm rồi. Thuốc của Thái Y viện thường ngày cũng tốt, chỉ là không bằng thuốc này, uống vào liền lập tức thấy hiệu quả.”

Huyền Lăng không tin: “Trẫm thân là thiên tử, sao có thể không tìm được thuốc, nếu thật sự không được cũng phải tìm cho được. Nếu không truyền ra ngoài, dân chúng sẽ nghĩ trẫm ngay cả bệnh của mẫu hậu mình cũng không trị hết được.”

Thái hậu cười nhưng không nói, Trúc Tức cô cô liền nói: “Hoàng thượng, trước hết đưa bình thuốc cho nô tỳ cất vào đi.”

Huyền Lăng gật đầu, đem bình thuốc đưa cho Trúc Tức, lúc giao ra hắn thấy trên bình có một chữ “Ca”, màu đỏ của chữ đã mờ đi, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra. Lúc này sắc mặt của hắn liền thay đổi, tay không tự chủ dừng giữa không trung.

Trúc Tức thấy thế, liền kêu lên một tiếng: “Hoàng thượng!”

Vẻ mặt của Huyền Lăng liền khôi phục lại bình thường, tay cũng chậm chậm đưa bình thuốc đến tay Trúc Tức, đứng dậy nói với Thái hậu: “Mẫu hậu nghỉ ngơi đi, trẫm còn có tấu chương cần phê, buổi tối sẽ đến thỉnh an mẫu hậu sau.”

Thái hậu vuốt cằm: “Hoàng thượng lấy quốc sự làm trọng rất tốt, không cần nhớ đến ai gia làm gì.”

“Nhị thần cáo lui.” Huyền Lăng hành lễ rồi mới khởi giá rời khỏi Di Ninh cung.

“Trúc Tức, ngươi nói xem vừa rồi Hoàng đế có chuyện gì?” Thái hậu nhìn về phía tâm phúc của mình mà hỏi.

Trúc Tức cô cô hơi thở dài: “Thái hậu nhìn thấy vô cùng rõ ràng rồi, nô tỳ không dám vọng ngôn*.”

*Vọng ngôn: nói bừa, nói bậy.

Thái hậu dựa vào giường, nói: “Nhiều năm như vậy, nó vẫn không thể buông bỏ khúc mắc năm xưa.”

“Thái hậu đừng suy nghĩ nhiều, tốt xấu gì Hoàng thượng cũng rất hiếu thuận với người.”

“Ai gia biết, năm đó Hoàng đế đã bị Nhiếp chính vương đè nén rất nhiều, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải dựa vào Nhiếp chính vương, Hoàng đế có thể thuận lợi kế vị sao?” Vẻ mặt Thái hậu ảm đạm: “Oan nghiệt, là ai gia không đúng, đã để lại vướng mắc trong lòng Hoàng đế rồi.”

“Thái hậu, năm đó người cũng vì Hoàng thượng cho nên mới chịu nhục, tin là trong lòng Hoàng thượng sẽ hiểu được, cũng sẽ không trách cứ Thái hậu đâu, Thái hậu chớ nên tự tìm phiền não.” Trúc tức cô cô cùng Thái hậu ở trong cung chìm nổi hơn mười năm, vô số đăng cay tủi khổ của Hoàng gia, bà đều là nhân chứng sống.

Thái hậu gối tay lên gối mềm, nhắm mắt: “Vừa rồi ai gia đã nói với ngươi, kỳ thật ai gia cũng mơ thấy hắn, hắn ở trong mộng trách cứ ai gia, vì sao lại nuốt lời tự tay giết hắn.” Nói xong, giữ chặt tay của Trúc Tức: “Ngươi nói đi, năm đó hắn chết không nhắm mắt là bởi vì hận ai gia sao?”

Trúc Tức nửa quỳ trước Thái hậu: “Thái hậu, năm đó người làm như vậy đều đúng cả. Do Nhiếp chính vương đổi ý muốn phế đi Hoàng thượng, người mới bất đắc dĩ bị kéo vào thôi.”

“Đúng vậy, là hắn muốn nuốt lời trước, muốn phế đi Hoàng đế, muốn tự xưng Đế, còn nói phải lập ta làm Hậu. Nhưng nếu thật như vậy, ta làm gì còn mặt mũi mà đi gặp con của ta? Mẹ con ta biết đối mặt với người trong thiên hạ thế nào? Là hắn làm sai trước, không trách được ai gia.” Thái hậu thấp giọng thì thầm, dường như muốn tự thuyết phục chính mình chấp nhận chuyện này là sự thật.

Bên ngoài mây dày chồng chất, nặng nề dường như sắp phải rớt xuống, sắc trời bắt đầu tối dần. Huyền Lăng ngồi trên ngự liễn, một lời cũng không nói, sắc mặt giống như sắc trời mù mịt.

Lý Trường biết chủ tử có tâm trạng không được tốt, tốt hơn nên cẩn thận hầu hạ, không dám sai sót.

Huyền Lăng trầm mặc, năm đó hắn không được tiên hoàng Long Khánh Đế sủng ái, vô cùng kém cạnh so với Lục đệ Huyền Thanh. Có lúc hắn còn cảm thấy, tiên hoàng dường như chỉ có Huyền Thanh là con ruột, còn hắn vĩnh viễn chỉ là một vần hào quang nhỏ bé ảm đạm của Huyền Thanh mà thôi. Khó khăn lắm mới ngồi lên được Đế vị, còn phải chịu đựng thế lực của Nhiếp chính vương bức ép, không có cách nào thi triển khát vọng, Hoàng đế này làm được phải chịu rất nhiều nghẹn khuất. Hôm nay nhìn thấy Thái hậu còn giữ bình thuốc của Nhiếp chính vương, khó tránh khỏi gợi lên phẫn hận trong lòng Huyền Lăng.

Tội nhân chết tiệt, đã chết cũng không để cho mẫu hậu và trẫm dễ thở. Quả nhiên lúc trước không nên nghe lời mẫu hậu nói, chỉ đưa vây cánh của hắn xét nhà lưu đày, phải là mở quan tài của hắn đánh roi còn được!

Trong mắt của Huyền Lăng dường như hiện lên một tia sét, Lý Trường ở bên cạnh cũng bị dọa giật mình, không hiểu được chủ tử vì sao ở chỗ Thái hậu ra lại tức giận như vậy. Thật cẩn thận nói: “Hoàng thượng, đêm nay người lật thẻ của Khác Quý tần*, chúng ta có đi hay không?”

*Khác Quý tần Thang Tĩnh Ngôn. Khi Chân Huyên Truyện được chuyển thể thành phim, Khác Quý tần chuyển thành Tề phi Lý thị của Ung Chính Đế.

Huyền Lăng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đi, trẫm đã lật thẻ của nàng ta, đương nhiên đi.”

Trong Thọ Kỳ cung của Thang Tĩnh Ngôn cực kỳ vui vẻ, cách ăn vận cũng đổi mới hoàn toàn nghênh đón ngự giá, Huyền Lăng rất lâu không lật thẻ của nàng, chỉ là ngẫu nhiên đến ngồi một lúc, cũng không có qua đêm. Hôm nay được Lý Trường truyền tin, sao nàng lại không vui vẻ cho được.

Nàng nhớ Huyền Lăng từng khen nàng mặc xiêm y rất xinh đẹp, trâm hồng nhạc hoa phù dung quyên hoa, Huyền Lăng vào bên trong, nàng nhẹ nhàng hành lễ: “Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng.”

Huyền Lăng cũng không chú ý đến cách ăn mặc của nàng, thuận miện nói: “Miễn lễ!”

Thang Tĩnh Ngôn ân cần dâng trà, nói: Thần thiếp biết Hoàng thượng thích uống trà Long tĩnh, Hoàng thượng nếm thử đi.”

Huyền Lăng nhận lấy ly trà: “Không tệ, ái phi có lòng rồi.”

“Có thể làm cho Hoàng thượng thích, thần thiếp rất vui.” Thang Tĩnh Ngôn cười nói.

Huyền Lăng nhìn thấy nàng cười rất kiều diễm, nhưng quần áo trên người rõ ràng không có yếm lót, không khỏi nhắc nhở: “Hiện tại nàng đã là Quý tần, nên ăn mặc đúng với thân phận, xiêm y này tuy đẹp nhưng rất lỗ mãng, cũng không hợp với tuổi của nàng, lần sau không được mặc nữa.” Ánh mắt tiếp tục hướng lên trên, “Đóa hoa kia cũng không đẹp, rất tầm thường, ngày xưa nàng cài trâm ngọc đẹp hơn.”

Thang Tĩnh Ngôn không ngờ rằng cách ăn mặc được nàng dày công chuẩn bị lại bị tạt một chậu nước lạnh, khó tránh khỏi có chút không vui, nhịn không được nói: “Hoàng thượng cảm thấy thần thiếp đã già rồi sao?”

Huyền Lăng thấy Thang Tĩnh Ngôn không chịu nghe lời giáo huấn, trong lòng càng không vui, nói: “Trẫm đang có ý tốt muốn nhắc nhở nàng, nàng cần gì phải nghĩ nhiều như vậy. Nếu nàng ăn mặc như vậy đi khắp nơi, sẽ làm cho người ta chê cười.”

Thang Tĩnh Ngôn không hiểu Huyền Lăng hôm nay đã uống thuốc gì mà lại như vậy, cũng không dám nhiều lời nữa, nói: “Hoàng thượng đã lâu mới đến đây một lần, người có muốn nhìn Dư Ly không, Hoàng thượng cũng đã lâu rồi không gặp Dư Ly.”

Huyền Lăng nghe được tên của đứa con trai thứ hai của mình thì sắc mặt dịu đi, nói: “Vậy để trẫm đến nhìn xem.”

Dư Ly được nhũ mẫu ôm đến, bởi vì không thường gặp mặt Huyền Lăng, lại mới chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi, khó tránh khỏi có chút xa lạ, nhìn thấy Huyền Lăng như mãnh hổ nghiêm mặt, sợ tới mức khóc lớn.

Thang Tĩnh Ngôn vội vàng ôm con vào lòng ngực, đợi nó an tĩnh lại mới nói với Huyền Lăng: “Hoàng thượng thứ tội, Dư Ly còn nhỏ nên hơi sợ người lạ, Hoàng thượng đừng để trong lòng.”

Huyền Lăng phất tay áo: “Nó dù sao cũng là con trai của trẫm, thân là nam nhi đụng một chút là khóc, tính tình yếu đuối như vậy thật chẳng ra thể thống gì.”

Thang Tĩnh Ngôn cảm thấy tủi thân thay nhi tử, nói: “Hoàng thượng nói lời này thật sự oan uổng cho Dư Ly, một năm nó chỉ được nhìn thấy Hoàng thượng vài lần, xa lạ cũng là chuyện thường thôi.”

“Trẫm thấy trước đây Dư Phong không hề giống nó, nhìn thấy trẫm thì mặt mày luôn hớn hở. Nói đến thì cũng do Hoàng hậu biết cách dạy con, đứa nhỏ không hề yếu đuối như vậy.” Huyền Lăng so sánh hai bên với nhau.

Thang Tĩnh Ngôn không phục nói: “Lúc Đại Hoàng tử sinh ra trong cung không có đứa nhỏ nào khác, Hoàng thượng mỗi ngày đều gặp, đương nhiên sẽ thân thiết hơn với người nói.”

“Nói năng bậy bạ, có người làm mẹ như ngươi, khó trách Dư Ly yếu đuối như vậy, tương lai cũng không thể thành người tài giỏi được.” Huyền Lăng cả giận nói: “Yếu đuối giống như đàn bà vậy thì có thể có tiền đồ gì?”

Thang Tĩnh Ngôn không thể chịu được có người nói con trai bảo bối của nàng như vậy, đầu liền nóng lên, thế nhưng lại là Huyền Lăng cho nên nói: “Hoàng thượng ở ngôi cửu ngũ, sao có thể so đo như vậy với một đứa trẻ. Thứ cho thần thiếp bất kính, Hoàng thượng lúc nhỏ chẳng phải cũng do đàn bà nuôi dưỡng sao?”

Những lời này vừa nói ra Huyền Lăng tức giận đến xanh mặt, lập tức rời khỏi. Lý Trường ở bên ngoài nhìn thấy chủ tử nhìn thấy chủ tử bị Khác Quý tần làm cho tức giận, nhanh đuổi theo kịp Huyền Lăng.

Lời đã nói ra rồi thì không thể thu vào trở lại, Thang Tĩnh Ngôn nhìn thấy Huyền Lăng phủi tay áo bỏ đi, trong lòng hiểu được mình đã quá lời, chọc giận Hoàng đế thì hối hận không thôi.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, người…”

Khuôn mặt Huyền Lăng vô cùng căng thẳng, hai tay đặt trên tay vịn ở ngự liễn nổi gân xanh, vô cùng tức giận. Lý Trường nhỏ giọng gọi hai tiếng đều không trả lời, nhìn phía trước hô to: “Quay về Nghi Nguyên điện.”

“Đi Chiêu Dương điện!” Huyền Lăng lên tiền nói,

Lý Trường lập tức sửa miệng, nói: “Đi Chiêu Dương điện!”

“Nương nương, Hoàng thượng tới.” Tiễn Thu đi vào bẩm báo, Chu Nghi Tu đang tự mình thay y phục cho Dư Phong.

Nghe vậy, Chu Nghi Tu liền ngừng tay, hỏi: “Không phải đêm nay Hoàng thượng đến Thọ Kỳ cung sao?”

“Nô tỳ cũng không rõ, hiện tại đã gần đến đây, nương nương mau chuẩn bị đi.” Tiễn Thu nhận được tin tức cũng ngoài ý muốn.

“Sợ là Khác Quý tần đã nói sai điều gì rồi cho nên Hoàng thượng mới đến chỗ của bản cung, không cần chuẩn bị gì đâu, cứ tự nhiên đi.” Chu Nghi Tu hiểu rõ tính tình của Huyền Lăng.

Ngự liễn của Huyền Lăng đến cửa của Phượng Nghi cung thì dừng lại, Chu Nghi Tu hành lễ, nói: “Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng!”

Huyền Lăng đang tức giận, ngữ khí cũng có chút cứng nhắc: “Hoàng hậu không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”

Trực tiếp gọi nàng là “Hoàng hậu”, xem ra cơn tức giận này không hề nhẹ rồi. Chu Nghi Tu nghĩ thầm, nhớ rõ kiếp trước Thang Tĩnh Ngôn vì Dư Ly mà tranh cãi với Huyền Lăng một trận thì liền thất sủng, hơn phân nửa chính là hôm nay.

“Trẫm muốn uống chút rượu.” Huyền Lăng Hoàng đế người đầy khí thế ngồi vào trên Tháp*.

*Tháp: giường hẹp mà dài.

Lúc này Chu Nghi Tu sẽ không tranh luận với hắn, gật đầu phân phó tiễn Thu đến nhà bếp chuẩn bị.

Sau khi rượu và thức ăn đầy đủ hết, hai người rồi vào bàn, Chu Nghi Tu tự mình rót cho Huyền Lăng một chén rượu, nói: “Hoàng thượng sao lại đột nhiên có nhã hứng đến đây vậy, buổi tối uống rượu ngắm trăng sao?”

Ánh trăng trên bầu trời đêm nay cũng không được tròn, chỉ có phân nửa.

Huyền Lăng uống xong, đột nhiên nói ra một câu: “Tiểu Nghi, ngươi nói xem trẫm là một vị Hoàng đế thế nào?”

Chu Nghi Tu ôn nhu nói: “Hoàng thượng cần chính, vạn dân ủng hộ.”

Huyền Lăng uống thêm vài chén, nói: “Nếu là như vậy, nàng cảm thấy trẫm so với tiên hoàng như thế nào?”

Chu Nghi Tu thấy hắn có men say, vốn định tùy tiện nói vài câu, nhưng thấy hắn đang nhìn mình, nếu nói qua loa chỉ sợ sẽ rước lấy tức giận của hắn, suy nghĩ một lát liền nói: “Tiên hoàng là minh quân, Hoàng thượng là con của tiên hoàng, cũng là minh quân.”

Huyền Lăng nhìn không được cười cười, nói: “Nàng luôn như vậy.”

“Thần thiếp nói là lời thật lòng, cũng không hề ngụy tạo giả dối.” Chu Nghi Tu chú ý thấy trên nét mặt Huyền Lăng có một chút tình cảm rất nhỏ,

Huyền Lăng một tay cầm chén rượu, tay kia cầm tay Nghi Tu nói: “Trẫm biết, trẫm biết nàng sẽ không nói dối trẫm.”

Lời của hắn làm cho trong lòng Nghi Tu gợn sóng, kể từ khi nàng trọng sinh đến nay, từng bước đi không ít cũng nhiều đều có phần giả dối. Nếu không phải Nhu Tắc đi nhầm bước, hôm nay Huyền Lăng sẽ không cùng nàng như vậy. Nghi Tu nhẹ lắc đầu để cho những suy nghĩ kia tản ra, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, người uống say rồi.”

Huyền Lăng uống rượu say, ghé vào bàn bất tỉnh nhân sự.

Chu Nghi Tu gọi Tiễn Thu cùng Hội Xuân đến, ba người cùng hợp sức đỡ hắn lên giường. Sau khi hai người thị nữ lui ra, Chu Nghi Tu tự mình cởi bỏ áo khoác của Huyền Lăng, đắp chăn lên, đang định rời đi thì Huyền Lăng bỗng dưng giữ chặt nàng, trong miệng nói: “Đừng đi, đừng đi, đừng để ta lại một mình.”

Không biết Huyền Lăng đang mơ thấy gì, nhưng lại ngay cả xưng Trẫm cũng quên, chỉ xưng là Ta. Chu Nghi Tu ngồi bên giường, vén sợi tóc trên mặt hắn, khuôn mặt vẫn làm cho người ta xao xuyến, không hề thay đổi.

Chu Nghi Tu nhẹ giọng: “Người mới vừa nói gì vậy?”

“Mẫu phi…” Huyền Lăng mơ hồi lẩm bẩm nói: “Mẫu phi cùng Vương thúc, ta muốn giết hắn, giết hắn…”

Chu Nghi Tu nghe vậy nhất thời run lên, trừng mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Huyền Lăng, hắn lại có thể đem chuyện Thái hậu cùng Nhiếp chính vương cấu kết mà nói ra miệng.

Trong cung mơ hồ có lời đồn, rằng Thái hậu cùng Nhiếp chính vương trước kia có một đoạn tình nghĩa, nhưng không ai dám đi chứng thật thiệt giả. Kiếp trước Chu Nghi Tu vô ý nghe thấy Thái hậu cùng Huyền Lăng tranh chấp nên mới biết đoạn ẩn tình này, kiếp này đổi thành Huyền Lăng tự nói cho nàng nghe.

Giấc mộng mà Huyền Lăng mơ cũng không an ổn, ánh mắt của hắn không ngừng thay đổi, có oán có hận, có ghen có tị, đối với Nhiếp chính vương, đối với Huyền Thanh. Nếu như không nói ra, chỉ sợ không ai biết trong lòng của một Hoàng đế như hắn có bao nhiêu bất an.

Chu Nghi Tu lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, nhìn thấy hắn ngủ say nhịn không được thì thầm: “Đứa nhỏ ngốc!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top