Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C69. Gặp nạn

Chân Viễn Đạo rời khỏi nhà vào triều từ khi sắc trời còn chưa sáng, tôi tớ trong Chân phủ đã bị binh lính triều đình canh chừng, không thể lường trước được sự việc vừa mới diễn ra, sự bình tĩnh cũng sắp bị phá vỡ.

“Đại tiểu thư, mau tỉnh lại đi! Đã xảy ra chuyện rồi.”

Bang! Bang! Bang! Bang!

Ván cửa nơi khuê phòng bị đập mạnh, Chân Hoàn còn mặc trung y nằm trên giường nghe được thì giật mình bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy, vén màn che lên, hỏi: “Lưu Châu, mau đi xem thử là ai ở bên ngoài vậy?”

Nha hoàn trực đêm bên người Chân Hoàn là Lưu Châu nghe được phân phó, vội phủ thêm áo khoác ra ngoài mở cửa. Mới vừa mở then, nha hoàn bên người Chân phu nhân đã đến, thần sắc hốt hoảng, Chân Hoàn xem bộ dáng của nàng ta, trách mắng: “Hoang mang rối loạn như vậy là thế nào? Chỗ mẫu thân có chuyện gì sao?”

“Đại tiểu tư, phu nhân gọi người nhanh chuẩn bị lại, người của quan phủ sẽ vào tuyên chỉ, hôm nay lão gia tại triều thượng xảy ra chuyện! Mau một chút, còn xét nhà nữa, sợ là không thành rồi.” Nói xong thì lập tức quay về chủ viện.

Chân Hoàn cứng đơ tại chỗ, tuy rằng nàng thông minh hơn người nhưng hiện tại cũng chỉ là khuê phòng nhược chất, gia môn đột nhiên biến cố khiến nàng bất ngờ không kịp đề phòng.

“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lưu Châu từ nhỏ đã lớn lên cùng Chân Hoàn, đặc biệt thông minh. Nhìn bộ dáng ngây người của Chân Hoàn là biết nàng đang rất sợ hãi.

“Mau đưa quần áo cho ta mặc vào, còn nữa, vào hòm trang sức tìm mấy thứ đồ đáng giá nhét vào bên trong nội y đi. Mau!” Chân Hoàn cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngay cả búi tóc cũng không kịp chải chuốt, vội vàng thúc giục.

Một khi mệnh lệnh xét nhà được truyền xuống, người trong nhà sẽ không được lấy bất kỳ món gì quý trọng đi, mặc dù đã giấu trong hành lý nhưng cũng phải qua kiểm tra mới có thể cho đi.

Chờ Chân Hoàn cùng Lưu Châu đến chủ viện của Chân phu nhân, cửa lớn của Chân phủ đã bị một nhóm người mở ra, đội ngũ phụng chỉ tuyên chiếu tiến vào tiền viện, phía sau còn có thêm hai đội lính thô bạo đem hết người trong Chân phủ tới trước mảnh đất trống của tiền viện, Chân phu nhân cùng mấy vị thiếu chủ tử đều bị xô đẩy ra bên ngoài.

Người tuyên chỉ nhìn thấy người của Chân gia đã đến đông đủ, mở thánh chỉ tuyên đọc: “Phụng ý chỉ của Hoàng thượng, Lại bộ Thị lang Chân Viễn Đạo thu nạp con gái của tội thần, làm việc không kiểm, không tuân thánh ý, hiện cách đi chức quan giam vào đại lao. Gia quyến tạm thời giam cầm trong phủ, không được bước ra ngoài, đợi thánh chỉ mà xử lý.”

Nghe xong thánh chỉ, thân mình Chân phu nhân mềm nhũn suýt nữa tê liệt liền ngã xuống, may mắn có con cả là Chân Hành đỡ lấy. Nô bộc trong phủ hai mặt nhìn nhau, chung quanh im lặng như tờ.

“Mẫu thân, con sợ…” Chân Ngọc Nhiêu bị dọa khóc, thứ nữ Ngọc Diêu vội vàng ôm muội muội nhẹ giọng dỗ.

Trong lòng Chân Hoàn không phục, đứng dậy cãi lại quan tuyên chỉ: “Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*! Xin hỏi đại nhân, theo như lời thánh chỉ thì có bằng chứng gì mà nói phụ thân ta thu nạp con gái tội thần? Gia phụ xưa nay làm quan trong sạch, mọi người đều biết, nhất định do tiểu nhân hãm hại.”

*“Dục gia chi tội hà hoạn vô từ” xuất phát từ ‘Tả Truyện – Hi Công Thập Niên’, nghĩa là “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do”.

Quan tuyên chỉ khinh miệt liếc nàng một cái, giễu cợt nói: “Nhóc con như cô mà dám nghi ngờ ý chỉ của Thánh thượng. Nói cho cô biết, Chân Viễn Đạo ở trong triều đường bị Ngự sử đại nhân hạch tội trước mặt mọi người, bản thân cha cô cũng không biết kiêng dè thì ai vu hãm hắn?” Dứt lời, không hề để ý đến Chân Hoàn nữa, nhìn thủ hạ binh sĩ phân phó: “Đem tài vật trong Chân phủ tịch thu hết. Còn nữa, đem cái con phản nghịch nghiệt nữ Hoán Bích đến đây cho ta.”

“Vâng!” Binh sĩ lớn tiếng đáp, kinh sợ tới mức mấy nha hoàn Chân phủ lạnh run.

“Hoán Bích? Đại ca, vừa rồi ông ta nói là Hoán Bích sao?” Chân Hoàn trong dám tin, nhìn về phía trưởng huynh Chân Hành hỏi, Hoán Bích rõ ràng là nha hoàn của nàng, sao lại biến thành con gái riêng của phụ thân chứ? Chân Hành cũng rất chấn động.

“Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoán Bích sao lại là phản nghịch? Nó sao lại là con gái của phụ thân được chứ?” Chân Hoàn quỳ gối bên người Chân phu nhân, đong đưa cánh tay của mẫu thân truy vấn: “Mẫu thân, người nói gì đi.”

Chân phu nhân lộ vẻ vô cùng hối hận, thở dài: “Oan nghiệt, oan nghiệt…”

“Đại nhân, Hoán Bích đã được đưa đến!” Hai lên lính dẫn Hoán Bích đến. Bộ dáng của Hoán Bích vô cùng thảm hại, ngay cả tóc cũng bị xả tan, lại còn liều mạng giãy dụa, trong miệng kêu lớn: “Buông! Các ngươi là ai, sao dám tuỳ tiện bắt ta, lão gia mà biết sẽ không tha cho các người.”

*Giãy giụa chi nữa, kiếp này cô đừng mong được gả cho Thanh Hà vương nữa cô Chân Ngọc Ẩn ơi :)))

“Hiện giờ lão gia của cô bản thân còn khó bảo toàn, làm sao có thể quản tới tên nghiệt chủng như cô? Ngoan ngoãn chút đi!” Một tên lính mắng.

Hoán Bích nghe hắn nói đến hai chữ “Nghiệt chủng”, nhất thời cổ họng run rẩy, nói: “Lão gia… phụ thân…”

Chân Hoàn nhìn thấy cảnh tình như vậy thì liền hiểu được việc này là sự thật, Hoán Bích đúng thật là con gái riêng của phụ thân, nhất thời lửa hận trong lòng bốc lên như thiêu đốt, dương tay đánh một bạt tai vào mặt Hoán Bích, mắng: “Thiệt thòi cho ta đối đãi với ngươi như tỷ muội, là ta có mắt không tròng. Phụ thân đúng là hồ đồ! Mầm tai hoạ như ngươi phải nên trừ bỏ cho sớm, có như vậy mới không để cả Chân gia phải mang tội như bây giờ!”

Hoán Bích bị cái tát tai đánh đến khóe miệng có máu, cũng nhìn Chân Hoàn hung hăng phun nước bọt: “Phi! Ta tiến phủ làm nha hoàn cho ngươi, lúc nào người xem ta là tỷ muội cơ chứ? Bất quá bố thí cho ta chút cơm thừa mà thôi. Đều là con gái của phụ thân, vì sao ta lại phải trở thành nô tỳ mà hầu hạ người chứ?”

Quan tuyên chỉ không kiên nhẫn nhìn hai người cãi nhau, trầm giọng nói: “Làm càn! Đều là tội quyến của phạm quan, còn không mau ngoan ngoãn đi, lại còn nhiều lời tranh cãi ầm ĩ, coi chừng tử hình ngay tại chỗ.”

Vừa dứt lời, tiếng đao kiếm liên tiếp được rút ra khỏi vỏ, sắc bén xẹt qua, lập tức mọi người đều rụt cổ.

Cảm giác như đao sắc bén đang gần trong gang tấc, Chân Hoàn ngây ra như phỗng, mảy may không dám chuyển động, liều mạng bấm ngón tay đến trắng bệch. Trong đầu nàng lúc bấy giờ chỉ có một ý niệm, tuyệt không thể chết được, hơn nữa không thể vì tai hoạ Hoán Bích này mà uổng phí tính mạng.

Có suy nghĩ này, lý trí của Chân Hoàn cũng hồi phục, không hề kích động nữa.

Quan tuyên chỉ nhìn thấy mọi người đã yên tĩnh trở lại, phất tay ý kêu mọi người bỏ đao kiếm xuống, chỉ vào Hoán Bích nói: “Mau áp chế cô ta lại, sau đó đem đi xử lý.”

Hoán Bích không theo, phản kháng nói: “Không, ta là con gái của Chân gia, ta không đi.” Một nữ tử như nàng ta thì sao có thể là đối thủ của binh sĩ chứ, đối phương không chút thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp cho nàng một bạt tai, Hoán Bích được nuông chiều từ bé chịu không được đau đớn nhất thời bị ngất, sau đó được binh sĩ kéo đi.

Quan tuyên chỉ thúc giục mọi người nhanh tay xem xét rương hòm tài sản. Các phòng đều bị các binh sĩ lục tung, bình hoa sứ rất trân quý đang bày trí cũng bị ném vỡ đi, ngân kéo cũng đều bị kéo ra hết sạch, thật là một đống hỗn loạn, không còn thứ gì.

Nhóm nữ quyến nhìn thấy ai nấy cũng đều sợ hãi, Ngọc Diêu ôm chặt muội muội sắc mặt trắng bệch, nhưng mà Ngọc Diêu lại ôm quá chặt khiến Ngọc Nhiêu nhịn không được mà nói: “Nhị tỷ, tỷ làm nghẹn chết ta rồi…”

Chân Hoàn trừng mắt liếc muội muội một cái, trách mắng: “Không cho nói đến cái từ đi.” Ngọc Nhiêu mếu máo, cũng không dám trả lời.

Hiện tại Chân Hành là nam nhân duy nhất trong nhà, không thể không xốc lại tinh thần cho mẫu thân, thay muội muội trù tính, nhìn quan tuyên chỉ nói: “Đại nhân, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

Quan tuyên chỉ thấy hắn tuấn lãng bất phàm, mâu quan thành khẩn, ấn tượng đầu tiên không tồi cũng gật đầu đồng ý. Hai người đi đến góc xa mọi người hơn, Chân Hành nhìn đối phương thở dài: “Vừa rồi muội muội có chút xúc động, mong rằng đại nhân tha lỗi, không nên chấp nhặt một đứa trẻ đâu.”

“Cuối cùng thì Chân gia cũng còn người hiểu lễ nghĩa, bản quan cũng sẽ không so đo với một nữ nhi.” Miệng quan tuyển chỉ nhẹ đi, không còn cương ngạnh giống lúc trước nữa.

Chân Hành tháo một miếng ngọc bội bên hông xuống đưa qua, nói: “Gia mẫu nhiều bệnh, bọn muội muội tuổi còn nhỏ không biết gì, xin đại nhân có thể chiếu cố một phần.”

Quan tuyên chỉ không phải là loại người mua quan bán tước, gặp người ta cháy nhà còn đi hôi của, nói: “Không cần ngươi hiếu kính bản quan, cái án tử này do Hoàng thượng nóng lòng muốn xử lý nghiêm khắc. Bản quan khuyên người tính toán sớm một chút, mấy nữ lưu đó bản quan cũng không khó xử. Nhanh nhanh đi thu dọn một chút quần áo bên người, đợi lát nữa sẽ phải dán giấy niêm phong, ngươi có muốn lấy cũng không dễ dàng.”

Chân Hành tạ ơn đối phương, trước cùng Chân phu nhân cùng ba vị muội muội vào lại chủ viện, lại quay về phòng mình cầm một ít quần áo sạch sẽ, đi theo hắn còn có một tên lính canh cho nên hắn chỉ có thể bí mật mang theo một ít châu báo mà thôi.

Chân phu nhân cùng Chân Hoàn ngồi xuống nhà chính, bên tai nghe được sai dịch kê biên tài sản, hơn nữa còn nghe đến khế ước mua bán nhà đất, nhịn không được nhắm mắt lại, gắt gao cắn môi không muốn rơi lệ trước mặt người khác.

Nước mắt của Chân phu nhân, Ngọc Diêu cùng Ngọc Nhiêu đã chảy đầy mặt, ngay cả thoa cài tóc trên đầu cũng bị xét, búi tóc tán loạn phủ lên vai, chỉ dám âm ĩ mà khóc, chẳng dám khóc lớn tiếng.

Trơ mắt nhìn thấy các phòng ốc đều bị dán giấy niêm phong của triều đình, đám hạ nhân nô tỳ đều bị khống chế ở mảnh đất trống trước viện.

Chân gia náo động như vậy đã sớm làm kinh động đến hàng xóm, dân chúng ngoài cửa lớn đứng đầy vây xem, chỉ trỏ nghị luận.

Kê biên tài sản xong, quan tuyên chỉ lớn giọng quát: “Gia quyến của phạm quan chỉ có thể đi lại trong viện, người không có chức vụ không được tuỳ ý ra vào, càng không được lén lúc truyền vật phẩm gì. Mọi người đều phải nâng cao tinh thần trông coi, nếu có chút gì sai lầm, nghiêm trị không tha!”

“Vâng!’ Những binh sĩ đồng thanh đáp.

Chân phủ nhiễu loạn khiến mọi người trên phố đều ghé mắt vào xem, ngày thường không ai là không hâm mộ Chân đại nhân có con thảo vợ hiền, lại có ba đứa con gái như hoa như ngọc. Hiện giờ Chân Viễn Đạo chịu tội giam vào ngục tối, thê nữ của ông ta chỉ sợ kết cục cũng rủi ít lành nhiều, thế sự vô thường.

“Nương nương, Văn Thái y đến thỉnh mạch.” Hội Xuân đi vào bẩm báo.

“Truyền!” Chu Nghi Tu không chút để ý, nói.

Văn Thế Thanh theo Hội Xuân đi vào, hành lễ nói: “Vi thần xin thỉnh an nương nương.”

“Đại nhân không cần đa lễ, ban toạ.”

Hội Xuân đem đến một chiếc ghế đẩu, Văn Thế Thanh ngồi ở đây quả nhiên nơm nớp lo sợ, phủ khăn lụa lên tay Chu Nghi Tu bắt đầu bắt mạch.

Chu Nghi Tu thấy mặt mày hắn có vẻ sầu lo, nhìn thấy liền biết con của hắn cùng Chân Hoàn có quan hệ với nhau thì có thể hiểu được sáu, bảy phần, nhưng cũng không hỏi, chỉ nói: “Văn Thái y, gần đây cứ tới đêm là bản cung bất an, thân thể có chỗ nào không ổn sao?”

Văn Thế Thanh vội đáp: “Ngọc thể của nương nương an khang, chỉ là tâm tư có hao phí một chút, xin người thả lỏng tâm tình nghỉ ngơi nhiều thì mọi chuyện vô lo.”

“Được, vậy bản cung an tâm rồi. Gần đây thời tiết nóng bức, người cũng khó tránh khỏi thấp thỏm nóng nảy, vẫn nên tĩnh tâm mới tốt.” Trong lời nói của Chu Nghi Tu có hàm ý khác. Văn Thế Thanh đã giúp nàng không ít chuyện, y thuật cũng cao minh. Chu Nghi Tu không nghĩ sẽ tuỳ tiện qua sông đoạn cầu, nhưng hắn cũng phải biết nặng nhẹ đã.

Văn Thế Thanh sửng sốt một chút, gật đầu đáp: “Vi thần hiểu được ý tứ của nương nương.” Cảm khái thở dài, ý tứ của Hoàng hậu làm sao hắn có thể không hiểu được. Việc Chân phủ hắn cũng bất lực, còn phải trở về khuyên Thực Sơ đừng nghĩ đến Đại tiểu thư của Chân gia nữa.

Chu Nghi Tu thầm nghĩ lão già này so với đứa con cứng đầu của hắn ta quả nhiên tỉnh táo hơn nhiều, sẽ không cứng đầu cứng cổ muốn lấy trứng chọi đá.

Hôm nay Văn Thế Thanh bắt mạch cho Chu Nghi Tu xong thì liền trở về phủ, vừa vào cửa đã thấy con của hắn ta là Văn Thực Sơ loạn chuyển trong phòng, không khỏi có chút tức giận, nói: “Ngươi làm gì vậy? Nhìn thấy cha ngươi về cũng không tiếp đón sao?”

Văn Thực Sơ cùng Chân Hoàn thuở nhỏ là thanh mai trúc mã, một lòng muốn cưới nàng làm vợ. Mắt thấy Chân gia gặp hoạ thì không thể nào ngồi yên được, nhưng bản thân hắn thì không có công danh chức quan, cho dù có kế muốn cứu người cũng không khả thi. Bị phụ thân quát lớn thì dừng bước chân lại, tiến lên nắm lấy tay áo của Văn Thế Thanh: “Cha, Chân bá phụ xảy ra chuyện rồi, bị quan phủ sai người tới kê biên tài sản, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

Văn Thế Thanh nghe xong cũng không thoải mái, sắc mặt trầm xuống, nói: “Cha chỉ là một quan thái y nhỏ, có thể giúp được cái gì chứ?”

“Cha, người cùng Chân bá phụ có giao hảo, sao có thể thấy chết không cứu chứ. Nếu Hoàng hậu nương nương vừa ý người, sao người không thử đi cầu xin Hoàng hậu?” Văn Thực Sơ cảm thấy phụ thân cũng từ bỏ quá nhanh, thử cũng chưa thử thì sao có thể biết được.

“Hồ đồ!” Văn Thế Thanh mắng con mình, cũng kinh hãi vì Chu Nghi Tu liệu sự như thần, mắng: “Hoàng hậu nương nương là ai chứ? Nói cho ngươi biết, người ta đã sớm điều tra nhà chúng ta rõ ràng hết cả rồi. Không đề cập đến chuyện này bởi vì vốn do Chân Viễn Đạo làm chuyện không đúng, dựa vào giao hảo nhiều năm giữa cha và ông ta, chẳng lẽ cha có thể nỡ lòng nhìn ông ta bị tội chứ? Hôm nay cha bắt mạch cho Hoàng hậu, ngay cả nửa câu cũng chưa nói thì bà ta đã cảnh cáo cha đừng manh động. Thực Sơ à, ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm muốn cha ngươi đâm đầu vào chỗ chết hay sao?”

Văn Thực Nghe nghe được lời phụ thân nói, ngập ngừng nửa ngày, nói không nên lời, thưa dạ nói: “Nhưng mà Chân Hoàn muội muội, còn có Ngọc Diêu, Ngọc Nhiêu, các muội ấy đều vô tội mà?”

“Ngươi cho rằng cha không biết ngươi thích Đại tiểu thư Chân gia sao? Cha khuyên ngươi hãy sớm từ bỏ đi. Nhà nó phạm vào tối kỵ của Hoàng thượng, nhất định trở mình không được đâu. Người bên ngoài đều sợ tới trốn không kịp rồi, ngươi lại vội vàng muốn đi giao du với kẻ xấu.” Văn Thế Thanh bị lời nói của đứa con làm giận đến râu cũng thẳng luôn, nói: “Cha cùng mẹ ngươi chỉ có một đứa con là ngươi thôi, ngươi đừng làm liên lụy đến chúng ta nữa, cha và mẹ ngươi còn muốn có người thân chăm sóc lúc già cả trước khi lâm chung nữa.”

Văn Thực Sơ bị phụ thân nói chỉ biết cúi đầu, một lúc lâu sau mới quỳ xuống, nói: “Do con kích động, xin cha bớt giận. Con không phải cố ý, nhưng thật không đành lòng nhìn thấy Chân Hoàn muội muội lưu lạc.”

Văn Thế Thanh thở dài, nói: “Chuyện tới nước này, cha sẽ hết sức thử xem có thể giúp ông ta chịu tội ít một chút không. Thực Sơ, ngươi kế thừa y bát của cha, tương lai cũng sẽ vào trong cung phụng dưỡng, tính tình của con nếu không đổi thì làm sao cha có thể yên tâm?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top