Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

44. Quân nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân nhân của Việt Nam đã đến Làng Đình Chiến an toàn. Lần hợp tác này quân đội Việt Nam chi viện cho Hàn Quốc gồm hai tiểu đội binh chủng lục quân, một đội đặc công hải quân và hai đội y tế. Hi vọng đây là một lần hợp tác thành công giữa hai quốc gia.

Nhiệm vụ này tưởng chừng như đơn giản lại khó khăn vô cùng. Bằng chứng là Văn Thanh chỉ sau một tuần ở đây đã giao chiến trực tiếp với đồng binh của mình rồi. Văn Thanh không nóng tính ngược lại rất thông minh cậu ta đánh với mục đích duy nhất đó là thử xem cộng sự liệu có đủ trình độ hay không. Đội A1 đã quá quen với cách làm việc của Văn Thanh nên không những không can ngăn mà còn thiếu điều cầm bông tua cổ vũ "Đội trưởng cố lên.". Lạy hồn.

Và tại đây họ quen một người bạn mới, à không tính là bạn thôi cứ cho là bạn đi. Anh chàng gai góc Thượng Úy Kim Jinseo. Chiến tranh nội bộ căng thẳng hơn bao giờ hết khi Văn Thanh và Jinseo trực tiếp ẩu đả nhau. Cũng may các đội viên đã che dấu cho đội trưởng của mình nên hai anh chàng không ai bị kỉ luật cả. Hai tuần đầu tiên căng thẳng rôi qua.

Hai tuần trôi qua nhanh thật nhanh nơi đất Triều Tiên này. Ai cũng nhớ nhà, nhớ người yêu và hôm nay mọi người sẽ được 30 phút gọi điện cho gia đình bằng điện thoại của chỉ huy sở.

Thanh: Mọi người ai muốn gọi điện về vậy?

Toàn: Cho Toàn 1 vé.

Chinh: Chinh 1 vé nữa.

Thanh: Còn ai nữa không?

Dũng: Anh nữa. Anh gọi cho tiki được hơm. Hổm đặc đồ mà giờ ở đây rồi.

Thanh: Được thôi. Hậu, Hải hai người không gọi à?

Hậu: Em không gọi đâu. Mẹ em lại lo.

Hải: Em không gọi đâu. Em sợ mẹ em tức hộc máu.

Thanh: Mạnh mày gọi không?

Dũng: Gọi chi nữa. Người ta ở ngay kế bên còn gì. He thượng úy Duy hén.

Chinh: Chu choa nghe chua dữ.

Toàn: Anh Dũng bị cướp người yêu trong ngành rồi.

Duy: *ôm* Cướp gì chứ. Mạnh vốn là của toii.

Dũng: Thì có ai dành với chú đâu.

Chinh: Anh Dũng hốt bác sĩ đẹp trai đi.

Toàn: Có cần em nhờ anh Trường xin số không anh?

Dũng: Có số rồi.

Mạnh: Nhanh dữ he.

Duy: Anh là đang ghen đó hả.

Mạnh: Hả? Có đâu. Ghen đâu ghen.

Duy: Hai người cắm sừng tôi hả?

Thanh: Nhanh lên. Lên sở thoii. Anh không đi thì thôi. Muộn rồi.

Dũng: Đi đi.

Bọn Văn Thanh vừa đi chưa lâu thì Đỗ Duy Mạnh lại nhận được tin xấu. Cái quần què gì vậy. Có một nhóm khách du lịch đã bị lạc mất có thể họ sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Mạnh: Thực sự là hết chỗ để du lịch rồi sao? Cái đám người này. Đi thôi.

Hậu: Có người Việt không anh?

Mạnh: 50%. Đi thôi. Người nào cũng phải cứu.

Hải: *lên xe* Trời ơi tui lạy từ dưới lưng quần lại lên thiệt chứ. Có biết suy nghĩ không, mấy người đó có não không vậy. Nơi quỷ quái là địa điểm du lịch duy nhất trên thế giới yêu cầu du khách phải ký một bản cam kết để tự chịu trách nhiệm đối với "sự an toàn và tính mạng của bản thân” trong trường hợp bị tấn công. Trời ơi dậy mà cũng bất chấp tới là thao.

Hậu: Tập trung lái xe đi. Lớn rồi bớt nói lại. Nhức đầu quá.

Duy: Có lẽ những du khách không biết có những nới họ không được đặt chân đến.

Hậu: Khu quân sự bí mật của chúng ta rồi đâu nữa?

Duy: Khu vực quân sự của chúng ta là bí mật nhưng trong mắt du khách đây là khu vực phi quân sự, nhưng họ không biết dải đất phân chia đôi hai miền Triều Tiên này được trang bị vũ khí đầy đủ bậc nhất trên thế giới như: công sự bê tông ngầm, mìn, hàng rào dây thép gai, các chướng ngại vật chống tăng nằm dọc biên giới, hàng loạt đài quan trắc cũng như các ụ súng máy trên các ngọn đồi.... Đó là lý do bây giờ chúng ta phải đi tìm họ.

Mạnh: Binh lính canh gác của hai miền chỉ đứng cách nhau vài mét. Họ có thể đứng từ xa lặng lẽ quan sát nhau nhưng không bao giờ được phép vượt qua ranh giới. Nhưng một khi có người biết đến đặc khu quân sự thì có thể họ sẽ xả súng để bảo toàn bí mật quân sự.

Hải: Sợ quá đi.

Mạnh: Nên mày láy xe nhanh lên đi. Không biết bên Jinseo thế nào rồi.

Hậu: Hỏi thử xem.

Mạnh: *bật bộ đàm* Thỏ trắng gọi. Jinseo bên chỗ anh thế nào.

- Tìm được một nhóm người. Khoảng 20 người, là người Tây Á, Đông Á. Bên cậu thế nào?

Mạnh: Chưa tìm thấy. À thấy rồi phía trước mặt tôi có một nhóm người. Tôi sẽ báo cáo sau.

Mạnh: Hải nhanh lên. Đến bên kia.

Hải: Mắt tinh ghê.

Mạnh: Mày nhanh đi.

Hải: Ok. Ngồi vững.
....
Hậu: Anh Mạnh. Người Đông Á. 7 người.

Mạnh: Đến đó đi.

Nhóm của Duy Mạnh đến và đưa họ đến khu vực an toàn trong lãnh thổ của Đại Hàn Dân Quốc nhưng khi chuẩn bị rời đi thì một người thanh niên trong nhóm người bỗng nhiên gọi.

- Anh trai cao cao ơi.

Văn Hậu và Duy Mạnh đều quay lại. Quang Hải ngoảnh mặt đi thẳng.

- Anh bên trái ơi.

Hậu: Cậu gọi tôi?

- Vâng.

Hậu: Có việc gì?

- Tôi là Minh, là trợ lý của đoàn phim. Mấy hôm trước tôi có thấy anh đi cùng anh Dụng. Anh cứu anh ấy đi.

Hậu: Cái gì? Dụng đâu? Tại sao đoàn phim lại đến đây? Các người có biết nơi này nguy hiểm lắm không?

- Tôi chỉ nghe theo đạo diễn thôi. Lúc đó bọn tôi đang quay phim, tôi bị sai đi lấy đồ, rồi tôi bị nhóm người này kéo đi. Tôi không biết hiện tại đoàn phim ở đâu.

Hậu: Anh ở yên đây cho tôi. Nói tôi biết các anh quay ở đâu?

Minh: Tôi...tôi..không nhớ.

Hậu: Chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top