Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

55. Giấm chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy tất cả mọi nhiệm vụ đã được hoàn thành nhưng đội A1 phải về nhận thông báo nghỉ phép và bàn giao người lại cho cục không quân. Điều này đồng nghĩ với việc Văn Toàn phải rời xa vòng tay anh người yêu của mình thêm vài tiếng đồng hồ nữa. Huhu cún nhỏ không cam tâm. Nhưng không cam tâm thì cũng phải chịu thôi ai bảo chọn cái nghề này làm chi chứ.

Tám giờ tối Văn Toàn với bộ thường phục vác balô cùng bản mặt bị thương rón rén về nhà. Mở cửa ra thì đã thấy anh người yêu ngồi trên sofa mặt đen hơn than cất tiếng.

Trường: Chịu về rồi à?

Toàn: Trường~~~*bay đến sà vào lòng*

Trường: Được rồi. Kể anh nghe xem một tháng qua có gì vui không.

Toàn: Hưmm. Em quen được nhiều người bạn mới rất đáng yêu (Trong có có crush cũ của anh)

Trường: Vậy sao. Còn anh thì ở đây vừa buồn chán lại vừa nhớ em.

Toàn: Em ở đây rồi. Ây cảm giác được anh ôm vào lồng ấm ghê ta ơi. Mỡ nè~ú quá rồi. Chườn Ú.

Trường: Anh sẽ xem đây như một lời yêu thương.

Toàn: À em có cái này cho anh xem.

Trường: Gì thế?

Văn Toàn rời khỏi vòng tay của Xuân Trường, ngồi thẳng dậy với lấy chiếc balô trên bàn, mang điện thoại của mình ra mở ảnh cho Xuân Trường xem. Là ảnh chụp của Văn Toàn và Minh Vương.

Toàn: Bạn em mới quen.

Xuân Trường cũng vui vẻ cầm điện thoại của Văn Toàn xem ảnh và....... Đcm. Chuyện quái gì thế.

Trường: Đây là...là...

Toàn: Là Minh Vương. Cậu ấy dễ thương lắm. Nhưng mỗi tội em không thích cậu ấy bằng anh, nếu không em ở Hàn Quốc luôn rồi *ôm ôm dựa dựa*

Trường:........*lướt ảnh kế tiếp, hôn tóc? Nà ní?* Em để cậu ta hôn. Ờ vui vẻ thế này chắc không nhớ gì đến tôi rồi.

Toàn: Cũng bình thường mà. Vương chỉ chụp ảnh thôi. Cậu ấy khiến người ta khó từ chối lắm.

Trường: *đen mặt* Em thân thiết với cậu ta quá nhỉ? Kề vai? Hôn tóc? Vậy mà dám nói anh cướp nụ hôn đầu của em.

Toàn: *giả vờ ngây thơ* Ơ. Nụ hôn đầu là hôn môi mà. Hôn tóc đâu có tính đâu.

Xuân Trường xem ảnh mà máu ghen nổi lên lồng lộn. Sao hồi xưa thích được cái con người thích ve vãn hoa đã có chậu này chứ (nè nè Vương có biết gì đâu). Đồ nào ăn thì ăn, cúng thì cúng chứ. AAAA tức quá. Sao cậu ta dám hôn tóc Văn Toàn chứ? Xuân Trường anh đây còn chưa hôn tóc Văn Toàn....à hôn rồi...nhưng chưa hôn chụp hình. Hừ...grừ...grừ...

Văn Toàn thấy Xuân Trường giọng điệu chua chát còn muốn bóp nát điện thoại của cậu đến nơi thì thích chí vô cùng. Đây là đang ghen sao, hihi gọi "cậu ta" nghe chua tới như vậy a~.

Trường: Sao này không được tiếp xúc với người đàn ông nào thân thiết như vậy biết không?! Anh ghen đấy.*ôm người*

Toàn: Nhưng đó là Vương mà~*lại giả vờ ngây thơ*

Trường: Vương hay vấn gì thì kệ cậu ta. Không chỉ Vương mà những người đàn ông còn lại cũng không được như vậy. Chỉ có anh mới được thân thiết với em như vậy thôi. Em là của anh mà.

Toàn: Em là của Tổ Quốc nhé.

Trường: Anh là một phần trong tổ quốc của em. Em phải có trách nhiệm với đời anh.

Toàn: Em yêu Tổ quốc bằng cả con tim, em yêu anh cũng bằng cả con tim. Nên anh là Tổ Quốc của em.

Trường: *tiến tới định hôn*

Toàn:*lấy hai ngón tay chặn lại* Không được làm bậy. Nếu anh làm bậy tối nay ra sofa mà ngủ.

Trường: Nụ hôn đầu cũng cho anh rồi. Thì em còn ngại gì nữa.

Toàn: *đỏ mặt* Anh không ghen với Vương nữa à?

Trường: Thế giới của hai chúng ta mà. Đừng nhắc đến người lạ.

Toàn: Không phải lúc trước anh cũng thích Vương hả. Em nghĩ ai tên Vương anh cũng thích. Sofa nhà mình êm anh nhỉ? Anh có muốn thử không?

Trường: Lúc trước còn nhỏ dại. Bây giờ trưởng thành rồi anh thích Toàn hơn. Với lại sofa không "êm" bằng em.

Toàn: Thật không?

Trường: Đảm bảo.

Toàn: Vương sẽ buồn lắm đấy. Vì tiền bối đáng kính của cậu ấy quên mất cậu ấy rồi.

Trường: *what the..* Sao em biết anh là tiền bối của cậu ta?

Toàn: *tinh nghịch* Là Vương kể em nghe đó.

Trường: Á à em đùa anh nãy giờ đúng không? Em hư quá rồi, phải phạt *nhảy đến*

Toàn: Nè..nè nhột..buông em ra...nè.

Reng~~

Toàn: Anh ơi chuông điện thoại của anh kìa~

Trường: Đứa nào gọi mà thiếu tinh tế vậy không biết. Alo tôi nghe đây ạ.

Thanh: Alo anh hai. Toàn có chỗ anh không? Có thì mở loa đi.

Trường: Tìm cục cưng của tao chi?

Thanh: Mở loa đi ba.

Trường: *Mở loa*

Thanh: Nhờ hai người tí việc có được không?

Toàn: Việc gì?

Thanh: Diễn một vở kịch.

Trường: Tao méo rảnh nhé.

Thanh: Đi. Một lần thôi xong tui mời hai người 1 chầu hoành tráng.

Toàn: Việc gì ?
(Trường: lại vì miếng ăn -____-)

Thanh: Ngày mai thằng Hải sẽ diễn một vở kịch đẫm nước mắt nên cần chút cameo.

Toàn: Chỉ cho. Tìm Bùi Tiến Dụng ấy. Diễn một phát là đỉnh của đỉnh.

Thanh: Nó méo phải bác sĩ nhé.

Toàn: Bác sĩ?

Trường: Rồi tụi bây tính làm gì tao?

Thanh: Em cần anh phối hợp. Ngày mai khoảng 8 giờ sẽ có hai ca cấp cứu đến bệnh viện của anh. Nhưng chỉ 1 trong hai người bị thương thôi người còn lại là diễn. Hai người 1 nhẹ 1 nặng, nhẹ là thật, nặng là diễn.

Toàn: Hải diễn còn Minh Long là thật.

Thanh: Ừ.

Toàn: Đù. Mấy người định đánh ông ấy luôn?

Thanh: Chứ hỏi nó không khai rồi sao giờ. Đành nhờ thằng Hải diễn một màn tình cảm thôi chớ sao?

Toàn: Cụ thể hóa.

Thanh: Minh Long nó còn nghĩa khí anh em. Nó thân với thằng Hải nhất nên dùng tình cảm có thể nó khai ra cấp trên của nó là ai. Định là sẽ vờ cho nó thoát rồi núp sắn truy đuổi nó, bắn nó một phát vào tay rồi cho thằng Hải lãnh dùm nó hai phát đạn vào bụng và gần tim. Hóa trang sẵn, Chinh sẽ bắn Minh Long bằng đạn thật còn Hậu sẽ bắn Hải bằng đạn màu. Nên cần bác sĩ diễn. Để Minh Long thấy nó có lỗi với thằng Hải.

Trường: Xảo trá.

Thanh: Em trai của anh mà.

Toàn: Đứa nào nghĩ ra cái kịch bản máu chó này vậy.

Phượng: Tao đó.

Toàn: Trời ưi. Người đâu tinh tế quá chừng. Nghĩ ra kịch bản hay ơi là hay dậy đó.

Trường: Để anh mày xấp xếp.

Thanh: À Toàn. May nhớ đến diễn cho trọn bộ nha.

Toàn: Mấy giờ?

Thanh: 7h. Làm sớm xong sớm.

Toàn: Ok.

Trường: *tắt máy* Đi tắm rồi đi ngủ thôi. Ngày mai còn làm diễn viên.

Toàn: Em tắm trước.

Trường: Thì anh nói em mà. Anh tắm rồi.

Toàn: Hứ.

Trường: Tắm đi. Không sạch sẽ là anh không ôm ngủ đâu đấy.

Toàn: Em không cần.

Trường: Nhưng anh cần. Nhớ lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top