Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

77. Sư tử con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Toàn cùng Xuân Trường đi làm nên hiện tại cậu phải ngồi bơ vơ để đợi anh. Xuân Trường hôm nay có một ca phẫu thuật lớn nên kéo dài thời gian đến tận giờ này. Văn Toàn nhìn đồng hồ, bảy giờ hơn rồi, không biết com sư tử lùn kia có đến nhà ngồi đợi cậu không? Kệ đi, cứ để cho nó đợi, trước cửa nhà có con sư tử đá trấn phong thủy cũng ổn lắm.

Văn Toàn phủi tay đứng dậy. Bước đến gần chiếc tủ của Xuân Trường giúp anh gấp gọn gàng lại chiếc áo blouse, thu dọn đống hồ sơ linh tinh của anh theo đúng quy củ. Tất cả xong xuôi thì tự thưởng cho mình một cốc nước mát. Ngồi xuống sofa nghịch điện thoại một lúc. Khoảng ba mươi phút sau Xuân Trường quay về với chiếc áo phẫu thuật màu xanh vội vã nói với Văn Toàn.

Trường: Về nhà thôi em.

Toàn: Anh cứ từ từ đã. Hải nó đợi tí có sao.

Trường: Anh sợ em đói thôi. Chứ ai đợi kệ nó.

Toàn: Anh đi tắm đã rồi mình về nhà.

Trường: Chờ anh. Anh quay lại ngay.

Toàn: Từ từ thôi. Em đợi.

Xuân Trường đi chạy đi tắm thật nhanh rồi quay trở lại cùng Văn Toàn về nhà. Hai người vui vui vẻ vẻ cười cười nói nói về nhà thì có một người đang chán đến sắp chết. Quang Hải bất lực nhìn chiếc điện thoại đã tắt nguồn vì hết pin của mình, ngồi xổm chống cằm như một con sư tử đá đợi trước cửa nhà của Văn Toàn. Và khi nhìn thấy Văn Toàn bước ra thừ thang máy con sư tử đá mừng đến phát điên.

Hải: Quân nhân gì mà không đúng giờ gì hết dậy ba? Đợi muốn chớt.

Toàn: Anh mày đang nghỉ phép. Anh mày hiện tại là một công dân bình thường. Ok. Tránh ra cho người ta vào nhà coi, cảng đường cảng lối.

Trường: Vào nhà nhanh đi.
..

Toàn: Uống gì?

Hải: Rượu~

Toàn: Hỏi chơi thôi. Nhà còn mỗi nước lọc, uống đỡ đi.

Hải: -_-)

Trường: Vào vấn đề chính luôn nhé.

Toàn: Gấp vậy anh?

Trường: Nói nhanh rồi nấu cơm cho em ăn.

Hải: Thiếu Úy. Em chưa ăn cơm.

Toàn: Kệ em. Anh nói đi anh.

Trường: Trọng Đại.

Hải: Em trai tôi thế nào?

Trường: Cậu đừng gấp. Bình tĩnh lại đã.

Hải: Yên tâm. Tôi tâm lý vững lắm. Anh nói đi.

Trường: Trọng Đại. Cậu ấy có lẽ không bị bệnh.

Hải:..................

Toàn: Ê. Ổn không em? Đói không? Mình ăn cơm nhé.

Hải: No rồi. Hôm nay là ngày mấy?

Toàn: 23/12 Giáng sinh sắp tới.

Hải: Đại ca bác sĩ à. Hôm nay không phải cá tháng tư nên đùa đéo vui đâu anh.

Trường: Nhìn mắt tôi có giống đùa không?

Toàn: Là thật!

Hải: ..............

Toàn: Hải! Hải! Mày xỉu thật hả. Ê. Huhu anh ơi.

Trường: Rót cho anh miếng trà nóng. Đổ vào tai là tỉnh ngay.

Hải: *bật dậy* Chơi cái trò gì mất...kì cục vậy anh trai.

Toàn: Mày không sốc hả?

Hải: Em trai mình khỏe vui gần chết sốc cái gì?

Trường: Tâm lý vững thật.

Hải: Có thằng khờ nào trong phòng để đầy sách mà không bị xé một cuốn nào. Tiện tai cầm một quyển lên xem cũng thấy dấu trang, một hạt bụi cũng không có.

Toàn: Biết rồi tìm bác sĩ chi nữa?

Hải: Cái này người ta bảo là cẩn thận. Người làm ăn cái gì cũng phải nắm chắc chứ.

Trường: Cậu cũng phát hiện?

Hải: Phát hiện tôi nhờ anh làm gì?

Trường: ?

Toàn: ?

Hải: Haizzz. Ý là lúc bác sĩ nói Đại không bệnh, anh chàng siêu cấp đẹp trai em đây mới nhớ ra những điều bất thường.

Toàn + Trường: À a

Hải: Nếu thật sự không bệnh thì em phải tìm cách mang Đại ra ngoài mới được. Ở đó một ngày, nguy hiểm một ngày.

Toàn: Chuyện nhà mày mà. Mày tính đi.

Hải: Em sẽ tìm cách. À mà anh biết chỗ nào bán máy ảnh tốt không? Giá cả không thành vấn đề.

Toàn: Mày hỏi nhà hàng nào ngon tao còn trả lời được. Chứ cái này tao thua.

Trường: Thua.

Toàn: Mà mày mua máy ảnh chi?

Hải: Tặng cho Đại. Thằng bé lúc trước thích nhiếp ảnh mà. Em muốn tìm lại 1 chiếc máy ảnh giống y như cái của hai năm trước.

Toàn: Giống cái bị tai nạn chung với Đại hả?

Hải: Ừm.

Toàn: Chi?

Hải: Làm quà mừng Đại tự do.

Toàn: Mày nhắm đưa được nó ra không mà mạnh mỏ thế?

Hải: Em chắc. Mẹ em có một điểm yếu là gì anh biết không?

Toàn: Mẹ của mày sao tao biết.

Hải: Mẹ em thương em nhất. Nên em mở miệng xin, em không tin bà lơ em.

Trường: Con trai cưng rồi.

Toàn: Tưởng đâu làm mày bất ngờ. Ai ngờ nhạt nhẽo ghê. Vụ máy ảnh mày hỏi Phan Thành xem.

Hải: Ờ ha. Để lát đi hỏi Phan Thành.

Toàn: Đi chơi không rủ ha.

Hải: Hội anh em độc thân. Có bồ không chơi.

Toàn: Đừng dẫn theo Hậu. Nó còn bé.

Hải: Về Thái Bình với mẹ rồi.

Toàn: Ok. Mày hết giá trị. Phắn.

Hải: Chúc anh tối nay sóng gió. Chúc bác sĩ tối ăn no. Em đi đây.

Toàn: Biếnnnnn.

Trường: Cậu em này biết điều đấy.

Toàn: Biếtđiều cái đầu anh. Biến thái.

Trường: Ai hôm qua gọi anh là Daddy~

Toàn: Tránh xa em raaaaa.

Trường: Anh đùa thôi mà.

Renggg.

Toàn: Anh. Đừng...alo.

Hậu: Anh ơi~

Toàn: Anh nghe. Mày có gì à?

Hậu: Em bối rồi quá anh.

Toàn: Ok. Xả đi. Tổng đài tư vấn chia ly ủa lộn tâm lý vị thành niên xin hân hạnh tài trợ.

Hậu: Chuyện là Dụng. Anh ấy thay đổi nhiều quá. Em thấy không quen.

Toàn: Nó lại làm gì mày? Anh đi tính sổ nó.

Hậu: Không phải. Từ lúc ở Hàn về á. Ảnh tự nhiên quan tâm em.

Toàn: Ai bảo mày lúc trước bám theo nó làm gì. Giờ mày buông tay nên nó thấy không ai chạy theo, không quen thôi.

Hậu: Chắc là ảnh không quen thật. Chứ em đi theo ảnh lâu như vậy, anh ấy lúc nào cũng chán ghét em. Khi em bỏ lại quan tâm em như vậy.

Toàn: Mày bỏ được thì bỏ quách thằng đó đi. Khi nào quên hẳn thì báo anh (Anh báo Tiến Linh).

Hậu: Nói quên sao mà quên ngay được.

Toàn: Cố lên em.

Hậu: Vâng. Thôi mẹ em gọi rồi. Em tắt nha.

Toàn: Ừ.
.
Trường: Xem xem làm anh người ta chững chạc chưa kìa.

Toàn: *ôm ngang* Đã nói người ta là người đàn ông trưởng thành rồi mà. Người ta chỉ nhõng nhẽo với mỗi anh thôi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top