Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

95. Ngoài lề.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn lẩu thái thì ai về nhà nấy, rắc rối của ai thì tự người đó giải quyết. Ấy thế, trong cơn "loạn thế" vẫn có một đôi chim ri tình tình cảm cảm bên nhau mặc thế giới ngoài kia xô bồ thế nào.

Xuân Trường và Văn Toàn sau khi về đến bệnh viện thì ăn thêm một phần cơm tại căng tin bệnh viện mới thỏa mãn. Và đương nhiên chỉ có mình Văn Toàn ăn thôi, Xuân Trường ngồi nhìn. Mà nói qua chưa nhỉ Xuân Trường từ ngày có người yêu thì luôn trưng dụng thời gian hết mức có thể, luôn luôn nắm bắt thời cơ giở trò mỗi khi có cơ hội.

Xuân Trường thay đổi đến mức độ Đình Trọng phải cảm thán là: hình ảnh bác sĩ Trường cuồng công việc đến phát rồ giờ chỉ còn là dĩ vãng. Từ ngày yêu Văn Toàn trừ những lúc em người yêu quân nhân đi công tác thì hầu như Xuân Trường không hề lãnh được một đồng lương nào từ việc tăng ca. Vì anh bác sĩ có tăng ca đéo đâu.

Bởi người ta nói tình yêu là một liều thuốc lú cấm có sai đi đâu được. Người mà bao năm hành nghề, nâng cao số tiền trong tài khoản của mình với tốc độ bàn thờ nhờ vào việc tăng ca bây giờ lại vì trai mà bỏ tất. Đời thậy là.

Toàn: Anh ơi~

Trường: Hửm, anh đây.

Toàn: Hôm nay là ngày mấy âm lịch rồi anh nhỉ?

Trường: Anh cũng không biết, để anh tra xem....nay 22 âm lịch nhé bé cưng.

Toàn: À, ngày mai đưa ông táo về trời nè. Rồi 29 tết anh nhớ nhắc em ra sân bay đón mẹ nha.

Trường: Đón mẹ?

Toàn: Ừm, đón mẹ.

Trường: Gọi anh hai em đi.

Toàn: Mẹ của anh thì gọi anh hai em làm gì?

Trường: Mẹ anh? Em đùa chứ, hơn mười mấy năm nay mẹ anh có về Việt Nam ăn tết đâu. Tết nào mẹ cũng gửi vào tài khoản anh một số tiền lì xì kết xù rồi chúc anh năm mới thôi.

Toàn: Là em gọi mẹ về đó.

Trường: Hả? Em bỏ bùa mẹ anh rồi đúng không? Em bỏ bùa mẹ anh như cách em bỏ bùa anh đúng không?

Toàn: Bùa, bùa cái đầu anh ấy. Em thấy mẹ tuổi cao rồi mà vẫn làm việc, lại ở nước ngoài một mình nên em mới gọi thôi.

Trường: Mẹ làm việc mẹ thích cơ mà, với lại về Việt Nam mẹ lại nhớ ba thì khổ. Anh cũng bảo mẹ về mấy lần mà bị mẹ dập quá nên thôi.

Toàn: Mẹ cũng cao tuổi rồi mà sao ham công tiếc việc quá anh nhỉ.

Trường: Công việc của mẹ là ngồi đếm tiền và điều khiển cấp dưới nhé. Em nghĩ mẹ phải ghê gớm thế nào mới dám một thân một mình mang anh ra nước ngoài sống, rồi nuôi anh lớn thế này.

Toàn: Anh là thứ con trai vô tâm.

Trường: Vậy em thử thân thiết bố em như cách em thân thiết với mẹ anh đi.

Toàn: Hư..em nói cho anh biết dù em chỉ nói chuyện với mẹ anh qua màn hình điện thoại nhưng những gì em nói với mẹ trong nửa năm ngắn ngủi này nhiều hơn gấp hai thậm chí gấp năm lần số từ em nói với bố em trong suốt 27 năm cuộc đời đó anh hiểu hông..

Trường: Được rồi, được rồi. Đừng nhắc bố em nữa, mặt xị ra rồi.

Toàn: Anh lo đi làm việc đi, đến giờ vào ca rồi kìa.

Trường: Đi, anh đưa em về phòng làm việc rồi anh vào ca.

Toàn: Anh đi làm đi. Lát em tìm Đình Trọng nói chuyện một tí. Trọng làm ca trưa chắc sắp ra rồi.

Trường: Vậy em ở đây nhé, anh đi đây.

Toàn: Bye~ my love.

Trường: Lại thính.

Xuân Trường vừa đi chưa được bao lâu thì điện thoại Văn Toàn lại reo lên. Văn Toàn nhìn điện thoại thở dài, haizz lại phải làm tổng đài tư vấn tình cảm tuổi không được nhỏ lắm rồi.

Toàn: Alo. Bé thỏ trắng

Mạnh: Mày thôi cái giọng đó đi nhé.

Toàn: Sao?

Mạnh: Nói chuyện với anh mày thế à?

Toàn: Hừ. Sinh cùng năm mà đòi gọi anh.

Mạnh: Nay ăn nhầm thuốc nổ hả Toàn? Bình thường là mình nói chuyện theo quân hàm cơ mà.

Toàn: Người ta đùa tí mà. Gọi em chi đấy.

Mạnh: Cho anh hỏi một vấn đề nha.

Toàn: Tự do.

Mạnh: Anh Trường đã khi nào quên ngày kỉ niệm của hai người chưa?

Toàn: Chưa bao giờ. Nè nè đừng nói anh quên rồi chọc ông quân y nữa nha.

Mạnh: Không có. Nay kỉ niệm một năm mà hình như Duy không nhớ.

Toàn: Woa, một năm rồi sao? Nhanh ghê. Mà hai người yêu nhau mệt mỏi ghê luôn á. Chia tay như ăn cơm, à mà anh có nói với Duy là mẹ ổng tới tìm anh chưa?

Mạnh: Nói làm gì?

Toàn: Xồi. Theo chân tận Hàn Quốc mà không khai luôn à?

Mạnh: Khai cho mẹ con người ta cãi nhau à?

Toàn: Mà kể cũng lạ. Hai người chia tay rồi tự làm hòa với nhau riêng chỉ có vụ mẹ ông Duy nhúng tay vào là ổng như ngồi trên đống lửa. Nhớ lúc đó ổng chạy theo anh làm như tội nghiệp lắm.

Mạnh: Đừng nói cậu ấy như vậy chứ. Mà lúc đó không bỏ được nên giờ phải cố gắng chiến đấu thôi.

Toàn: Thời đại nào rồi mà ba mẹ khó khăn thế nhờ?

Mạnh: Đây phải ai cũng hiện đại được như gia đình chú.

Toàn: Xì. Ở trong chăn mới biết chăn có rận nhé.

Mạnh: Thà trong chăn có rận mà còn ấm áp chứ ở ngoài trời tuyết như bây giờ lạnh quá rồi.

Toàn: Làm như khổ lắm. Thôi bye nha, bận rồi.

Mạnh: Tạm biệt.

Văn Toàn tắt điện thoại của Duy Mạnh xong thì liền thao tác một tí trên điện thoại rồi gọi một cuộc gọi khác ngay lập tức.

Toàn: Alo~anh em ơi.

Dũng: Gì vậy?

Hậu: Ủa nhóm mới hả?

Hải: Ghim tai nghe vào đi anh Toàn yêu quí. Làm ồn nơi công cộng.

Toàn: Mày đang ở đâu mà biết vậy.

Hải: Sau lưng anh. Tắt đi ba xài điện thoại của con có tai nghe nè.

Toàn: Ok.

Chinh: Vụ gì vậy? Đang nghỉ trưa.

Thanh: Hello. Tui đang ở quán cafê gần cục không quân nè mọi người.

Dũng: Biết rồi khỏi khoe.

Hậu: Ủa tạo nhóm mới hả. Còn call nữa?

Chinh: Hình như nhóm này thiếu thiếu gì đó. Từ từ để đếm khung trò chuyện xem.

Thanh: Sáu máy khỏi đếm.

Hải: Có gì hot, có gì hót.

Dũng: Anh thêm Mạnh vào nhé.

Toàn: Khoan. Sống chậm lại nào. Để anh cún kể mọi người nghe.

Hải: Có drama.

Hậu: Kể lẹ đi má cho con ngủ.

Thanh: Nhanh lên, tò mò chết được.

Dũng: Có liên quan đến Mạnh à?

Toàn: Anh Dũng điểm đúng trọng tâm rồi. Em nghe giang hồ đồn hôm nay là kỉ niệm một năm của Mạnh moe.

Thanh: Chần chờ gì nữa, lập kèo tối nay đi xem phim.

Hải: Chuẩn đét rồi. Có phim thì xem đi chờ chi nữa.

Dũng: Nhưng không gian riêng tư mà.

Toàn: Riêng khỉ á. Nãy Mạnh mới gọi cho em nghe mùi đâu không ổn.

Hậu: Để xem thế nào.

Chinh: Đừng nói mày tính dẫn thằng Bình theo nhé.

Hải: Thằng này nó cuồng em trai rồi.

Toàn: Như cách mày cuồng thằng Đại vậy.

Thanh: Như cách anh Phượng cuồng mày vậy.

Hậu: Mấy anh không hiểu gì hết. Em trai là sinh vật đáng yêu nhất hệ mặt trời, không có em như mấy anh sao mà hiểu được.

Hải: Chuẩn rồi. Em trai lúc nào cũng đáng yêu.

Thanh: Ừm.

Toàn: Hihi.

Chinh: Tao không có em trai nhưng chồng tao có. Và tao khẳng định nó đéo đáng yêu nhé. Hậu thấy sao?

Hậu: Ơ. Liên quan gì em?

Toàn: Lạc đề rồi mấy má, trở lại, trở lại.

Thanh: Vậy là quyết định tối nay lập kèo theo Mạnh đúng không?

Hải: Chuẩn rồi. Hỏi gì nữa.

Chinh: Mà nhắm bám đuôi được không? Tụi bây là lính đặc chủng ổng cũng là lính đó.

Hậu: Ai kêu đi theo. Mò ra địa chỉ là được rồi.

Toàn: Nói hay quá, rồi sao mò?

Dũng: Cái này đơn giản mà. Anh lo.

Thanh: Thấy chưa. Bạn cùng giường có khác.

Dũng: Bạn cùng nhà.

Hải: Ok. Bạn mưa.

Toàn: Chốt tối nay nhé.

Cả bọn: OK.

Hải: Nói nhỏ thôi lũng màng nhĩ mấy ba.

Tối nay đội A1 sẽ có một nhiệm vụ đăch biệt đó là đi tọc mạch chuyện tình yêu của anh thỏ trắng. Ahihi.

Cre ảnh gốc: Always suport HAGL.
Edit by Mèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top