Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Laem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc tôi này quay cuồng choáng. váng, trán như có thứ gì đè nặng, bụng cũng cồn cào khó chịu, miệng có chút chua, hai hốc mắt đau đến không mở nổi, lại ốm nữa rồi, tuy bản thân rất khó chịu nhưng đầu óc tôi lại thanh tỉnh hơn trước, quần áo vẫn chưa thay không biết từ lúc tôi về đến bây giờ đã trôi qua bao lâu, màn cửa chưa kéo bao trùm cả căn phòng một khoảng tối, ánh sáng của điện thoại làm mắt tôi hơi nhức, phải cố gắng lắm hai mắt mới thích nghi được với chút ánh sáng từ điện thoại.

Màn hình hiện con số 7, đã hơn 7 giờ tối rồi sao, mệt mỏi nằm vật xuống lần nữa, có khi nào tôi cứ vậy mà sốt đến chết ở đây không nhỉ, vài ngày sau sẽ có người đăng lên, một sinh viên khoa kĩ thuật chết trong phòng trọ, nguyên nhân ban đầu được phỏng đoán là ốm đến chết, tự nghĩ lại tự cười, lần điện thoại lại lần nữa, lần này không phải viết di trúc mà gọi điện thoại cho thằng Laem,

"Alô"

Đầu dây bên kia có chút khàn khàn, lại có tiếng nhạc rất lớn cùng tiếng người hò hét.

"Mấy giờ mà mày đã đi quậy rồi"

"Porth qua đây đi, có mấy em đang hỏi mày kìa, quán back mouse nha"

"Không đi được"

"Vợ quản không cho đi"

"Không"

"Không lẽ mày gọi điện cho tau tâm sự thôi hả, có gì mau nói"

"Qua chở tau đi viện đi, tau ốm rồi"

"Cái gì? "

"Tau sắp chết rồi qua hốt xác tau đi"

"Xia......... Rồi ok, chờ tau"

Bên kia cúp máy, tôi cũng không còn sức nói chuyện nữa, mê mê man man ngủ tiếp. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có cái gì lạnh lạnh đặt lên trán tôi, khi  định hỏi thì cảm thấy cổ họng đau rát.

Một dòng nước ấm áp chảy vào cổ họng, hai mắt lúc này cũng đã đấu tranh mở được một nửa, thằng Laem nhẹ nhàng nâng tôi dậy, đôi mắt đầy lo lắng và ôn nhu mà trước giờ tôi chưa từng thấy, tay nó rất lạnh làm toàn thân nóng rực như tôi muốn sát vào giống như đang đi dưới cái nắng gắt của sa mạc thì thấy hồ nước vậy.  bản thân muốn thân cận với nó hơn, cả cơ thể bất giác cũng dán sát vào người thằng Laem, dễ chịu quá.

Cả cơ thể bị bọc lại bằng áo khoác làm tôi bực bội muốn ném ra, lại bị một  tay ngăn lại.

"Đừng quậy, tau đưa mày đi khám"

"Vợ ơi"

Cái tay ôm tôi bỗng cứng lại.

"Tau không phải vợ mày"

"Mày là vợ tau thì tốt quá rồi, vợ à"

Lần này không nghe tiếng của thằng Laem nữa. Cố vùng vẫy cũng không vứt nổi cái áo khoác, thôi kệ vậy, sự thanh tỉnh của tôi cũng không kéo dài được bao lâu, khi lên xe thì tôi cũng ngủ mất, chuyện tôi còn nhớ được khi tỉnh dậy ở giường bệnh cũng chỉ có vậy.

Khi tôi tỉnh lại thì đã thấy thằng Laem đang nằm ngủ ở giường bên cạnh,  chiếc áo trắng mặc đã nhăn nhúm. Hai đuôi lông mày nhăn lại. Nhìn chật vật hơn cả tôi bây giờ.
Suy cho cùng thì nó cũng là thằng bạn thân nhất của tôi.

Bây giờ tuy bụng tôi đã không còn khó chịu nhưng vẫn hơi choáng váng. Chắc giờ cũng hạ sốt rồi.

"Này laem, Laem.."

Thằng Laem mắt ngái ngủ còn chưa định hình xem nơi này là đâu, nó kéo cái gối chùm lên đầu tiếp tục mộng đẹp.
  Thằng khỉ nó chăm sóc người bệnh như vậy sao, cẩn thận tránh mũi kim truyền dịch trên tay tôi ném cái gối vào cái thằng đang đang nằm ngủ say xưa trên giường bệnh bên cạnh.

"Seal cái khỉ gì vậy"

"Mày tới đây để ngủ à? "

"Thằng khỉ mày biết tau chăm sóc mày cả đêm vất vả như thế nào không ạ"

"Thằng khỉ cầm bình chuyền dịch cho  tao muốn đi vệ sinh"

Nó chậm chạp  đi tới với khuôn mặt nhăn nhó không tình nguyện nhưng khi dìu tôi thì động tác vẫn rất nhẹ nhàng.

Truyền nước cả tối khiến việc đầu tiên tôi muốn làm sau khi tỉnh dậy là lao ngay vào nhà vệ sinh, sau đó thằng Laem dìu tôi về giường bệnh.

Cô y tá xinh đẹp cũng theo chúng tôi bước vào vừa nhìn thấy thằng Nam miệng cười tươi như hoa.

"Ấy dô anh bạn đẹp trai, cậu tỉnh rồi à"

"Không phải nhờ y tá xinh đẹp như em chăm sóc sao"

Cô y tá xinh đẹp ngượng ngùng đỏ mặt cười tới gần tôi kẹp nhiệt độ và kiểm tra dây truyền dịch.

"38 độ 5 đỡ sốt hơn hôm qua rồi, anh không biết nửa đêm qua bạn anh cõng anh chạy vào cứ như tai nạn gì khẩn cấp làm mấy y tá trực ban như tụi em sợ mất mặt vì các bác sĩ đã đi về nhưng hôm qua anh sốt tới 40 đó không có bạn anh thì thì có lẽ anh sốt tới cấp tính luôn rồi"

Nói xong cô y tá đưa thuốc cho tôi dặn uống sau bữa ăn sáng rồi cũng đi kiểm tra cho các bệnh nhân khác tôi nhìn Laem thấy cậu ta vẫn loay hoay bên mớ thuốc lòng nói không cảm động là giả nhưng trong lòng tôi cũng có dự cảm khác vì sốt đến mê mệt nên cơn buồn ngủ cũng kéo tới.
Khi tôi tỉnh dậy đã là việc của 2 giờ trước thằng Laem đang cầm chén cháo ghi hút khói làm ruột tôi kêu lên sùng sục, tôi đã không ăn gì suốt ngày hôm qua mùi thơm của cháo làm tôi cảm thấy đói bụng.

"Dậy rồi à đúng lúc tao cũng định kêu mày dậy, ăn cháo đi rồi còn uống thuốc"

Nó để cái gối mềm sau lưng tôi thật tránh đi cái tay bị kim truyền dịch đâm vào, nâng tôi dựa vào thành giường, lại đặt cái bàn ăn nhỏ trước mặt tôi rồi đặt chén cháo nóng lên.

Nhẹ nhàng khuấy tô cháo mùi thơm của cá nướng ngập tràn khoang mũi. Cháo trong tô không có hành, thằng Laem vẫn còn nhớ cái thói quen không thích ăn hành của tôi, ầy đúng là bạn tốt mà, đưa một thìa cháo vào miệng cảm giác như cái miệng đắng ngắt của mình được cứu rỗi, nửa chen cháo vào bụng làm bụng tôi ấm hơn hẳn.

"Không ăn nữa sao"

"Ừ no rồi không ăn được nữa. Mày cũng về nghỉ đi, mày chăm sóc tao từ hôm qua đến giờ rồi"

"Thằng quần với tau  mày còn nói vậy hả."

"Thôi mày về đi ngủ đi giờ mày ở đây cũng chỉ nhìn tao ngủ thôi chứ có làm  được gì, trưa mang ít đồ ăn vào đây cho tao. Shit......Tao quên hỏi bao giờ được xuất viện rồi mày đi kiếm bác sĩ hỏi cho tao đi chứ tao ở đây thêm ngày nào tao sẽ héo mòn ngày đấy"

"Không phải bây giờ mày nên gọi người yêu tới sao"

"Ừ mày về đi lát tao gọi cho Beam"

Thằng Laem cũng không dùng rằng thêm nữa, nó cầm cặp sách rồi đi về cũng chẳng thèm hỏi cho tôi bao giờ xuất viện thằng khỉ đó chắc mải lo tám chuyện với mấy cô y tá rồi

Có lẽ do tác dụng của thuốc cảm nên bây giờ hai mí mắt tôi sắp dán lại vào nhau buồn ngủ thật, tôi đi ngủ một giấc chuyện về Beam tôi sẽ nghĩ sau khi ngủ dậy vậy.

Hello chào tất cả các bạn lại mình đây togher with me đã chiếu qua được bốn mùa trăng vậy mà bây giờ mình mới có chương mới .
do mình lười quá nên giờ mới có chương mới cho các bạn nhưng mìnhmột thú vị muốn chia sẻ mình đã phát hiện ứng dụng cuả wattpad sử dụng giọng nói để đánh văn bản từ đó mình đã không phải tốn công cong cóc bàn phím nên chương này viết rất nhanh có lẽ mình sẽ cố gắng ra nhiều chuyện với cho các bạn.  Cám ơn tất cả các bạn

  Bye bye.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top