Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Xin lỗi cậu.

-Minhyung.

-Hửm?

-Minhyung ôm tôi đi.

-Tôi đang ôm cậu mà Minseokie...

Tình hình rằng Lee Minhyung đã phải ngồi ôm con cún này hơn hai tiếng đồng hồ trên giường rồi.

Minhyung bế cậu từ sảnh lên đến phòng, thả cậu xuống giường, tự tay cởi giày và tất cho cậu, đến lúc anh vươn tay định tháo cả cà vạt thì chợt Minseok bị tiếng sột soạt làm tỉnh giấc. Cả hai khó xử nhìn nhau, Minhyung sắp bị con cún đó nhìn thủng cả da mặt.

Minseok dụi đôi mắt khô khốc của mình vì khóc quá nhiều khiến nó đỏ thêm thì bị Minhyung ngăn lại.

-Đừng dụi mắt nữa. Đỏ hết lên rồi.

-Nhưng ngứa lắm.

-Để tôi lấy khăn ấm cho cậu.

Minhyung vội quay người đi tìm khăn.

-Minhyung.

Minseok vùng vẫy níu chặt tay áo Minhyung không cho anh đi, đôi mắt cún con lại bắt đầu rưng rưng.

-Đừng đi mà.

-Nhưng...

-Minhyungggg

Toang rồi, cậu ấy lại khóc rồi. Minhyung loay hoay lấy tay áo mình thấm nước mắt cho cậu.

-Minseokie ngoan, đừng khóc nữa mà.

-Min-Minhyung... Hức... Đừng đi.

-Không đi nữa, tôi không đi nữa.

-Ừm.

Chỉ chờ có thế, cún con ngay lập tức kéo người to con đến bên mình, mê hoặc dụi đầu vào lòng anh còn vươn tay đòi ôm. Minhyung nương theo người trên giường đang tỏ ra nũng nịu, ngồi xuống ôm cậu vào lòng vỗ về.

-Có phải Minseokie sợ lắm đúng không? Tôi xin lỗi vì không đến sớm hơn.

Thấy người nhỏ con chỉ sụt sịt vài cái anh xoa xoa lưng cậu như dỗ trẻ em ngủ để an ủi. Ai mà ngờ cậu ngủ thật. Thế là kể từ lúc đó Minhyung chẳng dám động đậy tí nào, cam chịu ngồi yên để người lọt thỏm trong lòng say giấc.

Minhyung tựa lưng lên thành giường vuốt ve mái tóc bồng bềnh của Minseok, cảm nhận được nhịp tim của cậu đập nhanh hơn bình thường, anh lướt mắt tới gương mặt xinh đẹp đang chui rút vào ngực mình, như một tên trộm khẽ đặt nụ hôn lên vầng trán của nàng aurora đang say giấc ngủ triền miên.

Anh tự hỏi, nếu như lúc đó vẫn không đến thì có phải cậu đã khác rồi không?

Tệ hơn.

________________

Lần đầu tiên giám đốc Lee lại lộ vẻ mất bình tĩnh như vậy, đã 30 phút kể từ khi thư ký nhỏ của anh rời đi mà không có dấu hiệu sẽ quay trở về. Anh vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi cùng góc áo đã bị vò nát tàn tạ dưới bàn.

-Xin thứ lỗi, tôi có thể vào nhà vệ sinh một chút không?

-À... Ngài cứ tự nhiên.

Vị đối tác này từ lúc Minseok rời đi gã cũng chẳng ngồi yên được, mắt cứ láo liên hết trên ghế của Minseok lại đến cô thư ký của mình, cả hai thì thầm với nhau ngay trước mặt Lee Minhyung. Cuối cùng gã rời đi như đã có sắp đặt trước nhằm tạo không gian riêng tư cho anh và... Thư ký của gã?

Khi không gian chỉ còn vỏn vẹn hai người.

Cô thư ký với thân hình nóng bỏng cố tình nghiêng người để lộ vùng ngực căng tròn quyến rũ của một người phụ nữ, thấy Minhyung vẫn cứ bình tĩnh nhấp rượu cô ta lấy làm khó hiểu.

Lần này ả táo bạo hơn, trực tiếp tấn công con mồi bằng cách đổi chỗ ngồi sát bên tay phải Lee Minhyung, ỏng ẹo bám lấy tay anh trong khi bộ loa của ả chà sát vào tay Minhyung, làm Minhyung suýt nữa không nhịn được mà nôn ra. Ả lấy ngón tay nghịch tóc mình, giả vờ ngây ngô bắt chuyện với anh.

-Ngài giám đốc Lee trông rắn chắc quá, chắc hẳn phải tập luyện cực khổ lắm nhỉ?

-Không, trời tự phú cho đấy, không cần ganh tị đâu.

-...

Cô ả bị sốc trước lời nói phũ phàng của người kia nhưng chưa có vẻ bỏ cuộc mà hỏi tiếp.

-Hôm nay là lần đầu tiên mình gặp nhau, ngài thấy em thế nào?

-Hmm...

Thấy đối phương trầm ngâm suy nghĩ cô ta tự ảo tưởng rằng con mồi đã cắn câu nhưng sau đó lại Lee Minhyung vứt cho một câu á khẩu.

-Giống con người.

Mạch máu trên đầu cô ả hiện lên hai bên thái dương, cái người này vậy mà lại bất nhiễm với sức hút của đàn bà à, lại còn là một người xinh đẹp như ả?

-Vậy ngài-

-Suỵt, đừng nói nữa tôi sợ không kiềm chế được bản thân.

Sao? Ai lại không bị mê hoặc bởi sắc đẹp được chứ, rõ ràng tên giám đốc họ Lee cũng chung một giuộc với những gã đàn ông khác mà thôi. Ả tự mãn trong lòng, vắt chân lên đùi bày ra bộ dáng càng lẳng lơ hơn cười khúc khích.

-Có gì mà không kiềm chế được chứ? Em giúp ngài giải tỏa là được rồi.

-Thật sao?

-Nếu như ngài thích em đến như vậy-

-Cô tình nguyện cho rồi đấm cô à? Vậy thì tốt quá.

Số lần những lời nói từ mồm ả bị chặn đứng chắc có lẽ cũng tích góp kha khá rồi đấy nhưng chắc câu hỏi của Lee Minhyung đủ khiến cô ả chằng còn để tâm tới bất cứ thứ gì nữa.

Vì bất lực.

Lee Minhyung đột nhiên đứng phắt dậy, vùng tay ra khỏi cô ta, bẻ từng khớp tay của mình như thể lời nói của anh ta từ nãy đến giờ là thật vậy.

Ả thư ký sợ xanh mặt ôm lấy đầu mình khi trước mắt là cú đấm đang vung tới, Lee Minhyung vốn dĩ không phải là người ưa bạo lực, lại càng không phải người thích đánh đàn bà, anh chỉ dọa cho cô ả một bài học mà thôi nhưng điều đó không có nghĩa rằng Lee Minhyung sẽ tha hai ba con cô ta.

Không nghe lầm đâu, tên đối tác và con ả thư ký này là hai ba con đấy. Nhân lúc cô ta không để ý Minhyung đã moi được không ít thông tin từ Lee Sanghyeok và biết được rằng, tên đối tác kia từng có tiền sử cưỡng hiếp và bạo hành, nhiều nạn nhân từng cố cáo ông ta nhưng từ đó chẳng còn ai thấy được sự hiện diện của họ cả.

Đến lúc này anh cũng phát giác được cậu thư ký của mình đang lọt trong tầm ngắm của gã, còn con đàn bà này chỉ vì hám tiền của anh mà tiếp cận, không đáng quan tâm.

Thứ quan trọng bây giờ là bảo vệ Minseok. Anh túm chặt cổ áo của ả thư ký đe dọa.

-Đừng tưởng tao không biết, nếu như thằng ba của mày động đến một cọng tóc của Minseokie, tao sẽ giết hết cả nhà mày.

-Hahaha nực cười, anh nghĩ lúc này thư ký của anh còn an toàn sao? Có khi cậu ta chết rồi không chừng.

Chát.

Minhyung không đánh đàn bà và trong mắt của anh thì cô ta không phải đàn bà.

Bỏ mặc cô ả lại một mình, anh chạy bán sống bán chết vào nhà vệ sinh. Lúc đến đã thấy cửa bị chặn lại bên trong nghe rõ tiếng hét của cậu thư ký đang gào khóc thảm thương. Lee Minhyung điên tiết phá cửa xông vào, đập vào mắt của anh là cảnh tượng thằng chó chết đó đang xé rách đồ của Ryu Minseok, còn cậu thì co rúm người mặc gã xâu xé, ôm chặt cái áo vest anh đặt cho cậu, thân áo còn thấy rõ một mảng ướt do nước mắt.

Lee Minhyung như phát điên, cơ thể mất kiểm soát túm đầu gã ta.

Lúc anh lấy lại được ý thức thì đã thấy gã đàn ông đó loang lổ máu nằm trên sàn.

Cậu thư ký anh suốt ngày nâng niu thì đang khóc thút thít. Minhyung biết mình đã đến trễ. Chứng kiến cậu khóc ngực trái Minhyung đột nhiên quặng thắt lại đau nhói.

Có vẻ như sau khi về nhà, Lee Minhyung sẽ phải tự mình giải thích với Lee Sanghyeok tường tận mọi chuyện.

_____________

Minseok trải qua một giấc ngủ ngắn, khi cậu tỉnh dậy liền chạm mặt Lee Minhyung đã ngủ gật trong lúc ôm cậu. Lâu lắm rồi cậu mới ở gần Minhyung như vậy không nhịn được mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai. Người gì đâu lúc ngủ cũng đẹp như vậy, thảo nào cô gái nào cũng thích anh.

Minseok làm gì có cửa...

Cậu gỡ tay anh đang ôm cậu ra, khẽ bò xuống giường nhưng lại chậm hơn người đàn ông lỡ ngủ gật kia một bước. Lee Minhyung một hơi nhấc bổng cậu lên ôm vào lòng, thủ thỉ vài lời bên tai người nhỏ.

-Sao Minseokie lại thức rồi, ngủ thêm đi, tôi dỗ cậu ngủ nhé.

-Minhyung, tôi không buồn ngủ nữa... Tôi đói.

Minseok có thể nghe được tiếng cười của anh ta văng vẳng bên tai. Cậu xấu hổ kèm chút tức giận đánh vào ngực anh ta rồi vùng vẫy đòi xuống.

-Ai cho cười, tôi đói đó thì sao, mau bỏ tôi xuống.

-Yên nào, không cười cậu nữa. Để Minhyung đi mua đồ ăn cho cậu.

Trong lúc đợi Lee Minhyung đi ra ngoài, Minseok tranh thủ thay đi bộ đồ đắt tiền, mặc lên người bộ đồ ngủ thoải mái cụt tay, ngắn đến đầu gối.

Không lâu sau Minhyung trở về với hàng tá đồ ăn vặt trên tay, không những thế anh ta còn mua cả bia để giải khát.

_____________

Minseok chưa bao giờ thấy được dáng vẻ say bí tỉ của Minhyung nhưng hôm nay cậu đã có cơ hội để chứng kiến.

Anh ta khi say dính người kinh khủng, nằng nặc đòi cậu phải ngồi vào lòng anh ta không thì anh ta sẽ mít ướt tìm mọi cách để cậu chiều mình.

Ấy vậy mà một lúc sau lại khóc rồi. Người Lee Minhyung đỏ rực như hòn than bởi cơn say, luôn mồm xin lỗi Minseok vì không thể bảo vệ được cậu. Trông như đứa trẻ lên ba vậy.

_____________

Anh ta to xác nhưng anh ta nhõng nhẽo🤓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top