Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Shot 2.

"Ah!"

Tử Thao vội rút tay lại, một phần axit dính lên tay áo, và cổ tay cậu, đau rát không tả nổi thành lời.

"Sao vậy? Ngã chút đã không chịu được sao?"

Diệc Phàm ra mặt, tiến về phía Tử Thao.

"Tôi đắc tội gì với anh sao?" 

Tử Thao đau, nhưng vết thương lòng ở ngực trái còn đau hơn vết thương ở tay do axit gây ra. 

"..."

Rồi đột nhiên cậu bật khóc, thứ long lanh đọng hoen mi cậu, Diệc Phàm chỉ biết sững sờ đứng nhìn, anh khó xử mà cúi đầu nhìn xuống khay thí nghiệm, vô tình trong thấy lọ thuốc thí nghiệm có dán chữ axit hidroclorua, mắt liền trợn tròn kinh ngạc.

"Này, tay cậu có làm sao không đó?"

"Tránh ra!!"

Diệc Phàm đỡ Tử Thao dậy, nhưng bị cậu đẩy ra không thương tiếc. 

"Tôi đưa cậu lên phòng y tế."

"Không cần!"

Tử Thao nói rồi bỏ đi, Diệc Phàm cũng không biết nên làm sao, giữ người ta lại cũng không được, mà đuổi người ta đi cũng không xong. 

Cả đêm hôm đó Diệc Phàm nằm trên giường, vắt tay lên trán ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, đột dưng nhớ lại những giọt nước mắt long lanh kia rơi xuống, trong lòng anh lại thấy vô cùng khó chịu.

Sáng hôm sau vừa bước chân vào cổng trường đã nhìn thấy Tử Thao, định tiến gần đến rồi chọc ghẹo như mọi khi, nhưng thấy tay Tử Thao băng bó, cả người anh khựng lại, không dám tiến về phía cậu nữa. 

"Diệc Phàm, sao hôm nay không thấy cậu chọc thằng nhóc kia nữa?"

"Người ta đang bị thương mà."

"Đang bị thương thì không chọc được sao?"

Người bạn đó nói vậy với Diệc Phàm, rồi kéo đồng bọn xuống lớp của Tử Thao, tiếp tục làm loạn như mọi ngày. Nhưng hôm nay có vẻ bọn này chơi lớn, kéo Tử Thao vào nhà vệ sinh, đóng cửa nhốt lại. 

"Có ai ngoài đó không?"

"...."

Tay Tử Thao đang băng bó nên không tài nào đập cửa được, chỉ có thể gọi vọng ngược ra bên ngoài, gọi đến khàn cả cổ cũng không ai nghe thấy, nhưng đáp lại lời cậu chính là một xô nước đổ từ trên cánh cửa đổ xuống. Bên ngoài đúng là có người, nhưng người đó không muốn giúp cậu.

Tử Thao cả người đều ướt nhẹp, ngồi thụp xuống sàn, tựa đầu vào bức tường.

Lần này không biết sẽ nhốt bao lâu nữa.

Tử Thao ngồi đợi ở bên trong thì chợt nghe bên ngoài giống như có đánh nhau

"Tôi đã bảo em ấy bị thương rồi!"

"Nó bị thương thì liên quan gì đến cậu?"

"Cút!!"

Giọng nam trầm mắng đám người kia chẳng ai khác là Diệc Phàm, đuổi đám người kia đi xong thì anh mở cửa nhà vệ sinh, thấy Tử Thao ngồi đó, cả người đều ướt nhẹp, liền tiến về phía cậu, cởi áo khoác của mình mà choàng lên người cậu.

"Tôi đến rồi, đừng sợ."

"..."

Diệc Phàm cứ tưởng nói như vậy sẽ làm hoà được với Tử Thao, nhưng đột nhiên cậu lại bật khóc, nhưng cậu cố nén cho tiếng nấc vang lên, cắn chặt môi dưới chịu đựng, đến độ môi dưới bật máu.

"Môi cậu chảy máu rồi."

Diệc Phàm khẽ chạm ngón tay lên cánh môi mỏng của Tử Thao, đột nhiên giống như có tia lửa điện chạy xoẹt qua người anh vậy.

"Anh...tại sao lại như vậy?"

"Sao?"

"Sao anh cứ đối tệ với tôi rồi lại đối tốt với tôi?"

"Tôi..."

Tử Thao đứng dậy, trả lại áo khoác cho Diệc Phàm rồi rời đi, trước khi đi, cậu còn quay đầu nhìn Diệc Phàm một cái. 

Diệc Phàm ngẩng người đứng đó nhìn theo bóng dáng cậu khuất sau dãy hành lang, thấy cậu khóc, trong lòng anh thật sự rất khó chịu, hơn tất thẩy, anh thích thứ mềm mềm khi nãy anh mới chạm tay vào.

Sáng của vài hôm sau, Diệc Phàm chơi bóng rổ ở sân trường, thấy Tử Thao từ phòng y tế đi ra thì liền bỏ dở việc chơi bóng rổ mà chạy về phía cậu. 

"Tháo băng rồi sao?"

Cậu ậm ừ một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.

"Có còn đau không?"

"Liên quan gì anh?"

Tử Thao ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có pha chút lạnh lùng. 

"Hôm đó tôi không biết trong khay thí nghiệm có axit."

"May mà axit đã pha loãng rồi."

"Ừ, tôi hỏi cậu còn đau không."

"..."

Tử Thao im lặng, khẽ gật đầu. Rồi đột nhiên Ngô Diệc Phàm giống như nổi cơn điên vậy, nhẹ nhàng nắm lấy chỗ đau cùa Tử Thao mà hôn nhẹ lên.

"Cái quái..?!"

Tử Thao kinh ngạc mà tròn mắt nhìn anh, cả người đơ cứng lại, não hoạt động tối đa nhưng vẫn không thể hiểu được Diệc Phàm mới làm cái trò mèo gì.

"Cậu làm gì kinh ngạc như vậy?"

"Hôm nay anh lên cơn điên đấy à? Hay là đổi chiến thuật chọc phá tôi rồi?"

"..."

Diệc Phàm không biết trả lời ra làm sao, đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, một tay nâng cằm Tử Thao, đặt lên môi cậu một nụ hôn rất mực dịu dàng. Ban đầu chỉ là nụ hôn nhẹ, nhưng chẳng ai ngờ được tên này cuồng hôn, mút mát, ngấu nghiến môi Tử Thao. 

Tay cậu còn đau nên không thể chống cự, cứ để Diệc Phàm làm những điều anh muốn, hôn xong sẽ tự động thả cậu ra.

"Anh đừng chọc tôi nữa!"

"..."

Diệc Phàm lại nhớ đến ngày hôm đó, có lẽ do mình đùa quá đà, có lẽ do mình đã thực sự quá đáng, có lẽ mình nên xin lỗi.

"Xin lỗi." 

"Sao? Hôm nay anh uống nhầm thuốc à? Hay là quá liều? Đồ thần kinh."

"..."

Diệc Phàm bị Tử Thao làm cho cứng họng, tự dưng trong đầu lại nhớ đến bộ phim điện ảnh tối qua mới xem với mẹ, liền làm theo. Diệc Phàm tiến đến chỗ Tử Thao, cậu ta theo phản xạ thường ngày, anh tiến một bước thì cậu lùi một bước. Số Tử Thao mỗi lần gặp Diệc Phàm đều xui xẻo mà, lùi hai ba bước thì lưng đã áp sát vào tường.

Tử Thao bị dồn vào thế bí, liền lớn tiếng quát vào mặt Diệc Phàm.

"Lại định làm gì?!"

"Tôi muốn nói xin lỗi cậu."

"Anh cũng biết nói xin lỗi sao?"

"Không biết, chỉ là mỗi lần thấy cậu khóc, trong lòng tôi có rất khó chịu."

"....Hả?"

"Có lẽ tôi thích em mất rồi."

Diệc Phàm lại cúi người khẽ hôn Tử Thao, anh thích đôi môi của cậu, anh cũng thích cả cậu, rất thích rất thích.

"Anh có phải bị điên rồi không? Chẳng phải mấy hôm trước còn nói tởm tôi sao?"

"Xin lỗi, tôi chỉ là không muốn em tiếp tục bị dị nghị."

"Hả? Mọi chuyện xui xẻo tôi gặp chẳng phải là do anh hay sao?"

"Cái hôm em tỏ tình với tôi, thực ra trong phòng thay đồ còn có 1 người khác, người đó đồn chuyện này ra ngoài. Tôi chỉ là không muốn em bị người ta đồn bậy nên mới phớt lờ em. Nhưng em bị người ta chọc này nọ vẫn không phản ứng lại."

"Anh....Anh là muốn tốt cho tôi sao?"

"Xin lỗi, là tôi đã dùng sai cách để bảo vệ em."

"...."

Não Tử Thao vẫn đang hoạt động ở mức tối đa, nhưng làm sao có thể tin được con người mới hôm trước còn khiến mình bị axit đổ lên tay, hôm nay lại nói những lời như vậy.

"Tôi muốn hỏi lần trước chuyện tôi cầm khay thí nghiệm bị ngã có liên quan đến anh không."

"Chuyện này..."

"Có hay không?"

"Có." Không cản bọn kia làm bậy thì cũng coi như anh có liên quan rồi.

"Nhờ phước phần của anh mà tay tôi thành ra thế này rồi."

Tử Thao giơ tay lên trước mặt Diệc Phàm, anh bỗng thở dài một cái, tự dưng trên đôi bàn tay xinh đẹp lại xuất hiện một phần da nhăn nhúm, vết bỏng.

"Chắc đến cả đời này cái vết thẹo bỏng cũng không biến mất được." 

Tử Thao thở dài thườn thượt, trên làn da mịn của cậu đột nhiên xuất hiện một vết thẹo trông thạt khó coi. 

Diệc Phàm trầm mặc một lúc lâu thì nhìn chăm chăm vào đôi mắt Tử Thao, anh nói

"Có phải trước đây cậu thích tôi không?"

Gật đầu.

"Vậy bây giờ có còn thích không?"

"...không, một chút cũng không."

"Thôi được rồi, vậy bây giờ đến lượt anh theo đuổi em."

Diệc Phàm cứ tưởng nói vậy sẽ khiến Tử Theo cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ lại khiến Tử Thao bị doạ đến hú hồn a! 

Tử Thao tròn mắt há hốc mồm nhìn đăm đăm vào Diệc Phàm

"Hả? Đầu anh lại bị hâm à?"

"Tôi muốn chăm sóc em đến khi cái thẹo này biến mất."

Hoàng Tử Thao không biết được vết thương đến khi nào lành, và vết thẹo kia khi nào sẽ biến mất. Nhưng cậu biết mình đã thành công bẻ cong Ngô Diệc Phàm rồi. 

- End shot 2 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top