Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Vũ, chú không khoẻ à?"

"Ừm..."

Đây là lần thứ 13 mà Lưu Tiểu Vũ dửng dưng đáp lời AK Lưu Chương. Thân là anh trai cùng cha khác ông nội của cậu, AK có thể khẳng định rằng... Tiểu đội trưởng hôm nay rất kì quái.

Bình thường Lưu Vũ chính là kiểu thiếu niên dương quang chói lọi, luôn luôn bừng bừng sức sống và không bao giờ lạnh nhạt với ai như lúc này. Hiện tại, thằng em anh mặt dài như quả cà tím, biểu tình bơ phờ như vừa bị ai lừa bán bộ mĩ phẩm rởm. Không những vậy, nó còn chịu ngồi im nghe demo của anh, không hề trốn anh như trốn tà nữa.

Sao thằng bé có thể tự nguyện ngồi nghe demo của AK chứ? Cơ bản là có chỗ bất ổn rồi! Tên nhóc u sầu này méo phải em trai Lưu Vũ của AK!

Nhưng anh cũng chả biết dỗ nó làm sao, đã hỏi thăm cả buổi rồi mà không thu được manh mối nào, AK quyết định sẽ cho thằng em an tĩnh một lúc.

Vì đã tha cho con cừu tội nghiệp này, sói Lưu Chương đành đi tìm con mồi khác đến nghe demo, anh trực tiếp bắn đại bác thông báo vào group chat.

[ AK loa phường: Hôm nay tôi đã làm xong demo mới, anh em chắc là muốn nghe nhỉ? Để tôi gửi mỗi người một bản, nghe xong thì viết báo cảm cảm nhận dài 3 trang A4 cho tôi!]

[ Phần còn lại của nhóm I: Đã xem tin nhắn.]

[ Tương Dinh Khẩu rất ngon: AK, nghe demo của em không anh?]

[ AK loa phường: ... Nờ ô nô.]

[ Tương Dinh Khẩu rất ngon: Lại đây nào baby, để em bật cho anh nha.]

Lúc này, Lưu Vũ nằm ườn như cá chết trên sô pha, thất thần nhìn AK Lưu Chương đấu khẩu như súng máy với Trương Gia Nguyên trên điện thoại, trong đầu cậu chỉ còn hồi ức về buổi gặp mặt cùng Long tổng hôm qua.

Chuyện là thế này, chiều hôm đó, Lưu Vũ đang ở phòng tập luyện vũ đạo thì trợ lý chạy tới báo tin, Long tổng muốn cậu lên văn phòng cùng chị uống ngụm trà, ăn miếng bánh rồi đàm đạo về tình hình hoạt động của nhóm.

Nghe tin được cùng sếp uống trà, nói chuyện là Lưu Vũ cũng hơi rén rồi. Ngày thường sếp sẽ gọi cả cậu cùng Bá Viễn lên trao đổi công việc, hôm nay cho gọi một mình cậu, chẳng lẽ là lên nghe phê bình sao?

Nhưng thân là một nhân viên làm công ăn lương, coi lệnh sếp là lệnh trời, dù cho bị ăn mắng thì Lưu Vũ vẫn phải lên văn phòng gặp Long tổng. Lưu Vũ cực kì lễ phép lại chừng mực, vừa thấy Long tổng là khom lưng cúi chào, nhiệt tình hỏi han tình hình sếp tổng. Cậu cứ tưởng lên để chịu trận, ai ngờ Long tổng hết sức dễ chịu, còn niềm nở mời Lưu Vũ ngồi xuống dùng trà.

Long tổng thư thái nhấp ngụm trà, uyển chuyển mở lời: "Lưu Vũ à, chị thấy chúng ta sắp tới có nhiều hoạt động hơn rồi, cũng cần tranh thủ kiếm chút nhiệt. Cậu thấy đúng không?"

"Tất nhiên đúng ạ." Lưu Vũ lén lau mồ hôi, nội tâm có phần run rẩy, sếp đã nói đúng thì cậu đâu dám nói sai...

"Cậu với Santa dạo này nhân khí cũng đang lên nhỉ? Nói thẳng thì đây chính là thời điểm mấu chốt để thu thập tài nguyên với nhiệt độ. Hai người nên tăng cường giao lưu, tương tác trước màn hình, để đẩy cao độ thảo luận một chút."

Lưu Vũ nghe được lời này, trực tiếp trợn trắng mắt kinh ngạc. "Gì ạ?"

"Tóm lại là, công ty muốn hai cậu sao tác CP. Yên tâm, việc này chị đã báo trước cho Santa rồi, cậu ta cũng đồng ý. Ngày thường thân thiết thế nào thì cậu cứ tự nhiên thể hiện ra ngoài như thế là được."

Những điều Lưu Vũ vừa nghe là thật ư? 

Long tổng yêu cầu sao tác với crush! Tôi phải làm sao đây?

Mối quan hệ giữa Lưu Vũ và Santa có thể nói là vô cùng vi diệu lại khó tả.

Từ lần đầu chạm mặt trên sân khấu Battle ở Sáng tạo doanh, giữa hai người như có sợi dây kết nối vô hình. Từ ngày đó đến tận hôm nay, mọi ngóc ngách trong cuộc sống của Lưu Vũ đều có sự hiện hữu của Santa.

"Tiểu Vũ~ Có thể dạy anh từ tiếng Trung này chứ?"

"Tiểu Vũ~ Hôm nay tập nhảy lâu quá, lưng anh đau, giúp anh xoa bóp chút nhé?"

"Tiểu Vũ~ Anh mua cho em thật nhiều rau mùi nè!"

Lưu Vũ cùng Santa ngày ngày quấn quýt như hình với bóng, bị con cún bự này bám riết lâu ngày, trái tim Lưu Vũ không khỏi dâng lên chút cảm xúc đặc biệt.

Có lẽ Lưu Vũ đã trộm thích anh rồi, nhưng không biết Santa có chút cảm giác nào với cậu chưa?...

Bỗng đến một ngày, trong lúc Lưu Vũ đang cùng Tiểu Cửu nói chuyện phiếm, Santa từ đâu chạy tới, trưng ra một mặt uỷ khuất đáng thương.

"Tiểu Vũ~ Anh có thể kêu em là bảo bối không?" Anh dùng giọng sữa lơ lớ, nhão nhão dính dính như gạo nếp mà hỏi.

"Ah... Có chút không thích hợp đâu..." Lưu Vũ đối với yêu cầu này có phần ngại ngùng, đôi tai phản chủ cũng dần ửng hồng.

Santa bĩu môi than thở: "Có gì đâu. Chẳng phải Tiểu Cửu là huynh đệ tốt của em sao, cậu ấy kêu em là bảo bối đó thôi. Em bảo anh chính là huynh đệ tốt của em, anh cũng có thể gọi em như vậy mà!"

Cái lý lẽ củ chuối này...

Ok, fine. Tất cả đều là Lưu Vũ tự mình đa tình, hoá ra crush chỉ thuần tuý coi cậu là huynh đệ mà thôi, không có câu chuyện tình yêu mập mờ nào ở đây cả.

Tứ hải giai huynh đệ, chúng tôi chính là những người anh em quốc tế của nhau.

Nhưng mà... nghe những lời này khiến Lưu Vũ không khỏi có chút bi thương, bản thân cảm tưởng như chết trong lòng một chút...

Đến hôm nay, đối diện với yêu cầu sao tác CP từ Long tổng, Lưu Vũ lại lần nữa rơi vào hoang mang.

Cậu hiểu rõ đạo lý rằng nam đoàn hạn định như bọn họ, nếu không tranh thủ tạo một chút nhiệt độ thì sự nghiệp sẽ càng khó khăn, nói không chừng là flop dập mặt. Nhưng hiểu là một chuyện, còn thực hiện là chuyện khác!

Đối tượng sao tác là crush đó! Đối tượng sao tác là crush đó! Đối tượng sao tác là crush đó! (Chuyện quan trọng cần nhắc lại 3 lần.)

Dù cậu làm thế nào thì nhiệm vụ lần này cũng quá khó khăn, thà ép cậu nhảy xuống hố đao, biển lửa còn hơn. Lưu Vũ không muốn vì tạo hint CP mà mình với Santa đến bạn bè cũng không làm nổi!

Lưu Vũ chết tâm rồi, nhân sinh còn gì luyến tiếc nữa.

"Bảo bối à~ em có chuyện gì sao? AK nói là em không được khoẻ hả?"

Âm thanh quen thuộc cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của Lưu Vũ, khiến cậu tỉnh táo lại phần nào. Khí tức ấm áp của nam nhân bao phủ xung quanh Lưu Vũ, cái bóng của anh đổ xuống che đi toàn bộ ánh sáng trước mắt cậu. Santa lo lắng mà dùng tay kiểm tra thân nhiệt của Lưu Vũ, nhận thấy nhiệt độ vẫn bình thường, đôi bàn tay siết chặt thoáng thả lỏng.

"Santa... Long tổng đưa ra chỉ thị đó... Anh không cần quá để tâm đâu..."

"Hoá ra em lo chuyện sao tác ư? Không có gì đâu bảo bối, chúng ta cứ thoải mái như mọi ngày là được!"

Thấy Santa không hề bài xích ý tưởng của Long tổng, gánh nặng trong lòng Lưu Vũ cũng giảm đi một ít, nhưng cậu vẫn không bớt rầu rĩ, xem ra Santa thật sự chỉ coi cậu là anh em bằng hữu thôi, mà bản thân cậu lại vì anh mà xoắn xuýt ngượng ngùng, đây là nỗi khổ nhân sinh đó!

Hai vị "hảo huynh đệ" lại ở trên ghế sô pha tỉ tê tâm sự một lúc, vừa hay bị người thứ ba bắt gặp. Người may mắn đó chính là Lâm Mặc vừa bị AK tóm vào phòng nghe demo, cậu mới là người thật sự trải qua nỗi khổ nhân sinh.

Sau khi nhận lời kế hoạch "Huynh đệ tương tác" của sếp, Lưu Vũ cảm thấy bản thân hình như chẳng cần động thủ lần nào... Uno Santa đối với mảng này quá là chuyên nghiệp rồi!

Anh trước đây đều là lén lút đụng eo hay vuốt ve mu bàn tay Lưu Vũ, sau khi nhận lời với Long tổng thì đẩy lên tầm cao mới, trực tiếp ôm lấy thắt lưng cậu rồi nắm tay luôn. Santa một khắc cũng không rời khỏi Lưu Vũ, giống như hận không thể lấy keo dán dính cậu lên trên người.

Những hành động thân mật này khiến Lưu Vũ luôn trong trạng thái xấu hổ đỏ bừng mặt. Ngay cả Riki lão sư là người kiệm lời, luôn giữ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến cũng bắt đầu nhìn hai người bằng ánh mắt mờ ám, mỗi khi trông thấy biểu tình bối rối của Lưu Vũ, anh đều gật gật đầu, tỏ ra mình đã thấu hiểu hồng trần.

Lâm Mặc là kẻ bát quái nhất nhì nhóm, từ lần bắt gặp Lưu Vũ cùng Santa dính lấy nhau ở kí túc xá, liền ngày ngày để mắt hai người này. Bây giờ lại thấy bạn tốt cùng người anh trong nhóm tương tác ái muội trước ống kính, cậu càng chắc nịch khẳng định, hai người này chính là quan hệ bất chính!

Nhân giờ nghỉ, Lâm Mặc lặng lẽ chạy tới chỗ Lưu Vũ, hỏi nhỏ vào tai cậu: "Khai ra, hai người là có chuyện gì? Bắt đầu từ lúc nào rồi?"

What? Bắt đầu? Cái gì bắt đầu? Bọn họ chỉ là huynh đệ thôi được không?

Trong đầu Lưu Vũ chỉ toàn gió lốc mịt mù, cậu thành thật bày tỏ, tất cả chỉ là kế hoạch sao tác mà Long tổng đề nghị, bản thân cùng Santa là quan hệ trong sáng.

Lâm Mặc không chịu tin, cùng Lưu Vũ mắt to trừng mắt nhỏ một lúc thì bỏ cuộc: "Không cần giải thích đâu, mình hiểu hết rồi." Dứt lời liền xách mông đi tìm những người khác chơi đùa.

Cậu thì hiểu cái gì chứ? Chuyện yêu đương mập mờ gì đó... Không phải chỉ cần mình muốn là có thể bắt đầu đâu!

Lưu Vũ đột nhiên trở nên ủ rũ. Dù rất đau lòng, nhưng phải công nhận một điều, cậu với Santa làm sao có thể thành một đôi được...

Lại thêm 2 tuần trôi qua, gánh nặng trong lòng Lưu Vũ cũng dần nhẹ bớt.

Tuy rằng, bản thân Lưu Vũ đơn phương Santa, còn anh chỉ coi cậu là em trai mà đối đãi, nhưng Santa đối với cậu rất ân cần... Hoặc có thể, anh ấy với ai cũng ân cần như thế... Nhưng thật sự, sự dịu dàng của anh làm Lưu Vũ không khỏi rung động.

Lưu Vũ ngày ngày bồn chồn như người đi trên dây, cậu rất lo sợ chuyện mình thầm thích Santa bị bại lộ, sợ rằng những cử chỉ ngọt ngào của anh sẽ vì vậy mà tan biến... Có lẽ âm thầm che giấu chính là lựa chọn tốt nhất.

Ngày 24 tháng 4 là kỉ niệm một năm thành đoàn, tối hôm đó cả nhóm được sắp xếp ghi hình chương trình đặc biệt, là series trải nghiệm các trò chơi khác nhau. Và một trò chơi không thể bỏ qua chính là... Thật hay thách.

Trước khi ghi hình, nhân viên công tác không hề đưa ra kịch bản, chỉ dặn bọn họ tự nhiên phát huy, cứ chơi thật vui là được, có gì tổ hậu kì sẽ edit lại sau.

Cả nhóm chơi vài ván, người thua đều chọn trả lời sự thật, mà ô thẻ sự thật đều chỉ là những câu hỏi quen thuộc như "Trong nhóm, bạn thích ai nhất?", "Nếu các thành viên trở thành con gái, bạn sẽ cùng ai hẹn hò?"...

AK cảm thấy chúng quá nhạt nhẽo liền chơi lớn hét lên: "Mấy câu hỏi này không hề kích thích! Ván tới ai thua liền bốc ô thẻ thử thách đi!"

Mọi người cứ như vậy mà đồng ý, tiếp tục bắt đầu lượt chơi tiếp theo. Trùng hợp là lần này Santa là người thua, anh rất sẵn sàng tráo thẻ bài rồi lật một tấm lên đọc.

Tấm thẻ thử thách đó ghi là...

"Phải hôn một người chơi khác."

Hiện trường trở nên hỗn loạn, đám thanh niên như tạo phản mà ôm nhau gào rú. Lưu Chương là người khởi xướng ý tưởng này cũng ái ngại gãi đầu: "Nếu thử thách quá khó như vậy, bỏ qua cũng không sao đâu..."

Lời chưa dứt, Santa đã dứt khoát đứng lên, bước tới trước mặt mục tiêu của mình. Mọi người ở trường quay, từ đồng đội đến nhân viên đều trố mắt mà nhìn theo anh.

Santa dứt khoát dừng lại trước mặt Lưu Vũ, dịu dàng ngỏ lời: "Có thể chứ?"

Nội tâm Lưu vũ bây giờ như nước lũ tràn đê, mạch suy nghĩ cũng đột ngột đứt đoạn, cậu ngỡ ngàng đến mức không biết chuyện đang xảy ra là thật hay mơ.

Không đợi Lưu Vũ đáp lại, từ môi đã truyền đến cảm giác ấm áp khó tả, khiến cậu cảm tưởng toàn thân vừa có luồng điện chạy qua. Cảm giác này cả đời cậu cũng chưa từng trải qua, trái tim không khỏi gấp gáp đập mạnh liên hồi. Tuy chưa uống ngụm rượu nào, nhưng Lưu Vũ cảm tưởng, chính mình đã chuếnh choáng say rồi.

Trò chơi sau đó vẫn tiếp tục ghi hình, nhưng đầu óc Lưu Vũ chỉ toàn khung cảnh của nụ hôn vừa rồi, bộ não của cậu nảy ra một ngàn câu hỏi. Santa làm vậy là có ý gì đây? Nụ hôn đó có phải là chân thành? Hay anh chọn hôn Lưu Vũ chỉ vì... Sao tác? Huynh đệ tốt cũng có thể hôn môi đối phương sao? Anh ấy có khả năng nào là... cũng thích Lưu Vũ không nhỉ?

Thật vất vả Lưu Vũ mới có thể làm trái tim rộn ràng lần nữa bình tĩnh, hôm nay vậy mà lại bị nụ hôn bất ngờ này làm cho ngỡ ngàng.

Lưu Vũ luôn đem bản thân che đậy trong lớp vỏ bọc nặng nề, trước mặt người khác, cậu luôn là tiểu đội trưởng ôn nhu lại chu đáo, thế nhưng hôm nay lớp vỏ ấy trực tiếp tan thành mây khói chỉ vì người cậu thầm thương.

Lưu Vũ cảm thấy bản thân rất cần ở một mình để trấn tĩnh lại, vì thế ngay khi kết thúc ghi hình cậu liền nhanh chóng thay trang phục rồi lên xe trở về kí túc xá.

Lúc đến bãi để xe, Lưu Vũ không đợi Santa như mọi ngày nữa, cậu trực tiếp kéo Tiểu Cửu vội vàng lên xe rời đi, hành động này doạ Tiểu Cửu thụ sủng nhược kinh. Khi về tới kí túc, Lưu Vũ cũng chạy một mạch về phòng riêng, giống như hận không thể dịch chuyển tức lên tầng 3.

Lưu Vũ dứt khoát mở cửa phòng, không động tác thừa ném túi xách sang một bên, còn mình thì nhảy lên giường, úp mặt vào gối rên rỉ, ỉ ôi.

Một năm qua, dù cho Santa luôn chỉ coi cậu là anh em bạn bè, Lưu Vũ vẫn lén lút đem hình bóng của anh cất ở nơi mềm mại nhất trong trái tim mình, cậu cứ ngỡ chỉ cần bản thân không để lộ ra tình cảm của mình, không lộ thanh sắc che giấu tất cả rung động cùng cảm mến thì không ai có thể nhìn ra. Nhưng nụ hôn của Santa đã phá vỡ tất cả những cố gắng suốt 1 năm qua. Trong lòng Lưu Vũ không khỏi dâng lên một trận uỷ khuất cùng tổn thương.

Hức... Nước mắt không kìm nổi mà tràn khỏi khoé mi, ở trên chăn gối lưu lại một vũng nước nhỏ.

"Cốc, cốc, cốc."

Bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa. Lưu Vũ qua loa lau đi vệt nước mắt trên mặt mình, lúng túng đứng dậy mở cửa. Cánh cửa vừa hé mở, Lưu Vũ đã rơi vào một cái ôm ấm áp lại ngọt ngào, cậu lờ mờ nhận ra nước mắt của đối phương dần thấm ướt vai áo mình.

Người tới không ai khác ngoài Santa.

"Tiểu Vũ, anh sai rồi..."

Sai rồi? Việc anh chọn hôn cậu là một sai lầm sao?

"Anh không nên chưa chính thức tỏ tình với em đã manh động vượt rào..."

Quả nhiên, Uno Santa vẫn chỉ coi Lưu Vũ là em trai mình, làm gì có chút cảm mến nào ở đây... Ah, nhưng mà, những lời này của anh...

Làm sao có thể chứ?! Anh ấy nói tỏ tình ư?

"Tiểu Vũ, anh thích em." Giọng nói của Santa quanh quẩn trong đầu Lưu Vũ.

Lồng ngực bọn họ chặt chè kề sát bên nhau, phảng phất như có thể cảm nhận tiếng hai trái tim đang điên cuồng rung động.

Cứ như, đó là bản giao hưởng của trái tim.

"Từ sân khấu đầu tiên nhìn thấy em, tâm anh đã kiên định, cuộc đời này chỉ có thể hướng về em, em chính là ánh sáng anh luôn tìm kiếm."

"Từ giây phút trái tim vì em hẫng một nhịp, anh liền biết đó là nhịp đập của tình yêu."

Santa càng siết chặt vòng tay, như muốn đem Lưu Vũ nhập vào trong cốt tuỷ của mình.

"Mỗi lần nhìn Tiểu Cửu cùng em chơi đùa, lại thân mật gọi em hai tiếng bảo bối, trong lòng anh đã rất khó chịu. Anh muốn em là bảo bối của mình anh thôi!"

"Sau khi biết được yêu cầu của cấp trên, anh đã rất vui vẻ, bởi vì có thể thoải mái cùng em thân mật trước ống kính,... Nhưng anh cũng rất lo lắng, lo em vì việc đó mà chán ghét anh."

"Tiểu Vũ, trước khi gặp em, anh vốn không tin vào vận mệnh, nhưng giờ anh đã tin rồi."

"Đến tận Trung Quốc, ở giữa biển người tìm thấy em và yêu em, chính là chuyện mà vận mệnh đã viết sẵn cho anh."

"Cho nên, Lưu Vũ có thể cho anh một cơ hội được bảo hộ em, được vì em xây dựng một mái nhà coi em là trung tâm không?"

Lưu Vũ cảm giác Santa đã hồi hộp tới mức cả người run rẩy.

Cậu nào dám nghĩ tới, hoá ra cả hai người từ lâu đã có cùng cảm giác rung động với nhau. Một năm qua, cậu không ngừng vì anh mà mất ăn, mất ngủ, hoá ra Santa cũng đã vì cậu mà quan tâm, chăm sóc bấy lâu.

Đó là biểu hiện của một tình yêu ẩn nhẫn lại dịu dàng nhất trên đời...

Cuối cùng cho tới đêm nay, mọi uỷ khuất đã qua cũng hoàn toàn được đền đáp.

Vậy thì... Cậu còn ngần ngại điều gì mà không cùng Santa tiến thêm một bước.

Lưu Vũ ngẩng đầu, từ trong đôi mắt sáng ngời của Santa tìm thấy ảnh chiếu của chính mình. Cậu không chút do dự, kiễng chân lên, đem môi mình áp lên môi người còn lại.

Được tiểu bảo bối trong ngực hôn tới, trái tim Santa như nổ lên một đợt pháo hoa.

Hai người trao nhau nụ hôn ôn nhu lại nồng nàn yêu thương, đây mới là nụ hôn tình yêu chân chính. Nụ hôn lúc này cùng nụ hôn trong trò chơi thật hay thách hoàn toàn khác biệt, nụ hôn lần này đều là quyến luyến dây dưa cùng tình cảm sâu đậm khó tả thành lời.

Bọn họ không còn là "hảo huynh đệ" nữa, mà đã trở thành một cặp tình nhân thân mật bên nhau.

Tâm ý đã được tháo gỡ, Lưu Vũ xúc động ở trong vòng tay Santa dấm dứt khóc, trong lòng tràn đầy nghi vấn mà hỏi: "Vì sao anh cứ mãi gọi em là huynh đệ của anh? Hại em khổ sở bao lâu nay!"

Santa xoa xoa gò má đỏ bừng của người thương, dịu giọng đáp: "Xin lỗi bảo bối~ Lúc đó là anh hỏi Lâm Mặc làm thế nào để dính lấy người mình thích thầm mà không bị ghét, cậu ấy liền nói coi nhau như huynh đệ cũng là một cách..."

Cùng lúc đó...

Lâm Mặc đang cùng Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ chọn tướng để vào trận đánh Vương giả vinh diệu thì bỗng hắt hơi liên tục. Sơ hở là chọn nhầm tướng rồi, may là vẫn còn 3 giây để đổi, Lâm Mặc vuốt ngực cảm khái: "Tiểu thiên tài ta đây vậy mà lại xui xẻo quá."

Hai tiểu tình lữ sau khi xác định quan hệ liền bắt đầu chuỗi ngày ngược cẩu toàn bộ anh em.

Một hôm, khi cả nhóm đang ngồi nghỉ trong phòng tập, Tiểu Cửu định kéo Lưu Vũ qua chụp vài tấm selfie để đăng lên mạng thì bị Santa ngang ngược cướp người. Anh một tay ôm eo Lưu Vũ, một tay chống hông, đanh đá nhướn mày đuổi người:

"Tiểu Vũ là của riêng anh, chú lượn ra chỗ khác!"

Lưu Vũ đối với hành vi bá đạo này của bạn trai cũng không hề phản đối, chỉ cười hì hì hưởng ứng.

Tiểu Cửu ấm ức mà không làm được gì, Tiểu Cửu phải đi tìm PaiPai để nhóc ấy an ủi mình thôi! Chỉ có Patrick mới yêu thương cậu thật lòng, đám gà bông kia là kẻ vô lương tâm, chuyên đi bắt nạt người khác!

Lại đến lượt, Mika trở thành nạn nhân tiếp theo.

Mika cảm thấy bản thân nên chăm chỉ học tiếng Trung hơn nữa, lần thi HSK vừa rồi điểm của anh là lẹt đẹt nhất nhóm ngoại quốc, anh rất cần đi nhờ các thành viên người Trung giúp mình cải thiện trình độ.

Và trong số đó, Mika quyết định tìm đến đội trưởng đầu tiên, cậu ấy vẫn là người dịu dàng lại kiên nhẫn nhất.

Nhưng hai người vừa ngồi học chưa kịp nóng mông đã có một con kì đà chạy tới, Uno Santa trực tiếp ngồi ngăn cách giữa bọn họ.

Santa còn hết sức nhiệt tình đưa ra đề nghị giúp đỡ: "Mika à, dạo này tiếng Trung của tôi tốt lên nhiều rồi! Để tôi dạy cho ông nha!"

Mika ngẩn ngơ xoa mái tóc ngắn của mình, từ khi nào mà bạn thân anh lại giỏi tiếng trung đến vậy?

Vì cảm thấy hai người ngoại quốc chỉ nhau học bài không ổn lắm, Mika liền ôm sách vở bỏ chạy về toà B, anh vẫn nên đi tìm cậu em Châu Kha Vũ thân yêu dạy học thì hơn.

Bá Viễn lão sư gần đây có chuyện buồn phiền...

Dù anh đã nghe nói Lông tổng cho phép Santa cùng Lưu Vũ tương tác thân mật trước ống kính, nhưng không phải hai đứa đang quá thân mật sao?

Không đồng đội nào lại nắm tay nhau liền hơn 5 phút cả, bộ không thấy nóng lắm sao? Mà tại sao lại còn nắm tay kiểu 10 ngón đan nhau thế kia?

Đây là kiểu sao tác mới sao?

Bá Viễn ôm một bụng thắc mắc nhưng cũng chẳng biết hỏi ai, anh vẫn nên lặng lẽ viết vào nhật ký của mình thôi...

Sau một thời gian cân nhắc kĩ lưỡng, Santa cùng Lưu Vũ hạ quyết tâm nói ra sự thật cho toàn bộ đồng đội.

Sau khi họ nói rõ chân tướng, các thành viên tỏ ra dửng dưng như không còn gì bất ngờ: "Hai vị thật sự cho rằng chúng tôi không nhận ra sao? Tình yêu của hai vị lù lù như thế, đứa con nít cũng nhận ra lâu rồi!"

("Long tổng yêu cầu sao tác với crush! Tôi phải làm sao đây?" - Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top