Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ở lại

Cô trợn tròn mắt nhìn anh" Sao... sao anh lại biết? Điều tra tôi? Nhanh như vậy?"
Cô hỏi liên tiếp khiến hắn có phần buồn cười.
" Có gì khó chứ. Tóm lại em là bạn gái của anh rồi nên an phận một chút. Nỡ như đêm qua không gặp một người tốt như anh vậy em không chừng bị bắt cóc tống tiền hoặc là bị ai đó bá đi cũng nên."
Cô trợn mắt" Cái gì? Anh cảm thấy anh là người tốt? Nhìn xem chúng ta quen biết nhau chưa được một ngày, anh đã ăn sạch sành sanh còn nói người tốt? Hơn nữa tôi chưa có đồng ý làm bạn gái anh."
Hắn nhướng mày" Bị anh ăn sạch rồi thì chính là bạn gái anh. Có cái gì phải bàn cãi?"
Cô tính nói cái gì nữa nhưng lại gặp cái bộ mặt đáng căm giận của hắn liền im bặt, cố hết sức gỡ tay hắn ra, vùng vẫy một hồi cũng thoát ra được, cô chạy thật nhanh ra cửa, nhưng lại bị hắn kéo trở lại. Nhìn hắn thật lâu, cô hít một hơi" Anh muốn thế nào mới cho tôi về?"
" Ngoan ngoãn ở lại đây đi. Mấy ngày nữa sẽ trả em về."
Nghi ngờ cùng lo lắng hiện rõ trên mặt cô. Hắn dữ cô lại làm cái gì? Chắc chắn có ý đồ gì đó." Anh có ý gì? Chúng ta không thân thiết đến mức dữ tôi lại nhà anh như thế. Hơn nữa tôi không có lý do gì ở lại đây hết."
" Lần đầu tiên của em bị anh lấy mất, em lại là bạn gái của anh, có cái gì không liên chứ? Em tất nhiên dùng thân phận bạn gái của Phong Thần ở lại căn nhà này."
Cô liếc hắn. Người này cô kháng không nổi. Đành hừ một tiếng im lặng. Hắn cười hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cô. Bế cô lên, đi ra khỏi phòng, hướng xuống nhà ăn ở tầng một. Hắn để cô ngồi lên ghế êm rồi ngồi xuống bên cạnh, đồ ăn được giúp việc bưng lên, từng món, từng món một rất hấp dẫn ánh nhìn, mấy người giúp việc nhà này mỗi người, mỗi người đặt thức ăn xuống xong đều lén liếc trộm cô một cái. Không khí vô cùng kì quái. Cô cảm giác được có gì đó không ổn. Nhìn về phía anh" Có phải trên mặt tôi có gì không?"
Anh lắc đầu" Không có."
" Vậy sao bọn họ nhìn tôi như vậy?"
" Lần đầu thấy tôi đem bạn gái về nhà, lạ lẫm một chút cũng chẳng có gì. Sau này sẽ quen thôi."
Ồ hóa ra là thủ thân như ngọc? Cô cũng có nghe nói qua hắn rất chảnh, các cô gái trong học viện Tuyên Bính đa phần đều rất thích hắn nhưng hắn tới nhìn cũng chẳng thèm nhìn. Vậy hà cớ gì lại nhìn trúng cô? Cô đã đả động gì tới hắn? Không biết nữa. Bụng cô réo lên khiến cô chú ý tới thức ăn. Hắn cầm đũa lên gắp một miếng thịt đưa tới trước miệng cô, cô chỉ nhìn không muốn mở miệng, ánh mắt mất kiên nhẫn của hắn chiếu thẳng vào cô khiến cô mất tự nhiên liền há miệng ra ngậm lấy miếng thịt. Sau đó lại là một miếng cà rốt, lần này dù hắn có nhìn cô cũng nhất quyết lắc đầu kháng nghị" Tôi không ăn cà rốt." Hắn nhíu mày "Cà rốt rất tốt cho sức khỏe."
Dù hắn có nói nữa cô vẫn cương quyết không ăn. Một lúc hắn liền thỏa hiệp. Ăn xong bữa ăn, cô lại bị hắn kéo về căn phòng vừa rồi. Bị hắn dam lỏng hai ngày. Hai ngày này cô cũng biết được kha khá về hắn. Gia đình hạnh phúc, sau khi hắn vào đại học, ba mẹ hắn tới mĩ sống để hắn ở lại tiếp tục học tập. Chưa từng có bạn gái, chỉ có một người bạn thân họ Lâm tên Dật. Là học trưởng sất sắc của học viện Tuyên Bính, ngoài ra hình như còn có một cô em gái tên Phong Linh bắt đầu nghỉ hè đã qua mĩ với ba mẹ. Hai ngày ở đây cô còn biết hắn vốn rất dịu dàng, tuy có phần ít nói nhưng rất tốt với cô. Không biết vì lý do gì nhưng khi ở cạnh hắn cảm giác an toàn lại ập đến, khi hắn rời đi cảm giác trống vắng lại nổi nên. Cái này chính là sức hút của nam thần trong truyền thuyết sao?
Ngày thứ ba hắn trả cô điện thoại và đồ đạc. Cô bật điện thoại lên kinh ngạc. Hơn 30 cuộc gọi nhỡ đều là từ anh trai. Sống an nhàn hai ngày cô dường như quên mất anh trai không thấy cô sẽ lo lắng thế nào. Gọi điện trở lại, đầu dây bên kia vừa gọi đã lập tức bắt máy, chưa kịp nói gì đã bị bên kia áp hết" Hạ Lan Diệp em còn biết có người anh trai như anh à? Mất tích hai ngay rồi còn không mau về nhà? Em có biết anh lo cho em tới phát loạn rồi không? Ba lo tới nỗi ăn uống không nổi rồi. Mau về nhà cho anh."
Cô thở dài một tiếng" Anh bình tĩnh a. Lát nữa em sẽ về, không cần lo lắng."
Nói xong cô tắt máy, nếu còn nghe nữa không biết Hạ Lan Mặc còn nói những gì nữa. Phong Thần từ ngoài cửa đi vào nhìn cô" Anh đưa em về."
Cô lắc đầu" Tôi tự về được."
" Không được. Vẫn nên để anh đưa về."
Hạ Lan Diệp không biết hắn có suy nghĩ gì, chỉ đành im lặng đi theo hắn ra lấy xe. Ngồi trong xe trong đầu cô chợt nghĩ liệu sau này cô và hắn có còn gặp lại? Hắn nói hắn là bạn trai cô, hai ngay qua sự chăm sóc của hắn khiến cô dần chấp nhận sự thật này, nhưng trong tâm cô vẫn có gì đó bất an, mờ nhạt. Nhưng nó nhanh chóng bị đẩy đi bằng một loạt suy nghĩ khác.
Về tới nhà cô nhanh chóng chạy vào nhà bỏ mặc hắn ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng đó. Nhẹ nhàng bước vào nhà, cố gắng trốn tránh nhưng rốt cuộc vẫn bị phát hiện bởi người đang ngồi im lặng trên sofa nhìn cô kia. Hạ Lan Mặc nhìn cô, vẻ mặt tức giận không nén nổi, nen nỏi sự lo lắng anh đứng dậy tiến nhanh về phía cô" Tiểu Diệp hai ngày qua em đi đâu? Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, một chút tin tức đều không có. Xem ra anh nuông chiều em quá rồi. Giận ba mà tới anh trai cũng đều không cần?"
Cô bám lấy cánh tay anh trai lay lay bĩu môi" Anh! Chỉ là đi đổi gió một chút. Không sao hết. Đừng mắng nữa, em mệt rồi, về phòng đây."
Mặc dù cơ thể vẫn có phần mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng nhanh chóng chạy về phòng đóng chặt cửa lại. Căn nhà này hiện tại có thêm một người nữa, cảm giác thật không thoải mái. Lộ Tâm Huệ, người chị gái ngoài dã thú của cô. Quả thực không thích chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top