Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Lôi Thành bị thương nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49: Lôi Thành bị thương nặng

Tất cả quang tuyến tựa hồ bị nàng thôn phệ, Lam Tường kinh ngạc áo giáp trên thân do Cửu Thiên Lôi Đình ngưng tụ mà thành thế mà cứ như vậy tan thành mây khói, một chưởng dễ dàng khắc ở ngực hắn.

"Không!" Tương Vân cuồng loạn thét chói tai. Thế nhưng nàng cái gì đều không làm được trơ mắt nhìn Thiên Ma Dạ Minh một chưởng đánh trước ngực Lam Tường.

"Tộc ta 24 vị Ma Thần, ta xếp hạng hai mươi ba." Thiên Ma Dạ Minh nhàn nhạt bày tỏ một sự thật.

"Oanh -- "

Lam Tường tại ánh mắt đờ đẫn, thân thể nổ nát vụn, hóa thành vô số điện quang bay tán loạn, hài cốt không còn!

"Bằng các ngươi sao có thể ngăn cản ta -một vị thập giai Ma Thần?" Thiên Ma Dạ Minh tựa hồ rất hưởng thụ tất cả mọi người chấn kinh, sợ hãi, phẫn nộ. Nàng thích cảm giác vạn chúng chú mục.

"Lão cha!" Lam Ca kêu tê tâm liệt phế, buông tay Pháp Hoa, điên cuồng đánh tới Thiên Ma Dạ Minh.

Nhưng vào lúc này, một người nhanh hơn hắn nhào ra, một đạo thanh bích sắc, ẩn chứa như linh hồn thăng hoa tỏa hào quang. Toàn bộ đài trong khoảnh khắc biến thành thanh bích sắc. Thiên Ma Dạ Minh toát ra vẻ kinh ngạc.

"Giải thể sao?"

Một Phượng Hoàng thanh bích sắc bay trên không, tiếng phượng tràn ngập thê lương vang vọng toàn bộ Lôi Thành.

"Đừng để cha ngươi chết vô ích. Đi nhanh! Dẫn hắn đi!" Phượng Hoàng phun ra một vòng sáng chói bao trùm trên người Thiên Ma Dạ Minh, làm cho vị thập giai Ma Thần như sa vào đầm lầy không thể động đậy.

"Nương --" Lam Ca nháy mắt sụp đổ, hắn đương nhiên biết, mẫu thân ngoại trừ là Phong nguyên tố Tài Quyết Giả còn có huyết mạch Thiên Yêu Phượng Hoàng. Phong nguyên tố chi tâm dẫn bạo huyết mạch trong người, tạm thời có thể đạt tới sức mạnh, nhưng đại giới phải trả là sinh mệnh.

Lam Ca không nghĩ tới đại hội xem mắt của hắn, cuối cùng kết cục bi thảm như vậy.

Một cánh tay hữu lực kiên định, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, sau đó ghé vào lỗ tai hắn niệm tám chữ quen thuộc "Vô Song hữu đối, đồng sinh bản mệnh."

"Không, ta không đi, ta không đi a!" Lam Ca toàn lực giãy dụa, thế nhưng cánh tay kia cực kỳ hữu lực, kim quang hiển hiện, thân thể của hắn bị bổ nhào về phía trước, đụng vào phù văn kia, quang mang lóe lên, hai người biến mất không một dấu vết.

Trong khoảnh khắc đó, Lam Ca nghe thấy thanh âm ôn nhu của mẫu thân "Tiểu Ca, nương thật muốn nhìn thấy ngày con thành thân. Nương rất yêu ngươi."

"Ông --" hết thảy nháy mắt rời xa, vượt qua thời không.

Quang ảnh lóe lên, khi bọn hắn xuất hiện lần nữa, đã ở Trí Tuệ thành bên trong nhà Hy Vọng.

"Nương --" Lam Ca cực độ đau đớn hét lên, cánh tay hữu lực buông hắn ra.

Vô Song Châu truyền tống, khi hai người bọn họ thân thể tiếp xúc, có thể truyền tống đến địa phương trước đó của người kia. Pháp Hoa không cô phụ Tương Vân kỳ vọng, thời khắc mấu chốt mang Lam Ca chạy trốn trở về Pháp Vực. Không có nửa điểm do dự, Pháp Hoa nhảy từ trong phòng vọt ra, thánh lực dâng lên Thần Tứ Pháp Điển lật ra trang thứ tư, Thánh Linh phụ thể.

Thánh Linh áo giáp bao phủ thân thể, hắn xoay người dùng tốc độ cao nhất hướng ngoài thành chạy tới.

Lam Ca thống khổ bi thiết thấy bọn nhỏ nhìn chăm chú "Hỗn đản, ngươi trở lại cho ta."

Hắn muốn trở về, hắn muốn trở về Lam Vực, báo thù cho phụ mẫu a! Nhưng không có Pháp Hoa tiếp xúc không thể truyền tống về Lam Vực.

Thanh phong phụ thể, cấp tốc đuổi theo, so tốc độ, Pháp Hoa sao la đối thủ của hắn a!

Mới xông ra cửa sổ, một cái vầng sáng vàng yên lặng không tiếng động chờ ở đó, nháy mắt trói buộc.

Cấm Cố Thiên Địa!

Pháp Hoa đã tu luyện Cấm Cố Thiên Địa đến tầng thứ ba, Lam Ca tâm đã loạn không để ý, lập tức bị trói buộc không thể động đậy.

Pháp Hoa đứng trên tường, trong tay Thần Tứ Pháp Điển mở trang thứ sáu. Quang mang lóe lên, Pháp Hoa lắc người, thân thể một phân thành hai, lại biến ra một Pháp Hoa. Ba cái Pháp Hoa, hướng phía ba phương hướng khác nhau chạy như điên.

Thần Tứ Pháp Điển, trang thứ sáu, phân thân.

Phân thân tăng thêm một tầng sẽ tạo được ngần đấy ảo hình, có 80% sức chiến đấu của bản thể, bản thể có thể tại phân thân hoán đổi lẫn nhau. Đối với cường giả Trí Tuệ thành năng lực phân thân này, tuyệt đối có thể làm thực lực sinh ra chất biến.

Pháp Hoa cùng Lam Ca bế quan những ngày gần đây đem Phân Thân Thuật tu luyện đến tầng thứ hai, cho nên phân ra hai chính mình.

Lam Ca cùng hắn có Vô Song Châu, Phân Thân Thuật lại có thể hoán đổi bản thể cùng phân thân, coi như biết rõ cái nào là hắn, đuổi kịp cũng là chuyện vô bổ, nhất định phải đem ba cái phân thân đều đuổi kịp, đuổi một cái phân thân hai cái khác đã chạy xa.

"Vô Song hữu đối, đồng sinh bản mệnh." Lam Ca vội vàng gọi ra phù văn màu vàng, hoàn thành cùng Pháp Hoa ở giữa liên hệ.

"Trở lại, ngươi trở lại cho ta. Đưa ta về, ta nhất định phải trở về. Ta nhất định phải trở về a!"

"Van cầu ngươi, đưa ta về nhà đi. Cho dù chết, ta cũng phải cùng bọn hắn chết một chỗ."

Từng tiếng kêu gọi than khóc đau lòng. Pháp Hoa không đáp lại, ba cái phân thân càng chạy càng xa.

Cấm Cố Thiên Địa phá toái, Lam Ca điên cuồng đuổi theo. Lúc này, hai con ngươi đã biến thành một mảnh đỏ như máu, não càng loạn.

Từ nhỏ đến lớn, hắn cùng Lam Tường Tương Vân không chỉ là quan hệ phụ tử, mẹ con, còn là bằng hữu. Lam Tường đối với nhi tử đều không có thuyết giáo, chỉ có dẫn đạo. Một nhà ba người cùng một chỗ tính kế lẫn nhau, chơi đùa, tình cảm thâm hậu. Sau khi sinh ra là vương tử, Lam Ca chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mất đi hai người, mà ngày đó tới chính đột nhiên như vậy.

Hắn chỉ cảm thấy chính mình sợ đến vỡ mật, nếu có lựa chọn, hắn thật muốn cùng phụ mẫu cùng một chỗ chiến tử, không muốn sống một mình.

Yêu quý sinh hoạt, yêu quý tự do, chưa cảm thụ qua thống khổ như vậy a! Đả kích lớn tới quá đột ngột, quá cường liệt. Mãnh liệt đến mức tinh thần của hắn triệt để sụp đổ.

Đuổi kịp một phân thân Pháp Hoa, Pháp Hoa dùng ánh mắt áy náy lại tràn ngập kiên quyết nhìn hắn.

"Pháp Hoa, ta cầu ngươi." Lam Ca chỉ kịp hô lên năm chữ, Pháp Hoa tan thành bọt nước, biến mất vô tung vô ảnh.

Lam Ca không khống chế tâm tình của mình được nữa "Phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, lên tiếng khóc rống.

Tiếng mẫu thân trước khi chết còn quanh quẩn trong đầu, trong nội tâm hắn. Hắn rất muốn nói cho nàng, nương, chỉ cần ngài sống sót, vô luận ngài muốn thế nào ta đều nguyện ý a!

Hắn nhớ kỹ phụ thân một bàn tay quất tới, trong ánh mắt phụ thân, hắn rõ ràng thấy được quyết tuyệt. Hắn vực dậy chiến ý, đến trước mặt Pháp Hoa trở về ngăn cản Thiên Ma kia, để cho mình rời đi.

Phụ mẫu dùng sinh mệnh trả giá cho mình cơ hội sống, nhưng hai người sao biết sống sót một mình sẽ thống khổ đến nhường nào.

Một bóng người, lặng yên không tiếng động xuất hiện phía sau Lam Ca, nhẹ nhàng một chưởng trên cổ hắn, Lam Ca kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất ngất đi, đồng thời té xỉu, còn có Pháp Hoa, bên cạnh hắn còn một người khác.

Pháp Vân khóe miệng co giật một chút, Vô Song Châu đúng là kỳ dị a!

Ông là do Pháp Hoa mời tới, khuyên Lam Ca tuyệt ý niệm trở về, cầm chân hắn lưu tại Pháp Vực qua mười hai giờ, liền không có biện pháp truyền tống về Lam Vực.

Pháp Hoa biết chính mình không có cách nào chiến thắng hắn, đành mời nghĩa phụ đến.

Pháp Vân một tay một đứa, đỡ hai người, nhanh chân đi.

Khi Lam Ca lần nữa tỉnh táo lại, đầu tiên ngửi được một cỗ mùi có chút mốc meo. Đại não chìm vào hôn mê, toàn thân có chút như nhũn ra, không cử động được.

Thời gian dần trôi qua, suy nghĩ trở về, hắn có chút đờ đẫn mở mắt, nằm mơ sao? Hết thảy đều là mơ đúng không? Lão cha, lão nương đều vô sự, nhất định còn sống, đúng không?

Giãy dụa ngồi dậy, Lam Ca tâm lạnh. Trên cổ tay hắn đeo còng, ngăn cầm hắn cùng nguyên tố liên hệ, xung quanh đều là cỏ tranh, đây rõ ràng là nhà tù.

Tại sao lại ở chỗ này? Đây là nơi nào? Hắn có chút ngơ ngác nhìn bốn phía.

"Ngươi đã tỉnh." Thanh âm quen thuộc vang lên.

Lam Ca quay đầu hướng bên kia nhìn lại. Ngay sát vách cũng trong phòng giam, Pháp Hoa ngồi ở đó, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Lam Ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top