Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 - Chương 48: Thế Giới Thứ Nhất Mạt Thế Cấp E (45)

Thiên Trúc Kỳ vội chạy lại bịt mắt đứa trẻ kéo cả người nhóc vào lòng cậu, cậu không biết làm sao chỉ có thể lẩm bẩm 2 câu duy nhất "không sợ không sợ".

"Oẹ" có người không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo với khung cảnh trước mặt. Mùi máu nồng nàn xông thẳng vào óc của mỗi người nơi đây, dù chưa biết truyện gì xảy ra thì họ cũng biết những người trong siêu thị lành ít dữ nhiều rồi.

Cả đội nhóm Mã Đắc Nghiêm sững sờ tại chỗ chưa hoàn hồn. Một người đã phải thốt lên rằng cái quái gì xảy ra thế này. Mã Đắc Nghiêm híp mắt mà nhìn một màn trước mắt nhưng không biểu lộ cảm xúc gì. Nam Hy hoàn hồn mà quay ngoắt về phía đằng sau nhìn Thiên Trúc Kỳ lẩm bẩm "cậu ta nói thật có nguy hiểm trong kho hàng". Một tên trong nhóm cũng sực tỉnh ra điều này mà hướng Thiên Trúc Kỳ nắm cổ áo cậu hét lên:
"Rốt cuộc có gì trong đó, cậu nói đi có cái đéo gì trong đó ....hả Mộc Mộc vẫn còn trong đó". Vừa nói hắn vừa run rẩy cả cơ thể khi nghĩ đến em trai mình sẽ xảy ra điều gì.

Giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Thiên Trúc Kỳ mở miệng phun ra 3 chữ: "Hắn chết rồi"

"Cái gì cơ!"

Thiên Trúc Kỳ nhắc lại: "Hắn chắc chắn chết rồi"

Anh trai Mộc gằn lên xách cổ áo Thiên Trúc Kỳ: "Mày im đi"

Nam Hy và một số người trong nhóm ra ngăn lại anh trai Mộc, mỗi người giữ một tay để anh ta bình tĩnh lại.

Dứt khỏi kẻ kia Thiên Trúc Kỳ chỉnh lại cổ áo ngước mắt đối diện thẳng đối phương.

"Không phải tôi đã nói rồi sao, mấy người tưởng tôi chạy đôn chạy đáo van xin từng người bước ra khỏi siêu thị là trò đùa sao, chính mấy người đã không tin thì trách ai đây, tôi đã giúp hết sức của mình rồi, cũng đã nói rõ mồn một có nguy hiểm đến tính mạng nhưng các người thấy có mỡ mà không ăn là đồ ngu còn gì, mọi thứ đều là quyết định của các người giờ trách tôi thì có ích gì" Thiên Trúc Kỳ mắt đỏ hoe mà gằn từng chữ cậu muốn nói rõ cho họ biết rằng họ nghĩ gì, lên kế hoạch gì cậu đều biết nhưng câu không muốn để ý mà thôi, cậu chỉ có thể làm được đến vậy thôi, cậu chả thể có lỗi gì, lỗi nằm ở cậu biết trước tương lại.
Mã Đắc Nghiêm chùm áo lên đầu Thiên Trúc Kỳ ôm lấy cậu vào lòng. L*иg ngực hắn đã có tiếng thút thít cùng ẩm ướt vùng ngực. Cậu khóc rồi, cậu cũng uất ức lắm chứ bộ, cậu đâu có muốn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top