Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Ép hôn nữ hài tử, hệ thống tu tiên vạn năng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng không gian chìm vào tĩnh lạnh, tưởng chừng tiếng lá bay cũng nghe được.

"Mẫu...mẫu thân? Tiểu Hiên đây là nói cái gì vậy?" Nàng quay đầu từ từ nhìn vị mẫu thân đang ngơ ngẫn, vẻ mặt còn hơn chó ngáp phải ruồi, khóe miệng co giật, có ý hỏi.

Tháp Liên phu nhân không biết nói gì, người cứ đứng đực ra, Y Viên nãy giờ cúi đầu yên lặng bỗng quay lại. Thiên Phiên lúc này nhìn thấy gương mặt đầy nỗi khổ tâm của Y Viên, nàng còn tinh ý nhận ra khóe mắt đỏ au của nàng ta, hẳn là vừa khóc xong.

Nàng ta bấy giờ chuyển sang giận dữ nói:"Bọn người Lam gia đó đúng là không phải cầm thú, ngày trước là ai đuổi tiểu thư, nàng ấy cùng phu nhân đi, ngày trước là ai không ngừng chửi rủa tiểu thư là phế vật. Vậy mà bây giờ hoàng đế hạ chỉ ban hôn cho ngũ hoàng tử, Lam gia được chọn trúng thì liền cuống cuồng truy tìm tiểu thư, đe dọa phải đi gả thay. Đâu phải Lam gia họ thiếu tiểu thư khuê các, chẳng qua vị ngũ hoàng tử kia là..."

Nói đoạn đến đây Y Viên ngập ngừng, rồi lại nói tiếp:"Đâu phải họ không biết tiểu thư năm nay chỉ mới 10 tuổi, mà vị ngũ hoàng tử kia đã 18 tuổi rồi. Chênh lệch như vậy còn bắt gả đi, như thế thật điên rồ mà!"

Thiên Phiên đột nhiên chen vào:"Khoan khoan! Viên tỷ, tỷ bình tĩnh lại cho muội hỏi cái này với"

Y Viên hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh liền đáp:"tiểu thư người cứ hỏi"Thiên Phiền liền dõng dạc nói:"Theo em biết thì bọn người Lam gia đó cực kỳ sĩ diễn, lợi ích luôn là hàng đầu với họ và theo chị nói thì Lam gia không thiếu nữ quyến. Mà đối tượng được ban hôn lại là hoàng tử, huống hồ còn là hoàng thất Hoàng Bắc quốc, huyết mạch tôn quý...Lợi ích đạt được từ việc ban hôn này rất nhiều, hà cớ gì mà họ lại phải tìm một tiểu nha đầu phế vật từ lâu đã bị đuổi ra khỏi Lam gia đi gả thay chứ?"

Quác...quác...

Không gian lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng, thấy không khí có phần kì lạ. Thiên Phiên nãy giờ vẫn say sưa phân tích liền nhìn lên mẫu thân và Y Viên, biểu cảm của họ như thể không tin vào những gì mình đang nghe và đang thấy nữa. Thiên Phiên lúc này như có thể thấy được suy nghĩ của họ hiện hết lên mặt, kiểu:"Con bé mới 10 tuổi thật à?"

Nhất thời tò mò liền quên mất bản thân đang mang hình hài 10 tuổi, tiểu hài tử thì làm gì đạt đến trình độ phân tích này chứ, vừa nói là chúng ngay tâm điểm luôn. 

Tự thấy biểu hiện của có phần lạ đời liền thay đổi 360 độ, bày ra vẻ mặt đáng yêu, hai mắt lóng lánh sống động, môi bỉu ra, lông mày khẽ nhíu nói:"Con chỉ là hơi tò mò thôi, mọi người nói con phải gả cho cái tên ngũ hoàng tử gì đó, con chỉ muốn biết hắn có đáng sợ như mấy thúc thúc ở nhà cũ của mình hong, nếu mà có thì con sẽ sợ lắm, con không gã đi đâu." vừa nói nàng vừa chớp chớp mắt, ra vẻ đáng yêu.

Nàng nghĩ bụng:"Cho mình xuyên vào thân xác tiểu hài tử khả ái như vậy, mình không dùng chút thì phí hoài vẻ đáng yêu này rồi!"

Quả nhiên có hiệu quả, biểu cảm của cả hai dần trở nên bình thường,

Tháp Liên phu nhân ngồi xuống, khuân mặt mang ý cười, tay nhẹ nhàng xoa đầu của Thiên Phiên, giọng nói cất lên mang một sự ấm áp không tả:"Con không cần lo, không ai bắt con gả đi đâu", Nói đoạn bà ấy ôm lấy Thiên Phiên, giọng trầm hẳn xuống, lạnh lùng đến mức đáng sợ nói:"kẻ nào dám đến, mẫu thân liền giết hắn!"

Wao! Vị mẫu thân này thật có khí phách nha! Dung mạo tiên nữ nhưng tâm hồn lại sắt đá, không hổ là người vợ độc sủng tứ phòng của Lam tướng quân.

Mọi chuyện cũng chỉ dừng lại tại đó, Không ai muốn để cho Thiên Phiên biết thêm bất cứ điều gì.Tối đến.

"Tiểu thư hôm nay hãy ngủ sớm đi ạ, chúc người ngủ ngon!" Y Viên đắp chăn lại cho tiểu chủ tử rồi đứng dậy toang đi.

Thiên Phiên cười khả ái đáp:"Vâng! Em cũng chúc Viên tỷ ngủ ngon!"

"Cảm ơn người, chúc người có một giấc mơ đẹp nhé!" Y Viên cười dịu dàng rồi thổi tắt nến, bước ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.

Chờ người đi hẳn, Thiên Phiên liền bật người dậy, quấn chăn thành một cái kén quanh mình, rồi thắp nến trong chăn (hành động nguy hiểm có thể gây cháy nhà, xin đừng làm theo), nàng cười hì hì hà hà thì thầm:"Mặt trời vừa lặn chưa bao lâu, ai lại đi ngủ chứ? Chi bằng để thời gian suy nghĩ chuyện khác."

Đúng là nàng đang cần thời gian để suy nghĩ về tình huống của bản thân hiện giờ.

Nàng lúc này đây nói dễ nghe là đã xuyên không, khó nghe là nàng đã đoạt xác của một tiểu hài tử. Nhưng mà chuyện đi đến bước này cũng đâu phải là do nàng gây ra, muốn thay đổi là điều không thể. Vả lại thân xác này không sinh ra bài xích với linh hồn của nàng, cũng có thể nói là ý trời. Hiện giờ thì nàng đã trở thành Lam đại tiểu thư, Lam Thiên Phiên. Mà nếu đã trở thành nàng ấy thì không thể không quan tâm đến mối thù với Lam gia.

Kiếp trước Lạp Thiên Phiên vốn nổi tiếng là người có ân tất trả,... CÓ THÙ TẤT BÁO! Với châm ngôn sống đầy "cao cả" này, dù là kiếp nào nàng cũng sẽ thực hiện cho bằng được. Huống chi bây giờ Lạp Thiên Phiên và Lam Thiên Phiên là cùng một người, mối thù với Lam gia nàng nắm chắc sẽ trả rồi!

Nhưng nghĩ thì dễ hơn làm. Lam gia vốn là danh môn vọng tộc, quyền lực không thiếu, cường giả đầy phủ. Nói đến trả thù thì không thể ngày một ngày hai, bảo đánh là đánh. Nàng phải gây rối từ nội bộ của phủ trước thì mới làm nên đại cục. Muốn làm được như vậy thì nàng cần quyền lực, nhưng thân chủ không có quyền lực; nàng cần sức mạnh, nhưng thân chủ là một phế vật không thể tu luyện; nàng cần thời gian, nhưng giờ lại sắp phải gả đi khi chỉ mới 10 tuổi.

Nghĩ đến đây, máu tức sôi sùng sục, nàng thầm mắng: "Móa! Thân chủ này, số cũng nhọ quá rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top