Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72 + 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72

Phó Diệc Sâm không nhanh không chậm theo sau Tô Trạm, nhưng ngoài ý muốn chính là, nghị sự không tới thư phòng, mà lại trực tiếp đến nơi hoàng đế dùng cơm... Ngự thiện phòng? Phó Diệc Sâm nhướng mày, Ngự thiện phòng không phải là phòng bếp sao? Bất quá, nghĩ đây là kiệt tác của tác giả Mary Sue, hắn lại thấy bình thường.

Sau khi Tô Trạm ngồi vào vị trí, lúc này mới hướng Phó Diệc Sâm cười nói, "Quốc sư, mời."

Có thể xem là đãi ngộ đặc biệt, nhưng Phó Diệc Sâm như trước vẫn không gợn sóng, dựa theo vị trí Tô Trạm chỉ mà ngồi xuống, vừa vặn ngay bên trái Tô Trạm, khoảng cách không xa.

Dù sao, tính cách đặt ra cho nam phụ vốn là cao lãnh như vậy, nhưng trong nguyên tác, nam chính không hề thân thiết với nam phụ.

Phó Diệc Sâm ngồi vào chỗ của mình, Tô Trạm vứt một ánh mắt ra hiệu cho lão thái giám đang đứng sau lưng y, lão thái giám giật mình, ngầm hiểu liền hướng bên ngoài hô to một tiếng, "Truyền thiện."

Rồi sau đó, Phó Diệc Sâm chỉ thấy cung nữ bưng đồ ăn nối đuôi nhau tiến vào, trong chớp mắt đã bày ra hơn phân nửa cái bàn.

Phó Diệc Sâm giật mình, có thể thấy, đây là được chuẩn bị từ trước.

Phó Diệc Sâm bỗng sinh ra cảm giác bị đưa vào tròng nhưng lại quỷ dị chờ mong. Cho nên, hắn phải làm bây giờ là, tiếp tục duy trì tư thái cao lãnh của quốc sư đại nhân, lẳng lặng quan sát y diễn trò.

Chỉ trong chốc lát, ngoại trừ Phúc công công cẩn thận hầu hạ, các cung nữ khác sau khi bày trí thức ăn xong liền lập tức lui xuống.

"Quốc sư không cần câu nệ, nơi đây cũng không có người ngoài, cứ tùy ý là được." Tô Trạm cố gắng làm nụ cười của mình tự nhiên hơn chút, đây vốn là việc hết sức dễ dàng đối với một diễn viên, nhưng chỉ cần đối diện người này, y liền không cách nào bình tĩnh được. Thứ nhất là do những giấc mộng kia, thứ hai là luôn cảm thấy khí tràng phát ra từ người đàn ông này luôn có xu hướng trấn áp y, tóm lại có gì đó rất không bình thường.

Phó Diệc Sâm vẫn duy trì cao lãnh ngoài mặt, thậm chí còn cố ý bày ra vài phần xa cách, dùng chất giọng lạnh nhạt thản nhiên nói, "Đa tạ Hoàng Thượng." Sau đó không nhiều lời thêm nữa, tỏ vẻ ngay cả hoàng đế ta cũng đối xử như dân thường.

Có thể nói là không nể nang ai, nhưng cố tình, lúc này Bách Lý Vô Cực cũng không phải Bách Lý Vô Cực chân chính, hơn nữa mục đích của y là phải tiếp cận người này. Vì thế, Tô Trạm không chỉ không tức giận, ngược lại còn rơi vào trạng thái tự phỉ nhổ mình.

Nếu không phải y đêm hôm khuya khoắt nhàm chán đi dạo, sao có thể ma xui quỷ khiến đến trước cửa nhà người ta; nếu không phải y lúc ấy đầu óc có vấn đề muốn dùng thống khổ mất cha để nhận được đồng tình, y sao có thể rơi vào vị trí yếu thế, nếu y không ngay từ đầu đã yếu thế, hiện tại y hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu nhìn đối phương.

Tô Trạm chỉ cảm thấy mình đã đem mặt mũi của một hoàng đế ném xuống hố rồi, điều này làm y cả người không được tự nhiên, quan trọng là da mặt y vốn mỏng nhưng lòng tự trọng lại quá cao, huống hồ từ trước đến giờ đều là người khác lấy lòng y, y đâu làm được việc ngược lại.

Nhưng nếu y đột ngột nâng khí thế lên, lại lo lắng vị này cho rằng y có mưu đồ. Vì thế, Tô Trạm cứ như vậy một bên mỉm cười tiếp đón quốc sư, một bên trong lòng không ngừng phỉ nhổ chính mình. Thậm chí, thấy quốc sư đại nhân vẫn lạnh băng như trước, lễ phép nhưng xa cách, Tô Trạm đều cam chịu.

Toàn bộ quá trình Phó Diệc Sâm đều bất động thanh sắc quan sát Tô Trạm, chỉ thấy người này ban đầu nhiệt tình từ từ trở nên có chút suy sụp, tuy rằng y che giấu rất tốt, nhưng từ việc ánh mắt y dừng trên người mình vô số lần, cùng với giọng điệu khi nói chuyện liền có thể nhìn ra được.

Quả thực trước sau như một, không get được đến mạch não y.

Haiz, do mình quá mức lãnh đạm chăng? Phó Diệc Sâm âm thầm tự kiểm điểm, sau đó phát hiện phản ứng của mình vừa rồi đúng là quá mức lãnh đạm. Nếu biết y đang muốn tiếp cận mình, vậy cũng nên đáp lại một chút mới đúng, để y cảm thấy y tiếp cận là vô cùng đúng đắn.

Vừa vặn đúng lúc này, Phó Diệc Sâm chỉ thấy trước mắt vươn đến một cánh tay, Tô Trạm hình như là muốn gắp đậu hũ ở bên góc bàn, kết quả sau khi vươn tay mới phát hiện bàn quá dài, căn bản với không đến, nhưng lại không thể đứng lên, huống chi y bây giờ còn là vua một nước đấy. Vì thế, sau khi trộm liếc Phó Diệc Sâm một cái, cánh tay kia rẽ sang gắp lấy một món khác trên bàn.

Cách đến gần như vậy, dư quang nơi khóe mắt đương nhiên thấy động tác nhỏ của người nào đó. Phó Diệc Sâm giật mình, vươn tay gắp một khối đặt vào bát Tô Trạm, hơn nữa, còn dùng chính đũa ăn của mình.

Động tác rất tự nhiên, sắc mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, Tô Trạm gần như cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hay cho một nam nhân trong nóng ngoài lạnh, hắn vừa gắp cho mình, rõ ràng chính là đậu hũ ban nãy mình muốn gắp nhưng không đến, điều này nói lên, tuy rằng hắn không nhìn thẳng vào mình, thậm chí còn tỏ ra lạnh lùng thản nhiên với mình, nhưng thật ra luôn luôn thời khắc chú ý đến. Một người đàn ông tỉ mỉ như vậy luôn tràn ngập mị lực, vì thế trong nháy mắt, Tô Trạm không hiểu sao mặt nóng lên, con tim chết lặng hơn hai mươi năm qua giờ đây bắt đầu rung động.

Quan trọng nhất là, người này dùng đũa của chính hắn... Tô Trạm trong lòng nhộn nhạo, y dường như quên mất mình vốn có bệnh sạch sẽ nhẹ, ngoại trừ người nhà, nếu không y tuyệt đối sẽ không chấp nhận được việc người khác dùng đũa gắp đồ ăn cho mình.

【 Được nam phụ gắp đồ ăn, tích phân cộng 1】

"Cám ơn." Hệ thống hợp thời vang lên âm gợi ý vừa vặn kéo vài phần lý trí của Tô Trạm trở về, vì thế vô thức thốt ra, kết quả nói xong mới phát hiện, với một hoàng đế, lời này sợ rằng không quá thích hợp, vì thế đành phải cúi đầu ăn cơm để che dấu, vừa hay bỏ vào miệng khối đậu hũ người ta mới gắp cho.

Phúc công công đứng sau lưng bọn họ không quá xa, nhìn thấy toàn bộ quá trình, bị cảnh tượng này làm kinh hãi há hốc miệng, thậm chí quên mất phản ứng.

Mà Phó Diệc Sâm, nghe thấy âm gợi ý từ rác rưởi phát ra trong đầu, mặt không đổi sắc, nhưng ở nơi Tô Trạm không thể thấy, khóe miệng khẽ dương lên. Quả nhiên Tô Trạm vẫn là Tô Trạm, không quản y thay đổi qua bao nhiêu cái xác, cũng không quản y quên mất mình bao nhiêu lần, nhưng phản ứng của y, đều đáng yêu như cũ, đều làm tâm tình người ta sung sướng.

Ăn uống không nói chuyện, phút chốc, Ngự thiện phòng to như vậy lần nữa rơi vào yên tĩnh. Phó Diệc Sâm ngồi thẳng tắp, chẳng sợ hoàng đế ngồi ngay bên cạnh, ăn đến vô cùng thản nhiên, động tác nhai nuốt chậm rãi, phát ra khí tràng vô hình, đại khái ngay cả bản thân hắn cũng không nhận thấy được điều đó.

Không hỏi vì sao đang từ nghị sự lại thành dùng cơm, cũng không quan tâm ý tứ của hoàng đế đối với thần tử có điểm kỳ lạ, dù sao, Phó Diệc Sâm vẫn một bộ không quan tâm hơn thua.

Mà Tô Trạm, vì cành ô-liu thình lình vươn ra ban nãy vẫn chìm trong hoảng hốt. Tại sao lại gắp đồ ăn cho y? Vì sao lại chú ý tới động tác của y? Vì sao lại dùng đũa của chính hắn?

Như đi vào cõi thần tiên, Tô Trạm ngập đầu đều là hình ảnh quốc sư gắp đồ ăn cho y. Rồi sau đó không kiềm chế được, lực chú ý liền tập trung trên đôi đũa kia, luôn cảm thấy quốc sư không phải là người hành động tùy tiện, nhưng hắn cố tình lại dùng đũa mình đang ăn để gắp, có ý tứ gì? Chẳng lẽ là... muốn ám chỉ?

Trong mơ hồ, Tô Trạm ma xui quỷ khiến khẽ nâng đầu, ánh mắt không tự chủ tập trung trên đôi đũa kia, sau đó trừng mắt nhìn chiếc đũa kia gắp đồ ăn đưa đến bên miệng đối phương.

Cánh môi không quá dày hay mỏng, góc cạnh nơi cằm phân minh, mang theo ánh nhìn cao cao tại thượng lạnh như băng, làm người vô thức dừng chân ngoái đầu nhìn lại, lộ ra mê hoặc khó hiểu.

Sau đó khóe môi khẽ nhếch, như một cuốn băng quay chậm, thức ăn được đưa vào trong miệng, sau đó hơi mấp máy, không nhanh không chậm nhấm nuốt, đáng chết còn lộ ra quyến rũ...

Tô Trạm vô thức nuốt nước bọt, hình ảnh trước mắt đột nhiên cùng cảnh tượng trong mơ trùng khớp, nhất thời Tô Trạm hoảng hốt, thậm chí quên mất mình đang ngụy trang, cứ vậy nửa nâng đầu, tầm mắt không dời khỏi môi người ta.

Thẳng đến khi một giọng nói đầy từ tính đột ngột vang lên, Tô Trạm mới hoàn hồn.

"Hoàng Thượng."

Tô Trạm giật mình, bật thốt lên một tiếng "Hả?", kết quả vừa nhấc mắt, liền thấy người nào đó đang dùng một loại ánh mắt xa lạ nhưng không thiếu phần quen thuộc nhìn y, hơn nữa khóe miệng mang theo giễu cợt vô cùng rõ ràng.

Lúc này, mặt Tô Trạm hơi nóng, vừa không chú ý liền mất mặt. Tô Trạm hận không thể đem một tấm bảng chắn giữa hai người.

Khuôn mặt Phó Diệc Sâm lạnh băng, mang theo ý cười khó nhận ra, đáy mắt không gợn sóng nhưng nhiều hơn vài phần trêu trọc, "Trên mặt thần có gì sao?"

Nhìn lâu như vậy, nghĩ tôi không phát hiện sao?

"Không, " Tô Trạm âm thầm hít vào một hơi, chớp mắt đã biến thành vị đế vương nho nhã, ý cười ôn hòa, thân là diễn viên, năng lực ứng biến của y không thua kém bất cứ ai. "Trẫm chỉ là muốn hỏi quốc sư, có muốn uống canh không? Quốc sư không biết, canh này là tuyệt phẩm, trẫm cố ý kêu đầu bếp chuẩn bị vì quốc sư."

Nhịn không được tán thưởng mình cơ trí, tuy rằng tâm tình đang hoảng hốt không nghĩ chu toàn cho lắm. Tô Trạm yên lặng lau mồ hôi, ý cười trên mặt không dứt, chớp mắt đã khôi phục thần sắc nên có.

Phản ứng rất nhanh. Phó Diệc Sâm cau mày, không kiềm chế được mang theo vài phần hứng thú, "Vậy thần đành cúng kính không bằng tuân lệnh."

"Trẫm múc cho ngươi." Tô Trạm vì che dấu hiềm nghi mà không suy nghĩ đã há miệng nói tiếp, thật sự phiền lòng vì việc ban nãy, cho nên không lưu ý lỡ lời.

Nhưng hoàng đế miệng vàng lời ngọc a, lời nói ra sao có thể nuốt trở về? Vì vậy, Tô Trạm chỉ đành kiên trì nhận lấy chén từ lão thái giám vẻ mặt táo bón.

Hoàng đế tự mình múc canh, có biết bao nhiêu ân sủng? Đã vậy còn tự mình đưa qua, lão thái giám muốn rớt cằm. Hầu hạ qua ba đời hoàng đế, cho tới bây giờ chỉ thấy qua chuyện người khác múc canh cho hoàng đế, hơn nữa ngoại trừ nô tài hầu hạ, chỉ có nhóm nương nương được sủng ái mới có được cơ hội này, nhưng chưa từng thấy qua hoàng đế tự tay múc canh cho ai nha.

Phó Diệc Sâm hờ hững khóe miệng quả nhiên tăng thêm mấy phần ý cười, ngoại trừ trêu trọc treo bên khóe mắt, còn có chút hàm ý không rõ, tìm tòi nghiên cứu. Hắn bây giờ càng ngày càng hiếu kỳ về cái hệ thống của Tô Trạm.

"Đa tạ Hoàng Thượng." Vừa nói, Phó Diệc Sâm vừa vươn tay nhận lấy cái bát bằng ngọc tinh xảo, nhưng ngay khi ngón tay thon dài tiếp được bát, ngón tay Phó Diệc Sâm vô ý xẹt qua tay Tô Trạm.

Trong nháy mắt, Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm giác được Tô Trạm hơi cứng lên, sau đó nhanh chóng rút tay về.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 2】

Phó Diệc Sâm nghẹn đến mức sắp tràn ra ý cười, đón lấy chén canh liền uống một hơi. Tô ảnh đế nhà mình quả nhiên rất thú vị, luôn khai quật được đủ mặt đáng yêu.

Mặt khác, Tô Trạm nhanh chóng rụt tay về, chỉ cảm thấy bàn tay kia nóng như muốn thiêu đốt, loại đụng chạm vô ý này quả thật đòi mạng, đây căn bản không phải nhiệm vụ, y đây là sắp chuyển sang quá trình tán tỉnh nha.

Nhưng vào đúng lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh máy móc khiến Tô Trạm sửng sốt.

【 Được nam phụ khẽ chạm, tích phân cộng 1】

【 Kí chủ bị phản kích một lần, tích phân trừ 2】

Tô Trạm: ! ! !

Trong đầu đoàng một tiếng, Tô Trạm đang trầm mê trong sắc đẹp của quốc sư, triệt để tỉnh táo lại, [ Có ý gì? Sao tích phân lại giảm được? ]

Tô Trạm vốn tưởng rằng, dựa trên tốc độ cộng điểm mấy ngày nay, một ngàn điểm căn bản không phải vấn đề lớn. Nhưng chưa từng nghĩ đến, tích phân lại có thể giảm?

Nhưng hệ thống giống như chết máy lại không đáp lại, [ Đồ hệ thống rác rưởi. ] Tô Trạm oán hận.

Nội tâm một trận đau trứng, trên mặt vẫn còn muốn bảo trì mỉm cười.

"Không biết Hoàng Thượng tìm thần có chuyện gì?" Dùng cơm xong, Phó Diệc Sâm mới mở miệng đánh vỡ trầm mặc, hắn phát hiện Tô Trạm dường như có chút gấp gáp.

"Là thế này, " Không biết mở miệng như thế nào, Tô Trạm thở dài một hơi, "Nạn trộm cướp Giang Nam đã tồn đọng nhiều năm, nhưng quốc sư cũng biết đấy, nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa giải quyết được, bên trong tất có uẩn khúc, cho nên trẫm muốn cải trang vi hành, triệt để giải quyết mối họa này."

Tô Trạm thu liễm ý cười, giữa hai mày lộ vẻ phiền muộn, một bộ hoàng đế vì dân vì quốc, y diễn thật đúng chỗ.

Phó Diệc Sâm bất động như núi, "Cho nên ý của hoàng thượng là?"

"Trẫm biết quốc sư võ công trác tuyệt, không ai sánh bằng, cho nên... muốn mời quốc sư bồi trẫm đi một chuyến, được không?" Tô Trạm nói ra hai chữ cuối cùng, hoàn toàn mang theo chờ mong mà chính y cũng không nhận ra.

Phó Diệc Sâm trong lòng khẽ động, trong nguyên tác, nam chính quả thật mang theo nữ chính cải trang vi hành, xem ra, hệ thống của Tô Trạm rất có ý tứ đấy.

"Thần, vui lòng cống hiến sức lực." Phó Diệc Sâm tỏ vẻ, hắn không chỉ vui lòng, hắn còn vô cùng chờ mong đây.



Chương 73

Đêm khuya yên tĩnh, thời khắc kinh thành đồ sộ bị bóng tối bao phủ, thiên địa hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch. Lúc này trên một con đường nhỏ ngoài cửa thành, lấp ló sau bóng cây, Phó Diệc Sâm một thân bạch y vạn năm không đổi có chút mờ ảo, lại lộ ra vẻ âm trầm khó hiểu, nếu không phải sau hắn là một con ngựa cao lớn thỉnh thoảng phe phẩy cái đuôi, nói không chừng người ta còn tưởng là âm hồn bất tán.

Đây là địa điểm Tô Trạm hẹn gặp mặt, cho dù quốc sư tính cách cao lãnh không ai bì nổi, cũng không nên để hoàng đế phải chờ.

Không bao lâu sau, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc, nương theo âm thanh quay đầu nhìn lại, liền thấy một bóng người đang cưỡi ngựa chậm rãi hướng về phía này, theo âm thanh cộc cộc ngày càng lớn, một người một ngựa cũng từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Đại khái do nam phụ mang trong mình võ công trác tuyệt, nội lực thâm hậu, nên thính lực lẫn thị lực của Phó Diệc Sâm đều được đề cao một cách phi khoa học, ví dụ như ngay tại đây, chỉ có ánh trăng mờ ảo, cách xa như vậy hắn vẫn thấy rõ được Tô Trạm đang hết nhìn đông lại đến nhìn tây.

Tô Trạm hai tay nắm chặt dây cương, đôi mắt lại không ngừng quét qua hai bên đường, thực hiển nhiên là đang tìm Phó Diệc Sâm. Rồi sau đó quay đầu một cái, vừa vặn thấy được bạch y lấp ló bên gốc cây.

Lúc này, Phó Diệc Sâm phát hiện người trên lưng ngựa đột nhiên sợ hãi nắm chặt dây cương, có chút kích động kéo tuấn mã vòng hai vòng tại chỗ, sau khi xác định không phải quỷ hồn mà người y muốn tìm, lúc này mới giục ngựa chạy chậm lại đây.

Tô ảnh đế vẫn nhát gan như trước. Phó Diệc Sâm nhịn không được cười rộ lên, bất quá khi thấy Tô Trạm lại gần lập tức thu hồi tươi cười, chớp mắt đã biến thành khuôn mặt tiêu chuẩn của quốc sư.

"Nguyên lai quốc sư đến sớm."

Không có long bào trên người, Tô Trạm đổi sang một thân nhẹ nhàng, giống một công tử nho nhã hơn, y phục màu trắng ngà vô cùng tương xứng với thiết lập Bách Lý Vô Cực ôn nhuận như ngọc, đương nhiên, đây chỉ là vẻ bề ngoài của Bách Lý Vô Cực, nhưng lúc này, Tô Trạm đem nhân vật diễn rất tốt.

Vừa nhấc chân, lưu loát xoay người xuống ngựa, mang trên mặt một tia cười thản nhiên, nhìn không thể đoán ra vừa rồi y mới bị dọa sợ, thiếu chút nữa thất thố.

"Hoàng Thượng tới cũng không muộn." Giọng nói của Phó Diệc Sâm lộ ra thanh lãnh, nhưng rõ ràng không còn xa cách như trước nữa.

"Vậy đoạn đường này liền kính nhờ quốc sư." Hai người như bằng hữu quen biết đã lâu trêu chọc nhau, nghe thì xa cách, nhưng trên thực tế lại không hề bị ngăn trở bởi quan hệ quân thần.

Vì thế, Phó Diệc Sâm cười nói, "Thần vinh hạnh." Nói xong hai người đồng thời lên ngựa, Phó Diệc Sâm kẹp bụng ngựa đi trước. Lại không nghĩ, đúng lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh từ hệ thống rác rưởi vốn bị hắn che chắn.

【 Thành công ngăn cản nam nữ chính lần đầu tiên gặp mặt. 】

【 Thành công ngăn cản nam nữ chính đi Giang Nam. 】

【 Nội dung cuốn thứ hai mở khóa thành công. 】

【 Kí chủ muốn tiếp nhận thông tin không? 】

Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc, ánh mắt tối sầm lại, [ Tiếp nhận. ]

Vừa dứt lời, tin tức ồ ạt như hồng thủy tiến vào trong đầu, trên mặt Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc, nhưng rất nhanh đã hiểu được đại khái đoạn kịch bản mới. Tóm lại là nam nữ chính gặp phải đủ loại hung hiểm trong cuộc hành trình đến Giang Nam, đồng thời trong quá trình này, tình cảm giữa hai bên cũng tăng tiến, thậm chí bao gồm cả sự kiện ám sát sắp xảy ra ngay đây.

Theo cốt truyện, Bách Lý Vô Cực đăng cơ cùng lắm ba ngày đã âm thầm mang theo nữ chính cải trang đi Giang Nam, không nói đến việc căn cơ của y còn chưa ổn định, còn có những tên hoàng tử đang nhìn chằm chằm y, lần này y dời khỏi không phải vừa tạo cơ hội để bọn họ phát triển thế lực? Một người cầm quyền chưa đủ căn cơ, còn đem quyền lực tặng cho kẻ địch? Còn nữa, một đường này có thể đoán được hung hiểm vô số, nhưng Bách Lý Vô Cực lại chỉ dẫn theo vài ám vệ mà thôi, có thể thấy tư duy của tác giả có bao nhiêu qua loa.

Hơn nữa, trong nguyên tác, Bách Lý Vô Cực vì muốn xuất cung mà lấy cớ "thân nhiễm phong hàn, không thể lâm triều", nhưng cố tình đêm đó ra khỏi cửa thành không bao lâu liền bị mai phục, chứng tỏ, tin tức y xuất cung đã sớm bại lộ, hoàng đế vạch ra nhược điểm trí mạng, một đám các hoàng tử "như hổ rình mồi ngôi vị hoàng đế" vậy mà bỏ qua cơ hồi tốt thế này, chỉ phái người đến ám sát?

Tiếng vó ngựa không nhanh không chậm, nhưng cũng đủ để đánh vỡ yên tĩnh, đồng thời điểm thêm vài phần sức sống cho đêm hôm tĩnh mịch thế này.

Tiếng vó ngựa đều đều kéo Phó Diệc Sâm ra khỏi suy nghĩ miên man, Phó Diệc Sâm có chút cạn lời bật cười. Độ não tàn của tác giả Mary Sue, hắn cũng kiến thức qua không ít lần, ở góc độ nào đó, thật ra lý luận của tác giả càng đơn giản, ngược lại càng dễ dàng cho hắn và Tô Trạm, nếu thật sự lâm vào trung tâm lốc xoáy tranh đoạt hoàng quyền của người cổ đại, hai người hiện đại như bọn họ, không chừng bị người ta đùa chết không toàn thây.

Cho nên, ghét bỏ thì ghét bỏ, Phó Diệc Sâm vẫn không tự chủ tiến vào trạng thái đề phòng, nếu Phó Diệc Sâm đoán không sai, mặc dù đã ngăn chặn được nam chính và nữ chính đồng hành, nhưng không thể tránh thoát được màn ám sát ngoài cửa thành.

"Ban đêm đường không dễ đi, Hoàng Thượng theo sát thần." Phó Diệc Sâm hơi hơi nghiêng đầu nói với người phía sau.

Mặc dù biết Tô Trạm cũng có kịch bản, lúc y xuất hiện hắn cũng cảm ứng được, âm thầm đi theo còn có vài ám vệ của hoàng đế, hơn nữa thông qua đoạn nội dung kịch bản vừa rồi, Phó Diệc Sâm ngạc nhiên biết được, thì ra Bách Lý Vô Cực thâm tàng bất lộ, lúc gặp chuyện mới triển lộ ra võ công tuyệt đối không thua kém Đông Phương Ninh Chỉ, dù sao y là nam chính. Nhưng Phó Diệc Sâm vẫn không nhịn được nhắc nhở y, còn mình thì cũng nhanh chóng đề cao cảnh giác, dù sao đây không phải trường quay, mà là đao thật kiếm thật, làm không tốt sẽ chết người.

Nhưng lại nói, Bách Lý Vô Cực mạnh như vậy, Tô Trạm đến chỗ hắn giả nhu nhược, cầu bảo hộ là có ý gì? Nghĩ vậy, Phó Diệc Sâm càng cảm thấy thú vị.

Tuy rằng không được người phía sau đáp lại, nhưng trong đầu lại vang lên gợi ý mức độ hảo cảm cộng một, khóe miệng Phó Diệc Sâm không chút giấu giếm nhếch lên.

Vừa vặn đúng lúc này, khi hai người đang xuyên qua rừng, đại khái do tính cảnh giác của nam phụ được thiết lập cực cao, Phó Diệc Sâm trong nháy mắt liền phòng bị, đồng thời vô thức nắm chặt dây cương thả chậm cước bộ, lúc này, Tô Trạm cưỡi ngựa theo sau hắn không đầy năm mét.

Trên thực tế, thân là nam chính có vòng hào quang nhân vật chính hộ thể, tính cảnh giác của Tô Trạm không thể kém hơn Phó Diệc Sâm, ngay khi đặt chân vào rừng, theo bản năng đã tiến vào trạng thái phòng bị, nhưng khiến trong lòng y khẽ động chính là, phía trước người nọ đột nhiên thả chậm cước bộ.

Xuyên qua rừng rậm tối tăm thế nhưng lại thả chậm tốc độ, chỉ có thể nói lên rằng, người nọ là cố ý đi chậm chờ y. Có lẽ, không phải xuất phát từ quan tâm mà chỉ có trách nhiệm, nhưng ở trong mắt Tô Trạm, đây là một nam nhân trong nóng ngoài lạnh, lại vô cùng cẩn thận. Trong lúc nhất thời, nhìn chằm chằm bóng trắng đang mơ hồ chìm vào bóng tối kia, trong lòng Tô Trạm hiện lên một tia ấm áp, còn có chút phức tạp không nói nên lời.

Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên vài cỗ sát ý mãnh liệt từ bốn phướng tám hướng trong rừng bắn đến, chớp mắt bao vây hai người.

Phó Diệc Sâm sắc mặt lạnh lùng, không quay đầu mà nói "Cẩn thận". Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy vài tiếng "thở phì phò", hơi thở lạnh lẽo đập thẳng vào Phó Diệc Sâm, chỉ trong nháy mắt, liền thấy từng đợt mũi tên nhọn hoắt xuyên qua rừng rậm phóng thằng tới Phó Diệc Sâm.

Vụt một tiếng, Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc, dưới chân hơi dùng sức, giây tiếp theo liền từ trên lưng ngựa nhảy vọt lên, giữa không trung làm một động tác lộn nhào xinh đẹp, rồi vững vàng tiếp đất.

Cùng lúc đó, mười đến hai mươi hắc y che mặt cầm đao đột nhiên từ trong rừng rậm xông ra, đồng thời, sáu ám vệ ẩn thân nơi bí mật gần đó cũng trong thời gian ngắn nhất xuất hiện bốn phía Tô Trạm, vừa vặn tạo thành tầng bảo vệ xung quanh y.

Nhất thời, hai con ngựa chấn kinh phát ra tiếng hí thất thanh, tình hình xung quanh tán loạn. Mà Phó Diệc Sâm lúc tiếp đất còn không quên quay đầu nhìn Tô Trạm.

Tuy rằng biết võ công của tên này so với mình còn mạnh hơn, nhưng cảm xúc lo lắng này giống như phát ra từ bản năng, mà bản năng thì nằm ngoài kiểm soát. Sau khi nhìn thấy vài ám vệ, Phó Diệc Sâm lúc này mới thở phào một hơi, tiếp đó, một đám người bịt mặt, dường như đã được huấn luyện khá nghiêm chỉnh đánh về phía hắn.

Nhất thời, trong rừng rậm hôn ám lóe lên vài đạo đao quang kiếm ảnh. Trong tay Phó Diệc Sâm cũng không có vũ khí, nhưng may mắn nam phụ nội lực thâm hậu, võ công trác tuyệt, những kẻ này không chạm được đến hắn, huống hồ, tuy rằng nói là NPC hư ảo, nhưng loại việc như giết người này, phàm là bất cứ người hiện đại nào cũng không thể lưu loát làm được, cho nên Phó Diệc Sâm chỉ tận lực dùng nội lực đánh xỉu những kẻ đó.

Nhưng dù vậy, đao quang kiếm ảnh lướt qua, rất nhanh truyền đến những tiếng hô đau, nhất là âm thanh lúc đao kiếm đâm vào thân thể, Phó Diệc Sâm nghe được có chút da đầu tê rần. Cho dù là tiểu thuyết hư ảo thì sao, đối với hắn và Tô Trạm mà nói, đây là chân chân thực thực giết người a.

Chỉ trong chớp mắt, Phó Diệc Sâm đã đánh xỉu năm sáu tên, mà Tô Trạm bên kia, cũng đã nằm vật xuống ba bốn người, trong đó bao gồm ám vệ của hoàng đế.

Bởi vậy có thể thấy, mấy tên sát thủ này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng làm Phó Diệc Sâm nghẹn họng nhìn trân trối là, hắn nhìn thoáng qua mới phát hiện Tô Trạm vẫn đang bối rối ở trên lưng ngựa, trong hỗn loạn không thấy rõ được nét mặt y, nhưng chắc chắn không có gì tốt đẹp.

Phó Diệc Sâm lúc này vô cùng khó hiểu, Tô Trạm so với mình còn mạnh hơn, cư nhiên lại không ra tay? Nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, đúng lúc này, một hắc y nhân giơ tay chém ngã một ám vệ, đồng thời sau lưng Tô Trạm, một hắc y nhân khác phi thân lên, mũi đao hướng về phía gáy Tô Trạm.

Đáy mắt Phó Diệc Sâm tối sầm lại, giây tiếp theo cả người như mũi tên nhọn phi đến, rồi ngay lúc mũi đao kia sắp dừng trên đầu Tô Trạm, một cước đã đem kẻ kia đá bay xa hơn mười mét.

Đồng thời, thân thể Phó Diệc Sâm lộn thêm một vòng, giây tiếp theo đã an vị sau lưng Tô Trạm, hai tay rất nhanh xuyên qua eo Tô Trạm kéo lấy dây cương trong tay y, động tác liền mạch lưu loát.

Lúc này, tuấn mã kinh hoảng bị dây cương giữ chặt, hí một tiếng, hai móng trước vung lên giữa không trung.

Hai người trên lưng ngựa không giữ được thăng bằng lảo đảo, Tô Trạm càng là trực tiếp ngã vào trong ngực Phó Diệc Sâm, nhưng hai cánh tay Phó Diệc Sâm vô cùng rắn rỏi, hơn nữa kỹ năng cưỡi ngựa khổ luyện mà nên cũng phải để đó làm cảnh, lúc này vừa vặn phát huy tác dụng.

Cơ thể phía trước rõ ràng lâm vào bối rối, cho dù sau khi bị hắn ôm lấy, vẫn cứ cứng đờ như cũ, vừa đúng lúc này, kiếm quang chợt lóe, vài hắc y nhân đồng thời hướng phía bọn họ đâm tới.

Phó Diệc Sâm lúc này giận dữ, hơi dùng sức, thậm chí tay giữ chặt dây cương cũng chưa từng buông ra, trực tiếp ôm Tô Trạm hơi bay lên, vừa vặn vài đạo kiếm quang xẹt qua dưới thân bọn họ, giây tiếp theo, Phó Diệc Sâm đột nhiên đảo chân qua, đem mấy kẻ kia đá văng ra ngoài, lúc thân thể hạ xuống, vừa vặn móng trước của ngựa cũng vừa mới hạ xuống.

Hai người vững vàng dừng trên lưng ngựa.

"Đừng sợ." Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm, ghé sát vào lỗ tai y thấp giọng nói, không phải ngữ điệu lạnh như băng của quốc sư, mà là thanh âm của chính Phó Diệc Sâm. Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy thân thể trong ngực hơi mềm nhũn, Tô Trạm liền càng thêm dán sát vào trong ngực Phó Diệc Sâm.

Phó Diệc Sâm gắt gao ôm Tô Trạm, lúc hắc nhân lần nữa xông lên, lập tức kẹp chặt bụng ngựa, đồng thời dùng sức nắm chặt dây cương trên tay, giây tiếp theo, ngựa tựa như tiễn rời cung phi nhanh về phía trước.

Tuấn mã đột nhiên như phát điên đụng ngã hai người, những hắc y nhân khác thấy thế vội vàng đuổi theo, nhưng lập tức bị bốn ám vệ còn sót lại ngăn cản, hơn nữa, chó mèo bên đường sao có thể so sánh với ngựa của hoàng đế được, tốc độ dĩ nhiên nhanh khỏi bàn. Chỉ trong nháy mắt, Phó Diệc Sâm đã ôm lấy Tô Trạm rời khỏi mảnh rừng tràn ngập hắc ám kia.

Đến lúc này, Tô Trạm bị dọa cho ngây ngẩn mới hơi hơi hồi thần. Khác với Phó Diệc Sâm có nhiều kinh nghiệm ở các thế giới trước, Tô Trạm chưa từng rơi vào hoàn cảnh hung hiểm lại chân thật như thế.

Tiểu thuyết, du hý, ảo tưởng... đây là định nghĩa của y đối với thế giới này, tuy rằng biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ, y có khả năng không thể quay về, có khả năng mãi mãi bị nhốt ở chỗ này, thậm chí là tử vong, tan biến vân vân, nhưng đây đều là khả năng. Mà vừa rồi, y là chân chân thực thực cảm nhận được tính mạng bị uy hiếp, thậm chí còn phải mở trừng mắt nhìn một đám người bị đâm chết, máu tươi vung vãi khắp nơi.

Nói thật, trong nháy mắt đó, Tô Trạm thật sự sợ hãi, lá gan y vốn rất nhỏ mà.

Y bị dọa sợ.

Khối thân thể này có võ công không tồi, trong nháy mắt nguy hiểm ập đến, y cũng đã làm tốt chuẩn bị, thậm chí tính toán ra tay, nhưng hình ảnh đập vào mắt quả thật gây ấn tượng quá mạnh đối với một người hiện đại sinh hoạt bình thường như y, nhất thời có chút luống cuống tay chân, rồi sau đó hoàn toàn không biết phải ra tay thế nào.

Nói đến cũng thật hung hiểm, thực tế chỉ trong chớp nháy đã chết vài người, nguy hiểm sau lưng Tô Trạm không phải không cảm nhận được, nhưng ngay khi y định né tránh, đã thấy bóng trắng phi thân mà đến, vì thế cũng không biết là do thứ gì thúc đẩy, Tô Trạm muốn chờ người ta đến cứu.

Nhưng Tô Trạm không nghĩ tới, người này thế nhưng trực tiếp ngồi sau lưng y, thậm chí còn tự nhiên từ phía sau ôm y, tuy rằng người ta hơn phân nửa là muốn giữ chặt dây cương, nhưng trong nháy mắt, dưới tình huống đao quang kiếm ảnh, Tô Trạm không khống chế được lâm vào hoảng hốt.

Không thể phủ nhận, nếu không có người phía sau, y một mình đánh lại hai mươi chắc vẫn có thể, nhưng hiện tại, y lại hoàn toàn không ra tay mà chỉ đứng nhìn, hơn nữa còn không để ý sinh tử yên tĩnh nằm trong ngực người ta hoảng hốt.

Tràn ngập trong đầu đều là xúc cảm rắn chắc sau lưng, cực nóng, cùng với cánh tay hữu lực xuyên dưới nách y, Tô Trạm hốt hoảng đã mất đi năng lực tự hỏi, rồi sau đó bên tai bỗng truyền đến một tiếng ôn nhu, "Đừng sợ." Trong nháy mắt, Tô Trạm cảm thấy trái tim mình đang dần nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top